Cánh tay thon dài đang gõ luyên thuyên trên máy bất giác ngừng lại, Ngọc Vy đưa tay lên trán, xoay xoay chiếc bút.
Mấy hôm nay mọi thứ diễn ra thật không bình thường, cả công ty lớn thế này mà hỏi ai về vị phó tổng ấy cũng chỉ cười cười cho qua chuyện.
Lẽ nào người đó thật sự bí ẩn đến vậy sao? Hay là họ đang cố tình giấu diếm điều gì đó? Chỉ tiếc là cô không có can đảm đi hỏi thẳng thầy Lương, nếu không chắc giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ rồi!
Nhắc mới nhớ, dạo trước cô còn buồn lòng vì ít khi được nhìn ngắm vẻ điển trai của thầy Lương, nhưng giờ thì dường như ngày nào cũng gặp, tần suất ngày một tăng cao đến phát sợ.
***
Trong buổi học hôm ấy, thầy Lương nghiêm trang đứng trước bục giảng, cất giọng đanh thép.
-Hôm nay tôi sẽ phát bài kiểm tra.
Cả lớp bỗng chốc chìm trong một bầu không khí căng thẳng, im lặng đến đáng sợ. Cô nơm nớp đón lấy tờ kiểm tra, khuôn trán đẫm mồ hôi, nét mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Thấy vậy Thi Thi liền vỗ vai an ủi.
-Bà mấy điểm vậy? Không sao đâu, cứ mở ra xem đi!
Ngọc Vy lấy can đảm lật mặt giấy lại, há hốc kinh hãi khi bị con số tám to đùng, tròn trĩnh đập vào mắt.
Tám! Tám điểm thật hả trời! Cô có đang nằm mơ không?
Đây có thật là điểm cô không? Chẳng lẽ thầy Lương...?
Ngọc Vy vội cắt ngang dòng suy nghĩ đó, cố gắng kiểm tra lại bài của mình một lần nữa. Đến lần thứ hai, sau khi xác thực đó chính là điểm của mình cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
May quá! Thì ra là cô chỉ làm sai những cái lặt vặt nhỏ không đáng kể.
Càng may là...Thầy Lương...Thầy quả thật rất công tư phân minh a!
"Cộc...Cộc."
Thầy Lương đặt tay lên bàn, nét mặt lạnh lùng hôm nào như tỏa ra những vầng hào quang, rạng ngời, lấp lánh.
-Sao? Còn buồn nỗi không?
Không đợi cô kịp trả lời, ai kia đã bước lên bảng, bỏ lại bao cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau phía sau.
***
Trong tiết thể chất, Ngọc Vy biết bản thân mình thấp kém trong môn này nên đã cố tránh mặt thầy Lương. Nhưng tránh vỏ dưa thì lại gặp ngay đúng vỏ dừa, hình như đối phương cứ cố tình xuất hiện, lãng vãng trước mặt cô, khiến tim cô cứ thổn thức không yên thì mới vui lòng.
-Ngọc Vy, em đánh như vậy là chưa đạt.
Thầy Lương từ xa dần dần tiến đến nhặt trái cầu, từ tốn làm lại cho cô xem, tay phải cầm vợt đưa lên ở phía sau, khủy tay hơi co lại, sau đó phát một cách nhẹ nhàng, khiêm tốn.
"Bốp."
Cô trố mắt nâng chiếc cằm sắp rớt xuống đất, lòng chợt nỗi lên những tiếng reo hò tung hô dữ dội.
Đẹp quá!
Một cú phát cầu quá tuyệt! Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, quá đỉnh!
Thầy Lương cúi người đưa vợt hất chiếc cầu sang cho cô.
-Đánh lại cho thầy xem.
Trong lúc cô đang lay hoay không biết nên xoay sở như thế nào thì ai đó đã đứng ngay đằng sau, vòng tay sang chỉnh cô, bàn tay nhỏ bé lại một lần nữa gói gọn trong bàn tay to lớn, ấm áp, vững chắc của ai đó.
Đôi má xinh xắn của cô bỗng chốc ửng hồng, nhịp tim đập dồn dập liên hồi.
-Lần này mà không đạt nữa thì đánh thêm 100 trái.
-Một... một trăm trái!
Chắc kiểu này tay cô không rụng cũng không được rồi!
***
-Cô Vương! Cô Vương! Tổng giám đốc muốn gặp cô.
Tiếng gọi thất thanh như đánh thức cô trở về thực tại, cô ngơ ngác nhìn đối phương.
-Tổng...tổng giám đốc ư?
Đối phương gật đầu, tiếp tục hối thúc.
-Nhanh lên, tổng giám đốc đang đợi cô trên phòng.
Ngọc Vy nhanh chóng sắp xếp đống tài liệu bày bừa trên bàn, trong lòng vẫn chưa hết hoang mang.
-Chị Hà, cho hỏi em hỏi tại sao tổng giám đốc lại muốn gặp em vậy ạ?
Chị Hà lắc đầu, ra vẻ trầm tư.
-Chuyện này tôi cũng không rõ. Thôi, đi nào!
Ngọc Vy nghe vậy cũng không biết nên hỏi gì hơn, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không lành.
Cô cất bước theo sau chị Hà đến trước một căn phòng rộng lớn, xa hoa.
"Cộc...Cộc."
Trong phòng giọng một người phụ nữ trầm tĩnh đang luyên thuyên nghe điện thoại, bất giác bị ngắt đoạn bởi tiếng gõ cửa.
-Vào đi!
Ngọc Vy từ tốn hé cánh cửa, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi hương nước hoa nồng nàng, đối diện cô là một người phụ nữ trung niên tràn đầy quý phái.
Tổng giám đốc im lặng, lướt nhìn cô từ đầu đến chân, thầm đánh giá cô một lượt rồi tỏ vẻ hài lòng.
Đây là lần đầu cô diện kiến một nhân vật lớn như vậy, lại bị ánh mắt kì lạ ấy làm cho phát hoảng, lúng túng cúi chào.
-Tổng...Tổng giám đốc.
Dường như lời chào của cô không lọt được đến tai ai kia, tổng giám đốc đứng dậy, đi một vòng quanh người cô, khóe môi bất cong lên, lẩm bẩm.
-Được, không ngờ con trai ta tính tình dở dở ương ương lại có ánh mắt nhìn người khá đến vậy.
Ngọc Vy cúi đầu thẹn thùng, lòng càng quá đỗi bàng hoàng, không thể nào hiểu được lời của đối phương.
Cả hai cứ thế nhìn nhau, không gian bỗng chốc trở nên ngột ngạt một cách kì lạ, dường như lượng oxy nhỏ bé này không đủ để cho cô hô hấp một cách bình thường được.
Tổng giám đốc tinh ý nhìn ra vẻ lo lắng trong cô, liền ra giấu bảo cô ngồi, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét phúc hậu, khí chất vời vợi.
Sau đó là những tràn hỏi đáp dạ vâng một cách vô cùng máy móc.
-Cháu đang học ngành kế toán?
-Dạ...- Cô lễ phép gật đầu.
-Con một hay còn anh chị gì không?
-Dạ, cháu là con một ạ.
...
Lúc này đây, lòng cô mỗi lúc một rối bời, mỗi lúc một khó hiểu.
Cuối cùng cuộc trò chuyện ấy cũng đi đến hồi kết.
Tổng giám đốc gật gù, tỏ vẻ rất hài lòng, luôn miệng nhắc đến con trai mình-Vị phó tổng mà cô chưa một lần gặp gỡ, chưa một lần được tiếp xúc.
Dường như hiểu lần này đang một ngày một lớn!
Cô bối rối nắm chặt lòng bàn tay đến đỏ cả lên.
Lần này cô không thể cứ im lặng như thế nữa. Cô mạnh dạng đứng dậy, cúi đầu lễ phép.
-Cháu xin lỗi, thật ra... hình như... mọi người đang có sự hiểu lầm ạ!
-Sao? Chuyện gì cơ?
-Dạ, thật ra cháu được một giảng viên trường giới thiệu đến đây, cháu không hề quen biết phó tổng.
Quả thật là một người từng trải qua nhiều sự kiện lớn, khuôn mặt phúc hậu ấy vẫn cứ như vậy, không hề biểu lộ sự ngạc nhiên một chút nào, trái lại có cảm giác hắc ám hơn hẳn.
-À, thì ra là vậy!-Tổng giám đốc nắm tay cô xoa nhẹ.-Không sao đâu, cháu đừng bận tâm, coi như hôm nay chúng ta làm quen với nhau đi!
-Dạ...
Haizz, thật ra cô rất muốn biết vị phó tổng ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào cho đúng.
Chẳng lẽ hỏi "Phó Tổng là ai?"
Tất nhiên là con trai của Tổng giám đốc rồi!
Lại hỏi "Anh ấy tên gì?"
Như thế liệu có đường đột quá chăng?
Huống chi cả công ty này hỏi đến ai cũng đều ra vẻ thần bí, nhiều lúc không biết có thể lại tốt hơn. Việc của cấp cao, nhân viên nhỏ nhoi như cô làm sao mà dám hỏi nhiều được.
Ây da, phải làm sao đây? Làm sao đây?
Chưa đợi cô kịp xoay sở nghĩ ra câu hỏi, đối phương đã cất lời cắt ngang.
-Thôi được rồi! Nếu không việc gì thì cháu cứ đi làm tiếp công việc của mình đi. Còn về phó tổng cháu đừng bận tâm!
Đã thế thì cô chỉ còn biết ngậm ngùi mà ra đi thôi. Con người ấy rốt cuộc như thế nào, đối với cô vẫn mãi còn là một ẩn số.
Mấy hôm nay mọi thứ diễn ra thật không bình thường, cả công ty lớn thế này mà hỏi ai về vị phó tổng ấy cũng chỉ cười cười cho qua chuyện.
Lẽ nào người đó thật sự bí ẩn đến vậy sao? Hay là họ đang cố tình giấu diếm điều gì đó? Chỉ tiếc là cô không có can đảm đi hỏi thẳng thầy Lương, nếu không chắc giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ rồi!
Nhắc mới nhớ, dạo trước cô còn buồn lòng vì ít khi được nhìn ngắm vẻ điển trai của thầy Lương, nhưng giờ thì dường như ngày nào cũng gặp, tần suất ngày một tăng cao đến phát sợ.
***
Trong buổi học hôm ấy, thầy Lương nghiêm trang đứng trước bục giảng, cất giọng đanh thép.
-Hôm nay tôi sẽ phát bài kiểm tra.
Cả lớp bỗng chốc chìm trong một bầu không khí căng thẳng, im lặng đến đáng sợ. Cô nơm nớp đón lấy tờ kiểm tra, khuôn trán đẫm mồ hôi, nét mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Thấy vậy Thi Thi liền vỗ vai an ủi.
-Bà mấy điểm vậy? Không sao đâu, cứ mở ra xem đi!
Ngọc Vy lấy can đảm lật mặt giấy lại, há hốc kinh hãi khi bị con số tám to đùng, tròn trĩnh đập vào mắt.
Tám! Tám điểm thật hả trời! Cô có đang nằm mơ không?
Đây có thật là điểm cô không? Chẳng lẽ thầy Lương...?
Ngọc Vy vội cắt ngang dòng suy nghĩ đó, cố gắng kiểm tra lại bài của mình một lần nữa. Đến lần thứ hai, sau khi xác thực đó chính là điểm của mình cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
May quá! Thì ra là cô chỉ làm sai những cái lặt vặt nhỏ không đáng kể.
Càng may là...Thầy Lương...Thầy quả thật rất công tư phân minh a!
"Cộc...Cộc."
Thầy Lương đặt tay lên bàn, nét mặt lạnh lùng hôm nào như tỏa ra những vầng hào quang, rạng ngời, lấp lánh.
-Sao? Còn buồn nỗi không?
Không đợi cô kịp trả lời, ai kia đã bước lên bảng, bỏ lại bao cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau phía sau.
***
Trong tiết thể chất, Ngọc Vy biết bản thân mình thấp kém trong môn này nên đã cố tránh mặt thầy Lương. Nhưng tránh vỏ dưa thì lại gặp ngay đúng vỏ dừa, hình như đối phương cứ cố tình xuất hiện, lãng vãng trước mặt cô, khiến tim cô cứ thổn thức không yên thì mới vui lòng.
-Ngọc Vy, em đánh như vậy là chưa đạt.
Thầy Lương từ xa dần dần tiến đến nhặt trái cầu, từ tốn làm lại cho cô xem, tay phải cầm vợt đưa lên ở phía sau, khủy tay hơi co lại, sau đó phát một cách nhẹ nhàng, khiêm tốn.
"Bốp."
Cô trố mắt nâng chiếc cằm sắp rớt xuống đất, lòng chợt nỗi lên những tiếng reo hò tung hô dữ dội.
Đẹp quá!
Một cú phát cầu quá tuyệt! Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, quá đỉnh!
Thầy Lương cúi người đưa vợt hất chiếc cầu sang cho cô.
-Đánh lại cho thầy xem.
Trong lúc cô đang lay hoay không biết nên xoay sở như thế nào thì ai đó đã đứng ngay đằng sau, vòng tay sang chỉnh cô, bàn tay nhỏ bé lại một lần nữa gói gọn trong bàn tay to lớn, ấm áp, vững chắc của ai đó.
Đôi má xinh xắn của cô bỗng chốc ửng hồng, nhịp tim đập dồn dập liên hồi.
-Lần này mà không đạt nữa thì đánh thêm 100 trái.
-Một... một trăm trái!
Chắc kiểu này tay cô không rụng cũng không được rồi!
***
-Cô Vương! Cô Vương! Tổng giám đốc muốn gặp cô.
Tiếng gọi thất thanh như đánh thức cô trở về thực tại, cô ngơ ngác nhìn đối phương.
-Tổng...tổng giám đốc ư?
Đối phương gật đầu, tiếp tục hối thúc.
-Nhanh lên, tổng giám đốc đang đợi cô trên phòng.
Ngọc Vy nhanh chóng sắp xếp đống tài liệu bày bừa trên bàn, trong lòng vẫn chưa hết hoang mang.
-Chị Hà, cho hỏi em hỏi tại sao tổng giám đốc lại muốn gặp em vậy ạ?
Chị Hà lắc đầu, ra vẻ trầm tư.
-Chuyện này tôi cũng không rõ. Thôi, đi nào!
Ngọc Vy nghe vậy cũng không biết nên hỏi gì hơn, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không lành.
Cô cất bước theo sau chị Hà đến trước một căn phòng rộng lớn, xa hoa.
"Cộc...Cộc."
Trong phòng giọng một người phụ nữ trầm tĩnh đang luyên thuyên nghe điện thoại, bất giác bị ngắt đoạn bởi tiếng gõ cửa.
-Vào đi!
Ngọc Vy từ tốn hé cánh cửa, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi hương nước hoa nồng nàng, đối diện cô là một người phụ nữ trung niên tràn đầy quý phái.
Tổng giám đốc im lặng, lướt nhìn cô từ đầu đến chân, thầm đánh giá cô một lượt rồi tỏ vẻ hài lòng.
Đây là lần đầu cô diện kiến một nhân vật lớn như vậy, lại bị ánh mắt kì lạ ấy làm cho phát hoảng, lúng túng cúi chào.
-Tổng...Tổng giám đốc.
Dường như lời chào của cô không lọt được đến tai ai kia, tổng giám đốc đứng dậy, đi một vòng quanh người cô, khóe môi bất cong lên, lẩm bẩm.
-Được, không ngờ con trai ta tính tình dở dở ương ương lại có ánh mắt nhìn người khá đến vậy.
Ngọc Vy cúi đầu thẹn thùng, lòng càng quá đỗi bàng hoàng, không thể nào hiểu được lời của đối phương.
Cả hai cứ thế nhìn nhau, không gian bỗng chốc trở nên ngột ngạt một cách kì lạ, dường như lượng oxy nhỏ bé này không đủ để cho cô hô hấp một cách bình thường được.
Tổng giám đốc tinh ý nhìn ra vẻ lo lắng trong cô, liền ra giấu bảo cô ngồi, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét phúc hậu, khí chất vời vợi.
Sau đó là những tràn hỏi đáp dạ vâng một cách vô cùng máy móc.
-Cháu đang học ngành kế toán?
-Dạ...- Cô lễ phép gật đầu.
-Con một hay còn anh chị gì không?
-Dạ, cháu là con một ạ.
...
Lúc này đây, lòng cô mỗi lúc một rối bời, mỗi lúc một khó hiểu.
Cuối cùng cuộc trò chuyện ấy cũng đi đến hồi kết.
Tổng giám đốc gật gù, tỏ vẻ rất hài lòng, luôn miệng nhắc đến con trai mình-Vị phó tổng mà cô chưa một lần gặp gỡ, chưa một lần được tiếp xúc.
Dường như hiểu lần này đang một ngày một lớn!
Cô bối rối nắm chặt lòng bàn tay đến đỏ cả lên.
Lần này cô không thể cứ im lặng như thế nữa. Cô mạnh dạng đứng dậy, cúi đầu lễ phép.
-Cháu xin lỗi, thật ra... hình như... mọi người đang có sự hiểu lầm ạ!
-Sao? Chuyện gì cơ?
-Dạ, thật ra cháu được một giảng viên trường giới thiệu đến đây, cháu không hề quen biết phó tổng.
Quả thật là một người từng trải qua nhiều sự kiện lớn, khuôn mặt phúc hậu ấy vẫn cứ như vậy, không hề biểu lộ sự ngạc nhiên một chút nào, trái lại có cảm giác hắc ám hơn hẳn.
-À, thì ra là vậy!-Tổng giám đốc nắm tay cô xoa nhẹ.-Không sao đâu, cháu đừng bận tâm, coi như hôm nay chúng ta làm quen với nhau đi!
-Dạ...
Haizz, thật ra cô rất muốn biết vị phó tổng ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào cho đúng.
Chẳng lẽ hỏi "Phó Tổng là ai?"
Tất nhiên là con trai của Tổng giám đốc rồi!
Lại hỏi "Anh ấy tên gì?"
Như thế liệu có đường đột quá chăng?
Huống chi cả công ty này hỏi đến ai cũng đều ra vẻ thần bí, nhiều lúc không biết có thể lại tốt hơn. Việc của cấp cao, nhân viên nhỏ nhoi như cô làm sao mà dám hỏi nhiều được.
Ây da, phải làm sao đây? Làm sao đây?
Chưa đợi cô kịp xoay sở nghĩ ra câu hỏi, đối phương đã cất lời cắt ngang.
-Thôi được rồi! Nếu không việc gì thì cháu cứ đi làm tiếp công việc của mình đi. Còn về phó tổng cháu đừng bận tâm!
Đã thế thì cô chỉ còn biết ngậm ngùi mà ra đi thôi. Con người ấy rốt cuộc như thế nào, đối với cô vẫn mãi còn là một ẩn số.
Danh sách chương