Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 9: Danh tiếng (hạ)

Độ hot của Tống Dục vừa vặn bởi vì cậu hoàn toàn không có tin tức mà có chút sụt giảm, Trình Tụ đã đem độ hot của mình quét lên, trở thành nhân vật mới trong câu chuyện, anh em trai này coi như đã định trước phi phàm.

Mắt to lại lòng như lửa đốt chạy tới chúc mừng: "Nhóc thật có thể nhìn ra sơ hở của hai bên?" Trước nghe y xoi mói Tống Dục còn tưởng rằng thuận miệng nói một chút chứ, ai dè không phải? Trình Tụ: "Nói ví dụ như nhược điểm của anh là thể trọng vượt quá mức, nếu chọn hồ băng làm bản đồ, nhất định sẽ rơi vào trong nước?"

"..." Mắt to, "Thật ra thì nhóc vẫn là lừa dối đi?"

Mắt to còn chưa đi, Lông xanh lại tới. Lần này thái độ của hắn có chút vi diệu, trước tiên ngạo kiều mà tỏ vẻ cho dù không có mi, ông đây cũng có thể thắng, sau đó hàm súc ám chỉ Trình Tụ vẫn có chút cảm giác tồn tại, có thể tiếp tục duy trì.

Trình Tụ: "Tiền thế chấp kia..."

Lông xanh có chút nhìn vẻ mặt không đưa liều chết đòi tiền, tự nhiên phất tay: "Làm khen thưởng!"

Trình Tụ hài lòng gật đầu: "Sau này khen thưởng cũng xin ứng theo tiêu chuẩn này đi."

Lông xanh: "..."

Ký túc xá hôm nay hơi náo nhiệt.

Mắt to và Lông xanh còn chưa đi, lại một soái ca đi tới.

Soái ca rất hơn người, một đôi mắt đào hoa đẹp ngang Tào Nhiếp năm đó, nếu không nói xấu có thiên hình vạn trạng, đẹp đã có mấy vẻ, chính là phong cách hơi kiêu căng, còn là một vị thanh niên sôi nổi, không giống Tào Nhiếp, tuổi còn trẻ đã tu thành tinh rồi.

...

Gần đây tỷ lệ nghĩ đến Tào Nhiếp hơi cao, sẽ không phải là oán khí của hắn quá nặng, muốn mượn xác hoàn hôn trở về tìm thế thân rồi chứ?

Lại nói tiếp, còn không biết Tào Nhiếp là chết như thế nào.

Nhưng làm sao muốn coi cảnh tượng đại táng của hắn.

Trình Tụ đang xoắn xuýt, đã bị Lông xanh kích động thét chói tai lại càng hoảng sợ ——

"Hoa Ảnh?!"

Mắt to cho rằng Trình Tụ không nhận ra được, nhỏ giọng giới thiệu: ""Hộ pháp" duy nhất dưới "Ngôi Vương" cơ giáp."

"Hộ pháp" là người được "Ngôi Vương" chọn, là người có tư cách khiêu chiến "Ngôi Vương". Thiết lập quy tắc này là vì để tránh cho "Ngôi Vương" bị "Anh hùng" làm phiền không ngừng, cho nên thân phận của "Hộ pháp" rất vi diệu, vừa là người khiêu chiến, lại là người bảo vệ.

Mỗi "Ngôi Vương" tối đa có thể chọn bốn người "Hộ pháp", nhưng Diệp Tử Hà chỉ chọn một, chính là người trước mắt này.

Hoa Ảnh nụ cười khả cúc đi tới trước mặt Trình Tụ, "Tôi và Tử Hà ngày mai có một trận chiến đấu việc công theo thông lệ, có thể mời cậu tới làm người chủ trì không? Yên tâm, giống ngày hôm nay, là chiến đấu vật lộn đơn giản nhất."

Chủ trì cuộc chiến "Hộ pháp" và "Ngôi Vương"?!

Lông xanh đố kị muốn thét chói tai, mắt liều mạng chớp động, ám chỉ Trình Tụ đáp ứng.

Trình Tụ: "Khen thưởng khởi đầu của tôi hơi cao."

Hoa Ảnh dưa y một thẻ sửa chữa cơ giáp và một thẻ mát xa: "Đây là tiền đặt cọc."

Mặt của Mắt to hơi đen. Thẻ sửa chữa cơ giáp hắn từng đưa, thẻ mát xa là Trương Băng từng tặng, ý Hoa Ảnh là mọi hành động của bọn họ ở dưới sự theo dõi ư?

"Tôi và Tử Hà đối chiến nhiều năm như vậy, đã đến bình cảnh, tôi hy vọng cậu có thể mang tới ngạc nhiên cho tôi." Hoa Ảnh chờ Trình Tụ nhận tiền đặt cọc, lại để lại một câu mập mờ không rõ.

Lông xanh và Mắt to liếc nhau.

Lông xanh hoảng sợ xù lông: "Đây, ý hắn là gì? Muốn đánh bại ngôi Vương Diệp hả?"

Mắt to suy nghĩ một chút, nhìn có chút hả hê: "Đây không phải là nguyện vọng của mỗi "Hộ pháp" sao?"

Lời là nói như vậy, nhưng người này là Hoa Ảnh, đối phương là Diệp Tử Hà đó!

Lông xanh nắm tóc: "Hoa Ảnh không phải là rất thích Diệp Tử Hà sao?" Thích đến mức mỗi ngày đem Diệp Tử Hà nâng trên lòng bàn tay, người khác liếc nhìn nhiều cũng phải trở mặt.

Mắt to: "Đối với người đàn ông mà nói, tình yêu là xúc động nhất thời, sự nghiệp mới là bốc đồng mãi mãi á."

"Tôi phải đi nói cho Diệp Tử Hà!" Lông xanh gấp gáp chạy ra bên ngoài.

Trình Tụ nghi hoặc: "Không phải anh ta nói Hoa Ảnh không cho người khác tới gần Diệp Tử Hà ư?"

Mắt to cười cười. Quản bọn họ, ồn ào lên là tốt nhất. Diệp Tử Hà là thuộc hạ át chủ bài của Phó Thần Hi, hắn và Hoa Ảnh đấu tranh nội bộ, nhất định sẽ làm cho bố cục thế lực của Phó Thần Hi xuất hiện, nếu như Tống Dục lại ở phía sau xông lên "Anh hùng", bố cục của sân đấu Giao Long sẽ long trời lở đất. Hắn phải đi nói tin tức tốt này cho lão Đại!

Nhìn Mắt to hào hứng tạm biệt, Trình Tụ duỗi người, nằm xuống.

Hành động đã có sơ hở, biến đổi chính là không hạn chế.

Sân đấu Giao Long cũng không phải bền chắc như thép nha.

Khán giả của Hoa Ảnh và Diệp Tử Hà thi đấu nửa tháng một lần theo thông lệ cũng không nhiều trong tưởng tượng như thế. Tin tức Trình Tụ chủ trì cũng không để lộ ra, cho nên hiện trường có vẻ có chút vắng vẻ. Ngược lại hai máy cơ giáp trong sân nhìn nhau với tư thế vô cùng tràn trề oai hùng.

Bề ngoài của "Phi diệp lưu tinh" chiếm hạng nhất bảng cơ giáp là xanh lá cây nạm vàng, ở một loạt đen, hồng, bạc làm màu chủ đạo làm cơ giáp tương đối quá loá mắt. Định chế cấp B cũng danh bất hư truyền, phần lớn chọn dùng ti tan hiếm, đồng thời tứ chi các đốt ngón tay đều là thiết kế mới nhất đương thời, có thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.

Nhưng cơ giáp màu bạc đối diện nó cũng không thua gì, Trình Tụ nhìn ra cũng là định chế cấp B.

Quả nhiên, trọng tài ghé vào tai y nhỏ giọng cằn nhằn: "Diệp Tử Hà là cơ giáp xanh lá gọi là "Phi diệp lưu tinh", màu bạc là Hoa Ảnh "Hoa rơi không dấu". Hai máy đều là cơ giáp định chế cấp B, lúc "Hoa rơi không dấu" vừa mới xuất hiện, rất nhiều người cho rằng "Phi diệp lưu tinh" cũng bị kéo xuống, ai ngờ cuối cùng vẫn là Diệp Tử Hà thắng, từ nay về sau, Hoa Ảnh đã toàn tâm toàn ý theo Diệp Tử Hà." Chuyện Trình Tụ lên một trận, trọng tài lắm miệng bị xuỵt đang được lưu truyền rộng rãi ở giới trọng tài, cho nên vị trọng tài này cũng nghĩ không thoáng như vị trên vậy, tự mình đi ra đoạt danh tiếng, mà là nhỏ giọng phổ cập khoa học một phen. Hắn sợ Trình Tụ lên một trận không thức thời như vậy, chạy đi tìm sơ hở của bọn họ, lại nhắc nhở y: "Hai người bọn họ thi đấu chỉ là đi một hình thức, cậu tùy tiện nói một chút thì tốt rồi."

Chỉ là một hình thức ư?

Trình Tụ nhạy bén cảm giác được giữa sân không phải bầu không khí ngưng trọng bình thường, cảm thấy có thể cuộc tranh tài này sẽ có ngạc nhiên không giống vậy.

Thi đấu ngay từ đầu, "Hoa rơi không dấu" đã di chuyển rồi.

Khán đài một mảnh ồn ào, phải biết rằng trước đây Hoa Ảnh đều là chờ Diệp Tử Hà xuất thủ mới phối hợp né tránh vài cái, lần này hắn vậy mà chủ động xuất kích, đánh thẳng mặt. "Phi diệp lưu tinh" linh hoạt vọt tới, dùng cánh tay đỡ nắm đấm của đối phương.

Không khí hơi ngưng trệ.

Hai máy cơ giáp mặt đối mặt nhìn nhau, coi như hai vị chủ nhân của cơ giáp giao lưu không tiếng động.

"Hoa rơi không dấu" dùng thân thể đột nhiên đụng về phía trước một chút, vùng kiềm chế của đối phương nhảy lên, bàn chân trên không trung giữ lực, như mũi khoan xoay tròn, đánh úp về phía mặt của "Phi diệp lưu tinh".

"Phi diệp lưu tinh" dứt khoát đã lăn một vòng, tách ra công kích, xoay người trợt ra mấy mét, đi vòng qua phía sau lưng đối phương dùng sức một kích! Sức lực nhìn từ nắm tay, cũng không có nương tay.

Hai bên anh tới tôi đi, đánh cho hết sức nghiêm túc, cũng đặc biệt đặc sắc, khán giả hiện trường cũng không trầm mặc.

Bọn họ lại mua vé đến ủng hộ trận này vốn tưởng rằng không hề có chút thi đấu nhưng vì ủng hộ tổ hợp mấy năm trời tương thân tương ái của "Diệp Hoa", thực sự không nghĩ tới bọn họ vậy mà sẽ đánh thành như vậy. Bầu không khí hết sức khẩn trương, coi như lại căng một chút, dây cung trong đầu mọi người sẽ đứt đoạn, thế cho nên không ai chú ý tới người chủ trì từ đầu tới đuôi chưa từng mở miệng, cho nên khi tiếng của Trình Tụ vang lên thì, ngược lại đem mọi người sợ hết hồn.

"Diệp Tử Hà tốc độ không đúng, anh ấy mỗi khi nghiêng trái, đầu gối trái sẽ, xuất hiện chậm 1s." Trình Tụ ngưng mi, nếu như không phải là Diệp Tử Hà thao tác bản thân có chuyện, nhất định cơ giáp có chuyện.

Giống như lời nói của y, "Hoa rơi không dấu" tăng mạnh tiến công vùng bên phải, khiến cho Diệp Tử Hà phải nhiều lần sử dụng đầu gối trái, chậm 1s đối với người bình thường mà nói có lẽ rất ngắn, thế nhưng đối với chuyên ngành đấu thủ cơ giáp mà nói, kẽ hở quá lớn! Diệp Tử Hà muốn dựa vào dự phán để đền bù chênh lệch 1s này, Hoa Ảnh lại dựa vào dự phán của cậu làm một động tác giả giả không thể giả hơn.

Diệp Tử Hà bị lừa.

Tình huống bình thường là cậu ta tuyệt đối sẽ không rút lui, nhưng là vì đề cao tốc độ bù đắp kẽ hở, cậu ta phải buông tha lý trí tự hỏi, đem hành động giao cho thân thể dự phán. Lúc "Hoa rơi không dấu" làm ra động tác nghiêng trái, cơ thể cậu ta theo bản năng hướng trái xoay tròn, lại bị "Hoa rơi không dấu" ngưng lại một tay bắt được đầu, sau đó một tiếng "Răng rắc", cứng rắn vặn xuống!

Dây điện đứt tuôn ra đốm lửa nhỏ, tiếng "Xèo xèo" ở bên trong sân thi đấu yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe có vẻ đặc biệt chói tai.

Mãi đến thân thể khổng lồ của "Phi diệp lưu tinh" ngửa mặt rồi ngã xuống, khán giả ở đây cũng không có từ trong chấn động to lớn tỉnh thần lại.

"Phi diệp lưu tinh" ngã xuống?

Diệp Tử Hà... Thua rồi?

...

Ngôi Vương cơ giáp đổi người rồi?!

"Hoa rơi không dấu" dùng hành động chứng minh đây hết thảy không phải là ảo giác. Hắn sạch sẽ dứt khoát tháo rớt hai đùi của "Phi diệp lưu tinh", sau đó một quyền đập nát khoang ngực, đem Diệp Tử Hà bán hôn mê từ bên trong nhẹ nhàng nắm ra, để dưới đất.

Trình Tụ rướn cổ lên quan sát Diệp Tử Hà.

Tiếng tăm của ngôi Vương cơ giáp quá lớn, người thật vẫn là lần đầu tiên thấy.

Diệp Tử Hà đại khái hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, da cực kỳ trắng nõn, ngũ quan cũng rất phổ thông, mắt có hơi nhỏ, môi hơi dày, gọp lại chỉ có thể được cho sạch sẽ. Trình Tụ thật hài lòng, bản thân y cũng là loại hình khuôn mặt trắng noãn, với khuôn mặt giống kiểu người ấn tượng tốt luôn có câu đố lại am hiểu cơ giáp.

Hoa Ảnh rất nhanh từ cabin "Hoa rơi không dấu", vọt tới trước mặt của Diệp Tử Hà.

Diệp Tử Hà miễn cưỡng đứng lên, quay đầu lại liếc nhìn "Phi diệp lưu tinh" gần như báo hỏng, xoay người rời đi.

"Tử Hà!" Hoa Ảnh nhịn không được đuổi hai bước, nắm cổ tay của cậu.

Diệp Tử Hà hất tay ra, trở tay tát một cái, cũng không quay đầu lại đi mất.

Trọng tài nhịn không được cảm khái một câu: "Không nghĩ tới Diệp Tử Hà cũng sẽ thua không nổi."

Trình Tụ: "Bởi vì anh ta thua trận không phải là kỹ thuật." Là tín nhiệm. Y ở thi đấu lúc nói câu nói kia cũng không phải là vì nhắc nhở Hoa Ảnh, mà là vạch trần vấn đề xuất hiện của "Phi diệp lưu tinh".

Đáng tiếc vô ích, trọng tài không có dừng lại thi đấu giữa chừng.

Trình Tụ từ trận thi đấu đi ra, đã thấy Tống Dục đứng ở cửa: "Đến xem thi đấu?"

Tống Dục: "Loại trình độ này... Tôi thắng." Không đắc ý, không kiêu ngạo, chính là một câu trần thuật bình thản.

Trình Tụ cười cười: "Hệ Vạn Tượng, nhất định." Người trong thiên quân vạn mã giết tới được, học được đầu tiên chính là không chết, chỉ cần không chết, đã đứng ở nơi không thua, thắng lợi vừa lại xa như thế.

Tống Dục nhìn y một cái: "Tôi quyết định ba ngày sau chủ động ra chiến."

Trình Tụ: "Tôi không thiếu tiền." Ngày nghỉ ba tháng còn có hơn nửa.

Tống Dục từ khuyên can như chảy: "Vậy đợi thêm hai tháng đi."

Trình Tụ: "..." Câu nói không thiếu tiền kia có thể thu về hay không đây?

Tống Dục dường như rất thích xem kiểu dáng trở mặt của y, khó có được lộ ra nụ cười, đang muốn nói, đột nhiên tay phải vừa nâng, tiếp nhận tập kích xảy ra bất ngờ. Lông xanh đấm điên cuồng, tay bị nắm thì dùng chân.

Tay Tống Dục hơi dùng sức, đem người lôi kéo tới trước, không đợi hắn nhảy vào ôm lấy ngực, lại thật nhanh đẩy ra ngoài.

Lông xanh bị nặng nề mà đẩy ngã xuống đất.

Trình Tụ không đợi hắn mở miệng, đã vứt hết quan hệ: "Không phải tôi."

Lông xanh tức giận vỗ đất: "Còn nói không phải là mày, nếu như không phải là mày, Hoa Ảnh làm sao sẽ biết nhược điểm của Diệp ngôi Vương?"

Trình Tụ: "Anh ta vốn đã biết."

"Mày nói bậy!"

Lông xanh còn đang gào thét, Trình Tụ đã mang theo Tống Dục đi.

Thật lâu trước đây y đã ra kết luận, có hai loại là tuyệt đối sẽ không bị thuyết phục. Một loại là người không muốn bị thuyết phục, bởi vì lập trường khác nhau. Một loại là người không có khả năng bị thuyết phục, bởi vì chỉ số thông minh không đủ.

Chuyện Hoa Ảnh đem Diệp Tử Hà từ trên ngôi Vương kéo xuống cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến Trình Tụ. Câu nói y nói ở trên trận thi đấu bị cho rằng tạo thành nguyên nhân chủ yếu Hoa Ảnh đột kích ngược lại. Bất kể là người hâm mộ Diệp Tử Hà, hay là người căm thù Tống Dục, cũng không phải không thừa nhận vị bạn nhỏ này rất tà môn. Trong lúc nhất thời, giá trị con người của y lên mạnh, lời mời chủ trì đến dồn dập. Mà chuyện ngôi Vương cơ giáp thay đổi người, dường như đã lắng lại im hơi lặng tiếng rồi.

Trình Tụ đi tiếp tân nhìn qua, vị trí vốn thuộc về Diệp Tử Hà và "Phi diệp lưu tinh" đã bị Hoa Ảnh và "Hoa rơi không dấu" thế chỗ, cơ giáp "Hộ pháp" trống chỗ, cái khác tất cả như cũ.

Trên đời này, lẽ ra không ai là không thể thiếu.

Tựa như người của hệ Vạn Tượng đều cho rằng Thượng tướng Lâm Doanh không thể thiếu, cho nên tìm đủ mọi cách mà phục sinh y, nhưng kết quả sống lại không đúng lúc dường như cũng không sao...

Lại nói tiếp, y hẳn là tìm thời gian tra một chút sau này của hệ Vạn Tượng thế nào. Ngày đó bị Lông xanh cắt ngang, quá nhiều tư liệu chưa kịp coi.

Y quen cửa quen nẻo lần mò tới thư viện, mới vừa mở máy tính ra, bên cạnh đã ngồi một người rồi, mặt ba mươi mấy tuổi, phong cách hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt của năm mươi mấy tuổi, không tính là đẹp mắt, nhưng rất dễ nhìn.

"Ngài Tiểu Trình, tôi là Phó Thần Hi. Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn." Lúc ánh sáng màn hình máy tính hắt vào mặt hơi nghiêng của hắn, hiện ra lam nhẹ, lại không hư hao chút tự tin ung dung của hắn.

Mỗi lần tới thư viện đều sẽ gặp phải nhân sĩ không rõ tới gần, khí tràng của bản thân đại khái không hợp nơi này, Trình Tụ có chút bất đắc dĩ.

Phó Thần Hi từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp cho y: "Phía trên có địa chỉ phòng làm việc của tôi, tùy thời chào đón cậu đến chơi."

Không nói mục đích, chỉ thả thính, tạo nên một loạt rung động sau đó lướt qua đi xa, tựa như người cặn bã không chịu trách nhiệm người chọc ghẹo, chúc nửa đời sau không dậy nổi.

Trình Tụ đem danh thiếp tiện tay đặt xuống, nhập internet, tra tìm "Thiên sứ Trời sao". Trực tiếp tìm hệ Vạn Tượng quá rõ ràng, nếu ngài Dư từng nhắc đến "Thiên sứ Trời sao", y vui vẻ mượn đề tài để nói chuyện của mình, lấy "Lòng hiếu kỳ" tìm hiểu nguồn gốc, từ "Thiên sứ Trời sao" đến Lâm Doanh, từ Lâm Doanh đến hệ Vạn Tượng, đem muốn nhìn cũng nhìn rồi ——

Sau khi Lâm Doanh qua đời, hệ Vạn Tượng đã bị Chính phủ chèn ép, vừa vặn đoạn thời gian đó lại không có chiến sự, quân quyền bị thu về một phần, vì vậy yên lặng một đoạn thời gian thật lâu. Mãi đến Tưởng Hướng Lam được khen là "Lâm Doanh thứ hai" xuất thế ngang trời. Thân là cháu trai của Tưởng Chinh, Tưởng Hướng Lam là dòng chính của hệ Vạn Tượng, ở trường Quân đội đã được chú ý, lúc chính thức thêm vào tập đoàn đệ Thất, càng bằng vào chiến công, một đường bước lên mây, tốc độ thăng chức gần với Lâm Doanh năm đó bị cho rằng là chiếm được sao Vũ khúc*. Sự xuất hiện của hắn, được cho rằng là dấu hiệu phục hưng của hệ Vạn Tượng, ngay cả người lãnh đạo Quốc hội của Quốc chính Quốc hội cũng gả con gái để lôi kéo hắn. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, sau khi thành hôn hai năm, hắn lấy tội danh giết vợ được khởi tố, mặc dù vô tội thả ra, nhưng ba tháng sau, ở một lần trong hoạt động công khai, bị cha vợ điên cuồng ám sát.

[Sao Vũ khúc: là một trong sao tốt. Tìm hiểu thêm tại đây: http://xem-tuvi.blogspot.com/2010/05/sao-vu-khuc.html]

Công thành danh toại bị ám sát, đơn giản là số mệnh bị nguyền rủa của người đứng đầu hệ Vạn Tượng.

Sau khi Tưởng Hướng Lam chết, hệ Vạn Tượng chính thức rơi vào vũng bùn chưa gượng dậy nổi, lòng người rời rạc, chia năm xẻ bảy, Tống, Tưởng, Mã, Nhạc bốn gia tộc trụ cột lớn cũng xuống dốc theo đó. Đến nay, "Hệ Vạn Tượng" gần như thành thuật ngữ lịch sử, nhóm người năm đó có thể còn huyết mạch, nhưng tâm huyết không tồn tại.

Trình Tụ yên lặng tắt trang, hơi suy nghĩ, vừa theo Lâm Doanh, ba xoay bốn chuyển mà chuyển đến trên người Tào Nhiếp, chuyện đầu tiên phải tìm là xem hắn ta cuối cùng có trở thành Tổng thống hay không.

Ừ, không có, tốt! Tâm tình UP!

Y bên này tâm tình thay đổi rất nhanh, Phó Thần Hi và Râu quai nón bên kia đã đang ngồi xe vượt núi.

Phó Thần Hi xoa xoa đôi mắt đỏ lên: "Ngài Dư, buổi sáng tốt lành!"

Râu quai nón cúi đầu không nói chuyện.

Ngài Dư: "Còn nhớ rõ lời tôi từng nói với các cậu chứ? Các cậu muốn làm gì, tôi mặc kệ, thế nhưng có một điểm, không thể tổn hại lợi ích của sân đấu. "Phi diệp lưu tinh" bị hỏng, Diệp Tử Hà không thể phế. Các cậu hiểu ý của tôi không?"

Phó Thần Hi cười như không cười: "Quan hệ của Diệp Tử Hà và Hoa Ảnh vẫn tốt, không biết là ai ảnh hưởng bọn họ."

Râu quai nón tỉnh táo nói: "Trước mắt, người tôi coi trọng chỉ có Tống Dục."

"Nhìn lại một buổi tối còn chưa đủ cho các cậu tỉnh táo à." Giọng ngài Dư khó dò.

Phó Thần Hi và Râu quai nón nhất thời không dám nói nữa.

Ngài Dư: "Có thời gian nội đấu còn không bằng làm chút việc chính. Sân đấu Car Home đã được tôi thu mua, tuyển thủ kiểm tra đủ tư cách ít ngày nữa sẽ chuyển tới Giao Long. Các cậu tiếp đãi bọn họ thật tốt."

Phó Thần Hi và Râu quai nón trong lòng đều căng thẳng. Car Home và Giao Long là hai sân đấu ngầm lớn nhất của Tinh quốc, luôn luôn cạnh tranh kịch liệt, không nghĩ tới ngài Dư vậy mà có thể rất bình tĩnh nắm lấy thêm một cái khác nữa, so với hắn, những chuyện mờ ám của bản thân quả thực không lên được mặt bàn.

Hai người thu hồi lòng bất công, lặng lẽ lùi về tới cửa.

Vừa đóng cửa, Râu quai nón dẫn đầu làm khó dễ: "Diệp Tử Hà và Hoa Ảnh là xảy ra chuyện gì, trong lòng bản thân anh hiểu rõ. Không che được đã tát nước dơ, bản lĩnh của anh cũng không gì hơn việc này."

Phó Thần Hi: "Chúng ta trước đây nước giếng không phạm nước sông, cậu làm bọn buôn người làm thật tốt, vì sao nhất định phải cướp miếng cơm của tôi?"

Râu quai nón: "Cơm cứ trên bàn cơm, ai ăn được vào miệng chính là của người đó."

"Vậy bằng bản lãnh của mình đi." Phó Thần Hi cười nhạt.

Một câu bằng bản lãnh của mình, sân đấu Giao Long bốn bề báo hiệu bất ổn. Mắt to ngoài miệng nói nhóm Bá vương năm người bị phòng làm việc Thần Hi áp chế không ngốc đầu lên được, thật sự đến lúc cướp địa bàn, thế lực của "Không ngốc đầu lên được", như măng mọc sau cơn mưa xông ra vậy. Trong đó, quy phục của Hoa Ảnh té rớt mắt kính* nhất không ai vượt qua.

[ý chỉ kinh ngạc, kết quả quá bất ngờ không đoán được.]

Râu quai nón mặc dù lòng còn nghi hoặc, nhưng đạo lý ngôi Vương cơ giáp đưa tới cửa không thể không nhận.

Có tấm gương của Hoa Ảnh chỉa vào trước mặt, Trương Băng cũng không dấu diếm nữa, rất nhanh bày tỏ bản thân cùng Râu quai nón hữu nghị lâu dài đến nay bền chắc không thể phá được.

Kể từ đó, bốn ngôi Vương, phòng làm việc Thần Hi và nhóm Bá vương năm người cũng chiếm phân nửa, nhìn như thế lực ngang nhau, nhưng tồn tại của Tống Dục và Trình Tụ giống như một quả cân không thể dự đoán, tùy thời đều có thể đánh vỡ cân bằng trước mắt.

Vì thế, không chỉ Mắt to liên tiếp tặng đồ mời ăn cơm lấy lòng, Phó Thần Hi cũng bình thường ở các trường hợp tạo ra vô tình gặp được. Trình Tụ chịu không nổi mà phiền muộn, dứt khoát cả ngày lẫn đêm ngâm mình ở trong thư viện, trở thành con nghiện mạng gần xa biết tiếng.

———

Cp phụ đã xuất hiện: Diệp Tử Hà (bình phàm thụ) x Hoa Ảnh (công tử thế gia công)

Và có sự góp mặt của pháo hôi Lông xanh. Ngược tâm ngược thân kết chưa biết:v

P.s: trên chỉ là dự đoán của mị, đừng ai tin:)))) Và chương tiếp theo công lên sàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện