Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Phó Thần Hi cảm thấy mình bị lừa gạt sâu sắc, gặt hái thành quả thắng lợi thật vất vả, còn chưa nếm được ngon ngọt, đã phải sang tay đưa tặng, vậy cũng chưa đáng sợ nhất.

Đáng sợ là, ngài Dư có thể sẽ mượn cơ hội quay trở lại giết.

Hắn nhất thời ngồi không yên, mượn cớ xử lý thủ tục hậu chiến, vội vội vàng vàng xuống tinh hạm.

Bím tóc nhỏ giải thích: "Anh ta đại khái đi góp tiền rồi. Các cậu biết đấy, đầu năm nay, Di dân tinh quá nhiều, Chính phủ căn bản không có đủ tài chính giúp đỡ bọn họ phát triển. Chuyện đầu tiên lên nhậm chức của Cầu trưởng do Chính phủ phái đến chính là đem Tinh cầu treo bảng bán ở chợ đen, tiền tới tay đút lót ở phía trên, còn dư lại đều là của mình, so với Cầu trưởng làm ăn cật lực không được cám ơn còn lời hơn nhiều."

Lão Ngũ không vui nói: "Không có khoa trương như lời cậu nói đâu."

Bím tóc nhỏ: "Được rồi, tình huống như vậy cũng không hẳn, bởi vì Tinh cầu quá nhiều, có một số căn bản bán không được."

Lão Ngũ: "..."

Trình Tụ: "Nếu như mua lại chính là ngài Dư thì sao?"

Bím tóc nhỏ làm một biểu tình khoa trương: "Chúng ta đây chỉ có thể chúc phúc ngài Phó có thể chết thoải mái chút thôi. Lấy tính cách trừng mắt tất báo của ngài Dư, đây hoàn toàn có thể xảy ra."

Lão Ngũ: "Tôi sẽ gấp rút đuổi bắt ông ta."

"Đừng nói giỡn, cục cưng." Bím tóc nhỏ xoa bóp mặt của hắn, "Anh muốn bắt cũng không phải tên ắt ơ không chút căn cơ, mà là tổ chức khủng bố xuất thân hệ Vạn Tượng đó."

...

Tâm tình của Tào Hi và Trình Tụ rất phức tạp.

Tào Hi mới vừa bị hiện trạng kế hoạch Di dân tinh của bản thân năm đó hung hăng tát sưng mặt, đã đến phiên Trình Tụ đem đầu thò ra rồi.

Cảm giác được ánh mắt của ba người khác nhìn qua, Trình Tụ liếc trắng mắt.

Hệ Vạn Tượng thì làm sao, hệ Vạn Tượng cũng không phải một mình y tạo thành. Y còn sống làm hiệp khách lưng nồi*, chết rồi làm thể thực nghiệm, giờ thật vất vả chết rồi sống lại, thực sự rất không muốn lại lôi kéo tới bất kỳ quan hệ nào.

[Ngôn ngữ dùng trong game, khi chơi game rõ ràng là người khác thua mất một trận, nhưng bạn lại muốn gánh chịu hậu quả, lúc này người khác là bỏ nồi, bạn chính là "hiệp khách lưng nồi"]

Trong yên lặng, Bím tóc nhỏ "Hì hì" một tiếng bật cười, càng cười càng lớn tiếng, không thể kiềm chế, nửa ngày mới ôm bụng nói: "Ha ha, xin lỗi, tôi quá khẩn trương. Có thể thần kinh của tôi tương đối thô, hậu di chứng phản bội ngài Dư đến giờ mới phát tác ra."

Lão Ngũ chần chờ vươn tay, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, bị Bím tóc nhỏ ôm cổ.

...

Tào Hi đột nhiên đem trán dựa lên trên người Trình Tụ: "Hơi choáng váng, có thể là di chứng lái xe cơ giáp."

Trình Tụ: "Yếu như vậy, không chết cũng vô dụng."

Tào Hi không nói tiếng nào ngồi thẳng thân thể.

"Ha ha ha," Bím tóc nhỏ che miệng, "Thật ngại thật ngại, hậu di chứng của tôi hơi gián đoạn."

Tào Hi hỏi Trình Tụ: "Có lời gì nói với cậu ta không?"

Trình Tụ: "Người tới là khách."

Bím tóc nhỏ mặt mày rạng rỡ: "Không sai."

Trình Tụ: "Không vừa mắt thì đuổi đi."

Bím tóc nhỏ: "..."

Bím tóc nhỏ nghiêm mặt nói: "Tôi tìm các cậu là có chuyện đứng đắn. Cơ giáp thiên sứ màu bạc vừa rồi đi ra từ trong tinh hạm của các cậu, là "Thiên sứ Trời sao" thật à?"

"Thiên sứ Trời sao" thật và giả bề ngoài giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất là tỉ lệ. Bị người phát hiện không kỳ lạ, không bị phát hiện mới kỳ lạ, thế nhưng Trình Tụ không có ý định thừa nhận. "Hàng A đặc biệt định chế, rất giống đi."

Bím tóc nhỏ: "Giống hơn tôi định chế rồi. Đúng rồi, cái Phó Thần Hi dùng để dụ ngài Dư, chính là tôi làm."

Trình Tụ: "..."

Tào Hi đem đề tài dẫn ra: "Cậu vừa nói ngài Dư xuất thân hệ Vạn Tượng?"

Bím tóc nhỏ hai mắt đảo qua đảo lại: "Được rồi, chúng ta trao đổi tin tức đi. Tôi quan sát phát hiện, mỗi khi đề tài liên quan đến hệ Vạn Tượng, tâm tình của ngài Dư chấn động cũng rất lớn. Với Lâm Doanh, đơn giản là fan não tàn điên cuồng, nhắc tới Tưởng Hướng Lam, lại nghiến răng nghiến lợi hận thấu xương. Nói thật đi, khuôn mặt của nhóc và Lâm Doanh thực sự quá giống, ông ta vậy mà không đem nhóc làm thành tiêu bản đặt ở đầu giường ngày đêm tương hợp, cũng là rất kỳ lạ."

Trình Tụ khóe miệng hơi giật: "So với cậu, ngài Dư hoàn toàn là người bình thường." Không hiểu sao ấn tưởng còn đổi thành tốt hơn.

Bím tóc nhỏ: "Được rồi, giờ tôi đem hiểu biết của tôi nói cho các cậu biết, các cậu có thể nói "Thiên sứ Trời sao" là từ đâu tới chứ? Nhóc và Lâm Doanh có phải thật sự có liên hệ máu mủ hay không? Ông ta là ông cố nổi của nhóc?"

Trình Tụ: "Không, không phải. Tôi cũng là bởi vì phát hiện dáng dấp giống ông ta, mới đặc biệt đặt làm một máy "Thiên sứ Trời sao"."

"Như vậy ư," Bím tóc nhỏ gật đầu, đột nhiên chỉ vào Tào Hi: "Vậy quan hệ của các cậu là như thế nào? Vì sao cơ giáp của nhóc lại ở trên tinh hạm của cậu ta?"

Không đợi Trình Tụ trả lời, Tào Hi đã giành nói trước: "Quan hệ vẫn còn đang cố gắng."

"..." Bím tóc nhỏ hâm mộ nhìn hắn ta, "Mưu tính sâu xa à. Bồi dưỡng từ nhỏ, tay phải có thế bớt đi thật nhiều sức lực đó."

Trình Tụ mỉm cười nói: "Tôi có thể giúp cậu bớt sức lực càng nhiều hơn."

Bím tóc nhỏ còn đang mờ mịt, chân của Trình Tụ đã đạp ra rất nhanh chính xác. Lão Ngũ ngồi ở bên cạnh Bím tóc nhỏ, chỉ tới kịp đưa tay... Che nơi bị đá.

"Ừm! Cục cưng... của tôi đó!" Bím tóc nhỏ hai tay bụm đũng quần, quỳ xuống, chậm rãi té trên mặt đất.

Biểu thị của Tào Hi đối với cảnh ngộ của hắn ta là an ủi sâu sắc, cũng phái hai người đem hắn từ trên tinh hạm mang xuống dưới.

Trình Tụ vẫy tay nhiệt liệt: "Tiệc ăn mừng gặp lại nha."

Đem người đưa đi, đột nhiên yên tĩnh lại.

Trình Tụ xoa xoa vai ê ẩm: "Tào Khải Trí ngủ chỗ nào?"

Tào Hi sâu kín liếc mắt nhìn y, xoay người dẫn đường.

Đột nhiên im lặng khiến người không được tự nhiên. Trình Tụ không lời tìm lời: "Chiếc tinh hạm này cũng là chuẩn bị xong trước?"

Tào Hi: "Sợ động tĩnh quá lớn, không dám mua quá lớn."

"Cậu cũng sẽ sợ?" Y trước khi chết, Tào Nhiếp đã như mặt trời ban trưa, nếu không có thiếu sót của tuổi còn trẻ, lý lịch đơn giản, chuyện đã sớm không nhảy qua cho người khác rồi. Có điều là, năm đó y ba mươi lăm tuổi, mượn cớ tuổi tác không hề dùng được, cách lên trời chỉ thiếu chút nữa, không biết vì sao cuối cùng không đi lên tiếp, chỉ cần một vị trí Phụ tá trưởng.

Tào Hi: "Ở một ngày tràn ngập tuyệt vọng, tôi đột nhiên học được kính sợ cái chết."

Trình Tụ xoa nhẹ mặt, cười nói: "Có lẽ lên chiến trường quá ít."

Tào Hi: "Không muốn trả lời, trầm mặc là được, không cần miễn cưỡng bản thân."

Trình Tụ trầm mặc.

Đẩy cửa vào phòng, một trận đàn hương như có như không đột kích, chuông gió cạnh cửa phát ra tiếng vang leng leng keng keng trong trẻo, đập vào mắt là chậu bông bạc hà xanh um tươi tốt trên bệ cửa sổ, sàn nhà lót một tầng thảm lông dê mềm nhung... Thấy thế nào cũng là sở thích của người bên cạnh.

"Căn phòng của Tào Khải Trí?" Trình Tụ chế nhạo.

Tào Hi: "Anh sẽ không thích ổ chó."

Trình Tụ: "Vậy cậu thật sự không hiểu tôi rồi."

Tào Hi: "Anh nói thích, chúng ta sau này có thể nuôi chó, chó săn không tệ, hung mãnh như anh, trung thành giống tôi."

"Không bằng nuôi hồ ly. Mùi vị như cậu, mặt đẹp giống tôi."

"Cũng được." Tào Hi cười đến rất vui vẻ.

Trình Tụ đứng ở cửa, tay vịn chốt cửa, không nói một lời nhìn hắn.

Tào Hi: "Tôi mua là giường hai người."

Trình Tụ: "... Cám ơn."

Tào Hi thở dài, xoay người đi tới cửa, thừa dịp cửa vẫn chưa đóng, lại xoay đầu lại: "Tôi đang ở cách vách, có yêu cầu gì có thể gọi. Ví dụ như cần giường có chút lạnh..."

"Tôi sẽ điều chỉnh nhiệt độ."

"Tinh hạm rách nát hơi nghiêm trọng, có thể dùng không tốt lắm."

"Tôi sẽ đắp chăn."

"... Bất kể tôi nói cái gì cũng không thể ở lại à?"

"Trừ phi cậu sẵn lòng ngủ trên sàn nhà."

Tào Hi bước nhanh đi trở về, nhanh lẹ từ trong tủ quần áo lấy ra chăn và gối ném vào trên thảm lông dê: "Mau ngủ đi, ngày hôm nay thật là mệt muốn chết rồi."

Trình Tụ: "..."

Có lẽ, y có lúc hẳn là nên trông coi miệng lưỡi của mình, không nên khinh địch để lại kẽ hở, đối phương thật sự rất biết luồn cúi rồi.

Từ Mắt to đột nhiên trở về đến Phó Thần Hi làm khó dễ, trải qua ngày hôm nay rất trầm bổng phập phồng. Trình Tụ tinh thần còn tốt, nhưng thân thể kì thực không chịu nổi, nằm một cái lên giường đã ngủ mê man, ban đêm mới tỉnh.

Trước khi ngủ chỉ ăn cơm dinh dưỡng, tiêu hóa xong đã bắt đầu đói.

Y ngồi dậy, đang muốn tìm đồ ăn, đèn đã sáng.

Tào Hi ôm chăn cuộn mình ở trên ghế sa lon, trên mặt còn sót lại buồn ngủ lim dim, ánh mắt lại sáng lạ thường.

Trình Tụ: "Trên mặt đất khó chịu? Vì sao không đi phòng bên ngủ?"

Tào Hi: "Ngủ trên mặt đất nhìn không thấy anh."

Trình Tụ: "..."

Tào Hi: "Giống như nằm mơ."

Trình Tụ vừa định gật đầu đồng ý. Y cũng không nghĩ tới, y và Tào Hi có một ngày sẽ trở lại thời kỳ thiếu niên, sống chung hòa bình một phòng.

Tào Hi cười đến đắc ý mà thỏa mãn: "Anh ngủ ở trên giường của tôi."

"..." Tào công tử vang dội cả nước vẫn còn có một mặt như thế. Trình Tụ bỗng nhiên vén chăn lên xuống giường, "Tôi muốn đi tìm chút đồ ăn."

"Tôi cùng anh." Tào Hi cũng nhanh chóng xuống giường.

Một ngày rầm rầm rộ rộ qua đi, bắt đầu ban đêm tĩnh lặng.

Tào Hi dẫn Trình Tụ đi phòng trà.

Cảnh tối lửa tắt đèn, đêm khuya vắng người, tâm tư nên có không nên có đều đang lén lén lút lút nảy sinh, có điều là chờ ngọn đèn sáng lên, thấy rõ ràng bên cạnh chỉ có bảy tám... Tối đa là thiếu niên mười mười hai tuổi, lương tri xuất hiện hung hăng đánh anh hai bạt tay.

Anh thanh thanh họng hơi khô, đi về phía quầy bar: "Hồng trà trà xanh trà trắng trà đen trà vàng... Cũng không có, trà Ô Long thì sao?"

Trình Tụ một chân đạp lên cái ghế, ngồi chồm hổm lên lưng ghế dựa: "Có thể hấp có thể kho hoặc có thể chiên chứ?"

Tào Hi: "Bánh đậu sữa mận phơi khô, xiên nướng chan canh củ cải sợi... Muốn ăn gói nào?"

Trình Tụ vừa lên tiếng, cùng Tào Hi trăm miệng một lời trả lời: "Ngọt."

Tào Hi cúi đầu hấp bánh bao, giống như lơ đãng: "Chúng ta lần đầu tiên hẹn hò anh cũng là nói như vậy."

Trình Tụ: "Chỉ ra ngoài đi ăn cơm."

"Sau đó tôi chọn phòng ăn tình nhân của một tiệm bánh bao đậu [1] rất nổi tiếng."

"Nghiêm tục mà nói, là ở cửa nhìn thoáng qua."

"Bởi vì nghị viện của Quốc hội Lập pháp đang mang theo tình nhân ở chỗ đó yêu đương vụng trộm, anh chụp được hình bọn họ hôn môi đem up lên trên web, để trốn tránh tình nghi mới không đi vào."

Trình Tụ: "Tôi sắp quên chuyện này rồi. Sau đó gã ta thế nào?"

Tào Hi: "Hoa Đặc tới tìm cha tôi, muốn liên thủ bảo vệ gã, bị tôi cản lại rồi."

Trình Tụ kinh ngạc: "Chuyện quan trọng như vậy cậu lại không có tranh công."

Tào Hi đem bánh bao đậu và bánh bao sữa vàng [2] đã hấp xong đặt ở trong cái mâm, lại rót hai ly trà Ô Long, bưng khay đi ra: "Tôi đem khởi nguồn quá trình kết quả của cậu chuyện tỉ tỉ mỉ mỉ ghi chép lại, cũng thêm vào đánh giá cực cao của cá nhân tôi. Thế nhưng tin này còn chưa kịp phát ra ngoài, anh đã ra trận."

Trình Tụ nhếch khoé miệng: "Đúng vậy, tinh hệ Maha."

Tào Hi đem trà đưa cho y: "Giả như giờ anh đọc được đoạn tin nhắn đó, anh sẽ trả lời thế nào?"

"Tôi sẽ nói, đem địa chỉ của Hoa Đặc và tên kia gửi cho tôi."

Tào Hi không nhịn cười được.

Trình Tụ uống hớp trà, thuận miệng nói: "Giờ nói những thứ này đã trễ rồi."

Tào Hi: "Không trễ, tôi biết địa chỉ nghĩa địa của bọn họ."

Tay cầm bánh bao đậu của Trình Tụ dừng lại: "Cậu còn vì bọn họ viếng mộ?"

Tào Hi: "Lúc cúng tế cha đi ngang qua."

"Tôi nhớ trước khi tôi qua đời, cha cậu còn đang lên tin tức chửi tôi."

"Ông ấy chỉ là muốn thêm chút tỷ suất phơi sáng." Tào Hi một chút cũng không ngại bôi đen cha của mình. Anh tin, nếu như cha biết là vì hạnh phúc cả đời của anh... Đại khái sẽ đánh gãy chân anh, mới đoạn tuyệt quan hệ cha con —— ấn tượng của Trình Tụ với cha anh mà nói không phải là kém một hai điểm.

Trình Tụ vừa ăn vừa nói chuyện, ba cái bánh bao, thêm một cốc trà lớn, rốt cuộc có cảm giác no bụng. Y đang mút ngón tay, phát hiện ánh mắt sáng của đối phương nhìn ngón tay của mình như muốn đâm thủng người, mới rút ngón tay lại: "Nếu như tiệm bánh bao đậu kia ăn ngon như vậy, tôi nhất định sẽ không độc thân lâu như vậy."

Tào Hi cười đầy dịu dàng: "Cho nên chúng ta có một lần cơ hội làm lại."

Rốt cuộc đi vào chủ đề rồi.

Trình Tụ thu lại dáng tươi cười.

Phút giây đầu tiên của chết mà sống lại, y muốn bắt đầu sống lại lần nữa, dùng thời gian cả đời đi nghiệm chứng một loại khả năng của cuộc sống khác. Thế nhưng kế hoạch không bằng biến đổi, tâm mạnh chí lớn còn chưa nâng, đã bị Tống Dục vạch trần thân phận, sau đó tình tiết càng ngày càng không khống chế được, ngay cả Tào Nhiếp cũng biến thành Tào Hi xuất hiện, lúc này lại một dao chém đứt với quá khứ, giống như đứa con mang trong bụng tám chín tháng rồi lại nói không muốn —— bần cùng đạo đức giả.

"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tào Hi điều chỉnh tâm tình, chậm rãi mở miệng: "Chuyện của ngày đó sau khi xảy ra, toàn bộ Tinh quốc đều lộn xộn hết."

"Nghiêm trọng như vậy?" Trình Tụ nửa ngờ nửa tin, "Còn cậu?"

"Tôi cũng loạn."

Sau khi nhận được tin tức, trước tiên anh chạy tới bệnh viện, nhưng cho biết Thượng tướng Lâm Doanh đã chuyển dời đến bệnh viện Quân đội đặc biệt, sau đó là "Bị thương nặng chưa lành, không thích hợp lộ diện" dài đến một năm rưỡi.

Năm đó Tào Nhiếp lợi dụng các loại con đường đủ loại thủ đoạn tạo áp lực, cũng không thể khiến Lâm Doanh đứng ra, trong lòng đã làm dự định xấu nhất. Phải thôi, Lâm Doanh bị giam lỏng, cấp cao của hệ Vạn Tượng đang tạo phản tập thể, phải thôi, Lâm Doanh đã mất đi năng lực đứng ra. Không phải là đần, bị điên, hay là... Đã chết.

Lâm Doanh sống chết không rõ dày vò một năm rưỡi khiến tâm tình cả người anh đều bị vây trong tình trạng cáu tiết gần như điên cuồng, thậm chí ý đồ ép buộc Quốc hội Lập pháp khởi thảo huỷ bỏ nghị án của hội nghị Quân sự. Chẳng qua chuyện này còn chưa làm, đã bị cha biết được tới ngăn cản.

Sau đó, người của hệ Vạn Tượng rốt cuộc tuyên bố, Lâm Doanh trị không hết thân vong.

Tào Hi không nhớ nổi đoạn thời gian đó bản thân trải qua như thế nào, đầu óc thì trống rỗng, người thì đần độn, mỗi ngày vẫn đi làm hết giờ về, nhưng linh hồn coi như lộ ra một lỗ, như xác không hồn.

Mãi đến có một ngày, anh nhận được tin tức hệ Vạn Tượng xây dựng phòng thí nghiệm phục sinh.

Hình dung tâm tình ngay lúc đó như thế nào đây? Tức giận, nóng nảy... Còn có mừng như điên không đè nén được.

Nếu như, thành công rồi sao?

Ôm tâm tình như vậy, anh một lần nữa đem tinh thần và thể lực vùi đầu vào trong công việc. Có điều là lúc này đây, anh biết rõ trạng thái tinh thần của mình cũng không thích hợp trở thành một lãnh tụ quốc gia, cho nên lựa chọn giúp đỡ bạn tốt của cùng đồng đảng lên nắm quyền, bản thân lấy thân phận Phụ tá trưởng khống chế thực quyền, lợi dụng cơ quan tình báo, âm thầm chú ý hướng đi của phòng thí nghiệm phục sinh.

Anh vốn cho là, phải đợi thời gian rất dài mới có kết quả, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm... Chỉ cần có hy vọng, anh đều bằng lòng chờ tiếp. Ai dè, rất nhanh thì thành công. Vì vậy, anh ra tay, đoạt đi tư liệu và nhân viên nghiên cứu. Tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Lâm Doanh không có ở đây. Bởi vì mất đi Chương Tân Khoa, hệ Vạn Tượng như chim sợ cành cong, trông gà hoá cuốc, trong vòng một năm đem phòng thí nghiệm phục sinh dời đi mười lần, một lần cuối cùng, rốt cuộc thoát khỏi truy lùng của cơ quan tình báo.

Nghe đến đó, Trình Tụ nhịn không được thổ tào: "Trách không được lúc tôi tỉnh lại mất trí nhớ một đoạn thời gian rất dài, nhất định là đoạn thời gian đó bị vòng quanh đến choáng."

Tào Hi khẩn trương hỏi: "Sau khi anh tỉnh lại thân thể khó chịu?"

"Lúc ban đầu chỉ có hai ngày." Trình Tụ nói, "Chương Tân Khoa ở trong tay của cậu, cậu nhất định cũng tiếp nhận thí nghiệm."

Tào Hi thản nhiên gật đầu.

Từ trong miệng Chương Tân Khoa biết nước phục sinh sinh mạng sẽ kích phát năng lực tự mình chữa trị của Lâm Doanh, làm cho cơ thể chậm rãi phục hồi như cũ, thậm chí chữa trị bộ phận cơ thể bị lão hoá, cải lão hoàn đồng, Tào Hi mừng rỡ như điên. Nhưng anh lại ý thức được, Lâm Doanh hoàn toàn hồi phục có lẽ là chuyện hơn mười năm sau, nếu may mắn, mình tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, còn có thể thấy Lâm Doanh một lần, nếu xui thì, lại là trời người xa cách. Đây tuyệt đối không phải là kết quả anh muốn.

Vì vậy, anh làm một quyết định trái với lập trường, nguyên tắc trước sau như một của bản thân ——

Dùng nước phục sinh sinh mạng.

Chân mày không đồng ý nhăn lại.

Giây phút này, y suy nghĩ rất nhiều. Như là, tồn tại của nước phục sinh sinh mang sẽ tạo thành điên cuồng của biết bao người? Trong lịch sử của Trung Quốc địa cầu cổ xưa, đã có rất nhiều người vì trường sinh bất lão mà điên cuồng, phàm phu tục tử có, hoàng đế cũng có. Còn có những người vì tình khổ sở, nếu có nước thuốc có thể cứu vớt người thân người yêu qua đời của mình, lại sẽ làm ra biết bao nhiêu chuyện không từ thủ đoạn.

Tào Hi nhìn thấu sự lo lắng của y, "Lúc tôi dùng, nước phục sinh sinh mang đã bị hủy rồi, từ phương thuốc đến thành phẩm, tiêu hủy đến không còn một mảnh."

"Chương Tân Khoa đâu?"

"Đã qua đời."

Trình Tụ nhìn Tào Hi, Tào Hi lần đầu tiên chật vật tránh né ánh mắt của y.

"Cậu thực sự tiêu huỷ tất cả rồi?" Trình Tụ hỏi đến thật chậm thật nghiêm túc.

Tào Hi quay đầu trở lại, cũng có thể nghiêm túc trước nay chưa từng có, nói mỗi chữ mỗi câu: "Tôi rất rõ tai hoạ về sau của nó. Nếu như không hủy diệt nó, tôi sợ lần sau lại sẽ không nhịn được." Nó cũng không phải anh túc, nhưng so với anh túc càng nắm giữ không được, càng dễ nghiện hơn.

Trình Tụ nhìn anh hồi lâu, mới thả lỏng cơ thể: "Về sau cậu làm sao tìm được tôi?"

Tào Hi: "Tôi đem Tào gia giao cho một anh họ, cùng cậu ta giao hẹn, mỗi ba mươi năm đều phải đưa một người trung thành bổn phận tới căn cứ bí mật của tôi tiếp nhận huấn luyện. Người kia sau khi đến căn cứ, sẽ dựa vào chỉ thị nhắn lại, tiếp nhận tin tức treo giải thưởng ở các nơi của tôi để lại, tiếp tục tìm tung tích của anh. Nếu có tin tức xác thực bọn họ sẽ thông báo cho tôi. Chẳng qua bọn họ cũng không biết thân phận chân thật của tôi, chỉ cho là con cháu dòng bên của Tào gia."

Trình Tụ: "Thế hệ này là Tào Khải Trí?"

Tào Hi: "Đúng vậy. Hắn ở ba năm trước đây nhận được tin tức của phòng thí nghiệm phục sinh ở tinh cầu AC26, đánh thức tôi, thế nhưng, tôi lại tốn một ít thời gian tới xác định độ chuẩn xác của tin tức."

Trình Tụ: "Tinh tặc công kích căn cứ phòng thí nghiệm phục sinh là cậu?"

"Là lính đánh thuê, không phải là tinh tặc."

Trình Tụ trong đầu đã có rõ ràng của nguyên tắc: "Tống Dục muốn nước phục sinh sinh mạng." Tào Hi không phải là Tào Nhiếp, không có quyền không có thế, ngay cả tiền cũng bị đóng băng, giá trị trên người còn sót lại chính là thứ để lại của Chương Tân Khoa. Mình bị giam lỏng, nguyên nhân nhiều lần thẩm vấn cũng giải quyết dễ dàng, bởi vì y là vật thí nghiệm dưới tác dụng của nước phục sinh sinh mạng, bọn họ muốn nắm giữ chắc chắn là hiệu quả của nước phục sinh.

Tào Hi đè nén nóng nảy trong lòng, dịu dàng nói: "Cậu ta có làm gì với anh hay không?"

"Tôi tỉnh lại mới một năm." Cho dù làm gì, cũng nhất định là chuyện trong lúc hôn mê.

Tào Hi: "Không sao, sau khi rời đi nơi này, tôi dẫn anh đi làm kiểm tra thân thể. Mặc dù kế hoạch sau này của di dân không được tốt lắm, nhưng thay đổi dưới sự kiên trì, " anh tự hào, "Tôi và anh đều là vị thành niên, có thể miễn phí hưởng dụng."

Trình Tụ: "..." Vẻ ngoài giống hệt đi nữa, cũng không cách nào đem người trước mắt và Tào công tử năm đó hoàn toàn chồng lên nhau.

Tào Hi: "Chuyện Tống Dục không cần lo lắng, tôi sẽ truy xét. Còn ngài Dư."

Trình Tụ: "Tống Dục nói cậu ta là con riêng của Tống Ân Bình, mẹ là Dương Bạch Tuyết."

Tào Hi: "Cô gái duy nhất không ở trên buổi dạ hội thăm dò anh có ý với cô ta hay không? Đó không phải là lạt mềm buộc chặt hả?"

Trình Tụ: "..." Coi đi, không phải một mình y cảm thấy như vậy! Đây tuyệt đối không phải là tự luyến.

Tào Hi ngẩng đầu nhìn thời gian: "Sắp ba giờ sáng, trở về ngủ một hồi đi. Ngày mai còn phải tham dự tiệc ăn mừng."

Trình Tụ đứng lên, duỗi người: "Cậu khẳng định Phó Thần Hi còn có tâm tình tổ chức tiệc ăn mừng?"

"Không tâm tình càng phải tổ chức, ví dụ như người rất nhiều nợ nần chồng chất lúc nào cũng hàng đêm sênh ca, tạo hiện tượng giả tạo hắn ta có năng lực trả nợ."

"May là tôi không thích vay tiền cho người khác."

"Đúng vậy, anh trực tiếp đưa tiền.

Trình Tụ nhớ tới cơ quan tình báo trong miệng anh, cau mày nói: "Dù sao cũng không nên nêu ví dụ, vậy sẽ làm tôi cảm thấy mình không hề có việc riêng tư đáng nói."

Tào Hi: "Tôi tôn trọng việc riêng tư của anh, rất nhiều tin tức chẳng qua là người khác "Thuận miệng" nói cho tôi biết. Đương nhiên, nếu có một ngày anh sẵn lòng ở trong việc riêng tư thêm vào tôi thì tốt hơn."

Trình Tụ nhớ Tào Hi từng nói, khi không muốn trả lời, trầm mặc là được rồi. Vì vậy y lại trầm mặc.

Tào Hi cũng không có ép hỏi, đưa y đưa đến cửa phòng, cùng nói ngủ ngon, liền thức thời rời đi.

Trò chuyện đêm nay đối với hai người mà nói, đều cần một chút thời gian và không gian để tiêu hóa.

Trên thực tế, Trình Tụ đích xác chỉ tốn một chút thời gian và không gian đã tiêu hóa. Trải qua thử thách sinh tử, sóng to gió lớn quá nhiều, cảm xúc rất khó làm mưa làm gió. Những việc trải qua của Tào Hi nghe rất ly kỳ khúc chiết, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, cũng chẳng qua là... Bước theo gót chân của mình.

——

[1] Bánh bao đậu:

[2] Bánh bao sữa vàng:

———
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện