"Khoảng thời gian sau đó hai em có phải đối mặt với sóng gió gì không?"

Đáy mắt cô thoáng hiện lên chút u ám, lẽ phép kể lại:"Dạ, sau đó cả hai phải đứng trước áp lực dư luận rất nhiều. Đặc biệt là ba em, ông kịch liệt phản đối chúng em đến với nhau."

***

Vài tháng sau, không biết bạn học có tâm nào đã lên diễn đàn confession của trường đăng một bài tâm thư thật dài chỉ trích hai người. Không chỉ dừng lại ở đó, báo chí cũng lấn nước sang khai thác thông tin sự thật về mối tình ngang trái này làm mọi thứ xung quanh cả hai rối tung cả lên.

Mặc dù đã lường trước sẽ có ngày hôm nay, giấy không thể gói được lửa, nhưng điều cô không nghĩ đến là mọi chuyện lại đi đến mức này.

-Thầy giáo yêu học trò, cái xã hội này còn ra thể thống gì nữa.

-Đúng là quá lắm rồi, giáo dục mà như vậy thì bao giờ mới đi lên nổi.

-Cái thứ như vậy đuổi đi là vừa rồi.

-...

Ngọc Vy buồn rầu nhìn những dòng bình luận đầy rẫy trên diễn đàn, có một số ý kiến chỉ trích rất thậm tệ, bên cạnh đó cũng có số ý kiến khách quan, bênh vực khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào.

-Làm ơn đi, bây giờ là thế kỉ bao nhiêu rồi, nam chưa vợ gái chưa chồng, có gì là tội lỗi chứ.

-Thầy trò thì không được yêu nhau chắc, tình cảm đâu nói trước được điều gì.

-...

Trong khoảng thời gian khó khăn này, anh vẫn luôn bên cạnh cô, không hề tỏ ra một chút mệt mỏi hay bận tâm đến dư luận xung quanh. Dường như điều duy nhất anh bận tâm bây giờ, là cố gắng bên cạnh động viên, an ủi và chấn an cô.

"Ing..Ing."

Ngọc Vy bất giác bị tiếng rung của điện thoại làm cho giật mình, nhanh chóng nhấc máy.

-Alo, ba...

Vừa nghe thấy giọng cô đầu bên kia lập tức nổi nóng, thẳng thừng tạt gáo nước lạnh vào mặt cô.

-Con lập tức đi nói chia tay với thầy giáo đó đi!

Lời nói ấy như tiếng sét giáng xuống đầu cô, khiến cả người cứng đờ, run rẩy.

Giờ đây, cả thế giới như đang quay mặt với cô cả rồi!

Thật không ngờ đến cả ba cô đang đi công tác nước ngoài cũng đã biết chuyện này. Cô biết phải giải thích với ông như thế nào đây? Từ đó đến giờ ba cô không bao giờ quản lý chuyện yêu đương của cô, trước kia cô quen Trần Hạo, ông từng nói sẽ tôn trọng quyết định của cô, ông tin vào con mắt nhìn người của con gái mình. Vậy tại sao bây giờ ông lại như vậy?

Ngọc Vy cắn chặt răng kìm nén dòng cảm xúc đang tuôn trào mãnh liệt trong lòng, giọng yếu ớt cố gắng giải thích.

-Ba...sao có thể như vậy được...Không như mọi người đồn đại đâu...

-Sao lại không được! Chuyện này con còn làm ra được thì có gì là không được?

-Nhưng chúng con là thật lòng yêu nhau.

"Cạch!"

Âm thanh cúp máy như một lời phản đối kịch liệt của ba cô. Cô hiểu rõ tính ông, ông là một người rất cổ hủ và gia trưởng. Theo ông, thầy giáo là một người có nghĩa vụ hết sức thiêng liêng cao cả, tựa như ơn dưỡng dục của cha mẹ. Vì thế, ông tuyệt đối không chấp nhận chuyện như vậy xảy ra với con mình. Nếu không làm dứt điểm chuyện này, ông nhất quyết sẽ không buông tay.

Ngọc Vy bất lực nắm lấy điện thoại, ánh mắt ướt đẫm, vô hồn, tưởng chừng như đang đứng chơi vơi trên dốc đá, chỉ một bước nữa thôi sẽ rơi xuống đáy sâu thẳm, không lối thoát. Trái tim cô chợt đau nhói dữ dội, từng nhịp thở dường trở nên yếu đuối.

Thật sự rất đau...

Người ngoài nghĩ cô như thế nào không quan trọng, cô có thể không bận tâm, nhưng đến người mà cô tôn kính, tin tưởng nhất cũng phản đối...Cô biết phải làm sao?

Thầy Lương sau khi bàn bạc xong công việc liền quay trở lại phòng. Thấy vậy, cô nhanh chóng xoay mặt lấy tay cố giấu đi những giọt nước mắt yếu đuối của mình, tránh ánh mắt của anh. Anh đến gần ngồi cạnh cô, không nói cũng không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô, ép xuống vai mình.

-Ngốc à! Đừng lo, dù trời có sập, đã có anh ở đây rồi!

Làm sao có thể không lo lắng được? Cô không phải chỉ lo cho chính mình, điều cô lo lắng nhất chính là anh.

Vài ngày trước khi đến văn phòng tìm anh cô đã lén được mọi chuyện, nếu tiếp tục bên anh, cô e rằng mình sẽ là tảng đá ngáng bước đường thành công của anh.

Thầy hiệu trưởng nghiêm nghị, khuôn mặt đầy phẫn nộ đưa tay đập mạnh xuống bàn.

-Thầy Lương! Tôi yêu cầu anh giải thích mọi chuyện cho rõ ràng.

Thầy Lương vẫn im lặng, thong dong bình thản như không có gì, từ tốn đưa tách trà cho đối phương.

-Anh...Anh đúng là! Tại sao lại làm ra những chuyện như vậy!

-Thưa thầy, chuyện như vậy là như thế nào? Chúng tôi đều đã là người trưởng thành, chuyện tình cảm đâu thể dùng giai cấp, địa vị mà phân định được.

Thầy hiệu trưởng đẩy nhẹ gọng kính, nén tiếng thở dài.

-Nhưng... Trước giờ chuyện như vậy thật sự không hợp với lễ giáo. Trường chúng ta càng không thể chứa chấp những chuyện này được. Thầy nghĩ xem, chuyện ra như vậy, học sinh và phụ huynh sẽ nghĩ sao về môi trường giáo dục này đây.

-Vâng, em hiểu rõ. Vài ngày nữa em sẽ đến văn phòng thầy gửi đơn nghĩ việc.

Lần này giọng thầy hiệu trưởng có vẻ trầm tĩnh, ôn tồn hơn.

-Thầy Lương, thầy là một nhân tài, tại sao phải vì một cô gái mà từ bỏ ước mơ của mình. Nếu thầy chấp nhận từ bỏ tình cảm đó, mọi chuyện tôi sẽ thay thầy sắp xếp.

-Không cần đâu, em đã suy nghĩ kỹ rồi...

Chưa đợi anh trả lời dứt câu, thầy hiệu trưởng đã vội xen vào.

-Không cần nói nữa, tôi cho anh suy nghĩ thêm ba ngày. Cứ vậy đi nhé!

Cứ thế rồi thầy bước thẳng ra cửa, đóng sầm lại, thoáng nhìn thấy bóng dáng cô lấp ló. Thầy khẽ liếc nhìn cô từ đầu đến chân rồi lắc đầu đầy thất vọng.

Trong khoảng khắc đó, lòng cô như bị ai bóp lấy thật chặt, dường như mọi thứ bỗng chốc sụp đổ.

Cô không thể nào để anh vì cô từ bỏ ước mơ sự nghiệp của mình được. Anh đã vì cô rất nhiều, cô không thể để anh hi sinh thêm nữa.

Cô buông người ngã vào lòng anh, từng giọt nước mắt cứ tuôn dài trên má. Cô cố mím chặt môi, thốt ra những lời cay đắng.

-Anh à, hay là mình chia tay đi!

Thầy Lương xiết chặt cô vào lòng, cái ôm chặt đến nổi cô không thể nào thở được.

Ngọc Vy đau đớn vùng nhẹ mình ra khỏi tay anh.

-Đau không? Em có nghe thấy tiếng gì không?

-...

-Đó là tiếng tim anh đang vụn vỡ, khi em cất lên từ đó, anh còn đau hơn em gấp ngàn lần.

-Nhưng...Nhưng em không muốn anh vì em mất hết đi mọi thứ mà anh đã gầy đựng.

Thầy Lương đưa tay âu yếm xoa đầu cô, lau khẽ những giọt nước mắt trên hàng mi.

-Anh không sợ...Điều duy nhất anh sợ là em sẽ bỏ đi ngay lúc này.

-...

-Anh cần em, mình cùng nhau vượt qua khó khăn này được không?

***

Cô MC nhìn Phan Thành Lương với ánh mắt đầy thăm dò:"Vậy sau đó em đã giải quyết mọi chuyện như thế nào?"

"Vấn đề làm Ngọc Vy lo lắng nhất là ba của cô ấy, nên em giải quyết việc nhà trước."

"Đợi ba em công tác về nước, anh ấy đã chủ động hẹn gặp ba em. Không hiểu anh ấy đã nói những gì, khi trở về mặt ông vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn chiến tranh lạnh, không nói chuyện với em mấy ngày trời. Sau đó...ông không còn phản đối về việc hai đứa quen nhau nữa."

Anh chàng MC nghe vậy liền trở nên rất hào hứng, tò mò:"Thật ra anh đã nói gì với bác ấy vậy?"

***

Tại quán một quán cà phê sang trọng mang phong cách cổ điển, anh từ tốn đứng dậy, khom người pha trà rót vào tách. Đối diện anh là một người đàn ông chừng năm mươi, ăn mặc chỉnh tề, ngồi thẳng lưng, sắc mặt đầy nghiệm nghị. Ông chẳng những không hề đoái ngoài đến anh, mà còn buông ra những lời chua chát, phũ phàng.

-Cậu hẹn tôi đến đây để làm gì?

Trước thái độ đó, anh không hề biểu lộ một chút lúng túng, vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm, ôn nhã như bình thường, kính trọng đặt tách trà trong tay trước mặt đối phương.

Thấy anh chưa có ý định nói gì, ông bắt đầu mất kiên nhẫn, cáu gắt.

-Có chuyện gì cứ nói thẳng đi! Tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý cho con gái tôi và cậu quen nhau.

-Dạ, chúng cháu là thật lòng yêu nhau.

-Tôi đã bảo...

-Nay ván đã đóng thuyền, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ cần bác đồng ý, vài hôm nữa gia đình cháu sẽ sang bàn chuyện cưới xin.

Ba cô đang định nổi cơn thịnh nộ, nhất thời bị câu nói của anh làm cứng họng, say sẩm mặt mày, tức giận đến không nói nên lời.

Sặc! Thế nào là ván đã đóng thuyền?

Ngoài nắm tay và hôn môi ra, rõ ràng cô và anh chưa từng...

Anh thừa biết ba cô là một người rất cổ hủ, anh nói như vậy chẳng khác nào là ngầm báo cho ông biết "Nếu tôi không lấy con gái ông, con gái ông sẽ không ai dám lấy".

Thảo nào, sau khi trở về nhà ông lại có thái độ như vậy.

Anh đúng là kẻ âm thầm đốt nhà người khác mà! Quá nham hiểm!

***

Anh chàng MC nghe anh kể ngày một thích thú, tò mò hỏi thêm:"Còn việc dư luận anh xử lí như thế nào?"

Anh đưa tay xoa nhẹ cằm, cười gian xảo bảo:"Chẳng xử lí thế nào cả, dù sao thì đó cũng là sự thật. Cách tốt nhất để dập tắt dư luận là tạo ra một câu chuyện khác thú vị hơn."

***

Ban đầu, Ngọc Vy thật sự không hiểu ý anh đang muốn nói đến điều gì, cho đến khi anh chính thức cầm bó hoa quỳ dưới chân cô trước bao nhiêu cặp mắt của mọi người.

Đêm đó, anh hẹn cô đến một nhà hàng Pháp sang trọng, dưới ánh nến lung linh, âm nhạc du dương lãng mạn, Ngọc Vy lẻ loi ngồi bên một góc bàn chờ anh, tay khẽ khuấy động đi nước trước mặt. Cô thả hồn nhìn xa xăm qua khung kính tận hưởng những giây phút yên bình, thư giãn hiếm hoi này, từ vị trí này nhìn xuống ánh đèn của những chiếc xe lưu thông trên đường như một chuỗi sao lấp lánh, huyền bí.

Từ xa, Phan Thành Lương mặc một bộ âu phục chỉnh tề, tóc vuốt cao lịch lãm, ung dung bước đến bên cô với một bó hoa hồng thật to trên tay. Âm thanh xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng rồi bắt đầu chuyển sang một giai điệu nhẹ nhàng, anh cất giọng trầm ấm, quyến rũ lan tỏa khắp không gian như từng cơn sóng dào dạt truyền vào trái tim cô.

"Here we are, just a little older,time goes by. But did I ever tell you why...I want you so much. It came to me when you were not around, you'll always be. The one to understand that's why...I can't miss your touch."

"All my life, I waited for someone...And all this time...You were the one so...If you want a man that is here to stay. swearing he's forever true. I'll never walk away. I'll never give up on you...And if you want a love that will save the day. No matter what you're going through. I'll never walk away. I'll never walk out on you."

Đây là lần đầu tiên cô được nghe giọng hát của anh, không ngờ anh không chỉ tài giỏi trên công việc mà ngay cả giọng hát cũng vô cùng ấm áp, hấp dẫn đến như vậy.

-Ngọc Vy, lấy anh nhé!

Cô nhất thời bị anh làm bất ngờ xúc động đến ngây ra một lúc lâu. Xung quanh chợt vang lên một tràn tiếng vỗ tay, kèm theo đó là những lời hô vang dữ dội.

-Lấy anh ấy đi!

-Đồng ý đi!

-Đồng ý! Đồng ý!

Ngọc Vy đảo mắt xung quanh nhìn mọi người, vừa khóc vừa cười, giờ đây cô đã quá đỗi xúc động vì hạnh phúc, không từ ngữ nào có biểu đạt được niềm vui sướng trong lòng.

Cô một tay lau đi những giọt nước thủy tinh trên khóe mắt, một tay đưa về phía anh để đón nhận chiếc nhẫn.

Anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn xinh xắn vào tay cô rồi đứng dậy ôm cô vào lòng, mỉm cười hôn lên trán cô đầy mãn nguyện.

***

Tối đó, khắp mạng xã hội lan truyền đoạn clip cầu hôn lãng mạn của anh, hầu như mọi lời bình luận đều thể hiện sự ngưỡng mộ, khen ngợi đến ghen tỵ. Anh hài lòng đọc những dòng bình luận của đoạn clip, sau đó nhấc máy gọi cho một tòa soạn nổi tiếng.

-Alo, anh Dương. Ngày mai, anh giúp em đăng một bài báo, tựa đề phải thật hay vào đấy!

-Được! Cậu cứ gửi nội dung qua mail cho tôi đi.

-Cảm ơn, trông cậy cả vào anh!

Quả thật sáng hôm sau, bài báo đã được đăng lên tận trang bìa, với chủ đề rất nóng bỏng "Câu chuyện ngôn tình thầy trò lãng mạn xuất hiện giữa đời thực". Bài báo nhanh chóng thu hút đông đảo mọi người quan tâm, nhờ vào nó từ ánh nhìn tiêu cực về mối quan hệ này, giờ đây mọi người phần lớn đều chuyển sang đồng cảm, ngưỡng mộ nhiều hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện