"Trong đầu cậu lắp cái gì vậy hả?" Trình Tụ không nói nổi nhìn Tào Hi đưa tới một bộ đồ cặp.

"Anh đó." Tào Hi trả lời tự nhiên vô cùng.

Trình Tụ: "Tôi từ chối mặc đồ cổ trang."

"Kiểu dáng có thêm vào hơi hướng cổ trang, nhưng không phải cổ trang." Tào Hi cúi đầu nhìn thoáng qua kiểu áo Tông Trung Sơn [1] trong tay, "Trận diễn thuyết hôm nay vô cùng quan trọng trong đời của Tào Khải Trí, chúng ta nên cho cậu ta một chút mặt mũi."

Trình Tụ: "Vô cùng quan trọng? Diễn thuyết từ chức hả?"

Tào Hi: "Bởi vì chúng ta sẽ mặc đồ tình nhân cướp hết đi ánh nhìn rồi xuất hiện ở trên hiện trường diễn thuyết."

Trình Tụ phun tào, "Quả thực, lực bình tĩnh của cậu ta phải có đầy đủ mới có thể bảo đảm bản thân không ở trên trận diễn thuyết vô cùng quan trọng mà bị xấu mặt do cười tới run rẩy hết cả người."

Vương Chấn đẩy cửa đi vào: "Các cậu đang nói gì đó."

Tào Hi: "Nói đêm qua gió có hơi lớn, thổi trúng rồi cười run rẩy hết cả người."

Trình Tụ trả về ha ha.

Vương Chấn sớm quen kiểu đối thoại ám hiệu khiến người ta rơi vào trong sương mù của hai người rồi, hỏi: "Các cậu chuẩn bị xong chưa? Quản lý Triệu để tôi và Khải Trí đi trước, các cậu đi theo chúng tôi hay là một lát tự qua?"

Trình Tụ mặc áo ngủ từ trên giường nhảy xuống: "Giờ sẽ đi theo anh."

"Mặc thành như vậy?" Vương Chấn chẳng những không phản đối, trái lại đồng ý nói, "Rốt cuộc cậu đã tìm về được tính trẻ con thuộc về tuổi tác của mình rồi."

...

Trình Tụ rút lấy đi kiểu áo Tôn Trung Sơn trong tay Tào Hi.

Sáng sớm hôm nay, các truyền thông lớn đã bắt đầu lót đường vì Tào Khải Trí, vừa phơi bối cảnh bằng cấp huy hoàng của cậu ta, vừa bày hình ảnh đẹp đẽ đã trải qua photoshop của cậu ta, tin tức diễn thuyết càng được truyền đi sôi sùng sục, đối xử có thể so với thiên vương siêu sao ra một bài hát.

Trình Tụ và Tào Hi đi ngang qua cửa chính hội trường, còn thấy một nhóm thiếu nữ mang banner ở cửa an ninh.

Trình Tụ nhớ tới cảnh tượng nhiệt liệt Tào Hi đi ra ngoài của năm đó, được chục ngàn cô gái đuổi theo cổ vũ, nói chua lè: "Tham chính cũng phải dựa vào mặt."

Tào Hi cũng cảm khái: "Đúng vậy, còn không khó bằng việc theo đuổi vợ. Dựa vào mặt cũng không dùng được."

Trình Tụ: "..."

Vương Chấn ngồi ở vị trí phó lái cào nệm. Sớm biết thế còn không bằng ngồi xổm ở trong cóp sau của chiếc xe khác, cùng đi với bọn Khải Trí, cũng tốt hơn ở chỗ này làm bóng đèn.

Lúc lái xe đến cổng sau của lối đi chuyên dụng cho công nhân, bị chặn lại.

Vương Chấn cảnh giác mà nắm chốt cửa, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì, Tào Hi đã nhận được tin tức của Triệu Viễn Chúc gửi tới, nói phía trước có một đám người đang ngồi im biểu tình.

Vương Chấn: "Biểu tình cái gì? Lần đi này tôi có chú ý rồi, đừng nói ném bậy thứ gì, ngay cả chửi bậy cũng không có."

Tào Hi lia mắt, có chút không nhịn được đáp: "Hay là chút chuyện đó của đảng Bảo Ích và đảng Thời Tiến."

"Đây là không để yên nữa?" Vương Chấn đối với Tào gia không có cảm tình gì, nhìn Tào Khải Trí thật vất vả để có một tương lai tươi sáng, lại bị gia tộc liên lụy, có chút phiền lòng, "Cậu nói xem, không thì thẳng thắn để Tào Khải Trí phát biểu tuyên bố thoát ly Tào gia cho rồi."

Tào Hi nhìn hắn ta một cái: "Sau này cậu không chỉ không thể chửi bậy, tốt nhất không cần nói nữa."

"Vì sao?" Vương Chấn hỏi, "Tôi đâu nói sai?"

Trình Tụ: "Nhưng chưa từng nói đúng."

Vương Chấn: "Sao không nói đúng chứ? Tào Khải Trí một mực ở trong gia đình hư thối đó, tách ra không phải là chuyện nên làm sao? Hơn nữa, cậu ấy có thành tựu của ngày hôm nay đều dựa vào bản thân, người nhà xếp cho cái vị trí cục quản lí tài nguyên gì đó, vẫn là muốn lợi dụng cậu ấy!"

Tào Hi: "Cậu ta từ nhỏ đến lớn ăn từng bữa cơm là ai cho? Tiền đi học của cậu ta là ai ra? Cậu nói người nhà ức hiếp cậu ta, đó có phải là đánh cậu ta mắng cậu ta ngược đãi cậu ta không?"

Vương Chấn nói không ra lời.

Tào Hi: "Cũng không có, người nhà có hơi phiền phức, đã vội vội vàng vàng phủi sạch quan hệ, làm như vậy không chỉ gọi là trốn tổ quên tông, còn gọi là vong ân phụ nghĩa."

Vương Chấn: "Thế nhưng quản lý Triệu không phải để cậu ta và Tào gia phân rõ giới hạn sao?"

"Đó là bất đồng trên chính kiến." Tào Hi nói, "Dưới tư cách cá nhân, chỉ cần Tào gia mở miệng, nên khiến cậu ta thế nào chính là thế đó. Muốn làm một ngôi sao chính trị, không chỉ phải có tài hùng biện xuất chúng khiến người khác hiểu ý của cậu, nhận đồng suy nghĩ của cậu, còn phải có nhân phẩm xuất chúng, vì xã hội này tạo nên tấm gương đúng đắn. Đừng nhìn rất nhiều người lúc tám chuyện, trong miệng đều là mắng chửi người khác thiếu ngu quá hiền lành, chân thành, thế nhưng thật sự đến lúc làm ra lựa chọn giữa thiện lương và tà ác, phần lớn người ta vẫn sẽ chọn đi theo việc hiền lành này. Đây là sức lực của lời kêu gọi, cũng là sức lực của công tín, là lực lượng trung thành ủng hộ Chính phủ."

Vương Chấn trề môi một cái, còn muốn nói gì đó, thì thấy Khâu Húc đi tới, gõ cửa sổ một cái.

Khâu Húc: "Người biểu tình cũng không phải là người ủng hộ đảng Bảo Ích, bọn họ là mượn đề tài để nói chuyện của mình."

Tào Hi cười cười: "Đoán được." Nếu như là người ủng hộ của đảng Bảo Ích, biểu tình quy mô lớn như thế, Khâu Húc nhất định sẽ nhận được tiếng gió trước rồi.

Vương Chấn lại bối rối, nghĩ thầm không phải là người của đảng Bảo Ích vì sao đảng Bảo Ích dẫn đầu biểu tình? Khâu Húc giải thích cảnh sát đang phối hợp ở phía trước, đảm bảo nhiều lần sẽ không làm lỡ diễn thuyết, lại vội rời đi.

Thế nhưng thời gian là cảnh sát xử lý vấn đề dài hơn so với dự tính của Tào Hi. Mắt thấy cách diễn thuyết còn lại không tới một giờ, hắn rốt cuộc không kiềm chế được, đẩy cửa xuống xe, Trình Tụ đi theo phía sau hắn, chậm rãi đi về phía đám người ngồi yên, Vương Chấn sợ bọn họ có sơ xuất, lập tức đi theo.

Biểu tình khoảng chừng có hơn bốn trăm người, vây chật kín cửa sau, vài người cầm đầu giơ loa, âm thanh cao vút, bọn họ mỗi người nói một đoạn, những người khác sẽ phụ họa một câu, tình cảnh hết sức kịch liệt.

Cảnh sát chạy tới tổng cộng mới ba mươi mấy người, so sánh với đám người đó, như phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn, cho dù nhảy lên nhảy xuống mà khuyên bảo, lại hoàn toàn không có tác dụng.

Tào Hi nhíu mày một cái, xoay người đi trở về, nói với Vương Chấn đi theo bên cạnh: "Thông báo bọn họ đi cửa trước."

Vương Chấn vừa lấy ra máy truyền tin, chợt nghe phía trước truyền đến giọng nam trẻ tuổi phát ra từ loa: "Tôi là Tào Khải Trí."

Tào Hi bỗng nhiên dừng bước chân, chỉ thấy Tào Khải Trí không biết từ nơi nào tìm được ghế đẩu, nâng kèn đứng ở phía trên, nói về phía đoàn người biểu tình: "Hôm nay tôi đại diện cho đảng Lợi Lợi, tôi muốn..." Cơ thể cậu ta bỗng nhiên lóe lên, một cái chai từ đỉnh đầu của cậu ta lướt qua. Đoàn người biểu tình đột nhiên cuộn trào tình cảm quần chúng mãnh liệt, cố gắng xông về nơi của Tào Khải Trí.

Cảnh sát vội vàng xông ra, tay trong tay, dùng cơ thể hình thành đường phòng bị.

Tào Khải Trí được hộ tống quay về bên trong xe, chán chường mà đi đường vòng.

Đám người Tào Hi bước nhanh quay về xe, đi theo phía sau của bọn họ, từ phía trước sân đi vào. Lúc hắn vào sân, Triệu Viễn Chúc đứng ở cửa chờ hắn. Tào Hi nói: "Anh nên khuyến cậu ta."

Hắn tin, lấy từng trải của Triệu Viễn Chúc, không có khả năng giựt giây Tào Khải Trí không đầu không đuôi mà đi ra.

Triệu Viễn Chúc: "Có thanh niên nhiệt huyết ôm ấp tình cảm chúa cứu thế không phải là dựa vào mở miệng là có thể khuyên can."

Tào Hi đã nhận ra chút ưu tư không thể giải thích của anh ta, không khỏi nhìn anh ta một cái. Lấy cá tính của Triệu Viễn Chúc, giữa lúc đang làm việc đột nhiên nhảy ra một ông chủ phía sau màn có thể sẽ chỉ tay năm ngón, mất hứng là tất nhiên, chẳng qua hắn cũng tin, lấy chuyên nghiệp của Triệu Viễn Chúc, nhất định sẽ rất nhanh khắc phục loại tâm tình này.

Triệu Viễn Chúc: "Hơn nữa, hiện giờ để cậu ta ăn một chút vị đắng, dù sao tốt hơn sau này lật người té một cú đau."

Tào Hi dừng bước: "Trước đây thật lâu tôi chỉ muốn nói một chút với anh."

"Tôi biết, là tôi ngạo mạn vô lễ mà từ chối." Triệu Viễn Chúc ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp.

Tào Hi nhúng vai nói: "Tôi đây không lời nào để nói nữa."

Triệu Viễn Chúc: "Kỳ thực, đoạn thời gian gần đây tôi vẫn muốn quyết định."

Trình Tụ: "Bạn gái anh có rồi?"

Triệu Viễn Chúc: "Không phải loại quyết định này."

Không phải là hôn nhân, đó chính là sự nghiệp.

Trong lòng Tào Hi hiểu rõ: "Đảng Lợi Lợi đang đứng ở thời kỳ phát triển, công việc bận rộn, tôi còn là học sinh, phần lớn thời gian tinh lực đều phải đặt ở trên học tập."

Triệu Viễn Chúc lắc đầu: "Rất nhiều Chính đảng ném cành ô liu về phía tôi, đãi ngộ cũng không tệ. Đảng Lợi Lợi, còn quá non rồi."

Ghét bỏ quá non là thật, cũng sẽ không nói những lời này rồi. Tào Hi biết, Triệu Viễn Chúc là thật sự quyết định ý niệm trong đầu rồi, cũng đối với đảng Lợi Lợi có chút hứng thú, thế nhưng, nhất là theo như lời anh ta nói, đảng Lợi Lợi còn non, tương lai chưa biết, hai là sự tồn tại của mình khiến Triệu Viễn Chúc lòng còn kiêng kỵ, một núi không thể chứa hai cọp, không có tính cách tìm hiểu rõ của bản thân và nội tình trước đó, anh ta cũng sẽ không đặt tiền cược.

Kế tiếp đúng là một đoạn thời kỳ khảo sát.

Triệu Viễn Chúc quan sát cẩn thận bọn họ, bọn họ cũng quan sát cẩn thận Triệu Viễn Chúc.

Nói thật ra, Tào Hi đối với Triệu Viễn Chúc thật hài lòng, ít ra ở trước khi bản thân chính thức bước lên võ đài Chính trị, cần một người trấn giữ có kinh nghiệm phong phú như Triệu Viễn Chúc đây, nếu như có thể để anh ta ở lại, bản thân có thể ít đi chút lòng tập luyện.

"Tuổi còn trẻ là tài sản." Tào Hi nói.

Triệu Viễn Chúc từ chối cho ý kiến.

Bọn họ đi tới cửa phòng nghỉ ngơi chuẩn bị riêng cho Tào Khải Trí, Vương Chấn giữ ở ngoài cửa, bất đắc dĩ buông tay với bọn họ: "Cậu ta không cho phép ai đi vào quấy rầy."

Trình Tụ kinh ngạc: "Bao gồm anh?"

Vương Chấn càng kinh ngạc: "Tôi cũng là người mà."

Triệu Viễn Chúc nhướng mày, chuẩn bị mạnh mẽ đẩy cửa đi vào, bị Tào Hi ngăn cản. Tào Hi mỉm cười nói: "Có đôi khi, tin tưởng năng lực của đồng nghiệp, cũng là một loại năng lực."

Trình Tụ: "Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người."

Ở trước mặt Tào Hi, Triệu Viễn Chúc rất có thể thu liễm tính tình, dĩ nhiên thực sự rút tay trở về: "Tôi đi phía trước nhìn chút."

Triệu Viễn Chúc đi rồi, Vương Chấn lo lắng mà hỏi: "Thực sự không cần phải xen vào?"

Tào Hi: "Cậu có thể giúp cậu ta sinh con à?"

Vương Chấn lại càng hoảng sợ: "Làm sao, giúp làm sao?"

"Việc lớn của đời người cũng không giúp được rồi, việc nhỏ khác thì để tự nhìn ra thôi." Tào Hi lôi kéo Vương Chấn đi về phía trong sân khấu.

Bởi vì liên quan đến đám người biểu tình, Tào Khải Trí đã tới trễ, lúc chính thức mở màn đã kéo dài thêm nửa tiếng. Khi cậu ta đi vào sân, khán phòng hò hét ầm ỉ, đều đang vì cậu ta đến trễ mà nghị luận ầm ỉ.

Tào Khải Trí lặng lẽ mà đi lên trên đài, lẳng lặng chờ khán giả chậm rãi im lặng lại.

"Rất xin lỗi, tôi đến muộn. Lý do là kẹt xe." Cậu cười cười, "Nghe rất giả bộ đúng không? Có lẽ mỗi vị khán giả đang ngồi đều từng dùng loại lí do này, đối tượng là giáo viên hoặc cấp trên. Khẳng định bọn họ dùng giọng điệu khinh thường, vì sao không ra cửa sớm chút? Chẳng qua lần này tôi tương đối đặc biệt, bởi vì trước lúc tôi ra cửa, nhưng ở cửa gặp một đám người ngồi yên biểu tình về phía tôi. Bọn họ còn ném chai nước suối về phía tôi, chai không đã uống hết nữa chứ." Hơi dừng lại một chút, nhịn không được cười rộ lên, "Tôi kêu gọi, xin hãy tăng mạnh quản lý đối với hành vị ném rác bừa bãi."

——

[1] Áo Tôn Trung Sơn:

1 Áo Tôn Trung Sơn

———

Chương này cắt ngang hơi kỳ với ngắn cực:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện