Phó Bạch Tuyết chìm đắm trong lời yêu thương ngọt ngào. Lời hứa của Hà Cảnh Hành còn ấm hơn túi hạt dẻ ngào đường nóng hổi này nữa.

“Anh biết ba em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng và yên tâm về anh. Anh có thể hiểu được điều đó. Nếu anh có con gái, mai này con bé muốn lập gia đình, anh cũng sẽ thử thách cậu trai kia thật nhiều. Em cho anh cơ hội để thể hiện thì anh mới có thể nhanh chóng vượt qua thử thách của ba em, nhưng những việc bây giờ anh làm không phải làm cho em và ba mẹ em xem, mà anh thật lòng muốn đối xử tốt với em. Tất cả những gì mà anh có được bây giờ đều rất khó khăn. Anh trân trọng mỗi ngày mà anh có được lúc này hơn bất kì ai khác.”

Phó Bạch Tuyết cười lém lỉnh với Hà Cảnh Hành, “Được rồi, nghe anh sắp xếp hết. Em sẽ không lo gì cả, chỉ hưởng thụ thôi.”

Hà Cảnh Hành gật đầu mỉm cười. Anh quay sang hôn nhẹ lên môi Phó Bạch Tuyết rồi cưng chiều xoa đầu cô, “Ngoan lắm.”

Tim Phó Bạch Tuyết đập thình thịch, chìm đắm trong ngọt ngào ngất ngây.

Hà Cảnh Hành lái xe chạy thẳng về chung cư. Bây giờ là ban ngày, Phó Bạch Tuyết cần ngủ bù, trường học không phải lựa chọn tốt nhất.

Tất cả đều diễn biến theo chiều hướng tốt, tận đến khi khoa Cấp cứu gửi tin Diệp Thủy Tiên tự sát đến.

Hôm đó, Hà Cảnh Hành đang làm việc trong cửa hàng, có một lô kim cương vừa mới nhập tới, chất lượng rất tốt. Anh đang sửa sang sắp xếp thì điện thoại vang lên, là số điện thoại của khoa Cấp cứu trong bệnh viện. Đây là số điện thoại của khoa Cấp cứu nơi Phó Bạch Tuyết đang thực tập. Hà Cảnh Hành có lưu lại số này. Vừa thấy dãy số hiện lên thì suy nghĩ đầu tiên của anh là Phó Bạch Tuyết đã xảy ra chuyện.

“Alo, tôi là Hà Cảnh Hành, có chuyện gì vậy?” Anh vừa sốt ruột hỏi, vừa cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Người kia nói: “Anh là người nhà của bác sĩ Diệp Thủy Tiên?”

Hà Cảnh Hành cau mày, sững người tại chỗ, “Đúng, tôi là anh của cô ấy.”

“Bác sĩ Diệp uống thuốc ngủ quá liều ở nhà, may mà phát hiện kịp thời. Sau khi được cấp cứu đã qua cơn nguy kịch. Chúng tôi tìm được số điện thoại của anh trong điện thoại của cô ấy.”

Tin tức này làm Hà Cảnh Hành lạnh sống lưng, trán lấm tấm mồ hôi, “Cảm ơn, tôi sẽ tới bệnh viện ngay lập tức.”

Hà Cảnh Hành không nán lại lâu, lập tức chạy tới bệnh viện.

Cùng lúc đó, Phó Bạch Tuyết cũng nhận được tin báo.

Tối qua là Quách Hân Dung trực ban, rạng sáng có một bệnh nhân uống thuốc ngủ tự sát được đưa vào bệnh viện. Vừa nhìn, mọi người thấy là bác sĩ Diệp của khoa Xét nghiệm, thoáng chốc tiếng bàn tán vang lên khắp nơi.

Quách Hân Dung sắp tan làm, gặp Phó Bạch Tuyết đến thay ca lúc đang ở trong phòng thay đồ.

“Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, nói cho cậu biết tin động trời này, chắc chắn sẽ làm cậu sợ chết khiếp.”

“Gì thế?”

“Cậu có quen bác sĩ Diệp Thủy Tiên của khoa Xét nghiệm không?”

Phó Bạch Tuyết giật mình. Không thể nói là rất thân, nhưng so với những người khác ở bệnh viện thì chắc là cô thân với Diệp Thủy Tiên nhất, “Bác sĩ Diệp làm sao?”

“Tối qua bác sĩ Diệp uống thuốc ngủ tự sát.”

Phó Bạch Tuyết trừng to mắt, vô cùng ngạc nhiên, “Cậu nói gì?”

“Nhìn kìa, nhìn kìa, cậu sợ chết khiếp rồi đúng không? Tớ chính mắt nhìn thấy bác sĩ Diệp được đẩy vào phòng cấp cứu đấy, có rất nhiều bác sĩ y tá cũng rất kinh ngạc y như cậu lúc này vậy.”

Phó Bạch Tuyết không khỏi run rẩy. Diệp Thủy Tiên tự sát, Diệp Thủy Tiên tự sát, Diệp Thủy Tiên tự sát!



“Lúc được đưa vào bệnh viện, bác sĩ Diệp đã hôn mê sâu, chậm một bước nữa thôi là không cứu kịp, may mà cấp cứu kịp thời mới giữ được mạng.”

“Bây giờ cô ấy không sao rồi chứ?”

Quách Hân Dung lắc đầu, “Không biết nữa, chỉ biết đã rửa ruột và cấp cứu kịp thời thôi. Hiện giờ đang nằm trong phòng quan sát, vẫn chưa tỉnh lại, thời gian hôn mê quá lâu, thuốc ảnh hưởng rất nghiêm trọng.”

Phó Bạch Tuyết vô cùng hoảng loạn, mặt tái mét, hai chân như nhũn ra, đứng cũng không vững.

Cô từ từ ngồi xuống, hỏi tiếp: “Thế… đã thông báo với người nhà của cô ấy chưa?”

“Thông báo rồi, tìm được một số điện thoại trong điện thoại bác sĩ Diệp, nghe nói là anh trai cô ấy. Ôi, chủ nhiệm Trương của khoa Xét nghiệm cũng biết rồi, bảo là hôm qua bác sĩ Diệp vừa nộp đơn nghỉ việc. Cô ấy mới đến chưa được hai tháng đã muốn nghỉ việc rồi. Lúc đó Chủ nhiệm Trương không đồng ý, bảo cô ấy về suy nghĩ lại. Ai ngờ, bác sĩ Diệp lại về nhà uống thuốc ngủ.”

Phó Bạch Tuyết ngồi trên ghế cạnh tủ quần áo thay giày, mím môi không nói, cả người run cầm cập.

Quách Hân Dung nói tiếp: “Cậu có biết người phát hiện cô ấy tự sát là ai không, là chủ nhà ở tầng dưới đấy. Chủ nhà đó phát hiện nhà vệ sinh thấm nước, đi lên mấy lần mà bác sĩ Diệp không ở nhà, nên khoảng hơn năm giờ sáng nay mới lên gõ cửa nhà bác sĩ Diệp. Kết quả bác sĩ Diệp không đóng cửa, thế là chủ nhà đẩy cửa bước vào và phát hiện bác sĩ Diệp trong phòng ngủ, trên đầu giường còn có một lọ thuốc ngủ đang mở nắp. Chủ nhà đó là người tốt bụng, lập tức đưa bác sĩ Diệp tới bệnh viện, nhờ thế mới không bỏ lỡ thời cơ cấp cứu.”

“Bây giờ các đồng nghiệp trong bệnh viện đều đang suy đoán có phải bác sĩ Diệp mắc bệnh trầm cảm hay không. Nhất thời nghĩ quẩn nên tìm đến cái chết. Chủ nhiệm Trương đang tự trách mình, mọi người an ủi chị ấy rất lâu. Ôi, thật là không nhìn ra, bác sĩ Diệp vừa mới trở thành nữ thần của bệnh viện chúng ta, biết bao nhiêu bác sĩ nam độc thân tuổi trẻ tài cao đang theo đuổi cô ấy, sao cô ấy lại nghĩ quẩn thế nhỉ?!”

Người khác không biết nguyên nhân là gì, nhưng sao Phó Bạch Tuyết có thể không biết? Diệp Thủy Tiên tự sát, cô không thể trốn tránh trách nhiệm.



“Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, cậu sao thế? Sợ đến ngu người rồi hả?”

Phó Bạch Tuyết định thần lại, chầm chậm đáp lời: “Hả? Tớ… tớ… quá bất ngờ…”

Quách Hân Dung thu dọn tủ áo của mình đàng hoàng, đeo balo vào rồi nói: “Tớ tan ca đây, tiếp theo vất vả cho cậu rồi.”

“Ừ.”

Quách Hân Dung rời khỏi phòng thay đồ, Phó Bạch Tuyết ở một mình trong đó, hoang mang lo sợ.

Đột nhiên điện thoại cô vang lên, là Hà Cảnh Hành gọi tới. Cô run tay nghe máy, “Alo?”

Ở đầu dây bên kia, Hà Cảnh Hành cuống cuồng hỏi: “Em có ở bệnh viện không?”

“Vừa… vừa tới…”

Nghe thấy tiếng nói run rẩy khác thường của Phó Bạch Tuyết là Hà Cảnh Hành đã đoán ra được, “Có phải em đã biết chuyện Thủy Tiên tự sát rồi không?”

“Ừm.”

“Anh đang trên đường tới bệnh viện, sắp tới rồi, em chờ anh nhé.”

Phó Bạch Tuyết ra vẻ thoải mái, “Em không sao, người có chuyện là cô ấy.”

“Tiểu Tuyết, em nghe anh nói đây. Chuyện này không liên quan tới em. Em đừng sợ, dù có trách cũng phải trách anh, không liên quan tới em.”

Lúc đó, Phó Bạch Tuyết không biết tại sao chóp mũi lại cay xè.

“Chờ anh tới, chờ anh.” Nói xong, Hà Cảnh Hành cúp điện thoại.

Phó Bạch Tuyết hít sâu một hơi, cố gắng vịn tủ áo đứng lên, đến giờ làm việc rồi, cô phải ra ngoài làm việc thôi.

Phó Bạch Tuyết hoang mang đi tới bàn y tá, chưa làm gì đã làm đổ chồng hồ sơ bệnh án.

Y tá trưởng lập tức nhíu mày, quở trách bằng giọng không to lắm, “Hấp ta hấp tấp gì thế?”

“Xin lỗi, em sẽ xếp đàng hoàng lại ngay.”

“Bạch Tuyết, sao sắc mặt em kém thế, không khỏe hả?”

“Không… không ạ…”

Y tá trưởng thở dài, “Vậy thì lên tinh thần nào, mới sáng sớm đã mất hồn mất vía, lát nữa rồi sao đây?”

Phó Bạch Tuyết nhặt hồ sơ bệnh án lên, bắt đầu xếp từng cái một.

“Đeo khẩu trang vào, không khỏe thì ở lại bàn phục vụ đi, chưa đến lúc cần thì đừng đi vào.”

“Vâng, cảm ơn y tá trưởng.”

Thấy trạng thái của Phó Bạch Tuyết khác thường, y tá trưởng lắc đầu nhưng không nói gì, chỉ nghĩ cô bé này không khỏe còn cố gắng đi làm, tinh thần rất đáng khen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện