Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 2: Cuộc sống mới [trung]

Y ngậm thẻ ID cướp được từ trên người binh sĩ, dựa vào ký ức bò về phía cửa gần nhất.

Các binh lính mặc dù bị làm rối loạn vị trí ngay từ đầu, nhưng rất nhanh điều chỉnh trận hình, vây hợp từ bốn phía.

Trình Tụ vểnh tai, một bên lắng nghe tiếng bước chân liên tục của xung quanh, suy tính khoảng cách hai bên, một bên quan sát phần đáy cửa ghép lại từ máy móc cách hai chiếc xe chiến, suy tính đường đi tiếp.

Con người khi còn sống đối mặt với rất nhiều lựa chọn, bên trái hay bên phải ở ngã ba đường, cũng sẽ thấy cảnh vật khác nhau. Có lựa chọn, sai đã sai rồi, tốn thêm chút thời gian tinh thần và thể lực, vẫn có thể trăm sông đổ về một biển; Có lựa chọn, sai một bước đi luôn nguyên đời, thua đến quần lót cũng không còn; còn có lựa chọn, bất kể đi như thế nào, vẫn là đường cùng, chỉ có thể chết sớm sớm siêu sinh.

Trình Tụ hiện đang đối mặt, có thể là loại thứ hai, cũng có thể là loại thứ ba, nhưng tuyệt đối không phải là loại thứ nhất. Trên tay dính tội danh sau khi bị bắt đã không chỉ là ý đồ vượt ngục đơn giản như vậy nữa rồi.

Áp lực càng lớn, ý nghĩ càng rõ ràng, trong đầu thậm chí hiện rõ lên góc bao quát của bản đồ, tiếng bước chân của các binh lính biến thành từng điểm đỏ gần gần xa xa, từ bản thân tới cửa xuất hiện ba đường đi có thể đi.

Trình Tụ rút súng, bắn trục bánh xe của xe chiến phía sau bên trái. Trục bánh xe gãy, xe chiến bỗng nhiên sụp một góc.

Trong nháy mắt, hơn mười đường laser đồng thời bắn về phía xe chiến "què chân".

Trình Tụ nhân cơ hội xông ra ngoài, cầm lấy thẻ ID hung hăng đập vào máy cảm ứng, sau đó nhào về trước, lăn vào khu vực xe chiến che chắn. Súng laser theo sát mà tới đan xen thành lưới, bao phủ khắp nơi.

Y nhìn đường bắn của laser, tính toán phương hướng nào của súng laser là ít nhất, đếm ngược năm giây, được ăn cả ngã về không lần thứ hai phóng ra.

Ở trong đường bắn dày đặc của laser, bóng lưng của y như bóng ma nhẹ nhàng lướt qua, vung tay vung chân tránh né đường bắn ngang dọc, nhẹ nhàng nhảy vào trong cửa nhỏ vừa mở.

Trước khi vào cửa, Trình Tụ đã biết sau cánh cửa nay không phải lối ra, nhưng lúc này không có đường lui khác, chỉ có thể kiên trì đi vào. Sau khi đi vào, y cảm thấy da đầu tê rần —— đau.

Y một bên run run, một bên dùng thẻ ID đóng cửa, một bên canh giữ cửa nhỏ.

Cửa chậm rãi khép lại, y đang muốn tiếp tục thăm dò hoàn cảnh mới, chợt nghe một tiếng "Ầm", một cánh tay sắt thép từ trong khe cửa duỗi vào, chặt chẽ kìm lại cửa, cũng từng chút một kéo ra...

Trình Tụ bắn không chút do dự. Nguồn năng lượng của súng laser ở mắt thường có thể thấy được tiêu hao từng chút.

Y rất nhanh ý thức được, bắn không có hiệu quả, chỉ sẽ hao hết sạch nguồn năng lượng, quyết định thật nhanh thay đổi chiến thuật.

Ở giây phút nguy hiểm, có người đầu óc trống rỗng, thường gọi là "phát huy thất thường", tên khác "mông lung", có người đầu óc trấn tĩnh, thường gọi là "phát huy vượt trội". Trình Tụ có thể lăn lộn đến Thượng tướng Thất tinh, cũng bởi vì là người sau. Trong đầu loé sáng, y một súng đánh vào trang bị khẩn cấp, sau đó ngón tay thật nhanh đập lên trên bàn phím.

Sau khi cánh tay sắt thép mang theo chủ nhân của nó từ cửa nhỏ đi vào, nòng súng laser tối thui nhắm ngay đầu của y, một chút ánh sáng ở nòng súng sáng lên... Bỗng nhiên súng laser ngay cả cánh tay sắt thép đồng thời bị xoắn vào trong sự hoạt động của cửa máy móc.

Cửa máy móc như bánh lái xoay tròn, lại bắn ra mười mấy "mgăn khoá", lõm vào mưới mấy lỗ, như Transformers, chậm rãi biến thành một bức tường pháo. Cánh tay sắt thép luôn cả người đeo súng, đều đã bị "hoà tan vào" trong tường, cũng tìm không được dấu vết.

Trình Tụ nhìn tường lạnh như băng, xoa xoa hai tay hà hơi.

Cảm ơn giọng nói đặc biệt ha ha ha của thư ký, khiến y nhớ lại mật khẩu của cửa máy móc chính là ha ha ha. Chẳng qua, nhà xưởng này quá hố rồi, kiểu dáng của cửa máy móc đời mới với đời cũ sau khi thay đổi không hề khác biệt, may mà chưa kịp xin đổi trang bị, không thì thua thiệt lớn.

Y hít mũi một cái, theo hành lang lạnh lẽo đi về phía trước.

"Hú hú hú..."

Tiếng còi báo động từ trước về sau truyền lại.

Ngay sau đó là loa phóng thanh lạnh băng vô cùng quen tai.

"Lồng bảo hộ mất đi hiệu lực, khu Chiến bị cấp một bị chiếm đóng. Khẩn cấp phong bế khu Sinh hoạt, khu Thí nghiệm. Nhân viên khoa nghiên cứu di chuyển về sân bay. Những nhân viên không chiến đấu di chuyển về kho xe chiến. Nhân viên chiến đấu di động về khu Chiến bị cấp hai. Chấp hành ngay lập tức."

Phát thanh này để lộ ra rất nhiều tin tức, hai điều quan trọng nhất là: một, Tinh tặc sắp chiếm căn cứ này rồi. Hai, không ai quan tâm y.

Nếu như phát thanh phát sớm mấy phút, y có thể sẽ liều chết nương nhờ trong kho xe chiến, tiếp đó đi tới tập hợp cùng các nhân viên không chiến đấu, đục nước béo cò. Giờ nói gì cũng đã chậm, chỉ có thể tìm đường đi ra sân bay.

Đời người thực sự là kỳ diệu, ở mấy phút trước, y còn lời thề son sắt mà cho rằng bản thân mình chỉ có thể lựa chọn đi tiếp, không sinh tất chết, tuyệt đối không thể trăm sông đổ về một biển, hiện giờ đã bị sập mặt rồi.

Xem ra làm người không thể quá nghiêm túc.

Cửa hàng lang hai bên đột nhiên mở ra đồng loạt.

Y suy đoán là vì thuận tiện chạy trốn. Quả nhiên, hai người mặc đồ màu trắng vội vả từ trong một cánh cửa đi ra, chạy về phía trước. Một người còn quay đầu lại nhìn y một cái, sau đó chạy nhanh hơn.

...

Y mới tám chín tuổi, phải là một Shota mềm moe, không lớn thô kệch nha.

Y cúi đầu nhìn nhìn súng laser quên ném đi, có chút bất đắc dĩ dùng nòng súng gãi gãi đầu, đi theo. Đã có người "tự nguyện" dẫn đường, sao y nỡ lòng từ chối. Thế giới này vẫn nhiều người tốt nha.

Đi ngang qua hai người đi ra từ gian phòng, một bóng đen lay động. Y theo bản năng nghiêng đầu, người đàn ông xa lạ phủ sương giá lảo đảo nhào tới.

Trình Tụ bỗng nhiên dừng bước lại, nhìn đối phương thẳng đờ ở trước mặt ngã xuống, đang muốn đi đường vòng, chợt nghe bên chân một tiếng rên rỉ mỏng manh mà rõ ràng: "Thượng tướng Lâm..."

Nếu bản thân không xác nhận ba mươi chín năm cuộc sống đơn điệu cũng không để lại nợ tình, y gần như cho rằng nằm phía dưới chính là kẻ thù cũ bị y bội tình bạc nghĩa sau đó giết người bịt đầu mối lại may mắn không chết.

Ừm, muốn nói kẻ thù, Tào Nhiếp trước đây có nằm mơ cũng không buông tha y, những người khác cũng theo không kịp.

Trình Tụ thương hại vượt qua "xinh đẹp lạnh người", dưới quần truyền đến kiên trì không ngừng mà bắt chuyện: "Tôi biết cửa ra," sợ y tuổi còn nhỏ nghe kém, lại giãy giụa nói, "Tôi, dẫn anh đi."

"Nhìn dáng vẻ vẫn không nhúc nhích của cậu, tôi thiếu chút nữa sẽ tin." Trình Tụ dùng đầu ngón chân chọt chọt trán của cậu ta, "Nếu như cậu thật sự có lòng, xin hãy dùng ý nghĩ cầu nguyện cho tôi. Tạm biệt."

"Tôi là hệ Vạn Tượng, Tống Dục, con trai Tống Dạ Bình hai mươi bốn tập đoàn quân sự..."

Tống Dạ Bình? Sói hoang vừa muộn tao vừa nguy hiểm kia.

Trong lòng Trình Tụ khẽ động, khom lưng quan sát mặt của cậu.

Tống Dục nỗ lực phối hợp ngẩng đầu.

Mặt mày loáng thoáng có chút giống, nhưng so với Tống Ân Bình đẹp mắt hơn nhiều. Nghĩ tới vợ của Tống Ân Bình là Vạn Lam hoa khôi của hai mươi bốn tập đoàn, hoa khôi nổi danh trong quân, sinh ra một người con rất bình thường.

Trình Tụ nói: "Mẹ cậu từng theo đuổi tôi."

Sau khi y thăng chức Thiếu tướng, vẫn một mực duy trì danh hiệu kim cương Vương lão ngũ*, không người có thể phá! Sở dĩ giới hạn ở trong Quân đội mà không có thăng lên toàn quốc, cũng trong lúc đó giới Chính trị cũng từ từ mọc lên một ngôi sao mới không yêu đương không kết hôn chuyên cướp đoạt danh tiếng của y.

[Chỉ người đàn ông đơn thân không có gia đình, thường dùng để chế giễu.]

Lúc này nhất định phải nói một câu treo trên miệng rồi ——

Thomas Tào Nhiếp!

Cách ôn chuyện của y khiến Tống Dục trố mắt đứng nhìn. Nhưng cậu ta rất nhanh thích ứng kịp: "Mẹ tôi chỉ nói bà ấy lúc còn trẻ từng gặp mấy người cặn bã."

Trình Tụ: "..." Loại bên trong cũng rất giống Tống Ân Bình.

Trình Tụ: "Tôi phải làm sao dẫn cậu đi ra ngoài?"

Tống Dục: "Phòng thí nghiệm có ván trượt, tìm thêm sợi dây."

Trình Tụ chạy vào phòng thí nghiệm, quả nhiên thấy một khoang cứu thương có một tấm ván trượt dựa vào bên cạnh.

"Khoang duy sinh rất cao, có một gã nhỏ con thích đứng ở trên ván trượt quan sát tôi. Sau này gã thăng chức đứng đầu phòng thí nghiệm, ván trượt đã được đặt ở chỗ này." Tống Dục dời một góc độ có thể thấy bên trong phòng thí nghiệm.

Trình Tụ nghi hoặc: "Khoang duy sinh?"

Tống Dục nói: "Anh cũng từng nằm."

Trình Tụ nhướng mi, quay đầu lại từ trên hòm tháo dây dài xuống buộc chặt lại, đi tới trước mặt Tống Dục.

Tống Dục nhìn y một cái: "Thắt ở trên eo của tôi, đem tôi đặt vào trên ván trượt."

Trình Tụ: "Cậu nghĩ tôi làm sao kéo cậu đi ra ngoài?"

Tống Dục: "Tôi từ khoang duy sinh đi ra thời gian quá ngắn, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Cho tôi chút thời gian, tôi có thể đứng lên."

Trình Tụ đá ván trượt sang: "Nếu như tôi chết, nhất định là bị cậu liên lụy."

"Yên tâm, tôi có thể mang anh đi. Tôi bảo đảm." Tống Dục nghiêng người, đặt ở trên ván trượt, hì hà hì hục điều chỉnh một tư thế. Nhờ phúc cậu ta đóng băng người cứng ngắc, lại duy trì cân bằng trên ván trượt.

Trình Tụ cột lên sợi dây, buông tay giữ cậu ta ra. Lúc đầu có chút không thuận, Tống Dục thỉnh thoảng đập đầu vô tường, cơ thể vấp váp, vài lần sau đó, cuối cùng cũng nắm giữ thành thạo mà lái, có thể đi tới dừng, chạy chậm dừng, ngang dừng...

"Oẹ." Hai mắt Tống Dục nhìn thẳng.

Trình Tụ cẩn thận hỏi: "Là bụng dưới sao?"

Tống Dục: "Say xe."

Trình Tụ: "Chuyện như vậy phải dựa vào thích ứng."

Tống Dục mặt xanh lét.

"Sân bay ở tầng lầu này?"

Trình Tụ căn cứ chỉ dẫn của cậu ta, thông qua trong thang máy lên một tầng.

Tống Dục: "Cứu người trước."

Trình Tụ: "Cả nhà cậu cũng ở đây? Ở đây thật đúng là thắng cảnh nghỉ phép khiến người ta lưu luyến quên về á."

"Nơi này là khu thí nghiệm. Trừ tôi ra, còn có những cơ thể thí nghiệm khác."

"Ví dụ như tôi?"

Tống Dục chần chờ một lát: "Anh không phải."

"Hửm?"

"Anh là thể thành công."

Đang nói dừng lại, đèn tắt toàn bộ.

Trong bóng tối, Trình Tụ trêu chọc: "Cậu doạ chết điện rồi."

Ai ngờ giọng Tống Dục run rẩy rời rạc: "Nhanh, nhanh mở ra khoang duy sinh!"

Điện dự phòng sáng lên, chiếu sáng gương mặt trắng bệch của Tống Dục, ý lạnh tăng thêm.

Trình Tụ đẩy ra Tống Dục đứng chết trân ở cửa, mười hai khoang duy sinh thình lình lọt vào trong tầm mắt, bàn điều khiển của hàng loạt khoang duy sinh đang khởi động một lần nữa, tiến độ đọc đến 36%.

Tống Dục giãy giụa từ trên ván trượt lăn xuống, đỡ khung cửa đứng lên, lảo đảo loạng choạng đi vào trong.

Trình Tụ chà xát cánh tay, đi tới trước khoang duy sinh cao hơn y một cái đầu: "Bên trong là ai?"

"Chiến hữu của tôi, cũng là người của hai mươi bốn tập đoàn." Tống Dục đứng cạnh bàn điều khiển, khẩn trương nhìn chữ số, lúc bàn điều khiển mở ra hoàn toàn, lập tức lần lượt đè xuống hai hàng nút màu xanh biếc.

"Xì xì xì..." Tiếng nắp khoang mở ra liên tiếp.

Hai tay Trình Tụ vịn mép khoang, dùng sức nhảy về trước, nửa người trên thoáng cái trên khoang duy sinh, tay cố gắng duỗi vào trong khoang, còn chưa kịp nắm được gì, sức lực chịu không nổi ngã xuống.

Mắt Tống Dục không nháy nhìn chằm chằm khoang duy sinh, không tâm tư để ý tới động tác nhỏ của y.

Trong yên lặng quá mức, Trình Tụ xoa bụng thốt ra: "Có phải nên xảy ra gì đó hay không?"

Tống Dục ngơ ngác nói: "Bọn họ hẳn là ngồi dậy và ôm chằm tôi."

Trình Tụ trầm mặc một lát, nói: "Hiện giờ thế nào?"

"Bọn họ không ngồi dậy." Tống Dục đi tới cạnh khoang duy sinh, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt dưới mũi của người trong khoang, trong họng phát ra nghẹn ngào bi thương.

Trình Tụ nhìn Tống Dục rõ ràng tinh thần có chút mơ hồ, lạnh nhạt nhắc nhở: "Tôi đã đem cậu đưa đến mục đích, làm thù lao, cậu cần phải nói cho tôi biết sân bay ở chỗ nào."

"Bọn họ đều là quân nhân, cũng vì Tinh quốc lập chiến công từng có nhiệt huyết."

"Tôi cũng là quân nhân, cũng lập được chiến công từng nhiệt huyết," Trình Tụ tĩnh táo nói, "Bọn họ đã chết, tôi còn sống, nhưng sắp bị cậu hại chết."

Tống Dục quay đầu nhìn y, mắt hiện lên rất nhiều ưu tư, phức tạp, nhìn như phức tạp. Cậu ta rất nhanh đứng thẳng thân thể, hướng về khoang duy sinh cúi chào cứng đờ, sau đó cũng không quay đầu lại bước nhanh đi ra phía ngoài.

Trình Tụ đi theo hơn mười phút, hoài nghi nơi cậu ta đi cũng không phải sân bay, mà là vòng qua một con đường khác đi ga ra, dọc đường không gặp một người.

"Đi đường bộ?" Trình Tụ hỏi.

Tống Dục kinh ngạc nhìn y một cái, nói: "Đúng vậy."

Trình Tụ: "Bay lên nhanh hơn."

Tống Dục: Đi vào sân bay cần thẻ ID cấp A, trên tay anh chỉ là cấp C."

"Cậu rất hiểu nơi này."

"So với anh, đúng vậy. Tôi là vật sống tham gia kế hoạch thực nghiệm." Tống Dục dùng thẻ ID trong tay Trình Tụ lại quét mở một cánh cửa, cúi đầu chống lại ánh mắt nghi ngờ của y, "Đây là quyết định chung của hệ Vạn Tượng."

Lại một lần nữa nhắc tới hệ Vạn Tượng.

Trình Tụ lại cảm thấy xa lạ.

Tinh quốc đóng quân áp dụng quy định đổi quân năm năm một lần, mỗi tập đoàn Quân đội cũng di chuyển tới các Đại tinh hệ. Thời điểm Trình Tụ gia nhập tập đoàn Quân đội thứ Bảy, vừa lúc đóng ở tinh hệ Vạn Tượng. Y ở nơi này tạo dựng sự nghiệp, ở nơi này một bước lên mây, ở nơi này muôn người chú ý, có thể nói, tinh hệ Vạn Tượng là nơi y phát hiện dấu vết những thân tín của y. Sau này y nắm quyền, bồi dưỡng thân tín cũng tự mình đảm đương một mặt, thăng chức lên Tư lệnh tối cao của tập đoàn Quân đội thứ Bảy, Mười bốn, Hai mươi bốn và Ba mươi. Vì vậy, bốn nhánh tập đoàn Quân đội được cho rằng Trình Tụ là chính thống, truyền thông gọi tắt là hệ Vạn Tượng, nhưng nội bộ Quân đội cũng sẽ không gọi như vậy, bởi vì y không thích. Làm Chỉ huy Quân sự tối cao của Tinh quốc, y là ông chủ của tất cả tập đoàn, ghét nhất lập bè kéo phái gây chú ý.

Y nói: "Người một nhà sẽ không gọi như thế."

Tống Dục không chút hoang mang mà trả lời: "Sau khi ngài qua đời, mọi thứ cũng thay đổi." Trình Tụ còn muốn hỏi, y đã đi về phía một chiếc xe chiến [1] khu bốn.

Căn phòng này đại khái hai trăm mét vuông, ngoại trừ hai chiếc xe tăng khu Bốn ra, còn bày vài khung sắt, mặt trên để đủ loại công cụ sửa xe cùng vài thứ linh tinh. Ngoài hai khung sắt ra còn che giấu một cửa sắt vừa đủ một chiếc xe ra vào.

Trình Tụ ở trong đầu tính toán một chút, trước mắt hẳn là ở gần kho xe chiến. Tay y nắm cửa, nhìn về Tống Dục đang ở trên kệ tìm kiếm: "Có thể mở chứ?"

Tống Dục nói: "Có thể." Động tác của cậu ta so với trước linh hoạt hơn rất nhiều, tác dụng đông lạnh đang biến mất.

Trình Tụ mở cửa, quả nhiên là kho xe chiến. Ga ra tràn đầy giờ đây thứ để lại còn ba chiếc xe hư, càng rộng rãi, càng trống vắng. Hình dáng của cửa máy móc được cải tạo còn cất giấu pháo đạn, miệng pháo đen kịt, oai phong lẫm liệt.

"Ầm." Tống Dục đóng cửa xe, ngoắc ngón tay với y, "Lên xe."

Trình Tụ ngồi trên phó lái, điều chỉnh độ cao dây an toàn, cài lại bản thân: "Hệ thống an toàn của chiếc xe này thế nào?"

"Nơi này là phòng sửa xe." Tống Dục khởi động xe, "Thời gian gấp rút, tôi chỉ kiểm tra động cơ và thắng xe, những thứ khác không biết sửa xong chưa."

Trình Tụ: "..."

Khi xe chiến di chuyển, làn xe đã mở, nguồn điện dự bị chống đỡ đèn khẩn cấp [3], trong làn xe vòng tròn đưa tay không thấy năm ngón toả ra ánh sáng xanh lá yếu ớt.

Trình Tụ: "Nghe nói ma trơi của âm phủ cũng là màu xanh lá."

Tống Dục hỏi: "Âm phủ là gì?"

"Nơi đi sau khi chết."

"Chúng ta đây đúng là cũng đang sống trong âm phủ."

Trình Tụ: "Mặc dù biết cậu sẽ tiếp thu sai, nhưng, không thể bác bỏ. Lúc đó tôi thật đã chết rồi ư? Ngừng thở, tim không đập, cả người cứng ngắc, từ từ xuất hiện ban thi, mùi hôi, có thể còn xuất hiện giòi..."

"Cũng không có." Tống Dục cắt đứt hình dung của y, "Cha và vài Tư lệnh cùng nhau làm ra nghị quyết Vạn Tượng rất nhanh."

Trình Tụ cảm thấy tiếp theo cũng không phải kết quả y muốn nghe.

"Thành lập phòng thí nghiệm phục sinh."

Trình Tụ khẽ chửi thề một tiếng. Đám người kia được việc không đáng việc xấu có thừa!

Tống Dục nói: "Lúc anh gặp chuyện không may, Chính phủ lập tức kích động xây dựng Trung tâm di dân Tinh quốc tạo áp lực với Hội nghị Quân sự, nhắc lại đề án giải trừ quân bị*. Tào Nhiếp khí thế rào rạt, trừ anh ra, không ai có thể ngăn cản."

[Giải trừ quân bị là việc cắt giảm, hạn chế hoặc xoá bỏ vũ khí. Cần phân biệt khái niệm giải trừ quân bị (disarmament) với khái niệm "kiểm soát vũ khí" (arms control). Kiểm soát vũ khí chủ yếu liên quan tới việc kiềm chế sự phát triển về số lượng của các loại vũ khí chứ không nhất thiết bao gồm việc cắt giảm hoặc xóa bỏ các loại vũ khí mà một quốc gia sở hữu. Việc giải trừ quân bị chủ yếu dựa trên nhận định cho rằng bản thân các loại vũ khí cũng là một nguồn dẫn tới các loại xung đột.]

Trình Tụ nói: "Nghe cơ trí cực kỳ! Để tôi đổi quần thủng đáy [3] đi, ai đồng ý giải trừ quân bị tôi nện hắn ta!"

Tống Dục liếc nhìn Tiểu Đậu Đinh [4] bên cạnh mình, chậm rãi nói: "Trong quá trình thực nghiệm xảy ra chút ngoài ý muốn."

Trình Tụ bình tĩnh nói: "Sao tôi cảm thấy một chút cũng không hề ngoài ý muốn vậy." Nếu nói hệ Vạn Tượng từ thành lập tới nay, vẫn rất hài hoà, một chút mâu thuẫn cũng không có. Bí quyết chỉ có một —— đầu não là ông chủ duy nhất. Khi đầu não muôn vàn tốt đẹp tất cả mọi người sẽ tốt, một khi đầu não mất, bọn họ cũng chỉ có thể dùng đầu gối và cùi chỏ suy nghĩ vấn đề.

Tống Dục giải thích: "Cha tôi tìm đến Chương Tân Khoa, giáo sư hàng đầu đối với hệ thống tu sửa phục hồi cơ thể con người đạt được đột phá tiến triển, kế hoạch trong vòng một năm đạt được thành quả."

"Chương Tân Khoa? Thứ chuột qua đường* thích lấy cơ thể người làm thí nghiệm mà bị truy nã? Tôi cũng không nhớ bản thân đã ký khoản hiệp nghị quyên tặng cơ thể." [Thành ngữ, ẩn dụ, chỉ nhân vật phản diện]

"Thủ đoạn của hắn làm người ta trách móc, nhưng thành tựu trên y học sinh vật vào lúc đó không ai bằng."

Trình Tụ nâng cằm: "Tôi vốn đang suy nghĩ, là hắn quá thông minh che mắt các người, hay là các người quá ngu dốt bị hắn che mắt, thì ra là cái sau."

"Điểm xuất phát của đám người cha tôi là tốt."

"Thế nhưng Chương Tân Khoa từ bỏ gòng cùm rồi."

"Làm sao anh biết?"

Trình Tụ nói: "Thời điểm tôi chết, Tống Ân Bình còn chưa có con. Thời gian một năm, cậu ăn gì cũng không thể lớn như vậy."

Tống Dục thầm chấp nhận: "Trên thực tế, đám người của cha kiên trì một năm rưỡi, nhưng nghiên cứu trước sau không có tiến triển. Cuối cùng, bọn họ gánh không được áp lực của Chính phủ, tuyên bố tin chết."

"Một năm rưỡi này còn xảy ra chuyện gì?"

"Hệ Vạn Tượng khăng khăng anh bị thương nặng đang nghỉ ngơi điều dưỡng, bỏ dở tất cả các Hội nghị Quân sự không phải nghị án khẩn cấp, cũng làm áp lực với Chính phủ, yêu cầu nhanh chóng truy bắt hung thủ, điều tra rõ chân tướng. Chính phủ thì không ngừng yêu cầu bọn họ cung cấp giấy khám bệnh, bác sĩ riêng của anh, Chính phủ cũng bằng lòng điều động nhân viên gặp mặt anh. Hai bên giằng co rất dữ dội, thiếu chút nữa đưa tới nội chiến."

Trình Tụ bình tĩnh nghe.

Tống Dục dừng một lát, trầm giọng nói, "Hung thủ ở ba tháng sau tìm được, là con cháu tinh hệ Marha."

Tinh hệ Marha...

Ánh mắt Trình Tụ trầm trầm, lập tức cười rộ lên: "Oan có đầu, nợ có chủ. Chết ở trong tay bọn họ, không tính là bị thiệt."

Ánh sáng nhỏ màu trắng bạc xuất hiện ở ngay phía trước làn xe, miệng to như chậu máu từ từ mở ra, chờ đợi xe chiến tự chui đầu vào lưới.

Tống Dục: "Nắm chặt dây an toàn!"

Trình Tụ: "Mắt nhìn phía trước!"

Cuối làn xe, đạn pháo và laser bay tán loạn như pháo bông chào mừng, ở trong ánh sáng rực rỡ làm xe chiến đi ra thêm đẹp đẽ!

Chớp mắt xe chiến lao ra làn xe, Tống Dục nghe được Trình Tụ than thở một tiếng:

"Thì ra là ban ngày à."

——

[1] Xe chiến là tên gọi chung, nên cũng chả biết là loại xe nào nên mình lấy đại 1 hình.



[2] Đèn khẩn cấp:



[3] Quần thủng đáy dành cho những bé trai còn nhỏ, thủng từ đằng trước kéo dài ra đằng sau.



[4] Tiểu Đậu Đinh 1 nhân vật trong phim hoạt hình Đại nhĩ đoá đồ đồ do Shanghai film sản xuất - là cty sản xuất phim hoạt hình Hồ lô biến đấy. Cũng có thể hiểu là chỉ mấy đứa con nít.



——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện