Nếu một giây trước Phó Bạch Tuyết vô cùng mệt mỏi do thức đêm trong thời gian dài, thì lúc này đây cô như được uống nước tăng lực, căng thẳng, nghi ngờ, căm phẫn và không thể tin được.

“Lâm Thiển, cô đã điều tra rồi đúng không? Là ai tung tin?”

Thật ra Lâm Thiển chỉ là tay mơ trong việc lái xe. Ngày thường đều có Trương Khai lái, cô rất hiếm khi cầm vô lăng, vậy nên cô lái rất chậm, chỉ tập trung lái xe.

May mà đã qua giờ cao điểm, lúc này trên đường không có nhiều xe, cô lái xe rất thong thả.

Không đợi Lâm Thiển nói, Phó Bạch Tuyết đã suy đoán: “Có phải là đối tác của Cảnh Hành không, hay là nhân viên trong cửa hàng?”

“Dù là nhân viên bàn tán chuyện riêng của ông chủ thì cũng sẽ không đồn khắp giới thượng lưu đâu. Khác đẳng cấp thì sao truyền được? Với lại, các nhân viên đều biết bọn họ là anh em, hai người mới là người yêu, ai mà thất đức bôi nhọ người khác như vậy chứ?”

Đầu óc Phó Bạch Tuyết rối loạn, vậy còn ai khác chứ, cô không nghĩ ra được.

“Là Diệp Thủy Tiên đấy.” Lâm Thiển nói.

“Gì cơ?” Phó Bạch Tuyết không thể tin được, “Không thể nào, có ai lấy mạng mình ra làm trò đùa chứ, với lại chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Cảnh Hành và cô ấy, không thể nào đâu.”

Lâm Thiển nghiêm túc nói: “Lúc biết được tin này từ Cố Thành Kiêu, tôi cũng phản ứng như cô vậy. Cố Thành Kiêu đã điều tra chuyện này rất kĩ càng, tuyệt đối không nói oan cho người khác đâu.”

Phó Bạch Tuyết: “…”

Lâm Thiển hỏi: “Cô còn nhớ Diệp Thủy Tiên của một năm trước không, cô ta nói với tất cả mọi người là mình không biết tiếng Trung ấy?”

“Ừ, khi đó cô ấy hay nói tiếng Anh, bây giờ tiếng Trung cũng không tốt lắm, luôn xen lẫn tiếng Anh.”

Lâm Thiển lắc đầu: “Diệp Thủy Tiên lừa tất cả mọi người đấy. Cố Thành Kiêu điều tra được lúc đi du học cô ta đã tự chọn môn tiếng Trung. Cô ta chẳng những có thể nói lưu loát tiếng Trung mà còn biết chữ và biết viết.” Đây đều là những thứ mà Cố Thành Kiêu đã điều tra được khi điều tra trình độ học vấn của Diệp Thủy Tiên. Trường học không thể làm giả, đồng thời còn tìm được thầy cô giáo và các bạn học người Hoa của cô ta năm đó, mọi người đều chứng minh là cô ta biết tiếng Trung. Nói cách khác, trong quá trình học tập, Diệp Thủy Tiên đã nghiên cứu sâu tiếng Trung từ lâu, lại thêm Hà Cảnh Hành đã biết nói tiếng Trung từ nhỏ, mưa dầm thấm đất, Diệp Thủy Tiên của một năm trước không thể không biết nói và đọc hiểu tiếng Trung.

Đây là lần nói dối đầu tiên của cô ta.

Thứ hai, nhà cũ mà cô ta mua đã được trùng tu lại, từ trước tới giờ nhà vệ sinh không bị rỉ nước, nhưng sau khi cô ta vào ở thì bắt đầu rỉ nước, nước nhỏ xuống trần nhà bằng nhôm ở tầng dưới. Lần thứ ba, cũng là lần quan trọng nhất, lúc cô ta tự sát, cửa nhà không khóa, chủ nhà ở tầng dưới nếu gõ cửa mà cửa không mở có lẽ sẽ bỏ đi. Thế mà khéo làm sao hôm đó cửa lại không khóa, bà hàng xóm đó muốn không phát hiện cũng khó.



Phía trước là đèn đỏ, Lâm Thiển dừng xe lại chờ đèn. Cô quay sang nhìn Phó Bạch Tuyết. Dù sao cô ấy cũng chưa thấy được các mặt của xã hội, không biết lòng người hiểm ác, cũng không nghĩ ra những âm mưu quỷ kế này, bây giờ nghe xong những lời cô phân tích thì đần độn luôn rồi.

Phó Bạch Tuyết cảm thấy đầu óc căng đau, bèn giơ tay ấn mạnh vào huyện thái dương, “Tôi rối quá.”

“Trước tiên cô đừng rối, còn nữa đây này.” Lâm Thiển dịu giọng, nói tiếp, “Cố Thành Kiêu còn điều tra được một chuyện nữa vào đêm Diệp Thủy Tiên xảy ra chuyện. Tối đó, suốt quá trình cấp cứu chẳng có vấn đề gì cả, vấn đề là lượng thuốc ngủ mà cô ta uống không đến nỗi gây chết người.”

Lúc này đèn xanh đã sáng, xe ở phía sau bấm còi thúc giục, Lâm Thiển ngừng một lát rồi tiếp tục lái xe.

“Cố Thành Kiêu còn điều tra được hồ sơ bệnh án của Diệp Thủy Tiên ở nước ngoài. Cô ta có chứng mất ngủ trầm trọng, phải uống thuốc ngủ mới ngủ được, vì vậy cô ta kháng thuốc ngủ rất mạnh. Liều lượng mà cô ta dùng vốn không làm cô ta chết được.”

“Cái này vẫn chưa hết đâu, để chắc chắn tối đó có người lên gõ cửa nhà mình, cô ta còn nợ các khoản phí bất động sản khác nhau. Ngày mùng ba mỗi tháng, bên bất động sản sẽ đến dán giấy nợ lên cửa, dù tối đó chủ nhà ở tầng dưới không lên thì bên bất động sản cũng sẽ lên, chẳng qua là thời gian phát hiện sẽ muộn hơn chút, cô ta lại ngủ thêm một lát nữa thôi.”

Nếu người nói không phải Lâm Thiển thì Phó Bạch Tuyết sẽ không tin những chuyện này. Với sự hiểu biết của cô, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra Diệp Thủy Tiên còn có lòng dạ đó. Sống lưng cô lạnh toát, nổi da gà khắp người, giọng nói cũng phát run: “Vậy Cảnh Hành có biết không?”

“Cố Thành Kiêu điều tra những chuyện này cũng tốn chút thời gian. Sau khi biết thì tôi lập tức đến nói với cô trước tiên, vẫn chưa nói cho anh tôi biết. Tôi lo anh ấy sẽ không tin những chuyện này.”

Hà Cảnh Hành cũng là người có kinh nghiệm chinh chiến sa trường, những cuộc chiến tranh có và không có khói súng, anh trải qua còn nhiều hơn Cố Thành Kiêu. Anh còn tin bản thân anh hơn Cố Thành Kiêu.

Huống hồ, tình cảm giữa anh và Diệp Thủy Tiên rất sâu đậm, chính anh đã trải qua quá trình Diệp Thủy Tiên được cứu về, vì thế chưa chắc anh sẽ tin những chuyện này.

“Thế bây giờ phải làm sao?” Phó Bạch Tuyết mất bình tĩnh, rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Đang trò chuyện thì đã tới cổng cư xá nhà họ Phó. Lâm Thiển dừng xe lại, an ủi: “Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh tôi. Nếu anh ấy tin thì tốt, còn nếu không tin thì ít ra cũng sẽ sinh nghi. Hễ anh ấy sinh nghi thì sẽ tự đi kiểm chứng. Cuối cùng anh ấy làm thế nào thì chúng ta không biết được. Bạch Tuyết, cô không phải đối thủ của Diệp Thủy Tiên, vậy nên cô đừng làm gì cả, chỉ cần tập trung làm tốt chuyện mình nên làm là được. Còn những lời đồn kia thì ba tôi đang giải quyết rồi. Nếu không giải quyết đâu ra đấy chuyện này thì nó sẽ là chuyện xấu của nhà họ Hà. Nhà họ Hà vừa về nước, còn chưa đứng vững đã xảy ra chuyện tai tiếng như thế, sau này đừng hòng lăn lộn ở thành phố B.”

Phó Bạch Tuyết vẫn rất sốt ruột: “Sẽ ảnh hưởng tới anh ấy sao?”

“Cô còn lo cho anh ấy? Cô không lo cho mình sao? Nếu giải quyết không tốt, danh dự của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Cô gái trong sạch như cô là để đàn ông yêu thương và âu yếm, vậy mà cuối cùng lại bị mắng là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, oan ức lắm.”

Phó Bạch Tuyết luống cuống chân tay, nắm lấy tay Lâm Thiển, luôn miệng nói cảm ơn. Nếu không có Lâm Thiển, cô vẫn còn ngu ngơ chẳng hay biết gì, thậm chí còn không có can đảm đi tìm Hà Cảnh Hành, sợ sẽ làm bác sĩ Diệp kích động, cũng sợ làm khó Hà Cảnh Hành.

Lâm Thiển thở dài, khuyên nhủ: “Chuyện cô cần làm nhất bây giờ là ngủ một giấc thật ngon, đừng suy nghĩ gì cả.” Hàm ý là, cô có nghĩ cũng vô ích, cô vốn không đấu lại Diệp Thủy Tiên.

“Tôi… tôi… tôi không biết nữa. Mấy ngày nay đi làm cứ bị phân tâm, cô có biết làm ở khoa Cấp cứu mà phân tâm là đáng sợ thế nào không? Về nhà mẹ tôi cũng khuyên tôi từ bỏ, tôi hoàn toàn không ngủ được.”

Thấy dáng vẻ đau khổ của Phó Bạch Tuyết, Lâm Thiển không thể gánh vác gì giúp cô ấy. Con đường này cô ấy phải tự đi, không ai giúp được cô ấy cả.

Lâm Thiển an ủi: “Vậy cô cũng phải ngủ chứ, nếu thật sự khó chịu thì nói với tôi. Tôi nhất định sẽ đứng bên cô, ủng hộ cô.”

Phó Bạch Tuyết vừa buồn vừa cảm động, bỗng chốc nước mắt giàn giụa, “Cảm ơn cô, Lâm Thiển. Cô làm những điều này vì tôi, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào.”

“Bạn bè với nhau không cần nói những điều này, nếu cô thật sự muốn cảm ơn thì hãy nghe lời tôi.”

Phó Bạch Tuyết gật đầu, nói thêm vài câu thì xuống xe vào nhà.

Lâm Thiển cũng lái xe về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện