Chắc chắn anh không biết.
Khi biết được tin tức anh gặp nạn, cô cảm giác thế giới của mình đều sụp đổ.
Cũng may anh không sao cả, cũng may bây giờ anh còn có thể đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm Phong Hoa Tuyết Dạ.
"Xin lỗi!" Quyền Nam Dương nhìn Trần Nhạc Nhung nói, giọng điệu nặng nề, áy náy nói không nên lời.
"Anh Liệt, sao anh lại xin lỗi với em? Chắc chắn anh lại quên lời em nói rồi, em nói rồi, em chỉ muốn anh yên ổn." Yêu cầu của cô rất đơn giản, rất đơn giản, chỉ cần anh yên ổn, không cần gì hơn.
"Ừ, anh nhớ kỹ rồi." Anh gật đầu, không nhịn được tăng sức lực ôm cô, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Nhung Nhung, anh dẫn em đi xem thứ này."
"Được." Cô cũng không hỏi anh dẫn cô đi xem cái gì, mà chỉ tin tưởng anh vô điều kiện, cho dù anh dẫn cô đi đâu, cô đều sẽ đi sát theo anh, sẽ không chùn bước!
Khoảnh khắc lúc cô chọn anh, cô đã kiên định như thế!
......
Trận tuyết lớn đã ngừng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, nhiệt độ hôm nay ước chừng tăng lên vài độ.
Còn có người mình thích ở bên cạnh, cho dù đi trong đất tuyết trắng mênh mông, Trần Nhạc Nhung vẫn không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Hơn nữa anh Liệt còn nắm chặt tay cô, nhiệt độ từ tay anh truyền tới cho cô từng chút từng chút, làm cô càng thêm ấm áp.
Trong lòng vui vẻ, đi đi một lát, Trần Nhạc Nhung không nhịn được hát khẽ một ca khúc vui vẻ: "Tay trong tay, chúng ta đi cùng nhau...... Ngày mai em muốn gả cho anh......"
"Nhung Nhung, em còn nhỏ, chúng ta đợi thêm đã." Quyền Nam Dương đột nhiên nói một câu như vậy, Trần Nhạc Nhung nghe thấy thì nhíu mày, bất mãn bĩu môi với anh: "Anh Liệt, anh nghĩ cái gì vậy? Em đang hát."
Người đàn ông này còn dám cười nhạo cô, Trần Nhạc Nhung thầm thề, đợi sau này đến lúc anh chính thức cầu hôn cô, cô chắc chắn sẽ hung hăng giày vò anh, cho anh biết cái gì gọi là lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển.
"Xin lỗi! Anh cho rằng em đang ra hiệu ngầm với anh." Quyền Nam Dương nhướng mày, khóe môi tràn đầy ý cười, thể hiện rõ là đang trêu chọc cô.
Trần Nhạc Nhung: "......"
Chuyện này, cô chắc chắn sẽ nhớ kỹ, sau này cho anh đẹp mặt.
"Sao vậy? Tức giận?" Quyền Nam Dương xoa xoa mặt của cô: "Được rồi, anh thừa nhận thật ra là anh nóng ruột, anh đợi em trưởng thành, đã đợi rất nhiều năm rồi."
Cách nói này, Trần Nhạc Nhung mới vừa lòng, cô dựa vào lòng anh: "Em đã đủ mười tám tuổi từ lâu rồi, đã là người trưởng thành rồi."
Lần này, cô thật sự đang ám chỉ với anh, có lẽ anh sẽ hiểu chứ, nhưng mà Quyền Nam Dương lại cố tình không tiếp thu lời của cô, tiếp tục dắt cô đi lên núi.
Tuyết lớn đã rơi rất lâu, đường nhỏ đi thông lên núi trải một lớp tuyết động thật dày, mỗi lần đi một bước đều sẽ để lại dấu chân thật sâu, chưa đi được bao lâu, Trần Nhạc Nhung đã mệt đến đi không nổi nữa, bước chân ngày càng nặng nề.
"Nhung Nhung......" Quyền Nam Dương đột nhiên dừng chân lại, khẽ khom người xuống, sau đó vỗ vỗ lên lưng mình: "Lên, anh cõng em."
Trần Nhạc Nhung có một chút trí nhớ mờ nhạt giống thế này, lúc cô bốn tuổi, Anh Liệt đã rất cao rất cao rồi, cụ thể cao bao nhiêu Trần Nhạc Nhung không biết, dù sao chính là cảm thấy anh giống như người khổng lồ.
Lúc đó, cô rất thích quấn quýt lấy anh, muốn anh ôm muốn anh cõng, dù sao cũng không muốn tự đi đường.
Anh Liệt cực kỳ thương cô, chỉ cần là yêu cầu cô đưa ra, anh đều không nỡ lòng từ chối, không phải ôm cô thì là cõng cô, thậm chí còn cho cô cưỡi lên đầu vai anh.
Bây giờ, cô đã trưởng thành rồi, sao anh còn......
Trần Nhạc Nhung ngẩn người nhìn bờ lưng rắn chắc của anh, chậm chạp không bò lên, một là vì mơ hồ nhớ tới chút chuyện cũ, hai là vì cô không nỡ để anh mệt.
"Nhung Nhung, mau lên đây." Quyền Nam Dương thúc giục.
"Anh Liệt, em tự đi được." Cô cười cười với anh: "Em thích anh dắt em, như vậy em mới giống bạn gái của anh, chứ không phải đứa bé ỷ lại vào anh."
Mặc dù trong trí nhớ của Trần Nhạc Nhung, cũng đã từng nhìn thấy người cha lạnh lùng của cô cõng mẹ, nhưng tình huống của cô và anh Liệt không giống với bọn họ.
Cô không muốn người khác nhìn thấy, cô là một gánh nặng làm liên lụy đến anh Liệt.
Tuy rằng rất nhiều người đều cho rằng hôn nhân giữa hai người, không cần quan tâm người khác nói thế nào, nhưng Trần Nhạc Nhung cũng không cho là vậy.
Trần Nhạc Nhung cho rằng hôn nhân liên quan đến hai gia đình, hơn nữa thân phận của anh Liệt đặc biệt, hôn nhân của bọn họ còn có thể liên quan đến nước A.
Trên vai anh Liệt gánh vác trọng trách của cả đất nước, anh không phải một mình anh, cô phải đứng bên cạnh anh, thay vì được anh đồng ý, cô càng hy vọng người dân của đất nước anh đồng ý hơn.
"Bạn gái?" Quyền Nam Dương tỉ mỉ nói ra hai chữ này, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo dịu dàng và yêu thương không nói thành lời.
Trần Nhạc Nhung xinh đẹp cười cười: "Chẳng lẽ em không phải bạn gái của anh sao?"
"Đương nhiên phải." Anh theo bản năng xem cô là người được chọn làm vợ mình, lại quên trước khi làm vợ, cô còn có thân phận là bạn gái của anh: "Vậy bạn trai cõng bạn gái có gì không được sao?"
Trần Nhạc Nhung làm ra dáng vẻ rát uất ức: "Anh Liệt, chúng ta vẫn chưa kết hôn, anh đã không nghe ý kiến của em rồi. Sau này chúng ta kết hôn, anh có thể ngày ngày bắt nạt em hay không?"
"Em cô nhóc này." Quyền Nam Dương thật sự không có cách nào với cô, đành phải tùy cô, nắm tay cô tiếp tục đi trong đất tuyết.
Nhưng mà, anh không chỉ nắm tay cô, một tay còn lại còn vòng qua thắt lưng cô, dùng sức giúp cô đi trong đất tuyết.
Xuyên qua một mảnh tuyết rộng lớn, cuối cùng bọn họ cũng đi tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cái đình ngắm cảnh, đứng ở đó, có thể thu hết quần thể kiến trúc Bắc Cung vào đáy mắt.
"Anh Liệt, thì ra phía sau núi của Bắc Cung còn có một nơi đẹp như vậy." Trần Nhạc Nhung nhìn xa xa bốn phía, tầm nhìn ở đây rất đẹp, không những thu hết phong cảnh của Bắc Cung vào đáy mắt, còn có thể thưởng thức được cảnh đẹp của hồ nhân tạo ở bên trái.
Quyền Nam Dương gật đầu: "Ừ, ngọn núi này tên là núi Mạn, giống như chỗ hồ nhân tạo mà em thấy, đều là do con người làm ra."
Trần Nhạc Nhung có chút giật mình: "Một ngọn núi cao như vậy, con người làm ra phải tốn bao nhiêu sức người sức của chứ?"
"Có lẽ tiêu phí không ít, cụ thể anh không hỏi." Quyền Nam Dương cũng nhìn ra xa một vòng, nói tiếp: "Ngọn núi này là do ông nội của anh xây cho bà nội.."
"Ông nội của anh Liệt chắc chắn rất yêu bà nội của anh đúng không." Trần Nhạc Nhung nhớ rõ, ông nội của cô cũng rất yêu bà nội, vì vậy đã mua luôn ngọn núi gặp gỡ bà nội, gọi là núi Yên Nhiên, dùng nó để chứng minh tình yêu của hai người bọn họ.
"Không phải." Bỗng nhiên vẻ mặt Quyền Nam Dương có một chút đau khổ: "Hôn nhân của ông nội và bà nội của anh cũng là hôn nhân chính trị, chủ đề của hai người bọn họ chỉ là chính trị và quyền thế, ngoài những thứ đó thì không còn gì khác nữa.
Anh bất đắc dĩ cười cười: "Cuộc hôn nhân của hai đời nhà họ Quyền, từng người đều là hôn nhân chính trị, trước giờ đều chưa từng cảm nhận được ấm áp gia đình trên người họ...... Có lẽ đây là vì người nhà họ Quyền thống trị quốc gia, cần phải trả giá như vậy.
Khi biết được tin tức anh gặp nạn, cô cảm giác thế giới của mình đều sụp đổ.
Cũng may anh không sao cả, cũng may bây giờ anh còn có thể đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm Phong Hoa Tuyết Dạ.
"Xin lỗi!" Quyền Nam Dương nhìn Trần Nhạc Nhung nói, giọng điệu nặng nề, áy náy nói không nên lời.
"Anh Liệt, sao anh lại xin lỗi với em? Chắc chắn anh lại quên lời em nói rồi, em nói rồi, em chỉ muốn anh yên ổn." Yêu cầu của cô rất đơn giản, rất đơn giản, chỉ cần anh yên ổn, không cần gì hơn.
"Ừ, anh nhớ kỹ rồi." Anh gật đầu, không nhịn được tăng sức lực ôm cô, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Nhung Nhung, anh dẫn em đi xem thứ này."
"Được." Cô cũng không hỏi anh dẫn cô đi xem cái gì, mà chỉ tin tưởng anh vô điều kiện, cho dù anh dẫn cô đi đâu, cô đều sẽ đi sát theo anh, sẽ không chùn bước!
Khoảnh khắc lúc cô chọn anh, cô đã kiên định như thế!
......
Trận tuyết lớn đã ngừng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, nhiệt độ hôm nay ước chừng tăng lên vài độ.
Còn có người mình thích ở bên cạnh, cho dù đi trong đất tuyết trắng mênh mông, Trần Nhạc Nhung vẫn không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Hơn nữa anh Liệt còn nắm chặt tay cô, nhiệt độ từ tay anh truyền tới cho cô từng chút từng chút, làm cô càng thêm ấm áp.
Trong lòng vui vẻ, đi đi một lát, Trần Nhạc Nhung không nhịn được hát khẽ một ca khúc vui vẻ: "Tay trong tay, chúng ta đi cùng nhau...... Ngày mai em muốn gả cho anh......"
"Nhung Nhung, em còn nhỏ, chúng ta đợi thêm đã." Quyền Nam Dương đột nhiên nói một câu như vậy, Trần Nhạc Nhung nghe thấy thì nhíu mày, bất mãn bĩu môi với anh: "Anh Liệt, anh nghĩ cái gì vậy? Em đang hát."
Người đàn ông này còn dám cười nhạo cô, Trần Nhạc Nhung thầm thề, đợi sau này đến lúc anh chính thức cầu hôn cô, cô chắc chắn sẽ hung hăng giày vò anh, cho anh biết cái gì gọi là lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển.
"Xin lỗi! Anh cho rằng em đang ra hiệu ngầm với anh." Quyền Nam Dương nhướng mày, khóe môi tràn đầy ý cười, thể hiện rõ là đang trêu chọc cô.
Trần Nhạc Nhung: "......"
Chuyện này, cô chắc chắn sẽ nhớ kỹ, sau này cho anh đẹp mặt.
"Sao vậy? Tức giận?" Quyền Nam Dương xoa xoa mặt của cô: "Được rồi, anh thừa nhận thật ra là anh nóng ruột, anh đợi em trưởng thành, đã đợi rất nhiều năm rồi."
Cách nói này, Trần Nhạc Nhung mới vừa lòng, cô dựa vào lòng anh: "Em đã đủ mười tám tuổi từ lâu rồi, đã là người trưởng thành rồi."
Lần này, cô thật sự đang ám chỉ với anh, có lẽ anh sẽ hiểu chứ, nhưng mà Quyền Nam Dương lại cố tình không tiếp thu lời của cô, tiếp tục dắt cô đi lên núi.
Tuyết lớn đã rơi rất lâu, đường nhỏ đi thông lên núi trải một lớp tuyết động thật dày, mỗi lần đi một bước đều sẽ để lại dấu chân thật sâu, chưa đi được bao lâu, Trần Nhạc Nhung đã mệt đến đi không nổi nữa, bước chân ngày càng nặng nề.
"Nhung Nhung......" Quyền Nam Dương đột nhiên dừng chân lại, khẽ khom người xuống, sau đó vỗ vỗ lên lưng mình: "Lên, anh cõng em."
Trần Nhạc Nhung có một chút trí nhớ mờ nhạt giống thế này, lúc cô bốn tuổi, Anh Liệt đã rất cao rất cao rồi, cụ thể cao bao nhiêu Trần Nhạc Nhung không biết, dù sao chính là cảm thấy anh giống như người khổng lồ.
Lúc đó, cô rất thích quấn quýt lấy anh, muốn anh ôm muốn anh cõng, dù sao cũng không muốn tự đi đường.
Anh Liệt cực kỳ thương cô, chỉ cần là yêu cầu cô đưa ra, anh đều không nỡ lòng từ chối, không phải ôm cô thì là cõng cô, thậm chí còn cho cô cưỡi lên đầu vai anh.
Bây giờ, cô đã trưởng thành rồi, sao anh còn......
Trần Nhạc Nhung ngẩn người nhìn bờ lưng rắn chắc của anh, chậm chạp không bò lên, một là vì mơ hồ nhớ tới chút chuyện cũ, hai là vì cô không nỡ để anh mệt.
"Nhung Nhung, mau lên đây." Quyền Nam Dương thúc giục.
"Anh Liệt, em tự đi được." Cô cười cười với anh: "Em thích anh dắt em, như vậy em mới giống bạn gái của anh, chứ không phải đứa bé ỷ lại vào anh."
Mặc dù trong trí nhớ của Trần Nhạc Nhung, cũng đã từng nhìn thấy người cha lạnh lùng của cô cõng mẹ, nhưng tình huống của cô và anh Liệt không giống với bọn họ.
Cô không muốn người khác nhìn thấy, cô là một gánh nặng làm liên lụy đến anh Liệt.
Tuy rằng rất nhiều người đều cho rằng hôn nhân giữa hai người, không cần quan tâm người khác nói thế nào, nhưng Trần Nhạc Nhung cũng không cho là vậy.
Trần Nhạc Nhung cho rằng hôn nhân liên quan đến hai gia đình, hơn nữa thân phận của anh Liệt đặc biệt, hôn nhân của bọn họ còn có thể liên quan đến nước A.
Trên vai anh Liệt gánh vác trọng trách của cả đất nước, anh không phải một mình anh, cô phải đứng bên cạnh anh, thay vì được anh đồng ý, cô càng hy vọng người dân của đất nước anh đồng ý hơn.
"Bạn gái?" Quyền Nam Dương tỉ mỉ nói ra hai chữ này, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo dịu dàng và yêu thương không nói thành lời.
Trần Nhạc Nhung xinh đẹp cười cười: "Chẳng lẽ em không phải bạn gái của anh sao?"
"Đương nhiên phải." Anh theo bản năng xem cô là người được chọn làm vợ mình, lại quên trước khi làm vợ, cô còn có thân phận là bạn gái của anh: "Vậy bạn trai cõng bạn gái có gì không được sao?"
Trần Nhạc Nhung làm ra dáng vẻ rát uất ức: "Anh Liệt, chúng ta vẫn chưa kết hôn, anh đã không nghe ý kiến của em rồi. Sau này chúng ta kết hôn, anh có thể ngày ngày bắt nạt em hay không?"
"Em cô nhóc này." Quyền Nam Dương thật sự không có cách nào với cô, đành phải tùy cô, nắm tay cô tiếp tục đi trong đất tuyết.
Nhưng mà, anh không chỉ nắm tay cô, một tay còn lại còn vòng qua thắt lưng cô, dùng sức giúp cô đi trong đất tuyết.
Xuyên qua một mảnh tuyết rộng lớn, cuối cùng bọn họ cũng đi tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cái đình ngắm cảnh, đứng ở đó, có thể thu hết quần thể kiến trúc Bắc Cung vào đáy mắt.
"Anh Liệt, thì ra phía sau núi của Bắc Cung còn có một nơi đẹp như vậy." Trần Nhạc Nhung nhìn xa xa bốn phía, tầm nhìn ở đây rất đẹp, không những thu hết phong cảnh của Bắc Cung vào đáy mắt, còn có thể thưởng thức được cảnh đẹp của hồ nhân tạo ở bên trái.
Quyền Nam Dương gật đầu: "Ừ, ngọn núi này tên là núi Mạn, giống như chỗ hồ nhân tạo mà em thấy, đều là do con người làm ra."
Trần Nhạc Nhung có chút giật mình: "Một ngọn núi cao như vậy, con người làm ra phải tốn bao nhiêu sức người sức của chứ?"
"Có lẽ tiêu phí không ít, cụ thể anh không hỏi." Quyền Nam Dương cũng nhìn ra xa một vòng, nói tiếp: "Ngọn núi này là do ông nội của anh xây cho bà nội.."
"Ông nội của anh Liệt chắc chắn rất yêu bà nội của anh đúng không." Trần Nhạc Nhung nhớ rõ, ông nội của cô cũng rất yêu bà nội, vì vậy đã mua luôn ngọn núi gặp gỡ bà nội, gọi là núi Yên Nhiên, dùng nó để chứng minh tình yêu của hai người bọn họ.
"Không phải." Bỗng nhiên vẻ mặt Quyền Nam Dương có một chút đau khổ: "Hôn nhân của ông nội và bà nội của anh cũng là hôn nhân chính trị, chủ đề của hai người bọn họ chỉ là chính trị và quyền thế, ngoài những thứ đó thì không còn gì khác nữa.
Anh bất đắc dĩ cười cười: "Cuộc hôn nhân của hai đời nhà họ Quyền, từng người đều là hôn nhân chính trị, trước giờ đều chưa từng cảm nhận được ấm áp gia đình trên người họ...... Có lẽ đây là vì người nhà họ Quyền thống trị quốc gia, cần phải trả giá như vậy.
Danh sách chương