Mặt trời ló ra khiến cho cả thành phố ấm lên sau một tuần chìm trong mưa tuyết.

Ánh mặt trời có thể làm ấm thành phố nhưng chưa hẳn sưởi ấm được lòng người, nhất là những trái tim đã từng bị tổn thương, những trái tim chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình thật sự.

Quyền Nam Dương đứng trước bài vị của mẹ, lặng lẽ nhìn bức di ảnh bà cười rạng rỡ. Nhìn anh như đang vô cùng bình tĩnh, bĩnh tĩnh không hề gợn sóng, nhưng thực ra trong lòng anh lại là sóng trào mãnh liệt.

Từ nhiều năm trước, anh đã biết ba anh bề ngoài đối xử tốt với anh, nhìn như rất thương yêu anh nhưng thực ra lại không phải.

Thật ra Quyền Lập Chí đối xử tốt với anh chỉ là biểu hiện bên ngoài, là vì ông ta muốn anh trở thành tâm điểm chú ý cho kẻ thù chính trị của Quyền Lập Chí, vì vậy anh bị người ta truy kích, bị thương nặng vô số lần.

Nếu không nhờ anh mạng lớn, nhiều lần thoát chết, thì có thể hài cốt của anh đã nát thành bùn từ lâu, sao còn được nhìn thấy ánh mặt trời sáng rực ngày hôm nay được.

Quyền Lập Chí không đối xử với anh như con trai ruột của mình thì đã đành, đằng này khi ông ta nghe được tình nhân của mình chính miệng thừa nhận đã sát hại vợ mình mà cũng dửng dưng như chẳng có chuyện gì.

Thái độ của Quyền Lập Chí khiến Quyền Nam Dương nhiều lần hoài nghi, phải chăng cái chết một năm trước của mẹ anh không chỉ do một mình Thái Yên Chi gây ra, mà còn có liên quan đến Quyền Lập Chí nữa?

Nghĩ tới thái độ trước đây không lâu của Quyền Lập Chí, sau đó lại nhìn bài vị của mẹ mình, Quyền Nam Dương không khỏi cảm thấy đau lòng: "Mẹ à, mẹ nhìn thấy chưa? Người đàn ông mà mẹ đã hy sinh cả đời vì ông ta nhưng ông ta đã đối xử với mẹ như thế nào?"

"Mẹ biết rõ ông ta không yêu mẹ, mẹ biết rõ ông ta vẫn luôn lợi dụng mẹ, tại sao mẹ còn ngốc nghếch hầu hạ bên cạnh ông ta, cuối cùng còn mất mạng vì ông ta nữa chứ?"

"Vì một người đàn ông không yêu mình, mẹ cảm thấy tất cả những chuyện mẹ làm có xứng đáng không? Mẹ thử hỏi lòng mình xem, hết thảy những thứ này có đáng giá không?"

Quyền Nam Dương nói một hơi đủ thứ chuyện, anh nói ra toàn bộ những điều giấu kín trong lòng chưa kịp nói ra trong mấy năm qua.

Nhưng không có người trả lời anh, anh cũng không nghe được giọng nói của mẹ mình. Giây phút này anh không thể không thừa nhận mẹ đã thực sự rời bỏ anh, rời bỏ thế giới này.

Anh muốn được nghe mẹ càm ràm, muốn được nghe mẹ dạy dỗ, muốn nghe mẹ nói với anh: "Nam Dương à,con là người đàn ông của nhà họ Quyền, con sinh ra đã không giống với người khác, vai con gánh vác trách nhiệm phát triển và làm hưng thịnh đất nước này."

Trước đây, mỗi khi nghe mẹ nói lời này Quyền Nam Dương đều cảm thấy cực kỳ phiền chán, nhưng bây giờ anh muốn nghe lại cũng không còn cơ hội nữa.

"Mẹ... con đã tìm được hung thủ sát hại mẹ, mẹ có thể yên tâm nhắm mắt rồi." Lúc nói tới những lời này, Quyền Nam Dương cảm thấy cực kỳ chua xót.

Cái gì mà để cho người chết yên tâm nhắm mắt chứ? Đây chẳng qua chỉ là những người còn sống tự tìm lý do để an ủi thôi, để bản thân cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Quyền Nam Dương nói xong những lời này thì không nói thêm gì nữa. Anh đứng lặng lẽ trước bài vị của mẹ mình, cứ lặng lẽ nhìn, thời gian lâu đến nỗi tựa như cả thế giới đều dừng lại.

Anh chỉ cảm thấy mình đang ở trong một thế giới lạnh lẽo, xung quanh lạnh buốt, lạnh đến nỗi không còn hơi ấm, không còn bất cứ tình cảm nào.

Cái lạnh thấu xương này tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng anh, khiến anh rơi xuống địa ngục, không có ngày trở mình.

"Anh Liệt..."

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Quyền Nam Dương cho rằng mình không cách nào thoát khỏi thế giới lạnh lẽo không có tình người này nữa thì bỗng nhiên có một giọng nói ấm áp gọi tên anh.

Anh bỗng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái vóc người nhỏ nhắn đang đứng ở cửa, cô đứng ở đó, mỉm cười nhìn anh, nụ cười sáng rực như ánh mặt trời, phút chốc tiến vào lòng anh.

"Nhung..."

Anh mở miệng muốn gọi cô, nhưng sau lại nuốt lại vào bụng. Anh rất sợ, hình ảnh cô gái nhỏ mà anh thấy trước mắt này chỉ là ảo giác giống mọi lần mà thôi.

"Anh Liệt!" Trần Nhạc Nhung đi về phía anh, chủ động nắm chặt đôi bàn tay lạnh lẽo của anh: "Đừng sợ, em có em ở đây rồi."

Cô nói anh đừng sợ, cô đang ở cạnh anh.

Câu nói này của Trần Nhạc Nhung đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng lại thực sự khiến Quyền Nam Dương ấm áp từ tận đáy lòng, trong nháy mắt đã xua tan hết sự lạnh lẽo trong lòng anh.

Anh nhếch môi mỉm cười rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng, bàn tay giơ lên khẽ vuốt tóc cô: "Ừm, có em ở đây, anh không sợ gì cả."

Rõ ràng anh là đàn ông, rõ ràng anh nên bảo vệ cô, nhưng giờ phút này anh lại thật sự cần sự "Bảo vệ" của cô.

Anh không cần cô làm chuyện gì cả, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, để anh có thể nghe được giọng nói của cô, như vậy cũng đủ rồi.

"Anh Liệt, hôm nay em cũng đã tới đây rồi, anh còn không định giới thiệu em với dì sao?" Trần Nhạc Nhung mỉm cười nói.

Cô biết anh đang nhớ mẹ, biết nỗi khổ trong lòng anh, nhưng cô cũng không hỏi, cô đang dùng một cách khác để kéo anh ra khỏi đau thương.

Quyền Nam Dương sửng sốt, nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại: "Ừm, được... nên như thế, anh nên giới thiệu Nhung Nhung cho mẹ anh biết từ lâu rồi mới phải."

"Dì rất đẹp. Anh Liệt rất giống dì, vì vậy anh Liệt cũng rất đẹp trai." Trần Nhạc Nhung nhìn bức ảnh trên bài vị, sau đó thốt lên lời khen từ đáy lòng.

"Thật không? Tại sao anh không cảm thấy anh đẹp giống mẹ nhỉ?" Nhìn bức ảnh của mẹ, Quyền Nam Dương còn sờ mặt mình, dáng vẻ rất buồn cười.

"Anh Liệt này, anh có biết quá khiêm tốn chẳng khác nào kiêu ngạo không? Hơn nữa em nói cho anh biết, người đẹp từ trước tới nay đều không thấy mình đẹp." Cô sờ mặt mình sau đó nói tiếp: "Anh xem, em cũng cảm thấy mình đâu có đẹp, nhưng đi tới đâu người ta cũng khen cả. Nỗi khổ này chỉ có những người có giá trị nhan sắc cao như chúng ta mới cảm nhận được."

Nghe giọng đắc ý của Trần Nhạc Nhung, nhìn ánh mắt kiêu ngạo như thể cô đẹp nhất thế gian này, Quyền Nam Dương nhịn không được bật cười.

Trần Nhạc Nhung liếc nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn bài vị nói: "Dì à, dì nhìn anh Liệt kìa, anh ấy lúc nào cũng bắt nạt con. Con chẳng qua là không cẩn thận nói lời thật lòng thôi, anh ấy có cần phải cười nhạo con như thế không?"

"Anh đâu có cười nhạo em, anh chỉ là cảm thấy vui vẻ thôi mà." Lúc nãy anh còn cảm thấy thế giới của anh mù mịt tối tăm, bây giờ lại cảm thấy thế giới đó đã được mặt trời nhỏ chiếu sáng rồi.

Quyền Nam Dương tuyệt đối không phải cười nhạo Trần Nhạc Nhung, mà đó là cảm giác hài lòng vui sướng xuất phát từ đáy lòng.

Anh biết đời này anh sẽ không cô đơn nữa, bởi vì có một mặt trời nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp lúc nào cũng quay xung quanh anh.

Lúc anh đau buồn cô sẽ ở bên cạnh anh.

Lúc anh gặp khó khăn cô cũng sẽ không rời bỏ anh.

"Có đúng là anh không cười nhạo em không?" Rõ ràng Trần Nhạc Nhung cũng không tin anh, anh cười quá lố như vậy, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy anh đang cười nhạo cô.

"Quả thật không phải." Quyền Nam Dương hắng giọng, đột nhiên nghiêm túc nói: "Nhung Nhung em chuẩn bị xong chưa? Bây giờ anh muốn chính thức giới thiệu em với mẹ anh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện