Dương Liễu Nhi là một minh tinh đang nổi, khí chất và danh vọng đều có hết. Mỗi một lần cô ta ra
ngoài là sẽ có truyền thông chạy theo đuổi. Lần này cũng giống như vậy.
Toàn bộ đoàn làm phim đều đang đánh trống khua chiêng quay phim ở Tokyo, vậy mà nữ minh tinh Dương Liễu Nhi lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố B, đã thế còn đến chỗ bệnh viện quân y mà Cố Đông Quân đang điều trị.
Chỉ với lý do này thôi, tin tức cũng đủ để lên trang nhất mặt báo. Dương Liễu Nhi đeo kính râm, nhỏ giọng, nấp phía sau Phan Khả Vận.
Cô ta đương nhiên biết có camera đang ẩn núp bốn phương tám hướng. Thang máy lầu một mở ra.
“Chờ chút.” Dương Liễu Nhi giữ em họ lại.
Một lúc sau, cô nhìn thấy trợ lý đi ra từ trong thang máy đối diện, còn người đang ngụy trang kín mít đi phía trước trợ lý chính là Hồng Tuyết Oánh, bên cạnh là người đàn ông của cô ta.
“Đi” Dương Liễu Nhi kéo em họ tiến về phía trước.
“Tuyết Oánh? Là Tuyết Oánh sao?” Hồng Tuyết Oánh nghe có người gọi mình thì lập tức cảnh giác, quay đầu lại. Dương Liễu Nhi gỡ kính râm, lộ ra khuôn mặt: “Trùng hợp vậy, vào bệnh viện mà cũng có thể gặp cậu, cậu bị gì thế?” Người trong giới giải trí, cho dù trong lòng căm ghét đối phương cỡ nào thì ngoài mặt cũng phải tỏ ra là bạn thân. Dương Liễu Nhi và Hồng Tuyết Oánh cũng từng được cho là chị em tốt. Thế nhưng chỉ vì tranh nhau vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh mà hai người đã tranh cãi ầm ĩ, sau đó thì bị dán lên cái mác “Chị em hoa nhựa”.
Hồng Tuyết Oánh che giấu cái bụng nhỏ, gỡ khẩu trang xuống, kinh ngạc vui mừng nói: “Liễu Nhi, mình luôn muốn tìm cơ hội giải thích nhưng chỉ sợ quấy rầy công việc bận rộn của cậu. Gần đây mình không được khỏe, phải gác công việc sang một bên, mấy hạng mục công khai đều do trợ lý quản lý hết. Chuyện đó là trợ lý lừa mình, mình vốn không biết gì hết.”
Dương Liễu Nhi bình tĩnh, cười nói: “Cậu không cần giải thích, mình cũng nghĩ thế. Mọi người đều là bạn bè cả, mình tin cậu.”
“Tốt quá, cậu thật sự không giận mình chứ?” “Không đâu, mình mà giận thì sẽ không chủ động bắt chuyện với cậu.”
Nói xong, Dương Liễu Nhi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Người này là...?” Hồng Tuyết Oánh cười mập mờ. Dương Liễu Nhi ngầm hiểu ý nên chuyển sang hỏi: “Cậu không khỏe hả?” “Cũng không có gì đáng lo, do mệt mỏi quá độ thôi. Mình nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày là khỏi.” “Vậy tốt rồi... Mình cũng tới đây thăm bạn.” Tin đồn của Dương Liễu Nhi và Cố Đông Quân ồn ào náo động như thế, nhưng người trong cuộc lại không tỏ rõ thái độ gì. Cố Đông Quân không tỏ rõ thái độ thì còn có thể cho qua, dù sao anh cũng là người ngoài giới, lại còn là quan viên cao cấp của chính phủ đang bị điều tra.
Nhưng việc Dương Liễu Nhi không tỏ thái độ thì rất kỳ lạ. Trong giới này có một quy tắc bất thành văn là vào thời điểm tin đồn nổ ra, nếu là giả thì đương sự chắc chắn sẽ phủ nhận, kiện tội phỉ báng, tuyên truyền tin tức giả.
Còn nếu như cứ chậm chạp không tỏ rõ thái độ, vậy đó mới có thể là thật.
Với sự nổi tiếng của Dương Liễu Nhi hiện nay, sau khi tin đồn bùng nổ, cô ta không những không lên tiếng phủ nhận, mà còn liên tục tới bệnh viện thăm. Đây chắc chắn là muốn nói với mọi người chuyện của tôi và Cổ Đông Quân là sự thật.
Hai nữ minh tinh mang hai bí mật riêng lại tình cờ gặp nhau ở bệnh viện, không ai nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu. Sau đó họ chỉ hỏi thăm xã giao vài câu rồi chia tay.
Một lúc lâu sau, tin tức “Dương Liễu Nhi về nước, bí mật hẹn hò tình lang” lập tức vọt lên bảng hot search.
Không đến một tiếng đồng hồ, ảnh chụp Hồng Tuyết Oánh xuất hiện cùng lúc với Lâm Bồi ở khoa phụ sản đã làm bùng nổ toàn bộ mạng lưới Internet.
Sở dĩ tin tức này bùng nổ lớn như vậy là do gần đây Hồng Tuyết Oánh vừa mới phát sinh tranh chấp vì vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh. Mặc dù cô ta không lấy được vai nữ chính, nhưng tần suất lộ diện cũng tăng lên.
Thứ hai, Lâm Bồi là chủ tịch tập đoàn Lâm thị đang lên. Chuyện thứ ba cũng là chuyện quan trọng nhất. Cách đây không lâu, con gái lớn của Lâm Bồi là Lâm Tiêu vừa mới đính hôn với Tổng Đình Uy, cũng là cậu ấm của chủ sở hữu Quốc tế Lam Thành. Điều đáng nói là Tổng Đình Uy đã từng có mối quan hệ bí mật với Hồng Tuyết Oánh. Bên trong vòng luẩn quẩn này, miễn là tin đồn đề cập đến hào môn, quyền quý, phú hào và các nữ minh tinh thì lúc nào cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác, sau đó chuyện cứ thế mà mặc sức bùng nổ.
“Giới quyền quý thật lộn xộn, chẳng phải về sau Lâm tiểu thư phải gọi bồ cũ của chồng mình là mẹ nhỏ sao. Hu hu hu, một phút mặc niệm cho Lâm tiểu thư.”
“Thật tức thay người vợ mà, bà ấy dốc hết sức vì sự nghiệp của chồng, cùng sát cánh bên nhau trong giai đoạn xuống dốc. Nay sự nghiệp lên hương thì ông ta lại nuôi gái ở bên ngoài.”
- “Ái chà, nếu Hồng Tuyết Oánh sinh cho Lâm Bồi một đứa con trai thì đó chẳng phải là kẻ thứ ba đoạt vị hay sao?”
“Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy mọi chuyện đều là báo ứng sao? Các người đã quên tội ác mà Lâm Bối và Chu Mạn Ngọc đã làm với Lâm Thiển rồi à?”
“Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” Đối với nhà họ Lâm thì tin tức này đúng là một quả tạ nặng ký. Buổi chiều, Lâm Du đang nói chuyện phiếm với Lâm Thiển trong phòng bệnh. Hai chị em nói nói cười cười vô cùng hạnh phúc.
Lâm Du hăng hái nói: “Không phải nói ăn gì bổ nấy sao, đây là lần đầu tiên chị tự mình xuống bếp nấu canh. Chị phải học hỏi dì Lý hết hai ngày, nấu hỏng hết biết bao cái móng giò luôn đấy.”
“Đợt này chị khá tâm đắc nha, vừa nấu xong là lập tức bưng tới bệnh viện ngay. Ai mà ngờ chị lại đụng phải hai kẻ oan gia kia.”
“Sau đó Cố Đông Quân uống một ngụm, bảo rất ngon, không ngấy, rồi mang cả nồi về luôn.”
Lâm Thiên nhìn mặt mày hớn hở của Lâm Du thì trong lòng vừa mừng lại vừa lo. Cô hỏi: “Anh ấy có nói rõ ràng chuyện với Dương Liễu Nhi là thế nào không? Bên ngoài đều đồn là Dương Liễu Nhi đóng xong bộ phim này thì sẽ giải nghệ để kết hôn với Cố Đông Quân.”
Lâm Du: “Là giả đấy! Anh ấy nói không cần phải để ý tới tin đồn kia, qua một thời gian thì sẽ biết chân tướng thôi, đáp trả lại chỉ càng làm tăng sự chú ý hơn.” Lâm Thiển: “Nếu thế thì bây giờ quan hệ giữa hai người là gì?” Nói đến đây, Lâm Du ngại ngùng cúi đầu, hai má đỏ ửng hiện lên dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ: “Không biết nữa, anh ấy cũng chưa nói gì hết.” Lâm Thiển: “Vậy chị cứ từ từ, đừng gấp gáp, cứ ngồi đó hưởng thụ quá trình đi. Chờ vết thương của anh ấy khá hẳn rồi, thì cái gì mà nhào tới, cưỡng hôn, giả say, hay là giải quyết tại chỗ là tùy chị quyết định.” “...” Mặt Lâm Du càng thêm đỏ, lập tức lấy hai tay che mắt: “Ai da, đúng là phụ nữ đã có chồng mà, nói chuyện lại lớn mật như vậy. Người ta vẫn còn là con gái đấy, đừng có dạy hư người ta chứ.” Lâm Thiển hết sức khinh bỉ: “Chị thôi đi!”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên dồn dập: “Chờ chút, mẹ chị gọi”. Lâm Du mở điện thoại lên nghe: “Alo, mẹ à, con đang ở chỗ Lâm Thiển.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gào như giết heo của Chu Mạn Ngọc: “Tiểu Du, ba con là tên khốn, ông ta nuôi gái ở bên ngoài kìa!”
“Hả?...” Chu Mạn Ngọc khóc lóc thảm thiết, Lâm Du nghe không rõ lắm. Cô sốt ruột trấn an bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc, từ từ mà nói, có chuyện gì vậy?”
“Ba con, ông ta... ông ta ta nuôi một đứa minh tinh bên ngoài, tuổi tác cũng chỉ đáng làm con gái lão thôi...” Chu Mạn Ngọc khóc lóc kể lể: “Lão làm vậy không sợ mẹ thất vọng hay sao?... Chết mất thôi... Đã lên báo luôn rồi, tất cả mọi người biết hết!”
“...” Lâm Du cảm thấy đầu như phình to ra, sao lại xảy ra loại chuyện này chú: “Mẹ, con lập tức về ngay. Mẹ đừng làm chuyện điên rồ đấy!”
ngoài là sẽ có truyền thông chạy theo đuổi. Lần này cũng giống như vậy.
Toàn bộ đoàn làm phim đều đang đánh trống khua chiêng quay phim ở Tokyo, vậy mà nữ minh tinh Dương Liễu Nhi lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố B, đã thế còn đến chỗ bệnh viện quân y mà Cố Đông Quân đang điều trị.
Chỉ với lý do này thôi, tin tức cũng đủ để lên trang nhất mặt báo. Dương Liễu Nhi đeo kính râm, nhỏ giọng, nấp phía sau Phan Khả Vận.
Cô ta đương nhiên biết có camera đang ẩn núp bốn phương tám hướng. Thang máy lầu một mở ra.
“Chờ chút.” Dương Liễu Nhi giữ em họ lại.
Một lúc sau, cô nhìn thấy trợ lý đi ra từ trong thang máy đối diện, còn người đang ngụy trang kín mít đi phía trước trợ lý chính là Hồng Tuyết Oánh, bên cạnh là người đàn ông của cô ta.
“Đi” Dương Liễu Nhi kéo em họ tiến về phía trước.
“Tuyết Oánh? Là Tuyết Oánh sao?” Hồng Tuyết Oánh nghe có người gọi mình thì lập tức cảnh giác, quay đầu lại. Dương Liễu Nhi gỡ kính râm, lộ ra khuôn mặt: “Trùng hợp vậy, vào bệnh viện mà cũng có thể gặp cậu, cậu bị gì thế?” Người trong giới giải trí, cho dù trong lòng căm ghét đối phương cỡ nào thì ngoài mặt cũng phải tỏ ra là bạn thân. Dương Liễu Nhi và Hồng Tuyết Oánh cũng từng được cho là chị em tốt. Thế nhưng chỉ vì tranh nhau vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh mà hai người đã tranh cãi ầm ĩ, sau đó thì bị dán lên cái mác “Chị em hoa nhựa”.
Hồng Tuyết Oánh che giấu cái bụng nhỏ, gỡ khẩu trang xuống, kinh ngạc vui mừng nói: “Liễu Nhi, mình luôn muốn tìm cơ hội giải thích nhưng chỉ sợ quấy rầy công việc bận rộn của cậu. Gần đây mình không được khỏe, phải gác công việc sang một bên, mấy hạng mục công khai đều do trợ lý quản lý hết. Chuyện đó là trợ lý lừa mình, mình vốn không biết gì hết.”
Dương Liễu Nhi bình tĩnh, cười nói: “Cậu không cần giải thích, mình cũng nghĩ thế. Mọi người đều là bạn bè cả, mình tin cậu.”
“Tốt quá, cậu thật sự không giận mình chứ?” “Không đâu, mình mà giận thì sẽ không chủ động bắt chuyện với cậu.”
Nói xong, Dương Liễu Nhi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Người này là...?” Hồng Tuyết Oánh cười mập mờ. Dương Liễu Nhi ngầm hiểu ý nên chuyển sang hỏi: “Cậu không khỏe hả?” “Cũng không có gì đáng lo, do mệt mỏi quá độ thôi. Mình nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày là khỏi.” “Vậy tốt rồi... Mình cũng tới đây thăm bạn.” Tin đồn của Dương Liễu Nhi và Cố Đông Quân ồn ào náo động như thế, nhưng người trong cuộc lại không tỏ rõ thái độ gì. Cố Đông Quân không tỏ rõ thái độ thì còn có thể cho qua, dù sao anh cũng là người ngoài giới, lại còn là quan viên cao cấp của chính phủ đang bị điều tra.
Nhưng việc Dương Liễu Nhi không tỏ thái độ thì rất kỳ lạ. Trong giới này có một quy tắc bất thành văn là vào thời điểm tin đồn nổ ra, nếu là giả thì đương sự chắc chắn sẽ phủ nhận, kiện tội phỉ báng, tuyên truyền tin tức giả.
Còn nếu như cứ chậm chạp không tỏ rõ thái độ, vậy đó mới có thể là thật.
Với sự nổi tiếng của Dương Liễu Nhi hiện nay, sau khi tin đồn bùng nổ, cô ta không những không lên tiếng phủ nhận, mà còn liên tục tới bệnh viện thăm. Đây chắc chắn là muốn nói với mọi người chuyện của tôi và Cổ Đông Quân là sự thật.
Hai nữ minh tinh mang hai bí mật riêng lại tình cờ gặp nhau ở bệnh viện, không ai nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu. Sau đó họ chỉ hỏi thăm xã giao vài câu rồi chia tay.
Một lúc lâu sau, tin tức “Dương Liễu Nhi về nước, bí mật hẹn hò tình lang” lập tức vọt lên bảng hot search.
Không đến một tiếng đồng hồ, ảnh chụp Hồng Tuyết Oánh xuất hiện cùng lúc với Lâm Bồi ở khoa phụ sản đã làm bùng nổ toàn bộ mạng lưới Internet.
Sở dĩ tin tức này bùng nổ lớn như vậy là do gần đây Hồng Tuyết Oánh vừa mới phát sinh tranh chấp vì vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh. Mặc dù cô ta không lấy được vai nữ chính, nhưng tần suất lộ diện cũng tăng lên.
Thứ hai, Lâm Bồi là chủ tịch tập đoàn Lâm thị đang lên. Chuyện thứ ba cũng là chuyện quan trọng nhất. Cách đây không lâu, con gái lớn của Lâm Bồi là Lâm Tiêu vừa mới đính hôn với Tổng Đình Uy, cũng là cậu ấm của chủ sở hữu Quốc tế Lam Thành. Điều đáng nói là Tổng Đình Uy đã từng có mối quan hệ bí mật với Hồng Tuyết Oánh. Bên trong vòng luẩn quẩn này, miễn là tin đồn đề cập đến hào môn, quyền quý, phú hào và các nữ minh tinh thì lúc nào cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác, sau đó chuyện cứ thế mà mặc sức bùng nổ.
“Giới quyền quý thật lộn xộn, chẳng phải về sau Lâm tiểu thư phải gọi bồ cũ của chồng mình là mẹ nhỏ sao. Hu hu hu, một phút mặc niệm cho Lâm tiểu thư.”
“Thật tức thay người vợ mà, bà ấy dốc hết sức vì sự nghiệp của chồng, cùng sát cánh bên nhau trong giai đoạn xuống dốc. Nay sự nghiệp lên hương thì ông ta lại nuôi gái ở bên ngoài.”
- “Ái chà, nếu Hồng Tuyết Oánh sinh cho Lâm Bồi một đứa con trai thì đó chẳng phải là kẻ thứ ba đoạt vị hay sao?”
“Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy mọi chuyện đều là báo ứng sao? Các người đã quên tội ác mà Lâm Bối và Chu Mạn Ngọc đã làm với Lâm Thiển rồi à?”
“Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” Đối với nhà họ Lâm thì tin tức này đúng là một quả tạ nặng ký. Buổi chiều, Lâm Du đang nói chuyện phiếm với Lâm Thiển trong phòng bệnh. Hai chị em nói nói cười cười vô cùng hạnh phúc.
Lâm Du hăng hái nói: “Không phải nói ăn gì bổ nấy sao, đây là lần đầu tiên chị tự mình xuống bếp nấu canh. Chị phải học hỏi dì Lý hết hai ngày, nấu hỏng hết biết bao cái móng giò luôn đấy.”
“Đợt này chị khá tâm đắc nha, vừa nấu xong là lập tức bưng tới bệnh viện ngay. Ai mà ngờ chị lại đụng phải hai kẻ oan gia kia.”
“Sau đó Cố Đông Quân uống một ngụm, bảo rất ngon, không ngấy, rồi mang cả nồi về luôn.”
Lâm Thiên nhìn mặt mày hớn hở của Lâm Du thì trong lòng vừa mừng lại vừa lo. Cô hỏi: “Anh ấy có nói rõ ràng chuyện với Dương Liễu Nhi là thế nào không? Bên ngoài đều đồn là Dương Liễu Nhi đóng xong bộ phim này thì sẽ giải nghệ để kết hôn với Cố Đông Quân.”
Lâm Du: “Là giả đấy! Anh ấy nói không cần phải để ý tới tin đồn kia, qua một thời gian thì sẽ biết chân tướng thôi, đáp trả lại chỉ càng làm tăng sự chú ý hơn.” Lâm Thiển: “Nếu thế thì bây giờ quan hệ giữa hai người là gì?” Nói đến đây, Lâm Du ngại ngùng cúi đầu, hai má đỏ ửng hiện lên dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ: “Không biết nữa, anh ấy cũng chưa nói gì hết.” Lâm Thiển: “Vậy chị cứ từ từ, đừng gấp gáp, cứ ngồi đó hưởng thụ quá trình đi. Chờ vết thương của anh ấy khá hẳn rồi, thì cái gì mà nhào tới, cưỡng hôn, giả say, hay là giải quyết tại chỗ là tùy chị quyết định.” “...” Mặt Lâm Du càng thêm đỏ, lập tức lấy hai tay che mắt: “Ai da, đúng là phụ nữ đã có chồng mà, nói chuyện lại lớn mật như vậy. Người ta vẫn còn là con gái đấy, đừng có dạy hư người ta chứ.” Lâm Thiển hết sức khinh bỉ: “Chị thôi đi!”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên dồn dập: “Chờ chút, mẹ chị gọi”. Lâm Du mở điện thoại lên nghe: “Alo, mẹ à, con đang ở chỗ Lâm Thiển.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gào như giết heo của Chu Mạn Ngọc: “Tiểu Du, ba con là tên khốn, ông ta nuôi gái ở bên ngoài kìa!”
“Hả?...” Chu Mạn Ngọc khóc lóc thảm thiết, Lâm Du nghe không rõ lắm. Cô sốt ruột trấn an bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc, từ từ mà nói, có chuyện gì vậy?”
“Ba con, ông ta... ông ta ta nuôi một đứa minh tinh bên ngoài, tuổi tác cũng chỉ đáng làm con gái lão thôi...” Chu Mạn Ngọc khóc lóc kể lể: “Lão làm vậy không sợ mẹ thất vọng hay sao?... Chết mất thôi... Đã lên báo luôn rồi, tất cả mọi người biết hết!”
“...” Lâm Du cảm thấy đầu như phình to ra, sao lại xảy ra loại chuyện này chú: “Mẹ, con lập tức về ngay. Mẹ đừng làm chuyện điên rồ đấy!”
Danh sách chương