Vì tránh ồn ào, chúng tôi ở lại thuyền mãi đến khi trời tôi mới di chuỷên về nhà Lượng.

Bảo vệ chúng tôi là một đám thanh niên khoảng 10,13 người gì đó, ai nấy đều cao to, vạm vỡ. Bất giác tôi lại nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước trên thuyền.

_ cậu nghĩ mình có thể giành đựơc quyền nuôi con không.

Lượng thẳng thừng đáp trả.

_Không.

_ Chẳng phải cậu đã hứa là sẽ giúp mình rồi sao. Chúng ta cũng đã ký cam kết, cậu không đựơc nuốt lời.

_ Cô nghĩ tôi là loại người gì, loại người giống cô chắc. Xưa nay tôi chưa bao giờ thất hứa. Cô giành không đựơc vì cô không cũng đẳng cấp với nó còn tôi thì khác. Tôi bây giờ có gì thua kém hắn cơ chứ, để xem trận đấu này ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

Về nhà, Lượng sai người đưa tôi ra mảnh vườn phía sau nhà. Nơi này cách khá xa khu nhà chính, xung quanh toàn cây cối, chỉ có một căn nhà nho nhỏ nằm ngay cạnh gốc xoài.

Người đưa tôi tới đây là bác Thủy_ một người phụ nữ hiền hậu. Nghe bác nói, nhà này lúc trước là của một bác trông vườn, bác vừa mới về quê nên cho tôi ở.

_ Cháu vào đi. Sau này cháu sẽ ở đây. Trong nhà các dụng cụ cần thiết đều có cả, cháu xem qua nếu cần mua gì thì bảo bác.

_ Cháu phải ở đây một mình thật sao bác. Liệu có....

_ Cháu yên tâm, chỗ này tuy xa nhà chính nhưng an toàn lắm. Người ngoài không ai lọt vào đây đựơc đâu. Chỗ này còn an toàn hơn cả ở khu nhà chính. Cháu cứ yên tâm ở lại đi.

_Sáng mai bác sẽ sai người mang gạo đến cho cháu, thức ăn và rau bác sẽ mang đến mỗi ngày để cháu nấu ăn. Nhà bếp ở phía sau. Cháu có thể đi lại xung quanh nhưng phải nhớ kĩ không đựơc phép đi lên khu nhà chính khi chưa đựơc cậu chủ cho phép.

_Dạ.

_ Thíêu cái gì thì bảo bác. Bác sẽ nhờ người đi mua cho. Nhớ kĩ tuyệt đối không đựơc đi lên trên kia, để cậu chủ nhìn thấy thì phiền lắm.

_Dạ cháu biết.

_ Không có gì nữa, cháu nghĩ ngơi đi. Bác về đây.

_Dạ.

Bác Thủy đi đến cửa chợt quay đầu lại nhìn tôi ngập ngừng như muốn hỏi gì đó.

_ Có chuyện gì sao bác.

_ Không....không có chuyện gì đâu. Cháu nghỉ ngơi đi.

Nhìn thái độ ấp úng rồi rời đi trong vội vàng của bác, tôi cũng phần nào đoán ra nguyên nhân. Có lẽ bác đã nhận ra tôi là ai, cũng không trách đựơc, chuyện của tôi li kì như vậy, dù có ở khác làng chắc chắn cũng có người đã từng nghe qua, nhìn qua, nhận ra tôi cũng là điều hiển nhiên. Tôi thở dài, ôm con vào lòng,đã lâu lắm rồi tôi mới có thể đựơc ôm con thoải mái đến vậy. Nhìn con ngủ say trong vòng tay, lòng tôi bỗng trở nên ấm áp lạ thường, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu đau đớn phút chốc đều tan thành mây khói.

Căn nhà tôi ở tách riêng biệt với khu nhà lớn phía trên, ngoài bác Thủy hàng ngày mang đồ ăn đến cho tôi ra thì không có ai đến nữa, ngay cả Lượng cũng chưa một lần đến thăm tôi. Như vậy cũng tốt, gặp nhau mà chỉ khiến nhau đau khổ chỉ bằng không gặp. Mỗi ngày cứ thế bình yên mà trôi qua.

Vào một buổi sáng, trong lúc tôi đang cho cu Bon ăn. Cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh, từ ngoài cửa cô gái thoạt nhìn tầm 20,21 tuổi gì đó giận dữ xông vào. Vừa nhìn thấy tôi, cô gái kia liền hung hãn lôi mạnh tôi ra ngoài, hành động bất ngờ khiến tôi không kịp kháng cự đã bị lôi đi. Ra đến cửa, cô gái liền xô mạnh tôi xuống đất mà chửi.

_ Cái thứ đàn bà mất nết. Cái đồ lăng loài. Con quỷ cái, cô mau cút ra khỏi đây. Mau cút ra khỏi đây.... Anh Tiến, anh mau lôi cổ mẹ con nó tống ra cổng, giao cho đám người ngoài kia.

_ Cô chủ, Tuyết Liên là do cậu chủ đưa về. Trước khi đi cậu chủ cũng có dặn dò, bây giờ mà...

_ Cậu chủ, cậu chủ... Bây giờ trong mắt các người chỉ có cậu chủ thôi phải không. Lời tôi nói các người không nghe chứ gì. Đựơc, đựơc lắm...

_ cô chủ, chúng tôi không có ý đó.

_ không có thì mau đuổi cô ta đi. Nhà này không chứa chấp loại đàn bà hư hỏng, mất nết. Cô ta có gan bỏ anh tôi, thì có gan chịu.

_ Còn đứng đực mặt ra đó à. Vào thu dọn hết đồ rồi đem ra cổng đưa cho chồng cô ta. Tôi thật không hiểu anh Lượng nghĩ gì mà đưa cô về đây. Nhục nhã một lần chưa đủ sao, bây giờ lại muốn mang tiếng là thằng khốn nạn, cứơp vợ, cướp con nhà người ta sao. Đúng là lũ vô học, chỉ biết cắm đầu làm mà không biết nghĩ.

Đám anh Tiến chần chừ tiến lên, cô ta nhìn thấy thế càng điên tiết hơn. Đùng đùng đi vào trong nhà, ôm cu Bon đang nằm trên vòng bế sốc lên, khiến thằng bé hoảng sợ mà khóc ré lên.

Xót con, tôi vội chạy đến, cô ta liền quay ngoắt người, quát.

_Anh Tiến, giữ cô ta lại.

Người tôi bị giữ chặt, không thể làm gì khác chỉ có thể không ngừng van xin.

_ Cô chủ, xin cô trả đứa bé lại cho tôi. Xin cô.... Cô chủ...

_ Muốn tao trả cũng đựơc thôi. Mẹ con hai người phải lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi đây.

_ Đựơc, tôi đồng ý. Cô muốn gì tôi cũng đồng ý. Cô mau trả cu Bon cho tôi.

_ Cô chủ.... Bác Thủy định lên tiếng nói giúp tôi liền bị quát:

_ Đủ rồi. Bác mà nói giúp cô ta nữa thì bác cũng nghỉ luôn đi. Nhà này cần người giúp việc chứ không cần bố mẹ, hay bảo mẫu. Chủ nói chuyện thì đừng có xen vào, đừng có dạy tôi phải làm gì.

_ Thu dọn xong chưa.

_ xong rồi thưa cô.

_ xong rồi thì biến mau, đừng mong giở trò. Tôi mà phát hiện cô giở trò đừng trách tôi tại sao lại ra tay với một đứa trẻ.

_ Tôi đi... Tôi đi. Cô đừng làm hại con tôi.

Qua lời của mọi người, tôi mới biết cô gái đựơc mọi người gọi là cô chủ kia là Mai_ em gái của Lượng.

Mai lạnh lùng trao cu Bon cho tôi rồi quay đi.

Tôi ôm con chậm chạp bước theo sau. Vừa mới thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng ai đó ngoài cổng, cả người tôi run lên. Hai chân mền nhũn ra, dán chặt xuống đất khiến tôi không thể cất bước. Tôi cứ đứng chôn chân ở nơi đó, không dám nhúc nhích nửa bước.

Mai hình như cũng cảm nhận đựơc tôi không đi tiếp liền quay xuống quát:

_ Còn không mau đi.

Phía bên kia, Hiếu cũng đã nhìn thấy tôi, anh ta toan xông lên thì lại bị tiếng Mai quát phải dừng lại:

_ Cút. Ai cho các người vào đây. Bác Huy cho người giữ cổng, đứa nào bước vào bác cứ đánh gãy chân cho cháu rồi ném ra ngoài.

Trước thái độ hung dữ như bà chằn lửa của Mai, đám người của Hiếu cũng không dám liều mạng bước vào.

_ Lôi cổ mẹ con nó ra.

_Liên, đi thôi cháu.

_Dạ.

Tôi sợ bản thân nếu còn chần chừ nữa, không may chọc tức Mai, cô ta mà điên lên cho người dùng vũ lực lôi tôi đi chắc chắn con tôi sẽ bị thương mất.

Ngoài cổng, Hiếu đã chờ sẵn chỉ cần tôi bước chân qua, đám người của hắn sẽ lập tức xông ra bắt tôi về. Lần này tôi trốn không thoát rồi.

Thơm lên trán con lần cuối, cẩn thận ôm chặt con vào lòng, tôi chầm chậm bước tiếp.

_ Dừng lại.

Tiếng ai đó quát lớn, mọi người đồng loạt nhìn về nơi tiếng nói phát ra.

Là Lượng.

Không để ý đến sự ngạc nhiên của mọi người, Lượng bước nhanh đi về phía tôi kéo tay tôi đi tuốt vào phía trong.

Hiếu thấy vậy thì giận lắm, anh ta như con ngựa đứt cương, giận dữ một hai đòi xông vào.

Bên trong, Mai cũng không kém, cô ta tru tréo lên:

_ Anh làm cái gì thế. Mau bỏ tay cô ta ra.

_ Anh mới là phải hỏi em muốn gì. Ai cho phép em đuổi cô ý đi.

_ em không đuổi. Phụ nữ lấy chồng theo chồng không phải sao. Em chỉ đưa cô ấy về đúng nơi thôi. Nơi này không phải nơi cô ta có thể ở. Người ngoài kia mới là chồng cô ta. Là người đó chứ không phải anh đâu. Anh tỉnh lại đi.

_ Cô ý nói đúng. Mày mau trả vợ lại cho tao. Nếu không tao sẽ kiện mày, tao sẽ cho mày ngồi tù.

Lượng hừ lạnh, giận dữ đáp:

_ Kiện.... Hừ.. Mày không phải tốn công, tao nộp đơn kiện giúp mày rồi. Cứ về nhà ngồi uống trà đợi thư gọi đi.

_ vợ ư. Mày quên người vợ hợp pháp trên giấy tờ của mày là ai rồi à. Nếu quên để tao nhắc cho mày nhớ nhé. Người vợ hợp pháp của mày Thư không phải Liên. Để xem ai mới là người được pháp luật bảo vệ.

_Mày, thằng chó. Tao phải giết mày. Chúng mày xông lên.

Lượng cũng không chịu thua, quát lớn:

_ Bác Trung, đánh.

Ngay lập tức một đám gồm hai chục thanh niên cao to lực lượng tay cầm gậy gỗ vụt mạnh vào đám người càn quấy.

Riêng Hiếu kẻ cầm đầu bị đánh nhiều nhất, hai bên đánh qua đánh lại, ai nấy đều bần dập, người đầy vết thương. Tuy nhiên phía bên Lượng chỉ là người làm, còn Hiếu thì lại bị đánh đến đứng dậy cũng không nổi.

Tất nhiên, kết quả ra sao chắc ai cũng rõ. Đám người của Hiếu rời đi trong nhục nhã, trước khi đi còn cảnh cáo:

_ Mày nhớ mặt tao đến con khốn. Thằng chó kia, mày cứ cẩn thận. Tao nhất định sẽ quay lại. Mày nhớ đấy.

_ còn không đi. Tao đập chết mẹ mày bây giờ. Lượng nói

Hiếu sợ quá, vội vàng cùng đám người làm rời đi.

_ bác Thủy, bác đưa cô ta về phòng đi.

_ Dạ thưa cậu.

_ Không đựơc. Em không cho phép. Mai giữ lấy túi đồ trong tay bác Thủy.

_Chúng ta lên nhà nói chuyện.

_ Hai người về trước đi.

_ Bác Trung, bác gọi bác sĩ đến khám rồi có gì bồi bổ thêm cho các anh em giúp cháu nhé.

_ Dạ.

Chẳng rõ hôm đó Lượng đã nói gì với Mai mà những ngày sau cô ta cũng không tìm đến tôi gây rối nữa. Lượng sau khi về cũng đi ngay sau đó

__________

Một buổi tối, khi tôi chuẩn bị đi ngủ.

Ầm ầm..... Ầm.... Ầm.

.....

Giờ này còn ai đến tìm mình.

_ Ai đấy..

Bên ngoài không tiếng trả lời, tiến đập cửa mỗi lúc một to một dồn dập hơn.

Tôi run run, cầm lấy cây chổi nép vào một bên cánh cửa run run hỏi:

_ ai đấy.

Lại không trả lời.

Lần này không phải là đẩy nữa mà là đạp. Người bên người đang ra sức đạp.

_ Ai... Ai đấy. Tôi hoảng loạn hỏi.

Đáp lại tôi chỉ là tiếng đập cửa uỳnh uỳnh.

Không lẽ là người xấu, nếu thật sự là người xấu thì tôi phải làm sao đây. Giữa khu vườn rộng lớn này, dù tôi có kêu khản tiếng chắc cũng không có ai nghe thấy.

Hoang mang, hoảng sợ.

Rắc. Tiếng gỗ gãy.

Cả người tôi run lên. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Hiếu với đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ nhìn tôi.

Lẽ nào là Hiếu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện