Tôi cứ như con ngốc ngây thơ tin vào lời anh nói, ngày ngày chìm đắm trong giấc mộng hão huyền mà anh ta vẽ ra. Mãi cho đến một ngày:

_ Cô ơi mua rau đi. Chị ơi mua rau đi.

_Mua rau đi.

Trong lúc tôi đang bán hàng, chị Mai đứng bán ở kế bên chạy sang, vỗ vỗ vai tôi, chỉ tay nói:

_ Nhìn kia. Trông họ đẹp đôi quá đi.

Đưa mắt nhìn theo hướng chị Mai chỉ, sững sờ trong giây lát, nỗi bực tức trong lòng trào dâng, tôi bực bội đi tới chỗ Hiếu, khó chịu hỏi:

_Anh Hiếu, ai đây.

Hiếu lúng túng nhìn tôi rồi lại nhìn cô gái kia, có lẽ anh không ngờ lại gặp tôi ở đây, anh ấp úng lời nói cứ đựơc nửa lại thôi. Cô gái kia có vẻ cũng nhận ra sự khác thường của Hiếu, không chút khiêng dè Thư đưa tay mình nắm chắt lấy tay Hiếu, đắc ý giơ lên trước mặt tôi nói:

_Tôi là vợ sắp cứơi của Hiếu. Anh Hiếu em nói đúng không.

Lời nói tuy nhẹ nhưng ánh mắt lại mang theo sự uy hiếp không hề nhẹ. Hiếu gật đầu.

_Đúng vậy, vợ sắp cưới. Vợ sắp cưới.

Tôi bàng hoàng, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào anh ta. Anh ta nói cái gì cơ " Vợ sắp cưới". Sao anh ta lại có thể nói ra những lời đó, anh ta không thấy xấu hổ sao, mới hôm qua thôi, à không mới vài tiếng trước thôi, anh ta vẫn còn dịu dàng, âu yếm nói những lời yêu thương ngọt ngào, thề thốt sẽ lấy tôi làm vợ, ngoài tôi ra cả đời anh ta sẽ không yêu và cưới một ai khác ngoài tôi. Ấy vậy mà giờ đây, anh ta lại có thể ngang nhiên đứng trước mặt tôi, tuyên bố anh sắp lấy vợ nhưng đáng tiếc người anh cưới lại chẳng phải là tôi.

_Khốn khiếp.

Nỗi uất ức, căm phẫn trong lòng bùng nổ, tôi dồn toàn bộ sức lực bản thân có tát mạnh vào mặt hắn.

"Chát"

_Cô điên à. Thư hét lên, dùng tay đẩy tôi ra.

Lượng và chị Mai cũng nhanh chóng chạy đến bên tôi. Mọi người trong chợ thấy ồn ào cũng nhanh chóng tập trung lại, tiếng người xì xào, bàn tán huyên náo cả một con phố.

_ Liên, có gì từ từ nói chuyện. Chị Mai giữ tay tôi khuyên bảo, bên kia Lượng cũng giữ chặt lấy tôi không cho tôi tiến lên.

Giãy không đựơc, tôi bực bội gằn giọng nói:

_Bỏ ra.

Im lặng hồi lâu, lúc này Hiếu mới lên tiếng:

_ Cô gây sự đủ chưa. Tôi đã nói tôi không yêu cô rồi. Cô đừng bám theo tôi nữa. Trước đây, tôi nể tình cô là con gái, tôi không tính toán, so đo nhưng lần này cô quá lắm rồi. Cô mau đi đi.

_Cô nghe thấy gì chưa. Người như cô mà đòi lấy anh Hiếu sao. Đúng là đũa mốc đòi chòi mâm son.

_ Đi thôi, đi thôi. Nhân lúc tôi vẫn còn sững sờ vì những điều Hiếu nói, chị Mai và Lượng liền nhân cơ hội kéo tay tôi rời khỏi nơi đó.

_ em sao vậy Liên.

_ Hắn ta. Hắn...lừa dối em. Tôi lắp bắp mãi mới nói lên lời.

_Lừa em. Cả hai ngạc nhiên hỏi lại.

Tôi chỉ gật đầu không đáp, nước mắt không ngừng trào ra.

_Vậy hai đứa đã... Đó đó chưa.

Ngày ấy quê tôi vẫn còn lạc hậu lắm, chưa lấy chồng mà đã ăn nằm với con trai quả là một việc tội đồ. Chuyện đã ra nông nỗi, hắn cũng sắp lấy vợ, tôi cũng cần tìm cho mình một người chồng mới, chuyện xấu hổ này nhất định không thể để lộ ra ngoài. Nếu không quãng đời về sau của tôi e rằng...

_Này. Hai đứa đã xảy ra chuyện gì chưa.

Tiếng chị Mai bất chợt kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi ấp úng nói:

_ Chị nghĩ gì vậy. Tất nhiên là chưa rồi. Em đâu phải loại con gái đó.

_Ừ. Vậy thì tốt.

Không để bản thân đau buồn lâu, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần cùng cả hai quay lại chợ bán hàng, dù sao thì chúng tôi vẫn phải bán hàng kiếm tiền sống qua ngày.

Tưởng chừng, từ bỏ người đàn ông đó là xong. Nhưng không vào một ngày đẹp trời, tôi lại phát hiện ra bản thân mình đang mang thai. Lúc biết mình có thai tôi hoảng lắm, cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, cả người run rẩy đứng không vững. Tôi không rõ bản thân mình lúc đó vui hay buồn nữa, chỉ biết trong lòng trào dâng lên một niềm hy vọng sáng chói, " có thai" vậy là tôi đã có con với Hiếu, giấc mơ bước chân vào nhà họ Dương hẳn không còn xa vời. Dù biết Hiếu có vợ sắp cưới nhưng lúc đó tôi vẫn quyết tâm giành lấy Hiếu bằng đựơc, khát vọng, giấc mơ về một cuộc sống giàu sang đã che mờ đi lý trí của bản thân. Giờ nhìn lại tôi thấy bản thân mình lúc đó thật ngu ngốc, cứ mải chạy theo những thứ vật chất xa hoa để rồi phải đánh đổi bằng cả tuổi xuân và tính mạng.

Hôm đó, tôi đứng trước cổng đợi tới gần 8h mới gặp đựơc Hiếu.

_Cô tới đây làm gì.

_ Em có chuyện muốn nói.

_Chuyện gì, nói mau đi. Tôi không có thời gian.

_Em có thai rồi.

_ có thai. Cô nói thật à.

_Vâng. Hiếu trầm ngâm nhìn tôi một lát, lạnh lùng nói:

_Phá đi.

_Anh nói gì cơ. Sao anh có thể nói ra những lời độc ác như thế, nó là con anh cơ mà.

_Sao tôi biết đựơc nó có phải là con của tôi hay không. Cô ngủ với tôi đựơc thì cũng ngủ với thằng khác đựơc. Tôi đâu có ngu.

_Anh...

_ Nể tình chúng ta từng có khoảng thời gian vui vẻ, cô cầm chỗ tiền này đi phá thai đi.

_ Khốn nạn. Anh là đồ khốn. Tôi phải giết chết anh.

_Cô điên đủ chưa. Hiếu giữ chặt hai tay tôi quát lớn.

_Cô muốn làm lớn chuyện chứ gì. Đựơc tôi đưa cô tới nhà bác trưởng thôn, chúng ta từ từ nói chuyện. Để xem đến lúc đó ai là người chịu thiệt.Đi, đi. Hiếu kéo tay tôi lôi xềnh xệch.

Đi đựơc một đoạn, hắn liền bất ngỡ buông tay khiến tôi chới với tí ngã.

_ Tiền đây, cầm lấy mà bỏ đứa bé đi.

_ Chuyện giữa hai ta kết thúc rồi. Cô có giữ lại đứa trẻ người chịu thiệt cũng chỉ là cô thôi.

_ Cầm lấy. Không phải cô yêu tiền lắm sao. Tiền đây, cầm lấy đi.

Mặc kệ hắn luyên thuyên, từ đầu đến cuối tôi đều thủy chung với sự im lặng. Hiếu nhìn tôi vậy thì bực lắm, hắn cáu lên cầm xấp tiền ném thẳng vào mặt tôi.

_Mặc kệ cô có đồng ý hay không. Đứa bé này tôi tuyệt đối không nhận, cô cũng đừng mong dùng đứa trẻ để trói buộc tôi. Gia đình tôi chỉ chấp nhận cô con dâu môn đăng hộ đối thôi. Loại người ham hư vinh như cô đừng hòng bước chân vào cửa nhà tôi.

Trong màn đêm tăm tối, tôi đứng im, bất động với đống tiền giấy bay lả tả xung quanh.

Tôi cay đắng cúi xuống nhặt từng đồng, nước mắt như những hạt chân trâu rơi lã chã xuống mặt đất. Cuối cùng cũng nhặt xong, tiền, nhiều tiền vô cùng. Nhiều tiền thì sao chứ, tôi không chồng mà chửa để dân làng biết đựơc tôi chắc chắn sẽ chết chìm trong ánh mắt khinh miệt và những lời nhục mã thậm tệ của họ. Rồi còn mẹ nữa, mẹ đã có tuổi rồi, tôi sợ mẹ sẽ không chịu đựơc trước cú đả kích này mất.

_Liên, sao mày lại ở đây.

Tôi đưa mắt nhìn Lượng. Suốt 18 năm cuộc đời, chưa bao giờ tôi cảm thấy thằng bạn lông nhông của mình đáng tin như lúc này. Tôi đứng bật dậy, ôm chầm lấy khóc tu tu Lượng trong sự ngỡ ngàng của nó:

_Mày sao vậy. Có chuỵên gì từ từ nói. Đừng làm tao sợ.

_Tao có thai rồi.

_Cái gì. Lượng hét lên đầy kinh ngạc.

_ Nó có chịu trách nhiệm không.

Tôi lắc đầu.

_Nó là thằng nào. Mày nói tao biết, tao nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mày.

_Bỏ đi. Mình không đấu lại họ đâu.

_Thằng Hiếu đúng không.

_Mày đúng thật là. Tao đã nhắc nhở mày bao nhiêu lần rồi, loại con trai nhà giàu như hắn không đáng tin đâu. Bọn nó yêu chơi yêu bời không sao nhưng lấy vợ lại là chuyện khác. Người vợ mà họ lấy phải là người môn đăng hộ đối, giúp anh cho sự nghiệp phát triển của gia đình.

_Mày nói đủ chưa. Mày thấy tao chưa đủ thảm phải không.

_Tao, tao không có ý đó.

Im lặng hồi lâu, Hiếu lên tiếng

_Mày định làm sao.

_Tao không biết nữa. Giờ tao rối lắm. Mẹ tao mà biết chắc mẹ tao cạo trọc đầu tao rồi bôi vôi mất. Tao sợ lắm mày ơi.

_Đừng lo. Chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi.

_ Cách gì. Cái bụng của tao sẽ ngày ngày một lớn ra, rồi mọi chuyện cũng sẽ lộ tẩy thôi. Lúc đó tao chỉ còn con đường chết thôi.

_ Cưới đi.

_Mày nói gì. Tôi kinh ngạc nhìn Lượng.

_ chúng mình làm đám cứơi đi. Tao sẽ cứơi mày.

_Mày không cần phải làm vậy đâu. Tao không cần ai thương hại mình cả, tao...

_ Tao không có thương hại mày. Tao yêu mày, yêu mày từ rất lâu rồi, mày có hiểu không.

_Mày đừng đùa nữa. Đùa vậy không có vui đâu

_Tao không đùa. Tao thật lòng, thật tâm thích mày. Từ rất nhiều năm về trước tao đã yêu mày rồi, nhưng tao biết bản thân mình không xứng với mày nên tao chỉ còn biết nén nỗi yêu thương vào sâu trong đáy lòng, âm thầm ở bên quan tâm, chăm sóc mày. Mày có hiểu không.

_Như vậy với mày thật không công bằng.

_Nhìn mày ngày ngày đau khổ, hủy hoại bản thân vì một người đàn ông khác mới là điều không công bằng nhất với tao. Tin tao, tao nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con mày.

Dù biết bản thân làm vậy là không công bằng với Lượng, nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý. Tôi biết, bản thân mình ích kỉ, gây chuyện ra chuyện lớn như vậy rồi lại để Lượng gánh thay, nhưng quả thực lúc đó tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Ai nói tôi ích kỉ, xấu xa tôi cũng đành chịu thôi.

Quê tôi lúc đó thật sự vẫn rất lạc hậu, họ vẫn mang nặng cái tư tưởng trọng nam khinh nữ. Trong tư tưởng của họ, con gái chưa lấy chồng mà chửa là một nỗi xỉ nhục lớn của gia đình, dòng họ, mọi tội lỗi đều do người con gái khổ mệnh gánh chịu trong khi đó đám đàn ông tệ bạc kia lại hiên ngang, vui vẻ cứơi vợ mới, chìm đắm trong cuộc chơi mới. Nhẹ thì bị người làng chửi bởi lăng mạ, nặng thì bị gia đình đánh đập rồi đuổi ra khỏi nhà, có người không chịu đựơc phải bỏ đi biệt xứ.

Lúc đó, để giữ lại đứa trẻ ngoài cứơi Lượng ra, tôi thật sự không còn cách nào khác.

Bố mẹ hai bên sau khi nghe chúng tôi thưa chuyện, tuy có tức giận nhưng cũng không có làm khó gì cả, nhanh chóng bàn bạc chuẩn bị cho hôn lễ.

Hôn lễ của chúng tôi diễn ra vào ngày 28/08, trước ngày đám cứơi của Hiếu khoảng 10 ngày.

Ngày cưới, tiếng người huyên náo, tiếng pháo đốt vang vọng cả một vùng trời. Càng gần giờ đón dâu, tôi càng hồi hộp, đứng ngồi không yên. Chị Mai thấy vậy cười nói:

_ Gớm. Trông mày cứ như kiểu sắp đi đánh trận ý. Ngồi ngăn ngắn lại cho chị xem nào.

_Em hồi hộp lắm chị. Tim đập thình thịch luôn nè. Chị không tin chị sờ thử xem.

_ Rồi, rồi. Hôm nay em là cô dâu, là nhân vật chính em nói gì cũng đúng hết đựơc chưa.

_Mai à, ra bác nhà chút chuyện con.

_Vâng ạ.

_ em ở đây nhé. Chị ra xem sao rồi vào ngay.

_Vâng.

Chị Mai đi rồi, trong phòng lúc này chỉ còn lại mình tôi, đang miên man suy nghĩ, chợt tôi nghe thấy tiếng ai gọi nhỏ phía sau.

_Liên ơi, Liên ơi.

Quay lại đầu nhìn lại. Tôi dường như không tin vào mắt mình. Người đứng sau song cửa sổ, không ai khác chính là Hiếu.

Mặt tôi lập tức xa sầm xuống, tôi gằn giọng hỏi:

_Anh tới đây làm gì. Nơi này không hoan nghênh anh.

_ Liên, anh biết anh sai rồi. Chúng ta nói chuyện một lát đựơc không.

_Giữa chúng ta không có gì để nói cả.

_ Em không ra thì chúng ta đứng đây nói chuyện cũng được.

Tôi đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng không hỏi lo lắng bị ai đó bắt gặp. Không suy nghĩ nhiều, tôi nói:

_ Đựơc rồi. Tôi ra.

Nhân cơ hội không ai chú ý, tôi liền lẻn ra phía sau nhà. Vừa trông thấy tôi Hiếu liền lao vào ôm chầm lấy.

_Anh nhớ em lắm.

_Anh buông tôi ra.

_Không, anh không buông. Anh biết anh sai rồi. Anh thừa nhận bản thân lúc ban đầu chỉ định chơi bời với em, nhưng anh thật không ngờ rằng càng lâu anh càng yêu em nhiều hơn. Lúc nghe tin em sắp cưới, anh như hóa điên, anh nhận ra bản thân đã yêu em thật rồi. Yêu không còn đường lui nữa. Trở về bên anh có đựơc không.

_ Anh nói lời này thì có ích gì. Tôi cũng sắp lấy chồng rồi. Tất cả đã quá muộn rồi, anh về đi.

Anh buông tôi ra, hai tay giữ chặt lấy vai tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh:

_Nhìn anh.

_ Em thật sự muốn lấy chồng sao, lấy một kẻ nghèo hèn, lấy một người mình không yêu, lấy một kẻ không phải là cha đứa trẻ trong bụng. Em đang tâm sao.

_ Thì sao chứ. Cậu ấy yêu tôi, cái quan trọng là cậu ấy có thể cho tôi một mái ấm, thứ mà anh không thể nào cho tôi đựơc.

_ Ai nói anh không cho em được. Chỉ cần em từ bỏ đám cứơi này, anh nhất định sẽ cứơi em về làm vợ.

_Anh nói gì. Anh không đùa chứ.

_Anh không đùa. Anh đã thuyết phục đựơc bố mẹ đồng ý rồi, chỉ cần em gật đâu thôi. Anh nhất định sẽ rước em vào nhà.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, lòng rối như tơ vò, không biết phải làm sao cho phải. Những điều Hiếu nói không sai, thật sự tôi không cam tâm gả cho Lượng, từ nhỏ tôi luôn có mơ ước đựơc gả vào nhà giàu, ngày ngày sống cuộc sống trong nhung lụa, nay có cơ hội đã đến, tôi thật sự không muốn buông tay. Nhưng còn Lượng thì sao, nếu tôi hủy hôn cậu ấy phải làm sao, cậu ấy đã vì tôi hy sinh rất nhiều rồi, tôi thật sự không đang tâm làm tổn thương cậu ý thêm một lần nào nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện