Sáng hôm sau, Calcifer cháy sáng, rực rỡ và vui tươi trước sự nhẹ nhõm của Sophie. Nếu không phải vì đã chán ngấy Howl, hẳn cô sẽ cảm động trước sự vui mừng đến thế của Howl khi thấy Calcifer.

- Tôi cứ tưởng bà ấy đã làm lão toi rồi, cái thùng xăng cũ rích ạ - Howl nói và quỳ trước lò sưởi, ống tay áo quệt cả lên tro.

- Tôi chỉ mệt thôi - Calcifer nói. - Gần như là phải lôi cả lâu đài đi vậy. Tôi chưa từng bao giờ cho nó chạy nhanh như thế.

- Ồ, chớ để bà ấy bắt lão làm như thế nữa - Howl nói. Anh ta đứng dậy, duyên dáng phủi tro khỏi bộ cánh xám và tía. - Michael, hôm nay bắt đầu làm lá bùa đó đi. Và nếu có ai từ chỗ Đức Vua đến thì nói là tôi đi vắng vì một việc riêng khẩn cấp, mai mới về. Tôi sẽ đến gặp Lettie, nhưng cậu không phải nói với người đó như thế.

Anh ta cầm cây ghi ta lên và mở cửa với cái núm xanh lá cây trỏ xuống, đoạn bước ra sườn đồi thênh thang phủ mây.

Thằng bù nhìn đã lại ở đó. Khi Howl mở cửa, nó lao sang bên sạt qua anh ta với bộ mặt củ cải gục xuống ngực. Cây ghi ta bật lên một tiếng tưng rợn người. Sophie khẽ oái lên một tiếng kinh hãi và bám chặt vào ghế. Một cánh tay gậy của thằng bù nhìn cào cào một vòng cứng nhắc cố tìm điểm tựa bám vào cửa. Nhìn cách Howl cố ghì hai chân thì rõ ràng anh ta đang bị xô rất mạnh. Thằng bù nhìn chắc chắn đã hạ quyết tâm vào bằng được lâu đài.

Bộ mặt xanh lơ của Calcifer ló ra khỏi ghi lò. Michael đứng đờ ra phía sau.

- Có một thằng bù nhìn thật! - cả hai cùng nói.

- Ồ, có à? Đã nói rồi mà! - Howl thở hổn hển. Anh ta tì một chân vào khung cửa và đẩy mạnh. Thằng bù nhìn vụng về bay ngược về phía sau và đổ xuống cánh đồng thạch lam cách xa vài yard với một tiếng soạt nhẹ. Nó bật lên tức khắc và lại nhảy lò cò về phía lâu đài. Howl vội đặt câu ghi ta xuống ngưỡng cửa và nhảy tới để đón nó.

- Không, đừng làm thế, bạn thân mến - anh ta nói, một tay chìa ra. - Quay về chỗ cũ của cậu đi. - Anh ta chậm rãi bước tới, vẫn chìa một tay ra. Thằng bù nhìn hơi lùi lại, nhảy từng bước chậm rãi và thận trọng lùi lại phía sau. Khi Howl dừng lại, thằng bù nhìn cũng dừng lại, một chân cắm xuống cánh đồng thạch lam, hai cánh tay tơi tả nghiêng ngẹo sang hai phía như một người đang lấy thế chuẩn bị vào trận đấu. Giẻ rách phất phơ trên cánh tay nó dường như là một sự bắt trước rồ dại theo hai ống tay áo Howl.

- Vậy cậu không đi à? - Howl nói. Và cái đầu củ cải chậm chạp lắc từ bên này sang bên kia. - Không.

- Tôi rất tiếc là cậu sẽ phải đi - Howl nói. - Cậu làm Sophie sợ, và khi sợ hãi thì không biết bà ấy sẽ làm những trò gì nữa. Nghĩ đến chuyện đó thì cậu cũng làm tôi sợ đấy.

Hai cánh tay Howl chuyển động, nặng nề , như thể anh ta đang phải nâng một quả tạ lớn, cho đến khi nâng cao hơn đầu. Anh ta hét to một từ lạ lùng, tiếng hét bị át đi một nửa bởi tiếng sấm bất ngờ ran lên. Và thằng bù nhìn bắt đầu bay vút đi. Nó bay vèo về phía sau, giẻ rách phất phơ, hai cánh tay bơi bơi chống cự, lên cao, và bay mãi, bay mãi cho đến khi nó chỉ còn là một cái đốm cao vút trên bầu trời, rồi thành một chấm nhỏ biến mất trong những đám mây, rồi không nhìn thấy gì nữa.

Howl hạ tay xuống và quay lại ngưỡng cửa, lấy mu bàn tay lau mặt.

- Sophie, tôi xin rút lại những lời gay gắt của tôi. - anh ta nói và thở hổn hển. - Cái vật này đáng ngại đấy. Có thể nó đã lôi cả lâu đài lại hôm qua. Nó có thứ pháp thuật mạnh nhất mà tôi từng gặp. Dù nó là cái gì chăng nữa, đó có phải là phần còn lại của người cuối cùng được bà tẩy rửa không?

Sophie bật cười yếu ớt. Tim cô lại cư xử tồi tệ lần nữa.

Howl nhận ra điều gì đó bất ổn trong cô. Anh ta nhảy qua cây ghi ta để vào nhà, nắm lấy khuỷu tay cô và đặt cô ngồi xuống ghế.

- Giờ thì nghỉ ngơi đi! - Có điều gì đó giữa Howl và Calcifer sau đó. Sophie cảm thấy thế, vì Howl vẫn đang giữ chặt tay cô, còn Calcifer vẫn thò mặt ra khỏi ghi lò.Dù đó là gì đi chăng nữa, trái tim cô đã cư xử tử tế trở lại hầu như ngay lập tức. Howl nhìn Calcifer, nhún vai, rồi quay đi để ra cho Michael một lô mệnh lệnh về việc bắt Sophie phải ở yên cả ngày. Rồi anh ta nhặt cây ghi ta lên và cuối cùng thì đi khỏi.

Sophie nằm trên ghế và giả vờ ốm yếu gấp đôi thực tế. Cô phải đợi cho tới khi Howl đi khuất. Thật phiền hà khi anh ta cũng tới Folding Thượng, nhưng cô đi chậm hơn nhiều cho nên sẽ phải tới lúc anh ta bắt đầu về cô mới đến được đó. Điều quan trọng là phải tránh gặp anh ta trên đường. Cô kín đáo quan sát Michael trong khi cậu ta trải lá bùa ra và gí đầu xuống đó. Cô chờ cho đến khi cậu ta lôi những quyển sách bìa da to tướng ở trên giá xuống và bắt đầu ghi chép một cách điên cuồng và tuyệt vọng. Khi cậu ta có vẻ như đã bị cuốn hút hoàn toàn vào công việc, Sophie bắt đầu lẩm bẩm vài lần, - Ở đây ngột ngạt quá!

Michael không để ý.

- Ngột ngạt kinh khủng! - Sophie nói, đứng dậy và lóng ngóng lê ra cửa. - Không khí trong lành. - Cô mở cửa và trèo ra ngoài. Calcifer ngoan ngoãn cho lâu đài đứng yên trong khi cô trèo ra. Sophie đặt chân xuống cánh đồng thạch lam và nhìn quanh để xác định phương hướng. Con đường trên đồi tới Folding Thượng là một dải màu cát dẫn qua cánh đồng ở ngay phía chân đồi tính từ phía tòa lâu đài. Đương nhiên, Calcifer sẽ không gây bất tiện cho Howl. Sophie cất bước đi về phía đó. Cô cảm thấy hơi buồn. Cô sẽ nhớ Michael và Calcifer.

Khi cô sắp ra đến đường thì nghe thấy tiếng hét phía sau. Michael đang lao vọt xuống sườn đồi đuổi theo cô, tòa lâu đài đen thui cao ngất cũng lóc cóc đuổi theo, lo lắng phả những đám khói từ cả bốn tháp canh.

- Bà làm cái gì thế? - Michael nói lúc đuổi kịp cô. Cứ xem cách cậu ta nhìn cô, Sophie có thể thấy cậu ta tưởng thằng bù nhìn đã làm cho đầu óc cô hỏng mất rồi.

- Ta hoàn toàn khỏe mà - Sophie bực tức nói. - Ta chỉ đi thăm con bé cháu của em gái ta thôi. Tên nó cũng là Lettie Hatter. Giờ thì cậu đã hiểu chưa?

- Cô ấy sống ở đâu? - Michael hỏi, tựa như nghĩ có thể Sophie không biết.

- Folding Thượng - Sophie nói.

- Nhưng chỗ đó cách đây những hơn mười dặm kia! - Michael nói. - Cháu đã hứa với Howl sẽ bắt bà nằm nghỉ. Cháu không thể để bà đi được. Cháu đã bảo ông ấy là cháu sẽ không rời mắt khỏi bà.

Sophie thấy đó chẳng phải điều tốt đẹp gì cho cam. Bây giờ Howl nghĩ cô cũng có ích vì anh ta muốn cô đến gặp Đức Vua. Dĩ nhiên, anh ta không muốn để cô rời lâu đài.

- Hừ! - cô nói.

- Hơn nữa - Michael nói, chậm chạp nắm bắt tình hình - Chắc hẳn Howl cũng đang đi tới Folding Thượng.

- Ta tin chắc anh ta đang tới đó.

- Vậy thì bà đang lo lắng về cô gái này, nếu cô ấy là cháu gái của bà - Michael nói, khi đã nắm được vấn đề. - Cháu hiểu rồi. Nhưng cháu không thể để bà đi được.

- Ta sẽ đi - Sophie nói.

- Nhưng nếu Howl gặp bà ở đó, ông ta sẽ điên tiết lên mất - Michael nói tiếp, tính toán xem mọi chuyện ra sao. - Vì cháu đã hứa với ông ấy nên ông ấy sẽ nổi điên lên với cả hai bà cháu ta. Bà cần phải nghỉ ngơi. - Rồi, khi Sophie đang suýt đánh cho cậu ta một phát thì cậu ta kêu lên - Khoan đã! Có một đôi ủng bảy lý trong kho để chổi!

Cậu ta nắm lấy cổ tay khẳng khiu của Sophie và lôi cô lên đồi tới chỗ lâu đài đang chờ. Cô buộc phải hơi lò cò để không bị vướng chân vào bụi thạch lam.

- Nhưng - cô thở hổn hển - bảy lý là những hai mốt dặm! Chỉ hai sải chân là ta đi được nửa đường tới Porthaven mất rồi.

- Không, một bước chân chỉ đi được mười dặm rưỡi thôi - Michael nói. - Gần như chính xác tới Folding Thượng rồi còn gì. Nếu mỗi người chúng ta đi một chiếc và cùng đi với nhau, cháu sẽ có thể dõi mắt theo bà và bà sẽ không phải cố sức quá, chúng ta sẽ đến đó trước Howl, thậm chí ông ấy sẽ không biết chúng ta đã đến đó. Như vậy, mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách êm thấm.

Michael quá thích chí đến nỗi Sophie không còn tâm trí nào phản đối cậu ta. Cô nhún vai và cho rằng tốt hơn hết là Michael phải biết được về cả hai cô Lettie trước khi vẻ ngoài của cả hai đứa được trả lại cho nhau. Như thế này sẽ thành thực hơn. Nhưng khi Michael lấy hai chiếc ủng trong kho ra, Sophie bắt đầu nghi ngại. Cho đến giờ, cô vẫn tưởng đó là hai cái xô da thuộc không hiểu sao bị mất quai và hơi méo.

- Bà phải đặt chân vào đó, cả giày và các thứ khác - Michael giải thích trong khi xách hai vật nặng trịch hình cái xô ra cửa. - Đây là nguyên mẫu của nhưng đôi ủng mà Howl đã làm cho quân đội của Đức Vua. Chúng cháu đã cố làm cho được những đôi ủng sau này nhẹ hơn và giống hình chiếc ủng hơn.

Cậu ta cùng Sophie ngồi xuống bậu cửa và mỗi người xỏ một chân vào một chiếc ủng.

- Bà phải quay về phía Folding Thượng trước khi đặt chân xuống đất - Michael căn dặn. Hai người đứng lên bằng chân đi giày thường và thận trọng quay người đối diện về phía Folding Thượng.

- Nào, bước - Michael nói.

Roạt! Ngay lập tức, phong cảnh xung quanh trôi qua vùn vụt nhanh đến nỗi chỉ còn là một đám lờ mờ nhoáng nhoàng, một đám nhoáng nhoàng xám lục thay cho mặt đất và một đám nhoáng nhoàng xanh lơ thay cho bầu trời.

Gió vùn vụt khi họ di chuyển, xé cả tóc Sophie và kéo mọi nếp nhăn trên mặt cô về phía sau đến mức cô nghĩ mình sẽ tới nơi với nửa bộ mặt nằm lại phía sau tai.

Cuộc nhoáng nhoàng dừng lại đột ngột hệt như khi bắt đầu. Mọi vật thật bình thản và ngập nắng. Họ đứng giữa bụi mao lương hoa vàng ngập đến gối, ngay giữa khoảng đất công cộng của làng Folding Thượng. Một con bò gần đó trố mắt nhìn họ. Phía sau nó, những nếp nhà tranh lơ mơ ngủ dưới lùm cây. Không may, chiếc ủng hình xô quá nặng khiến Sophie loạng choạng lúc đỗ xuống.

- Đừng đặt chân đó xuống đất! - Michael gào lên, quá muộn.

Rồi một đám roàn roạt nhoáng nhoàng khác và một trận gió vùn vụt nữa lại nổi lên. Lúc mọi thứ dừng lại, Sophie thấy mình đang ở ngay Thung lũng Folding, gần đền Đầm lầy Folding.

- Ồ, chết tiệt! - cô nói và thận trọng nhảy lò cò bằng bên chân đi giày thường và thử lần nữa.

Roạt! Nhoáng nhoàng. Và cô trở lại trên bãi cỏ của Folding Thượng, loạng choạng bổ nhào về phía trước dưới sức nặng của chiếc ủng. Cô thoáng nhìn thấy Michael nhào tới tóm mình...

Roạt! Nhoáng nhoàng.

- Ồ, chán quá! - Sophie rên lên. Cô lại ở trên đồi. Cái bóng đen khoằm khoằm của tòa lâu đài đang bình yên bồng bềnh gần đó. Calcifer đang tự mua vui cho mình bằng cách thổi những vòng khói đen từ một tháp canh. Sophie nhìn thấy chúng rất lâu trước khi bên chân đi giày thường của cô chạm xuống cánh đồng thạch lam và cô lại nháo nhào bổ về phía trước.

Roạt!Roạt! Lần này, trong chớp nhoáng, Sophie liên tiếp đến thăm Quảng trương Chợ ở Chợ Chipping và bãi cỏ phía trước của một tòa biệt thự sang trọng

- Phù! - cô kêu lên. - Chết tiệt.

Mỗi từ cô kêu lên là một nơi mới. Và cô lại lao đi theo quán tính lần nữa và lại một tiếng Roạt! khác ngay cuối cái thung lũng trên một cánh đồng ở đâu đó. Một con bò đực đỏ to tướng nghển cái mũi bị xỏ dây khỏi đám cỏ và tư lự cúi đôi sừng xuống.

- Ta đi đây, con vật tốt bụng ạ - Sophie kêu lên và cuống cuồng lò cò nhảy quanh

Roạt! Trở lại ngôi biệt thự. Roạt! Về Quảng trường Chợ. Roạt! Và tòa lâu đài lại kia rồi. Cô đã đỗ xuống mặt dốc của nó. Roạt! Folding Thượng đây rồi- nhưng dừng lại thế nào ấy nhỉ? Roạt!

- Ôi, đồ chết tiệt! - Sophie kêu lên, lại suýt rơi xuống Đầm lầy Folding.

Lần này, cô thận trọng nhảy lò cò vòng quanh và cân nhắc kĩ lưỡng trước khi đặt chân xuống. Roạt! May thay chiếc ủng đậu xuống một bãi phân bò vầ cô ngồi phịch xuống. Michael vọt đến trước khi cô kịp động đậy và tháo chiếc ủng ra khỏi chân cô.

- Cám ơn cậu - Sophie nói, đứt cả hơi. - Dường như chẳng có lí do gì khiến ta phải dừng lại cả!

Tim Sophie đập hơi mạnh khi hai người đi ngang qua bãi cỏ công cộng để đến nhà bà Fairfax, nhưng cũng chỉ đập mạnh như mọi khi người ta làm gì nhiều và hơi quá nhanh. Cô cảm thấy rất biết ơn về bất cứ điều gì mà Howl và Calcifer đã làm.

- Một nơi rất đẹp! - Michael nhận xét khi giấu đôi ủng vào hàng giậu nhà bà Fairfax.

Sophie cũng thấy vậy. Ngôi nhà to nhất làng. Mái nhà lớp bằng rơm khô, với những bức tường trắng giữa những hàng cột đen, và, theo kí ức của Sophie từ những lần cô đến đây hồi bé thì bạn sẽ đi qua một khoảnh vườn phủ đầy hoa và vo ve tiếng ong để bước tới hiên nhà. Trên mái hiên, một bụi kim ngân và một bụi hồng leo trắng đang ganh đua nhau xem ai có thể làm bầy ong bận rộn. Đó là một buổi sáng mùa hè lý tưởng ở Folding Thượng.

Đích thân bà Fairfax ra mở cửa. Bà là một trong những phụ nữ phốp pháp, dễ chịu với những lọn tóc màu bơ cuộn quanh đầu, kiểu người mà chỉ cần nhìn bạn đã cảm thấy cuộc sống có phần dễ chịu. Sophie thoáng cảm thấy hơi ghen tị với Lettie một chút. Bà Fairfax hết nhìn Sophie lại nhìn sang Michael. Bà đã gặp Sophie năm ngoái, khi cô còn là thiếu nữ tuổi mười bảy, và chẳng có lí do gì để bà ấy có thể nhận ra cô trong bộ dạng một bà cụ chín mươi.

- Xin chào cụ - bà lịch sự nói.

Sophie thở dài. Michael nói:

- Đây là bà cô của Lettie Hatter, cháu đưa bà ấy đến đây để gặp Lettie.

- Ồ, tôi cũng nghĩ là trông mặt quen quen - bà Fairfax kêu kên. - Đúng là nét hao hao trong cùng gia đình. Mời vào đi ạ. Lettie đang bận chút việc, nhưng xin mời nếm chút bánh nướng và mật ong trong khi chờ cô ấy.

Bà mở cho cửa chính rộng thêm. Ngay, lập tức, một con chó cô-li to tướng len qua vạt váy của bà Fairfax, sủa giữa Sophie và Michael, rồi chạy qua luống hoa gần nhất, giật hoa hết bên trái lại bên phải.

- Ôi, chặn nó lại! - bà Fairfax thở hổn hển, lao ra đuổi theo con chó. - Tôi không muốn thả nó ra bây giờ!

Mất khoảng một phút chạy toán loạn, con chó chạy từ chỗ nọ sang chỗ kia, nhào lộn, luồn lách và bà Fairfax cùng Sophie nhảy qua các luống hoa đuổi theo con chó, còn Michael đuổi theo Sophie, miệng kêu lên:

- Đứng lại! Bà làm cho mình phát ốm mất.

Rồi con chó bắt đầu nhảy cẫng quanh một góc nhà. Michael nhận ra cách để ngăn Sophie là phải chặn con chó lại. Cậu ta chạy cắt ngang qua mấy luống hoa, lao quanh ngôi nhà để đuổi theo con chó, rồi tóm được nó với đôi tay túm chặt vào lớp lông dày đúng lúc nó ra tới vườn quả sau nhà.

Sophie tập tễnh đi tới và thấy Michael đang lôi con chó vào và nhăn mặt với cô rất lạ nên thoạt đầu cô tưởng cậu ta bị ốm. Nhưng cậu ta cứ hất đầu liên tục về phía vườn quả khiến cô hiểu ra cậu ta chỉ đang cố nói với cô điều gì đó. Cô thò mặt qua góc tường và tưởng sẽ thấy một đàn ong.

Howl đang ở đó với Lettie. Họ ngồi dưới một lùm táo rêu phong với muôn hoa nở rộ, và một dãy tổ ong phía xa xa. Lettie ngồi trên một chiếc ghế màu trắng đặt ngoài vườn. Howl quỳ một chân trên cỏ, dưới chân Lettie, nâng bàn tay cô lên vẻ rất quý tộc và nồng nàn. Lettie mỉm cười yêu thương với anh ta. Nhưng tệ nhất - Sophie chỉ quan tâm có thế - là Lettie trông chẳng giống Martha chút nào. Cô giữ nguyên vẻ đẹp tuyệt trần của mình. Lettie mặc chiếc áo dài màu hồng và trắng tựa như màu đám hoa táo chi chít trên đầu. Mái tóc đen của cô đổ thành từng búp óng mượt tỏa xuống một bên vai và ánh mắt cô ngời sáng nhìn Howl đầy chan chứa.

Sophie rụt đầu khỏi góc nhà và thất thần nhìn Michael, khi cậu ta giữ con chó cô-li đang rên ư ử.

- Hẳn là ông ấy dùng bùa tốc độ - Michael nói, vẻ hoảng hốt chẳng kém.

Bà Fairfax đuổi kịp họ, thở hổn hển và cố cài lại một vòng tóc bị tuột trên mái tóc màu bơ.

- Con chó hư quá! - bà nói với con chó cô-li, giọng thì thầm nhưng dữ dội. - Lần sau mà thế ta sẽ ếm cho mày một lá bùa đấy!

Con chó chớp mắt và cúi xuống. Bà Fairfax chỉ một ngón tay nghiêm khắc:

- Đi vào nhà! Ở yên trong nhà!

Con chó cô-li vùng khỏi tay Michael và lại lẻn qua góc nhà.

- Cám ơn cậu quá! - bà Fairfax nói với Michael trong khi tất cả mọi người đi theo con chó. - Nó sẽ cố cắn khách của Lettie. Ở trong nhà! - bà nghiêm khắc hét to ở vườn trước, vì con chó cô-li có vẻ nghĩ đến chuyện vòng ra sau nhà và chạy ra vườn quả bằng đường khác. Con chó ngoái lại buồn bã nhìn bà và chán nản lê qua hiên để vào nhà.

- Có thể con chó đó nghĩ đúng đấy - Sophie nói. - Bà Fairfax, bà có biết khách của Lettie là ai không?

Bà Fairfax cười khúc khích:

- Pháp sư Pendragon, hay là Howl, hay bất cứ cái tên nào anh ta tự xưng - bà nói. - Nhưng Lettie và tôi không để lộ là chúng tôi đã biết. Tôi rất buồn cười cái lần đầu tiên anh ta xuất hiện, xưng là Sylvester Oak, vì tôi nhận thấy là anh ta đã quên tôi, mà tôi thì không hề quên anh ta, mặc dù hồi đi học tóc anh ta màu đen. - Lúc này, bà Fairfax khoanh tay trước ngực và đứng thẳng, chuẩn bị nói chuyện suốt ngày, như cái cách Sophie thường thấy ở bà. - Bà biết đấy, anh ta là học sinh cuối cùng của cô giáo cũ của tôi, trước khi bà ấy nghỉ hưu. Hồi ông Fairfax còn sống, thỉnh thoảng ông ấy thích tôi chở cả hai đi Kingsbury để xem biểu diễn. Nếu đi chậm chậm một chút, tôi có thể chở được cả hai một cách ngon lành. Và khi đến đó, bao giờ tôi cũng ghé vào nhà bà lão Pentstemmon. Bà thích giữ liên lạc với học sinh cũ. Và có lần bà giới thiệu anh bạn trẻ Howl này với chúng tôi. Ồ, bà tự hào về anh ta. Bà cũng dạy cả Pháp sư Sulliman nữa, bà biết đấy, nhưng bà nói là Howl giỏi gấp đôi ...

- Nhưng bà không biết điều tiếng gì về Howl à?

Chen vào câu chuyện của bà Fairfax cũng giống như chen vào sợi dây nhảy đang quay vậy. Phải chọn đúng lúc, nhưng một khi đã chen vào được thì tức là được. Bà Fairfax hơi quay lại đối diện với Michael.

- Theo tôi nghĩ đó hầu hết chỉ là những chuyện đồn thổi thôi - bà nói. Michael há miệng để nói là không phải thế, nhưng lúc đó cậu ta bị qua lượt và dây vẫn đang quay.- Và tôi nói với Lettie:"Cháu yêu, đây là cơ hội lớn của cháu đấy'. Tôi biết Howl có thể dạy nó tốt hơn tôi gấp hai mươi lần - vì tôi cũng chẳng ngại gì mà nói với bà rằng đầu óc Lettie vượt xa tôi, và con bé có thể tiếng tới đẳng cấp của mụ Phù thủy xứ Waste, chỉ có điều là theo chiều hướng tốt. Lettie là một cô gái ngoan và tôi yêu quý nó. Nếu bà Pentstemmon vẫn còn dạy học thì ngay ngày mai tôi sẽ gửi nó đến đó. Nhưng bà ấy không còn dạy nữa. Vì thế tôi nói, 'Lettie, anh chàng Pháp sư Howl này đang tán tỉnh cháu, và cháu có thể làm điều tệ hơn là đem lòng yêu anh ta, hãy để anh ta trở thành thầy giáo của cháu. Hai đứa cháu sẽ đi xa đấy' Tôi nghĩ lúc đầu Lettie không chịu nhiệt tình với ý tưởng này lắm, nhưng sau đó nó dịu dần, và hôm nay mọi chuyện có vẻ tiến triển tốt đẹp.

Nói đến đây, bà Fairfax dừng lại tươi cười hiền hậu nhìn Michael, và Sophie táo bạo chen vào vòng dây để giành lượt:

- Nhưng có người nói với tôi là Lettie yêu một anh chàng khác - cô nói.

- Tội nghiệp cho anh ta, bà muốn nói thế chứ gì, - bà Fairfax nói. Bà hạ giọng. - Một sự bất lực khủng khiếp - bà thì thầm giọng gợi nhớ - và như thế là đòi hỏi quá nhiều ở một cô gái. Tôi đã nói với anh ta điều đó. Thực lòng tôi cũng thấy thương anh ta ...

Sophie cố thốt lên một tiếng "Ồ" bối rối.

- ... nhưng đó là một lá bùa mạnh rất đáng sợ. Thật buồn. - bà Fairfax tiếp tục. - Tôi phải nói với anh ta là một kẻ với khả năng như tôi thì không đời nào có thể giải được lá bùa do mụ Phù thủy xứ Waste ếm. Howl thì may ra, nhưng dĩ nhiên anh ta không thể nhờ Howl được, đúng không?

Đến đây, mặc dù vẫn lo lắng nhìn về phía góc nhà để đề phòng Howl đi qua đó và phát hiện ra họ, Michael vẫn cố giẫm được lên sợi dây đang quay và chặn nó lại bằng câu nói, "Cháu nghĩ có lẽ chúng ta nên đi thì hơn."

- Có thật các vị không vào nhà nếm chút mật ong của tôi không? - bà Fairfax hỏi. - Hầu như lá bùa nào của tôi cũng dùng nó, bà biết đấy.

Rồi bà ta lại tiếp tục, lần này về những đặc tính thần kỳ của mật ong. Michael và Sophie cố ý đi dọc con đường dẫn ra cổng và bà Fairfax bị cuốn đi theo họ, nói liên tục, vừa nói vừa thương xót dựng thẳng những cây bị con chó uốn cong. Trong khi đó, Sophie lục lọi trong óc cố tìm hiểu xem vì sao bà Fairfax biết được Lettie là Lettie mà không làm Michael phật lòng. Bà Fairfax dừng lại để thở một chút vì bà vừa kéo một cây đậu lupin to đứng thẳng lên.

Sophie nhảy vào:

- Bà Fairfax, thế không phải là con bé Martha cháu tôi mới là người phải đến chỗ bà à?

- Hai con bé hư đốn! - Bà Fairfax nói, mỉm cười lắc đầu khi chui ra từ bụi đậu lupin. - Chúng làm như tôi sẽ không nhận ra được một trong những bùa có mật ong của mình không bằng. Nhưng lúc đó tôi nói với nó. 'Ở đây không có chuyện giả vờ nào hết. Cháu phải là chính cháu, nếu không thì thôi.' Và kết quả rất đáng hài lòng, như bà thấy đấy. Có thật là bà không định ở lại và tự mình hỏi chuyện nó không?

- Tôi nghĩ tốt hơn là chúng tôi nên đi thôi - Sophie nói.

- Bà ấy và cháu phải về. - Michael nói thêm, với một cái nhìn lo lắng nữa về phía vườn quả. Cậu ta nhặt đôi ủng bảy lí trong hàng rào ra và đặt một chiếc ngoài cổng cho Sophie. - Và lần này cháu sẽ ôm chặt lấy bà - cậu ta nói.

Bà Fairfax nhoài ra cổng trong khi Sophie đặt một chân vào chiếc ủng:

- Bảy lý - bà nói. - Bà có tin bao năm nay tôi đã không được nhìn thấy đôi nào cả. Rất hữu ích cho một người ở tuổi bà. Ơ ... Những ngày này, tôi sẽ không từ chối nếu có được một đôi. Vậy ra con bé Lettie được thừa hưởng năng khiếu pháp thuật từ bà phải không ạ? Cái đó không nhất thiết phải được truyền mãi trong các gia đình, nhưng thường thì không ...

Michael nắm cánh tay Sophie và kéo. Cả hai chiếc ủng đặt xuống đất, phần cuối câu nói của bà Fairfax tan biến trong tiếng Roạt! và không khí vùn vụt. Tiếp sau đó, Michael phải trụ chân lại để khỏi bị va vào lâu đài. Cửa mở. Bên trong,Calcifer đang gầm lên:

- Mở cửa cho Porthaven! Từ lúc hai người đi đến giờ có ai đó đập cửa sầm sầm mãi!

-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện