Sau khi nghe thấy lời nói của người phụ nữ, những người ở trong phòng càng im lặng, nhưng khác với lúc nãy, bây giờ trong mắt mỗi người đều cháy một ngọn lửa.

Cho dù phía trước là vực sâu thăm thẳm, nhưng bọn họ không thể lùi bước, bọn họ chỉ có một mục đích, đó chính là tiêu diệt kẻ thù.

Phu nhân nhìn thấy trạng thái của mọi người, trong đôi mắt lạnh lùng có chút dao động, bà ta rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ.

Ánh mắt bà ta di chuyển, nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu trong nhóm này: “Đông Minh, cậu nói cho tôi biết, từ lúc kế hoạch của chúng ta bắt đầu, cậu có còn đường lui thứ hai nào để đi không?”

Người đàn ông nghe thấy phu nhân nhắc đến tên mình, anh ta siết chặt nắm đấm rồi nói: “Đường lui đã bị chúng ta phá hỏng rồi, ngoại trừ tiến về phía trước thì không còn đường lui nào nữa. Đồng thời tôi đã sớm không muốn sống dưới thân phận này nữa.”

Phu nhân lại quét mắt nhìn những người còn lại, giọng nói dịu dàng nhưng quyết đoán không để người khác nghi ngờ: “Vậy mấy người nói cho tôi biết, mấy người còn cách nào khác không?”

Mọi người lại im lặng, sau khi im lặng thì đồng thanh hô: “Chúng tôi làm theo phu nhân, phu nhân bảo chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm như thế.”

“Tôi chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có nhiều chuyện không thể nghĩ chu đáo như mấy anh được.” Sau khi phu nhân dùng khí thế để áp chế nhóm người, lại đổi sang hung hăng như lúc nãy: “Nếu các anh cảm thấy ý kiến tôi đề ra không có vấn đề gì. Vậy thì chúng ta sẽ dựa theo đó mà làm.”

Mọi người kích động nói: “Vâng, chúng tôi nhất trí đồng ý làm theo kế hoạch. Quyền Nam Dương không chết, vậy thì sẽ nghĩ cách để anh ta chết. Không ai có thể ngăn cản con đường của chúng ta.”

Phu nhân không nói tiếp đề tài này, mà ngược lại nhắc đến một người khác: “Lần trước, sau khi Quyền Nam Dương tới tìm ông ấy, sức khỏe của ông ấy vẫn luôn không tốt, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Bà ta thở dài, giơ bàn tay trắng trẻo thon dài, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mắt: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải quay về chuẩn bị bữa trưa cho ông ấy. Có thể là do tuổi tác đã lớn, cộng thêm thân thể không tốt, ngoại trừ tôi nấu, ông ấy sẽ không ăn món do người khác nấu.”

Nghe thấy những lời này của phu nhân, một số người tức giận đến đập bàn nói: “Còn nói gì nữa? Chắc chắn là tên Quyền Nam Dương bất hiếu kia đã làm ngài ấy tức giận đến sinh bệnh.”

Phu nhân lau nước mắt, không nói gì.

Người kia càng nói càng tức giận, đôi mắt tràn đầy tia máu: “Tên Quyền Nam Dương súc sinh kia, từ trước đến nay anh ta không hề để ba và anh trai của mình vào trong mắt. Anh ta vì muốn ngồi lên vị trí Tổng thống này, mà có thể giết hại hai người anh trai của mình, bây giờ chỉ vì muốn ngồi vững vị trí này, anh ta muốn để cho ba mình tức chết cũng không phải không thể.”

“Những lời này, anh nói trước mặt tôi là được rồi, tuyệt đối đừng nói trước mặt ông ấy. Ông ấy vẫn luôn quan tâm đến tình cảm cha con mà không đành lòng xuống tay với con trai mình, chúng ta không nên tạo áp lực cho ông ấy. Những chuyện này, chúng ta làm thay ông ấy là được rồi.” Phu nhân dịu dàng nói, nhưng mỗi câu nói giống như một mũi tên tẩm độc được lau mật ngọt, mũi tên có thể giết người vô hình.

Bà ta nhìn thấy sự thù hận với Quyền Nam Dương trong mắt mọi người, bà ta che giấu sự độc ác trong lòng mình rất tốt, gật đầu với mọi người: “Tôi không làm phiền mọi người chuẩn bị chính sự nữa.”

Bà ta đi thẳng, nhưng phía sau lại truyền đến giọng nói tức giận của rất nhiều người: “Bà Thái là người có tấm lòng lương thiện, luôn suy nghĩ cho ngài ấy, nhưng nếu chúng ta không nói rõ chuyện này, chẳng lẽ phải để cho ngài ấy cả đời không biết gì sao?”

Thái Yên Chi nghe thấy những lời nói ở phía sau, khóe miệng bà ta hơi nhếch lên, trong lòng khó kiềm nén sự đắc ý và vui sướng, bà ta thích những con người ngu xuẩn này.

Bà ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng có thể làm cho một nhóm người già trẻ lớn bé trai gái đều nghe theo sự sai khiến của bà ta, thật đúng là một chuyện vui trong cuộc đời mà.

Trong mười mấy năm qua, suốt 30 năm qua ba làm trâu làm ngựa, nuốt giận vào bụng là vì điều gì chứ?

Bà sẽ không ngu xuẩn đánh đổi cả cuộc đời mình, chỉ vì một người đàn ông yêu quyền lực chứ không hề yêu bà, chẳng qua bà đang đợi một cơ hội.

Không không không!

Không phải bà đang đợi cơ hội, mà là bà đang tạo ra một cơ hội.

Bây giờ, cơ hội mà bà tạo ra đã thích hợp rồi, vì vậy bà đã bảo những người này bắt đầu hành động.

Ngày hôm nay, qua ngày hôm nay, tất cả sự trả giá của bà, những đau khổ và mệ mỏi mà bà đã chịu đựng, bà sẽ đòi lại toàn bộ.

Bà phải để cho người đàn ông kia biết, ngoại trừ xuất thân của bà không cao quý như người phụ nữ đó, những thứ khác không biết bà ưu tú hơn người phụ nữ đó gấp bao nhiêu lần.

Bà không chỉ ưu tú hơn người phụ nữa đó, mà con trai của bà chắc chắn cũng ưu tú hơn con trai cùa bà ta, bà sẽ để cho con trai của bà đích thân kết liễu giọt máu của người phụ nữ đó.

“Quyền Lập Chí!” Bà thậm gọi cái tên này, trong lòng vui sướng đến mức muốn hét lên, nhưng bà không thể làm như vậy.

Mặc dù chiến thắng đang ở ngay trước mắt, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bà, nhưng bà không thể để mình bại lộ, xưa nay bà luôn là người cực kỳ cẩn thận.

Không thể hét lên, nhưng trong lòng bà gào thét: “Quyền Lập Chí, rất nhanh ông sẽ biết, năm đó ông vứt bỏ tôi lấy người phụ nữ kia, đó chính là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời ông.

*

Tưởng Linh Nhi thay mặt Tổng thống phát biểu, có rất nhiều người ngồi trước màn hình TV, Quyền Nam Dương cũng không ngoại lệ.

Anh mặc bộ đồ vest chỉnh tề được may thủ công, dáng người thẳng tắp đứng dưới màn hình TV to lớn, nhìn người đầu tiên xuất hiện trong màn hình không chớp mắt.

Các phóng viên xuất hiện trong buổi họp báo, ngoại trừ cấp dưới được anh phái đi, rất có thể những người khác là kẻ địch, do đó anh không bỏ qua bất kỳ nhân vật nào khả nghi.

Sau khi quan sát từng người một, trong lòng Quyền Nam Dương đã có mấy người, lúc này, ánh mắt lạnh lùng của anh mới nhìn về phía Tưởng Linh Nhi.

Quyền Nam Dương nhìn thấy cô bình tĩnh trả lời những câu hỏi, thận trọng ứng phó những tình huống bất ngờ, anh gật đầu tán thưởng.

Nói thế nào nhà họ Tưởng cũng là một gia tộc quyền lực, những năm gần đây, Tưởng Linh Nhi dưới sự hun đúc của ông Tưởng đã học được nhiều thứ.

Bình thường, người nhà họ Tưởng không cho cơ hội để Tưởng Linh Nhi phát huy sở trường của mình, bây giờ được ra sân, biểu hiện của cô đã vượt xa dự đoán của Quyền Nam Dương.

Quyền Nam Dương nhận ra người đã đặt câu hỏi kia, lúc anh vừa mới lên nhậm chức, người này chính là chạy vặt, hơn nữa còn chạy rất nhanh.

Sau một thời gian dài, người đó làm việc cũng rất cố gắng, chưa bao giờ kéo chân sau, không nghĩ tới anh ta lại là nội ứng được kẻ địch phái đến lẩn trốn bên anh.

Nói thật, nếu không phải kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang, dụ dỗ những người kia ra lần này, Quyền Nam Dương sẽ không nghĩ tới người này chính là nội ứng.

Tục ngữ có câu lòng người khó đoán, trong lòng người khác suy nghĩ điều gì, không ai có thể nhìn thấy rõ được, có lẽ bây giờ chính là một lý lẽ như vậy.

Sau khi Tưởng Linh Nhi lên tiếng xong, dưới sự hộ tống của mọi người rời khỏi đây, hình ảnh trên màn hình xoay chuyển, là Lâm Thành Thiên đang phát biểu, cũng chỉ nói về tình huống của ngài Tổng thống.

Mặc dù kẻ địch sẽ không tin tưởng, nhưng bọn họ phải diễn cho xong vở kịch, như vậy mới có thể mê hoặc kẻ địch, để cho bọn họ sớm ngày lòi ra đuôi cáo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện