Alesandra không ngủ thêm được nhiều trong suốt thời gian còn lại của đêm. Nét mặt của Colin khi nàng buột miệng nói ra lý do thứ hai nàng đến Luân Đôn khiến nàng dường như không thở nổi. Chúa ơi, chàng đã bị chọc giận thật sự. Dù đã thử không biết bao nhiêu lần, nàng vẫn không thể đẩy hình ảnh chàng giận dữ ra khỏi đầu để đi ngủ.

Ôi chao, sự thành thật khó bảo của nàng. Nói sự thật chẳng giúp ích cho nàng chút nào. Lẽ ra nàng phải giữ im lặng. Alesandra thở dài. Không, nàng phải nói sự thật. Mẹ bề trên đã dạy thế.

Suy nghĩ của nàng lập tức nhớ tới sự điên tiết của Colin. Làm thế nào mà người đàn ông với một lúm đồng tiền trên má đáng yêu như vậy lại có đôi mắt lạnh giá đến rợn người? Colin có thể trở nên nguy hiểm khi chàng nổi giận. Nàng thật sự ước ngài Công tước đã đề cập đến tính cách quan trọng này trước khi nàng tự làm mình hết sức bối rối và hoàn toàn làm Colin tức điên lên.

Cứ nghĩ đến lần chạm trán tiếp theo với Colin là nàng phát khiếp. Nàng chậm rãi mặc váy áo. Valena phụ giúp nàng. Cô hầu gái huyên thuyên đủ điều trong khi chải tóc cho Alesandra. Cô ấy muốn biết tất cả các chi tiết hoạt động trong ngày của công chúa. Có phải công chúa sẽ đi ra ngoài không? Công chúa có muốn cô ấy đi cùng không? Alesandra trả lời các câu hỏi của cô ấy theo cách tốt nhất mà nàng có thể làm.

“Có lẽ chúng ta phải tìm một nơi khác để ở tạm sau ngày hôm nay”, nàng nói. “Ta sẽ cho chị biết những kế hoạch của ta ngay khi sắp xếp xong xuôi, Valena.”

Cô hầu gái cài nút áo cuối cùng đằng sau chiếc đầm dạo phố màu xanh hoàng gia của Alesandra vừa lúc có tiếng gõ cửa.

Flannaghan báo cho công chúa đến gặp ông chủ của mình ở phòng khách càng sớm càng tốt.

Alesandra nghĩ, bắt chàng chờ không phải là ý tưởng hay. Không có thời gian để tết bím, và nàng cũng không muốn phiền phức gì thêm nữa. Nàng không có hầu gái khi sống ở tu viện và thấy hình thức sang trọng này thật phiền toái. Nàng đã học cách tự làm mọi việc.

Nàng cho Valena ra ngoài, nói với Flannaghan là mình sẽ xuống dưới lầu ngay, rồi vội vã đến chỗ chiếc va li. Nàng rút ra danh sách mà người giám hộ đã đưa cho, gạt tóc ra sau vai, rồi rời khỏi phòng.

Nàng đã sẵn sàng nhận lời thách đố với rồng. Colin đang đợi trong phòng khách. Chàng đứng trước lò sưởi, đối mặt với cửa, đôi tay đan lại ở sau lưng. Nàng nhận thấy chàng không giận dữ. Bây giờ trông chàng chỉ hơi khó chịu thôi.

Alesandra đứng yên ngay ngưỡng cửa, chờ chàng mời nàng vào phòng. Colin chẳng nói gì trong một lúc lâu. Đơn giản chàng chỉ đứng đó và nhìn nàng chăm chú. Nàng nghĩ chàng có thể đang cố gắng kiểm soát suy nghĩ. Hoặc tính khí. Mặt nàng ửng hồng trước sự quan sát kỹ lưỡng của chàng và nhận ra mình cũng đang khiếm nhã giống chàng khi chằm chằm nhìn chàng.

Chàng là người đàn ông dễ nhận thấy trong đám đông. Chàng rất hấp dẫn. Cơ thể cứng cáp, cân đối. Chàng mặc quần ôm bằng da hoẵng nâu vàng, đôi bốt cổ cao màu nâu bóng loáng và chiếc áo sơ mi trắng với những đường may sắc sảo. Tính cách được tỏ rõ qua cách chàng lựa chọn trang phục, nàng dứt khoát, vì nút áo trên cùng được mở ra, chàng không đeo chiếc cà vạt cứng nhắc kinh khủng nào cả. Chàng rõ ràng là có chút nổi loạn của người sống trong xã hội bảo thủ. Mái tóc chẳng hợp thời trang. Nó khá dài - ít nhất cũng dài qua vai - nàng đoán, mặc dù không thể nói chính xác nó dài bao nhiêu cả vì chàng giữ nó sau cổ bằng một sợi dây da. Colin chắc chắn là người đàn ông độc lập. Chàng cao lớn, những bắp cơ trên vai trên đùi vạm vỡ, và chàng gợi cho Alesandra nhớ về một trong những người dân trông rất dữ dằn ở vùng biên giới được vẽ phác họa bằng than chì mà nàng từng thấy trong mấy tờ nhật báo. Colin cực kỳ đẹp trai, đúng vậy, và cũng mưa nắng thất thường. Điều gì có thể kéo chàng ra khỏi sự khó gần, nếu không phải là sự ấm áp trong nụ cười khi chàng thích thú.

Giờ thì chàng không hề thích thú. “Vào đi và ngồi xuống, Alesandra. Chúng ta phải nói chuyện.”

“Dĩ nhiên”, nàng trả lời ngay lập tức. Flannaghan thình lình xuất hiện cạnh nàng. Anh khuỳnh tay để nàng khoác vào và hộ tống nàng vào phòng. “Không cần thiết”, Colin gọi to. “Alesandra có thể đi mà không có sự trợ giúp.”

“Nhưng cô ấy là một công chúa”, Flannaghan nhắc nhở ông chủ của anh. “Chúng ta phải lịch sự.”

Cái trừng mắt của Colin như muốn bảo người quản gia ngừng ngay những bình luận lại. Flannaghan miễn cưỡng để Alesandra đi mà không có được cử chỉ lịch sự của mình.

Trông anh rất thất vọng. Alesandra cố gắng làm dịu sự tổn thương đó ngay. “Anh là người rất chu đáo, Flannaghan”, nàng khen ngợi.

Người quản gia tức thì đỡ lấy khuỷu tay nàng. Nàng để anh đưa mình đến trường kỷ có những đường thêu nổi. Ngay khi nàng đã yên vị, Flannaghan quỳ xuống và giúp nàng vuốt những nếp váy cho thẳng thớm. Nàng không từ chối sự giúp đỡ ấy.

“Người có cần thứ gì thêm không, thưa công chúa?”, anh hỏi. “Đầu bếp sẽ dọn điểm tâm lên cho người trong vài phút nữa”, anh gật đầu như xác nhận. “Người có muốn dùng một tách sô cô la trong khi đợi không?”

“Ồ không, cảm ơn, Flannaghan”, nàng trả lời. “Ta cần một cây bút và lọ mực. Vui lòng đem chúng đến cho ta nhé?”

Flannaghan chạy ào ra khỏi phòng khách để thực hiện nhiệm vụ.

“Ta chẳng bất ngờ nếu cậu ấy quỳ gối”, Colin nói giọng kéo dài giễu cợt. Lời nói đùa làm nàng nhoẻn miệng cười. “Ngài thật may mắn khi có một người hầu tốt bụng đến vậy, Colin.” Chàng không trả lời. Flannaghan vội vã trở lại phòng với những món đồ nàng yêu cầu. Anh đặt cây bút và lọ mực trên chiếc bàn hẹp, rồi nhấc cái bàn lên và mang nó đến chỗ nàng. Nàng cảm ơn anh, dĩ nhiên, và một chút khen ngợi làm anh đỏ mặt mãn nguyện.

“Đóng cửa lại khi ra ngoài, Flannaghan”, Colin đề nghị. “Ta không muốn bị quấy rầy.”

Chàng có vẻ lại tức tối nữa rồi. Alesandra thở dài nhè nhẹ. Colin không phải là người sẵn lòng giúp đỡ Nàng hướng về vị chủ nhà. “Ta đã làm ngài khó chịu. Ta thật sự rất tiếc...”

Chàng không để cho nàng kết thúc lời xin lỗi. “Nàng không làm ta khó chịu”, chàng cáu kỉnh.

Nàng sẽ phá ra cười nếu chỉ có một mình. Người đàn ông khó chịu, và đúng là như vậy. Quai hàm nghiến chặt, và nếu đó không phải là sự tố cáo những cảm xúc thật của chàng thì nàng chẳng biết nó là gì nữa.

“Ta biết”, nàng đồng ý cốt để làm chàng nguôi giận.

“Tuy nhiên”, chàng bắt đầu bằng giọng nói nhanh và thẳng thắn, “Ta tin chúng ta nên đi thẳng vào giải quyết một vài vấn đề ở đây và ngay bây giờ. Làm thế quái nào mà nàng nghĩ ta sẽ kết hôn với nàng?”.

“Cha ngài nói ngài sẽ làm.”

Chàng thậm chí không cố gắng giấu đi sự bực tức. “Ta là một người trưởng thành, Alesandra. Ta tự quyết định lấy.”

“Vâng, dĩ nhiên ngài là một người đàn ông trưởng thành”, nàng gật gù. “Nhưng ngài mãi là con trai ông ấy, Colin. Nhiệm vụ của ngài là thực hiện tất cả những gì ông ấy muốn ngài làm. Con trai phải vâng lời cha, bất kể họ bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.”

“Thật là lố bịch.”

Nàng khẽ nhún vai kiểu cách. Colin giữ kiên nhẫn. “Ta không biết thỏa thuận của nàng với cha ta, và ta rất tiếc nếu ông ấy đã thay mặt ta hứa điều gì đó, nhưng ta muốn nàng hiểu ta không có ý định kết hôn.”

Nàng hạ thấp tầm nhìn xuống tờ giấy đang giữ trong tay. “Được thôi”, nàng đồng ý.

Sự đồng ý nhanh chóng cùng âm điệu hững hờ làm chàng nghi ngờ. “Nàng không tức giận vì lời từ chối của ta?”

“Không, dĩ nhiên không.”

Nàng nhìn lên và mỉm cười. Colin có vẻ bối rối.

“Ta thất vọng”, nàng thừa nhận. “Nhưng tất nhiên là ta không giận. Ta chỉ vừa biết ngài. Thật là vô lý nếu ta giận ngài.”

“Chính xác”, chàng gật đầu. “Nàng không biết ta. Tại sao nàng muốn kết hôn với ta nếu nàng...”

“Ta tin mình đã giải thích rồi, thưa ngài. Cha của ngài chỉ thị cho ta kết hôn với ngài.”

“Alesandra, ta muốn nàng hiểu...”

Nàng không để cho chàng kết thúc. “Ta chấp nhận quyết định của ngài, thưa ngài.”

Chàng mỉm cười, bất chấp những suy nghĩ của bản thân. Công chúa Alesandra có vẻ rất đáng thương. “Nàng sẽ dễ dàng tìm được ai đó phù hợp. Nàng rất xinh đẹp, công chúa ạ.”

Nàng nhún vai, rõ ràng là không bị ảnh hưởng bởi lời ca tụng đó.

“Ta biết thật khó khăn để nàng hỏi ta”, rồi chàng bắt đầu phá bỏ sự im lặng.

Nàng ngồi thẳng lưng, vươn vai. “Ta không hỏi. Ta chỉ đơn giản giải thích với ngài mục đích chính của cha ngài là gì.”

“Mục đích chính của ông ấy?”

Giọng chàng bật ra như thể đang cười nhạo. Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên vì bối rối. “Đừng chế giễu ta, thưa ngài. Cuộc thảo luận này đã đủ khó khăn rồi, không cần phải giễu cợt ta như vậy.”

Colin lắc đầu, chàng dịu giọng, “Ta không chế giễu nàng. Ta biết điều này khó khăn thế nào. Cha ta phải chịu trách nhiệm về tình trạng khó xử này với cả hai chúng ta. Ông ấy sẽ phải từ bỏ việc cố tìm cho ta một người vợ.”

“Ông ấy yêu cầu ta không nói gì về vấn đề hôn nhân với ngài vì ngài có khuynh hướng thiếu suy nghĩ trước bất cứ sự việc nào khiến ngài không hài lòng. Ông ấy muốn ta dành thời gian để ngài hiểu ta hơn trước khi ông ấy giải thích cho ngài biết ông ấy muốn gì. Ông ấy nghĩ... có thể ngài sẽ thích ta.”

“Nhìn này, công chúa, ta thích nàng rồi”, chàng nói. “Nhưng giờ ta chưa sẵn sàng để kết hôn với bất kỳ ai. Năm năm nữa, theo kế hoạch của ta, khi ta có được tình hình tài chính vững mạnh, ta có thể sẽ lấy vợ.”

“Mẹ bề trên sẽ thích ngài, Colin. Bà ấy yêu các kế hoạch. Bà tin rằng cuộc sống sẽ rất lộn xộn nếu không có chúng.”

“Nàng đã sống bao lâu ở tu viện?”, chàng hỏi, nóng lòng đưa cuộc trò chuyện tránh xa chủ đề hôn nhân.

“Khá lâu rồi. Colin, ta rất tiếc, nhưng ta không thể đợi ngài được. Ta thật sự phải kết hôn ngay. Thật đáng tiếc”, nàng thở dài, “Ta tin ngài sẽ là một người chồng có thể chấp nhận được”.

“Làm sao nàng biết được điều đó?”

“Cha ngài nói vậy.”

Thế là chàng cười. Chàng không thể nín cười được. Chúa ơi, nàng quá ngây thơ. Bàn tay nàng siết chặt tờ giấy và chàng dừng hẳn nụ cười không đúng lúc. Nàng đã ngượng nghịu. Và tiếng cười của chàng chỉ làm cho nàng thêm khó chịu.

“Ta sẽ nói chuyện với cha ta và giải thoát nàng khỏi chuyện này”, chàng hứa. “Ta biết ông ấy nhồi nhét các ý tưởng này vào đầu nàng, ông ấy rất có sức thuyết phục, phải không?” Nàng im lặng, không trả lời, mải nhìn xuống đùi mình. Colin thấy mình như một tên đểu cáng khi làm nàng thất vọng. Chết tiệt, chàng chỉ nghĩ cho bản thân mình mà không suy nghĩ đến nàng gì cả.

“Alesandra, thỏa thuận này giữa nàng và cha ta chắc chắn có liên quan đến tiền bạc. Bao nhiêu vậy?” Chàng khẽ huýt sáo sau khi nàng cho biết số tiền chính xác. Chàng tựa lưng vào mặt lò sưởi và lắc đầu. Lúc này thì chàng cực kỳ tức giận với cha mình. “Được, có Chúa chứng giám, nàng sẽ không thất vọng đâu. Nếu cha ta hứa cho nàng một số phận giàu có thì ông ấy sẽ trả cho nàng. Nàng chỉ cần giữ lời như thỏa thuận...”

Nàng vô thức đưa một tay lên cho sự im lặng giống Mẹ bề trên thường làm.

Colin làm theo mà thậm chí chưa nhận thức rõ. “Ngài đã hiểu lầm rồi, thưa ngài. Cha ngài không hứa gì với ta cả. Ta hứa với ông ấy. Tuy nhiên, ông ấy không chấp nhận thỏa thuận của ta, và thậm chí là khi ta đề nghị một chuyện kinh khủng là mua một người chồng.”

Colin lại cười. Chàng tin chắc nàng đang nói đùa.

“Chẳng hài hước chút nào đâu, Colin. Ta phải kết hôn trong thời hạn ba tuần, và cha ngài giúp ta. Xét cho cùng, ông ấy là người giám hộ của ta.”

Colin cần ngồi xuống. Chàng đi đến chiếc ghế da đối diện với trường kỷ và ngả người ra.

“Nàng sẽ kết hôn trong ba tuần nữa?”

“Đúng, và đó là lý do ta cần cha ngài giúp đỡ.”

“Alesandra...”

Nàng vẫy vẫy tờ giấy trong không khí trước mắt mình. “Ta nhờ ông ấy chuẩn bị một danh sách.”

“Danh sách gì?”

“Các ứng viên thích hợp.”

“Và?” Chàng chòng ghẹo.

“Ông ấy bảo ta kết hôn với ngài.”

Colin chồm người về phía trước, tỳ hai khuỷu tay trên đầu gối, và cau mày. “Hãy nghe kỹ đây”, chàng ra lệnh. “Ta sẽ không kết hôn với nàng.” Ngay lập tức nàng với tay lấy cây bút lông, chấm vào lọ mực và gạch một đường ngang trên đầu tờ giấy.

“Nàng vừa làm gì thế?”

“Ta gạch tên ngài đi.”

“Khỏi cái gì?”

Nàng phát bực. “Danh sách của ta. Ngài có biết Bá tước Templeton?”

“Có”

“Ngài ấy là một người tốt?”

“Chết tiệt, không”, chàng làu bàu. “Hắn ta là một kẻ ăn chơi trác táng. Hắn dùng của hồi môn của em gái để trả nợ cho các khoản cờ bạc, nhưng hắn vẫn lui tới các sòng bài mỗi đêm.”

Alesandra nhanh chóng chấm cây bút vào lọ mực và gạch ngang cái tên thứ hai trong danh sách. “Thật kỳ lạ là cha ngài không biết về thói xấu bài bạc của Bá tước.”

“Cha không đến các câu lạc bộ nữa.”

“Thì ra là vậy. Trời đất, chuyện này hóa ra khó khăn hơn ta dự liệu.”

“Alesandra, tại sao nàng vội kết hôn đến vậy?”

Cây bút dừng lại trong không trung. “Xin ngài nhắc lại cho?”, nàng hỏi lại, sự tập trung vẫn ở trên danh sách. Chàng lặp lại câu hỏi. “Nàng nói rằng nàng phải kết hôn trong thời hạn ba tuần. Ta muốn biết tại sao.”

“Nhà thờ”, nàng giải thích kèm một cái gật đầu nhanh gọn. “Colin, ngài có ngẫu nhiên biết Hầu tước Townsend không? Ngài ấy có bất cứ thói xấu khủng khiếp nào không?” Kiên nhẫn của chàng không còn.

“Đặt danh sách xuống, Alesandra, và bắt đầu trả lời các câu hỏi của ta. Tại sao nhà thờ lại có liên quan đến...”

Nàng ngắt lời chàng. “Mẹ ngài đã đặt trước thời gian và cũng đã sắp xếp tất cả mọi việc khác. Bà ấy là quý bà tuyệt vời nhất, và trời ơi, bà ấy tổ chức thật tốt làm sao. Đó sẽ là một đám cưới đẹp tuyệt. Ta hy vọng ngài có thể tham dự. Ta đã quyết định không làm một lễ cưới linh đình, thay vào đó đám cưới sẽ nhỏ và thân mật, vì vậy mà cha mẹ ngài đã thất vọng rất nhiều.”

Colin thắc mắc liệu cha mình có thấy là sự bảo trợ của ông đã bay khỏi tâm trí cô công chúa này không. “Cho phép ta nói thẳng nhé”, chàng bắt đầu. “Nàng đã lo liệu, sắp xếp mọi thứ mà không có người đàn ông để...”

“Ta không thể nhận lời khen được. Như ta vừa giải thích, mẹ ngài đã làm tất cả những việc đó.”

“Nàng không thấy chuyện này ngược đời sao? Theo lẽ thường thì phải tìm chú rể trước, Alesandra.”

“Ta đồng ý với ngài, nhưng đây không phải là một trường hợp bình thường. Ta cần phải kết hôn ngay.”

“Tại sao?”

“Xin đừng nghĩ ta thô lỗ, nhưng từ lúc ngài từ chối kết hôn với ta, thì ta nghĩ tốt nhất ngài không nên biết thêm điều gì nữa. Tuy nhiên, ta cảm kích sự giúp đỡ của ngài, nếu ngài có ý sẵn sàng cho việc đó.”

Colin không có bất cứ ý định nào về việc nhắc đến vấn đề này nữa. Chàng sẽ tìm hiểu lý do thực sự nàng cần kết hôn, và chàng sẽ tìm ra trước khi ngày hôm nay kết thúc. Chàng quyết định phải sử dụng một chút ngón nghề bịp bợm và câu hỏi sau đó của chàng dịu dàng hơn.

“Ta rất vui nếu được giúp nàng. Nàng cần gì?”

“Vui lòng cho ta năm, không, sáu cái tên thích hợp, được không? Ta sẽ gặp mặt họ trong tuần này. Thứ Hai tới, ta sẽ có được ai đó.”

Chúa ơi, nàng cứ làm chàng giận điên lên. “Điều kiện là gì?”, chàng ôn tồn hỏi.

“Thứ nhất, anh ta phải là người danh giá. Thứ hai, anh ta phải có tước hiệu. Cha ta chắc sẽ đội mồ sống dậy nếu ta kết hôn với một người bình thường.”

“Ta không có tước hiệu”, chàng nhắc.

“Ngài là một hiệp sĩ. Đủ điều kiện.” Chàng cười lớn. “Nàng đã quên điều kiện quan trọng nhất. Anh ta phải giàu có.”

Nàng chau mày. “Ngài vừa sỉ nhục ta đấy, thưa ngài. Tuy vậy, vì ngài không biết nhiều về ta nên ta tha thứ cho sự vô lễ đó.”

Chàng không chịu thua, phản công lại nàng, “Alesandra, hầu hết phụ nữ tìm kiếm một người chồng có cuộc sống sung túc”.

“Giàu có không quan trọng với ta. Ngài nghèo như một nông nô và ta vẫn sẵn sàng kết hôn với ngài, nhớ chứ?”

Chàng bực mình hơn vì sự trung thực của nàng. “Làm sao nàng biết ta giàu hay nghèo?”

“Cha ngài nói cho ta biết. Ngài biết không, Colin, khi ngài nhíu mày, ngài nhắc ta nhớ đến một con rồng. Ta đã từng gọi sơ Mary Felicity là một con rồng, dù là ta hèn nhát không dám gọi thế trước mặt sơ ấy. Cái nhíu mày của ngài thật dữ tợn, và ta tin biệt danh đó thích hợp với ngài hơn.” Colin không dễ dàng mắc bẫy nàng.

Chàng cũng sẽ không chuyển đề tài. “Nàng còn yêu cầu gì khác đối với một người chồng?”

“Anh ta sẽ để ta ở một mình.” Nàng trả lời sau một hồi cân nhắc. “Ta không muốn một người đàn ông... quấn lấy ta.”

Chàng không thể không cười. Ngay khi ấy, chàng thấy tiếc cho cách cư xử lố bịch của mình. Chết tiệt, chàng làm nàng bị tổn thương. Và mắt nàng ngập tràn bóng nước.

“Ta đặc biệt cũng không muốn một người vợ chỉ quấn lấy ta”, chàng thừa nhận, hy vọng quan điểm giống nhau sẽ giúp nàng bớt đau hơn.

Nàng không nhìn chàng nhưng vẫn hỏi. “Một người phụ nữ giàu có sẽ hấp dẫn ngài?”

“Không. Ta đã xác định cách đây rất lâu rằng ta sẽ tự tay tạo dựng của cải mà không cần đến sự giúp đỡ nào từ bên ngoài. Và ta giữ lời hứa đó với chính bản thân. Anh trai ta đã đề nghị cho vay để trở thành một đối tác và cung cấp tài chính, dĩ nhiên cha ta cũng đề nghị giúp đỡ.”

“Nhưng ngài đã từ chối họ. Cha ngài nghĩ ngài quá độc lập.”

Colin quyết định chuyển sang chủ đề khác. “Chồng nàng sẽ ngủ chung giường với nàng chứ?”

Nàng không chịu trả lời, nâng cây bút lên lần nữa. “Bắt đầu danh sách của ngài, xin vui lòng.”

“Không.”

“Nhưng ngài đã nói là sẽ giúp ta.”

“Đó là trước khi ta nhận ra nàng suy nghĩ không còn sáng suốt nữa.”

Nàng đặt cây bút lên bàn và đứng dậy. “Xin thứ lỗi.”

“Nang đi đâu?”

“Xếp đồ.”

Chàng đứng chặn ngay cửa, tóm lấy tay nàng và xoay nàng lại đối mặt với mình. Chết tiệt, chàng thật sự làm nàng đau buồn. Chàng ghét phải nhìn những bóng nước lấp loáng trong mắt nàng, nhất là từ lúc chàng biết mình chính là nguyên nhân gây ra điều đó.

“Nàng sẽ ở lại đây cho đến khi ta quyết định sẽ làm gì”, chàng nói cộc cằn.

“Ta quyết định tương lai của ta, Colin, không phải ngài. Thả ta ra. Ta sẽ không ở lại nơi nào mà ta không muốn.”

“Nàng sẽ ở đây.”

Chàng trừng mắt cùng với mệnh lệnh, áp đảo để nàng từ bỏ ý định đó. Nó không hiệu quả. Nàng không sợ bị đe dọa. Thật sự, nàng trừng mắt lại thách thức, “Ngài không muốn ta, nhớ không?”.

Colin mỉm cười, “Ôi, ta muốn nàng. Ta chỉ không sẵn sàng kết hôn với nàng thôi. Ta đang hoàn toàn trung thực và ta có thể thấy nàng đang ngượng ngùng bởi ta làm nàng bối rối. Chết tiệt, nàng quá trẻ và ngây thơ cho cái trò chơi lố bịch mà nàng đảm nhiệm. Cứ để cha ta...”

“Cha ngài quá yếu để giúp ta”, nàng giật tay khỏi tay chàng. “Nhưng sẽ có người khác giúp ta. Ngài không cần quan tâm.”

Chàng không thể giải thích tại sao cảm giác bị lăng nhục đang xâm chiếm mình. “Vì cha ta quá yếu để thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm cho nàng, vậy nên ta sẽ gánh vác nó.”

“Không, không được”, nàng bướng bỉnh lắc đầu. “Anh trai ngài, Caine, sẽ là người giám hộ của ta. Tới lượt anh ấy.”

“Nhưng thật là tiện khi Caine cũng bị bệnh, đúng không?”

“Ta không tin có bất cứ điều gì tiện lợi liên quan đến căn bệnh của anh ấy, Colin.”

Chàng không tranh cãi nữa và thực ra thì giả vờ không nghe nàng nói. “Và vì ta là người giám hộ của nàng trong suốt thời gian gia đình ta bị bệnh, ta sẽ quyết định nàng đi đâu và khi nào. Đừng để ta thấy vẻ ngang ngạnh đó, hiểu không cô bé?”, chàng ra lệnh. “Ta luôn có cách của ta. Trước lúc hoàng hôn, ta sẽ biết tại sao nàng nghĩ mình phải kết hôn gấp gáp như vậy.”

Nàng lắc đầu phản đối. Chàng nắm lấy cằm nàng và giữ chắc. “Chúa ơi, nàng quá bướng bỉnh.” Chàng ngắt mũi nàng một cái rồi thả ra. “Ta sẽ trở về trong vài giờ. Ở yên tại đây, Alesandra. Nếu nàng đi, ta sẽ đuổi theo đấy.”

Raymond và Stefan đều đang chờ phòng đón khách. Colin đi qua hai người cận vệ, sau đó dừng lại.

“Đừng để cô ấy đi”, chàng ra lệnh. Raymond gật đầu ngay tắp lự.

Alesandra tròn xoe mắt, “Họ là cận vệ của ta, Colin.” Nàng gọi lớn. Tức thật, chàng đối xử với nàng như một đứa trẻ, chàng dám ngắt mũi và nói năng kẻ cả, và bây giờ nàng đang cư xử hệt một đứa trẻ.

“Đúng, họ là cận vệ của nàng”, Colin khẳng định. Chàng mở cửa trước rồi quay lại nhìn, “Nhưng họ nghe lời ta. Đúng không, các chàng trai?”.

Cả Raymond lẫn Stefan đều gật đầu liền. Nàng giận dỗi và suýt nữa buột miệng nói rằng chàng thật độc đoán. Phẩm giá và chuẩn mực. Những từ ấy vang vọng trong tâm trí nàng. Nàng thấy Mẹ bề trên đứng đằng sau, nhìn qua vai nàng. Đó là một cảm giác kỳ cục, dĩ nhiên, vì Mẹ bề trên đang ở cách xa cả đại dương.

Tuy nhiên, sự giảng giải của bà đã ăn sâu vào nàng. Alesandra yên lặng và gật đầu đồng ý.

“Ngài sẽ đi lâu không, Colin?”, nàng bình tĩnh hỏi.

Chàng nghĩ giọng nàng có vẻ khàn khàn kìm nén sự giận dữ, trông nàng ắt hẳn muốn hét toáng lên. Colin mỉm cười. “Chắc là vậy”, chàng trả lời. “Nàng nhớ ta à?”

Nàng đáp lại bằng một nụ cười tương tự. “Chắc chắn không.”

Cánh cửa đóng lại trong tiếng cười của chàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện