Cúp điện thoại xong, Tưởng Linh Nhi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, môi đỏ cong lên: "Long Duy, chúng ta làm như vậy có phải quá tàn nhẫn hay không?"
"Xuỵt!" Long Duy ra dấu im lặng, rồi há miệng dùng khẩu hình nói với Tưởng Linh Nhi: "Tương kế tựu kế mới có thể dụ rắn ra khỏi hang. Không phải chúng ta không cho cô bé biết chân tướng, mà là kẻ địch của chúng ta sắp xếp quá nhiều tai mắt bên cạnh cô ấy, một khi nói cho cô ấy tình hình thực tế, kẻ địch bên đó cũng sẽ lập tức biết được, như vậy tất cả mọi việc chúng ta làm hôm nay đều phí công rồi."
Quyền Nam Dương luôn bảo vệ Trần Nhạc Nhung, cố hết sức không cho cô lộ mặt trước công chúng, cố hết sức không cho người khác biết quan hệ giữa anh và cô, chính là đề phòng người khác lợi dụng cô.
Nhưng chu đáo đề phòng, vẫn bị kẻ địch giảo hoạt phát hiện, biết có một cô gái Quyền Nam Dương quan tâm như vậy.
Đương nhiên, khi kẻ địch giảo hoạt biết sự quan trọng của cô đối với Quyền Nam Dương, thì họ làm sao có thể từ bỏ một quân cờ hoàn mỹ như thế.
Nhìn thấy Tưởng Linh Nhi nhíu chặt lông mày và ánh mắt lo lắng, Long Duy nói: "Để cô bé đó khổ sở một đoạn thời gian, sau này mới có thể đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng."
"Nhưng mà..." Tưởng Linh Nhi vẫn hơi lo lắng.
Bởi vì cô đã trải qua cảm giác đau đớn tan nát cõi lòng khi mất đi người thương, nên lúc này cô có thể hiểu được Trần Nhạc Nhung đau đớn cỡ nào.
"Ngoan!" Long Duy xoa đầu cô: "Đừng quên, người đàn ông của em ở ngay bên cạnh em, có chuyện gì anh ta sẽ xử lý, em ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Có anh bên cạnh, rất nhiều chuyện không cần cô đi quan tâm, anh đều sẽ làm tốt, nhưng Tưởng Linh Nhi vẫn lo lắng Trần Nhạc Nhung: "Long Duy..."
"Sao lại không nghe lời?" Long Duy liếc nhìn cô, thấy cô vẫn muốn nói chuyện, dứt khoát cúi đầu hôn cô, dùng cách trực tiếp như vậy bịt miệng cô lại.
Lúc người phụ nữ yêu dấu nói mình không muốn nghe, đàn ông luôn yêu thích dùng cách trực tiếp này ngăn chặn miệng của họ lại.
Bởi hôn như vậy, có thể tạm thời phân tán sự chú ý của họ, ngoại trừ tiếp nhận nụ hôn của anh, thì không thể nào suy nghĩ đến việc và người khác nữa.
Mà lần này, Long Duy trực tiếp hôn Tưởng Linh Nhi tới tận giường, thậm chí càng tiếp xúc càng thân mật, Tưởng Linh Nhi mệt mỏi không còn tâm trí suy nghĩ việc liên quan tới Trần Nhạc Nhung nữa.
Nếu không phải còn có chính sự phải làm, chắc chắn Long Duy sẽ không một lần đã thu tay lại. Sau khi họ ở cùng nhau, với thể lực và năng lực của Long Duy, chỉ có một lần, tuyệt đối không phải tác phong của anh.
Chăm chú nhìn người phụ nữ trong ngực mệt mỏi ngủ thiếp đi, ánh mắt Long Duy dịu dàng, điềm đạm, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói khẽ: "Ngủ ngon!"
"Vâng." Cho dù trong lúc ngủ mơ, Tưởng Linh Nhi cũng có thể mẫn cảm nghe thấy âm thanh của anh, khẽ trả lời.
"Người phụ nữ ngốc nghếch, ngủ thiếp đi cũng đáng yêu như thế." Thật khiến anh muốn bổ nhào vào hưởng dụng một lần nữa sự tốt đẹp của cô, nhưng đêm nay không có thời gian để anh làm càn.
Anh đẩy Tưởng Linh Nhi khỏi ngực, nào biết vừa mới đẩy cô ra, đã dọa đến cơ thể cô run lên, một tay ôm chặt lấy anh, nói mê: "Long Duy, đừng rời bỏ em!"
Cô vẫn sợ hãi!
Sợ anh rời khỏi cô.
Sợ chuyện cũ tái diễn.
Trước đó vài ngày, mỗi đêm cô đều nói mê, rất dễ bị ác mộng làm cho tỉnh lại, mấy ngày nay thật khó khăn lắm mới tốt lên một chút, hôm nay lại lặp lại.
Chắc là tối nay thông qua chuyện của Trần Nhạc Nhung cô lại nghĩ đến chuyện hơn một năm trước, nên lại mơ thấy ác mộng.
"Tiểu Nhi, anh ở đây." Long Duy lại ôm cô trở về trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng cô, kiên nhẫn an ủi cô, thẳng đến khi cô ngủ say anh mới khẽ khàng xuống giường.
Sau khi xuống giường, Long Duy cầm dụng cụ, quét một lần bắt đầu từ phòng ngủ đến từng ngóc ngách trong nhà. Sau khi xác nhận trong nhà không có máy nghe trộm và thiết bị giám sát, anh mới lấy điện thoại đặc chế ra gọi tới một số điện thoại lạ.
Số điện thoại lạ kết nối, nhưng trong điện thoại lại truyền đến âm thanh không thể quen thuộc hơn: "Bên đó chuẩn bị thế nào rồi?"
Long Duy nói: "Tất cả giữ nguyên kế hoạch, đã chuẩn bị thỏa đáng."
Âm thanh trầm thấp dễ nghe của Quyền Nam Dương lại truyền đến: "Ừ, bảo người của cậu chuẩn bị kỹ càng, rắn lớn phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể ra."
Long Duy khẽ gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt được rắn lớn phía sau, cậu phải giao cho tôi xử lý. Tôi cam đoan không nấu canh chúng để uống đâu."
Quyền Nam Dương: "Ừ."
Quyền Nam Dương không nói nữa, Long Duy lại nói: "Hôm nay, người phụ nữ của cậu gọi điện tới, nghe ra cô ấy kiên cường hơn tưởng tượng của tôi nhiều, ít nhất lúc nói chuyện, cô ấy vẫn khá lý trí."
Quyền Nam Dương lại khẽ hừ một tiếng, không nói thêm nữa, vì anh biết Nhung Nhung của anh có thể rất kiên cường, đương nhiên vẫn chủ yếu vì anh đã phái người bên cạnh bảo vệ an toàn cho cô.
Hai người họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiểu rất rõ tính cách hành vi của nhau, nếu đối phương không muốn nói nhiều, Long Duy cũng không nhắc tới Trần Nhạc Nhung nữa.
Hai người đều trầm mặc một lúc, Long Duy lại hỏi: "Việc máy bay trực thăng rơi vỡ hôm nay sắp xếp thế nào rồi? Có thể khiến kẻ địch phát hiện sơ hở không?"
Quyền Nam Dương cười lạnh một tiếng: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Vì phối hợp diễn kịch vui này với kẻ địch, anh cũng không thể trở về cùng ăn cơm tối với Trần Nhạc Nhung, khiến cô đợi không thấy anh không nói, còn khiến cô lo lắng cho anh như vậy.
Bỏ ra nhiều công sức như thế, với cá tính của Quyền Nam Dương, có thể cho phép cấp dưới của mình làm không gọn gẽ việc rơi máy bay này không?
Đáp án không hề bất ngờ - không thể!
Tại sao Quyền Nam Dương vốn nên trên máy bay, cùng rơi với máy bay trực thăng và thương vong không rõ lúc này lại đang rất khỏe mạnh nói chuyện điện thoại với Long Duy?
Đương nhiên, đáp án cũng rất rõ ràng.
Quyền Nam Dương thân là tổng thống một nước, máy bay anh ngồi, việc kiểm tra trước khi bay nhiều gấp đôi máy bay người bình thường ngồi.
Mục đích chính là đảm bảo an toàn của anh.
Kẻ địch muốn động tay chân trên máy bay anh ngồi, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Kẻ địch có thể phái người của họ trả trộn vào đội kiểm tra tu sửa, một hai người thì có thể, nhiều hơn thì họ không có khả năng. Họ có thể mua được một hai nhân viên kiểm tra tu sửa, nhưng họ không mua được tất cả nhân viên phụ trách kiểm tra tu sửa máy bay của Quyền Nam Dương.
Hôm nay, Quyền Nam Dương tạm thời biết máy bay có người động tay chân muốn đưa anh vào chỗ chết, anh cũng tạm thời quyết định, tương kế tựu kế, khiến kẻ địch lầm tưởng anh lên máy bay, khiến kẻ địch tưởng anh rơi cùng máy bay, tạo ra dấu hiệu giả khiến kẻ địch lơ là.
Tất nhiên, kẻ địch của họ cũng không phải mặt hàng kém chất lượng, rắn lớn trốn ở phía sau vô cùng giảo hoạt, muốn khiến hắn tin Quyền Nam Dương và máy bay rơi cùng một chỗ chắc chắn không phải chuyện dễ.
Quyền Nam Dương sắp xếp không tìm thấy thi thể phi công máy bay rơi ở hẻm núi, như thế kẻ không thể dựa vào thi thể mà tin Quyền Nam Dương sống hay chết.
Quyền Nam Dương nghìn tính vạn tính, lại quên mất Thường Lịch bên cạnh Trần Nhạc Nhung.
"Xuỵt!" Long Duy ra dấu im lặng, rồi há miệng dùng khẩu hình nói với Tưởng Linh Nhi: "Tương kế tựu kế mới có thể dụ rắn ra khỏi hang. Không phải chúng ta không cho cô bé biết chân tướng, mà là kẻ địch của chúng ta sắp xếp quá nhiều tai mắt bên cạnh cô ấy, một khi nói cho cô ấy tình hình thực tế, kẻ địch bên đó cũng sẽ lập tức biết được, như vậy tất cả mọi việc chúng ta làm hôm nay đều phí công rồi."
Quyền Nam Dương luôn bảo vệ Trần Nhạc Nhung, cố hết sức không cho cô lộ mặt trước công chúng, cố hết sức không cho người khác biết quan hệ giữa anh và cô, chính là đề phòng người khác lợi dụng cô.
Nhưng chu đáo đề phòng, vẫn bị kẻ địch giảo hoạt phát hiện, biết có một cô gái Quyền Nam Dương quan tâm như vậy.
Đương nhiên, khi kẻ địch giảo hoạt biết sự quan trọng của cô đối với Quyền Nam Dương, thì họ làm sao có thể từ bỏ một quân cờ hoàn mỹ như thế.
Nhìn thấy Tưởng Linh Nhi nhíu chặt lông mày và ánh mắt lo lắng, Long Duy nói: "Để cô bé đó khổ sở một đoạn thời gian, sau này mới có thể đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng."
"Nhưng mà..." Tưởng Linh Nhi vẫn hơi lo lắng.
Bởi vì cô đã trải qua cảm giác đau đớn tan nát cõi lòng khi mất đi người thương, nên lúc này cô có thể hiểu được Trần Nhạc Nhung đau đớn cỡ nào.
"Ngoan!" Long Duy xoa đầu cô: "Đừng quên, người đàn ông của em ở ngay bên cạnh em, có chuyện gì anh ta sẽ xử lý, em ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Có anh bên cạnh, rất nhiều chuyện không cần cô đi quan tâm, anh đều sẽ làm tốt, nhưng Tưởng Linh Nhi vẫn lo lắng Trần Nhạc Nhung: "Long Duy..."
"Sao lại không nghe lời?" Long Duy liếc nhìn cô, thấy cô vẫn muốn nói chuyện, dứt khoát cúi đầu hôn cô, dùng cách trực tiếp như vậy bịt miệng cô lại.
Lúc người phụ nữ yêu dấu nói mình không muốn nghe, đàn ông luôn yêu thích dùng cách trực tiếp này ngăn chặn miệng của họ lại.
Bởi hôn như vậy, có thể tạm thời phân tán sự chú ý của họ, ngoại trừ tiếp nhận nụ hôn của anh, thì không thể nào suy nghĩ đến việc và người khác nữa.
Mà lần này, Long Duy trực tiếp hôn Tưởng Linh Nhi tới tận giường, thậm chí càng tiếp xúc càng thân mật, Tưởng Linh Nhi mệt mỏi không còn tâm trí suy nghĩ việc liên quan tới Trần Nhạc Nhung nữa.
Nếu không phải còn có chính sự phải làm, chắc chắn Long Duy sẽ không một lần đã thu tay lại. Sau khi họ ở cùng nhau, với thể lực và năng lực của Long Duy, chỉ có một lần, tuyệt đối không phải tác phong của anh.
Chăm chú nhìn người phụ nữ trong ngực mệt mỏi ngủ thiếp đi, ánh mắt Long Duy dịu dàng, điềm đạm, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói khẽ: "Ngủ ngon!"
"Vâng." Cho dù trong lúc ngủ mơ, Tưởng Linh Nhi cũng có thể mẫn cảm nghe thấy âm thanh của anh, khẽ trả lời.
"Người phụ nữ ngốc nghếch, ngủ thiếp đi cũng đáng yêu như thế." Thật khiến anh muốn bổ nhào vào hưởng dụng một lần nữa sự tốt đẹp của cô, nhưng đêm nay không có thời gian để anh làm càn.
Anh đẩy Tưởng Linh Nhi khỏi ngực, nào biết vừa mới đẩy cô ra, đã dọa đến cơ thể cô run lên, một tay ôm chặt lấy anh, nói mê: "Long Duy, đừng rời bỏ em!"
Cô vẫn sợ hãi!
Sợ anh rời khỏi cô.
Sợ chuyện cũ tái diễn.
Trước đó vài ngày, mỗi đêm cô đều nói mê, rất dễ bị ác mộng làm cho tỉnh lại, mấy ngày nay thật khó khăn lắm mới tốt lên một chút, hôm nay lại lặp lại.
Chắc là tối nay thông qua chuyện của Trần Nhạc Nhung cô lại nghĩ đến chuyện hơn một năm trước, nên lại mơ thấy ác mộng.
"Tiểu Nhi, anh ở đây." Long Duy lại ôm cô trở về trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng cô, kiên nhẫn an ủi cô, thẳng đến khi cô ngủ say anh mới khẽ khàng xuống giường.
Sau khi xuống giường, Long Duy cầm dụng cụ, quét một lần bắt đầu từ phòng ngủ đến từng ngóc ngách trong nhà. Sau khi xác nhận trong nhà không có máy nghe trộm và thiết bị giám sát, anh mới lấy điện thoại đặc chế ra gọi tới một số điện thoại lạ.
Số điện thoại lạ kết nối, nhưng trong điện thoại lại truyền đến âm thanh không thể quen thuộc hơn: "Bên đó chuẩn bị thế nào rồi?"
Long Duy nói: "Tất cả giữ nguyên kế hoạch, đã chuẩn bị thỏa đáng."
Âm thanh trầm thấp dễ nghe của Quyền Nam Dương lại truyền đến: "Ừ, bảo người của cậu chuẩn bị kỹ càng, rắn lớn phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể ra."
Long Duy khẽ gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt được rắn lớn phía sau, cậu phải giao cho tôi xử lý. Tôi cam đoan không nấu canh chúng để uống đâu."
Quyền Nam Dương: "Ừ."
Quyền Nam Dương không nói nữa, Long Duy lại nói: "Hôm nay, người phụ nữ của cậu gọi điện tới, nghe ra cô ấy kiên cường hơn tưởng tượng của tôi nhiều, ít nhất lúc nói chuyện, cô ấy vẫn khá lý trí."
Quyền Nam Dương lại khẽ hừ một tiếng, không nói thêm nữa, vì anh biết Nhung Nhung của anh có thể rất kiên cường, đương nhiên vẫn chủ yếu vì anh đã phái người bên cạnh bảo vệ an toàn cho cô.
Hai người họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiểu rất rõ tính cách hành vi của nhau, nếu đối phương không muốn nói nhiều, Long Duy cũng không nhắc tới Trần Nhạc Nhung nữa.
Hai người đều trầm mặc một lúc, Long Duy lại hỏi: "Việc máy bay trực thăng rơi vỡ hôm nay sắp xếp thế nào rồi? Có thể khiến kẻ địch phát hiện sơ hở không?"
Quyền Nam Dương cười lạnh một tiếng: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Vì phối hợp diễn kịch vui này với kẻ địch, anh cũng không thể trở về cùng ăn cơm tối với Trần Nhạc Nhung, khiến cô đợi không thấy anh không nói, còn khiến cô lo lắng cho anh như vậy.
Bỏ ra nhiều công sức như thế, với cá tính của Quyền Nam Dương, có thể cho phép cấp dưới của mình làm không gọn gẽ việc rơi máy bay này không?
Đáp án không hề bất ngờ - không thể!
Tại sao Quyền Nam Dương vốn nên trên máy bay, cùng rơi với máy bay trực thăng và thương vong không rõ lúc này lại đang rất khỏe mạnh nói chuyện điện thoại với Long Duy?
Đương nhiên, đáp án cũng rất rõ ràng.
Quyền Nam Dương thân là tổng thống một nước, máy bay anh ngồi, việc kiểm tra trước khi bay nhiều gấp đôi máy bay người bình thường ngồi.
Mục đích chính là đảm bảo an toàn của anh.
Kẻ địch muốn động tay chân trên máy bay anh ngồi, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Kẻ địch có thể phái người của họ trả trộn vào đội kiểm tra tu sửa, một hai người thì có thể, nhiều hơn thì họ không có khả năng. Họ có thể mua được một hai nhân viên kiểm tra tu sửa, nhưng họ không mua được tất cả nhân viên phụ trách kiểm tra tu sửa máy bay của Quyền Nam Dương.
Hôm nay, Quyền Nam Dương tạm thời biết máy bay có người động tay chân muốn đưa anh vào chỗ chết, anh cũng tạm thời quyết định, tương kế tựu kế, khiến kẻ địch lầm tưởng anh lên máy bay, khiến kẻ địch tưởng anh rơi cùng máy bay, tạo ra dấu hiệu giả khiến kẻ địch lơ là.
Tất nhiên, kẻ địch của họ cũng không phải mặt hàng kém chất lượng, rắn lớn trốn ở phía sau vô cùng giảo hoạt, muốn khiến hắn tin Quyền Nam Dương và máy bay rơi cùng một chỗ chắc chắn không phải chuyện dễ.
Quyền Nam Dương sắp xếp không tìm thấy thi thể phi công máy bay rơi ở hẻm núi, như thế kẻ không thể dựa vào thi thể mà tin Quyền Nam Dương sống hay chết.
Quyền Nam Dương nghìn tính vạn tính, lại quên mất Thường Lịch bên cạnh Trần Nhạc Nhung.
Danh sách chương