Sở dĩ Cố Thành Kiêu xem trọng Chú Tư như thế là bởi vì khi nằm vùng anh đã nghe đại danh Chú Tư nhiều nên thuộc.
Lúc ấy anh là nội gián, nhiệm vụ và thân phận khác nhau, nhưng cũng nghe đại danh Chú Tư trong băng nhóm tội phạm khác.
Sau khi về đơn vị, Cố Thành Kiêu lập tổ chuyên án đặc biệt để nhằm vào Chú Tư. Chú Tư là kẻ đứng đầu tập đoàn Tam Giác Vàng, đây là tập đoàn buôn lậu thuốc phiện xuyên quốc gia quy mô lớn, có tổ chức, có kỷ luật, là một tổ chức vũ trang phi pháp bán quân sự.
Lão ta là một con rắn độc thật sự, qua lại với rất nhiều băng nhóm tội phạm. Sự tồn tại của lão là tai họa.
Cho nên, lúc đội phòng chống tội phạm ma túy gửi tin xin chi viện, anh không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Anh nhìn lướt qua các anh em trước mặt, chiến đấu ác liệt liên tục mấy ngày đêm khiến mắt ai cũng đỏ hết lên. May mà cuối cùng tất cả đều bình an vô sự trở về, kết quả cũng xem như thuận lợi.
Anh thở phào nói: “Mọi người về nghỉ ngơi đi, bồi dưỡng sức khỏe đầy đủ để dốc toàn lực phối hợp với Cao Kỷ Khâm”
Đám người đồng thanh hô to: “Vâng, lão Đại!”
Đêm cuối thu, sương trắng mênh mông, Cố Thành Kiêu không thay quần áo mà về thẳng Thành Để ngay trong đêm.
Tuy hơi tiếc vì không đánh chết Chú Tư ngay tại chỗ, nhưng cũng không đến nỗi làm anh tức giận tái mặt. Nguyên nhân thật sự khiến anh tức giận là vì Lâm Thiển.
Ngu ngốc, giả nhân giả nghĩa, dạy mãi không sửa, anh thật sự không biết cô làm cái quái gì ở trường. Không lo học hành mà cứ suốt ngày đánh nhau, đánh nhau cũng nghiện được sao? Sao cứ thích đánh nhau vậy? Bởi vì đánh nhau, lại còn đến tại sở cảnh sát, có trời mới biết khi anh được cấp trên thông báo và bị cảnh sát hỏi thăm đã mất mặt cỡ nào!
Cứ thế, cả quân đội từ trên xuống dưới đều biết Cố Thành Kiêu anh đang giấu một cô vợ cung hung dữ trong nhà.
“Tách”, đèn lớn trong phòng ngủ được bật sáng. Căn phòng vốn tối mịt bỗng chốc sáng như ban ngày.
Cố Thành Kiêu vẫn mặc đồng phục tác chiến, toàn thân màu đen khiến anh giống như kẻ xâm nhập xấu xa. Anh đứng sừng sững bên giường như Diêm Vương đang xét xử dưới Địa ngục, nghiêm nghị nhìn chằm chằm người bên dưới.
Lúc này Lâm Thiển vẫn đang say giấc nồng. Nửa đêm là lúc ngủ sâu nhất, sấm sét cũng không đánh thức nổi, cho nên sự hiện diện của Cố Thành Kiêu trong phòng lúc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Cô trùm chăn kín đầu, nếu không phải trên gối lộ ra một ít tóc đen, thì nhìn từ xa giống như không có ai.
Cơn giận của Cố Thành Kiêu giống như Hỏa Diệm Sơn cháy âm ỉ sắp bùng nổ. Anh xắc chắn lên thì thấy Lâm Thiển chỉ mặc áo dây mỏng manh, da thịt trắng nõn như phát sáng dưới ánh đèn, trông rất đẹp. Vóc người có cân đối, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tựa như khoác lên một lớp lông tơ trong suốt.
Một cô gái thế này, lúc ngủ trông đáng yêu như vậy, nếu không biết những hành vi xấu xa của cô trước đó, nếu không phải lúc này đang nổi nóng thì Cố Thành Kiêu đã không nỡ lòng xuống tay.
Nhưng bây giờ, vẻ mặt Diêm Vương gian ác lạnh lùng vô tình lại hiện ra trọn vẹn, anh bất ngờ quát lớn, “Ngồi dậy!”
Lâm Thiển có người lại, muốn mở mắt nhưng liền nhắm tịt lại vì bị ánh đèn rọi vào. Lạnh... là toàn bộ cảm giác của cô.
Thành phố B cuối thu vẫn chưa ấm lên, nhiệt độ trong đêm chỉ có vài độ, Lâm Thiển lạnh run cầm cập, nổi da gà khắp người.
Đến khi quen với ánh đèn, Lâm Thiển mới mở to mắt, vừa nhìn thấy Cố Thành Kiêu, phản ứng đầu tiên của cô là mỉm cười theo bản năng. Vào lúc yếu đuối nhất, con người rất mong có một bờ vai để tựa vào.
Thế nhưng, khi trông thấy vẻ mặt như hung thần của anh, cô liền ngưng cười, ngờ vực hỏi: “Sao anh về rồi?”
“Không muốn anh về chăm sóc em sao?” Giận thì giận, nhưng rõ ràng anh đã hạ giọng.
Lâm Thiển vừa lạnh vừa xấu hổ, kéo chăn, nói: “Hỏi anh khi nào về thì anh bảo không biết, em còn tưởng phải đến mười ngày nửa tháng chứ.” Cô không vui vì sự trở về bất ngờ của anh, dụi mắt oán trách, “Làm gì vậy, có muốn cho em ngủ không đây? Về không báo trước, không chào hỏi mà còn làm phiền giấc ngủ của em, anh thấy anh có đức không hả?”
“...” Cơn giận như chín ngọn Hỏa Diệm Sơn phun trào dữ dội cùng lúc của Cố Thành Kiêu bất giác dịu xuống trong giọng nói nũng nịu ngái ngủ của cô.
Cơn giận của anh bắt đầu nhen nhóm từ lúc nhận được điện thoại thông báo của cấp trên, càng giận hơn khi bị cảnh sát hỏi thăm, sau đó tích lũy từ trực thăng đến văn phòng, cộng thêm trên đường lái xe về nhà. Lúc này lửa giận của anh đã lên tới cực hạn, thậm chí vào giây phút xốc chăn cô lên, anh đã có ý nghĩ sẽ đánh có một trận.
Nhưng cái đầu tổ quạ, đôi mắt ngái ngủ, giọng nói êm dịu, mái tóc mượt mà, cơ thể mềm mại của cổ... làm lòng anh bất giác trở nên mềm nhũn.
“Em...” Anh đứng dạng chân, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào cổ.
Lâm Thiển dụi mắt, ngẩng đầu ngáp, gật gù đắc ý rồi ngã phịch xuống giường, “Được rồi, đã muộn, đi ngủ được chưa?”
Do ngáp nên cô chảy nước mắt, lông mi dài ướt nhẹp làm đôi mắt hạnh đào sâu thẳm càng long lanh hơn.
“...” Nghìn tỉnh vạn tính thế mà Cố Thành Kiêu lại chất vấn sai thời điểm, trông vẻ mặt vô tội ngây ngô của cô, lửa giận của anh thật sự không cháy nổi.
“Em cái gì mà em hả?... Anh không nói là em đi ngủ đấy”
Cô gần như nhắm tịt mắt nói, hơi nũng nịu bĩu môi, dáng vẻ ngây thơ vô tội lại đáng thương, khiến người sắt đá cũng mềm lòng.
Cố Thành Kiêu âm thầm thở dài, kìm nén cảm giác ngột ngạt đến mức đau cả tim, thế nhưng lại không trút ra được. Nói chuyện với đàn ông thoải mái, nhưng nói chuyện với phụ nữ thì không thể, nhất là vào buổi tối.
Hồi lâu sau, Lâm Thiển không nghe thấy tiếng trả lời mới mơ màng ngẩng lên nhìn anh, nói với giọng điệu nghi ngờ, “Sao?”
Cố Thành Kiêu cảm thấy lửa giận của mình đã hóa thành một ngọn lửa khác, anh đột nhiên khom lưng bước tới gần cô.
“Sao? Sao cái gì?” Mặt anh bất thình lình chồm tới làm Lâm Thiển sợ đến mức cuống quít lùi về sau.
Thời gian như ngừng lại, không khí xung quanh cũng cô đọng. Cố Thành Kiêu dũng mãnh ép cô vào đầu giường, lưng cô đụng phải bọc đệm phía sau, còn anh áp sát vào cô,
“Anh làm gì..” Cô oán giận hơn, nhưng thoáng chốc liền bị anh khóa môi, đây là cách anh trừng phạt cô.
Tất cả đều xảy ra quá bất ngờ, Lâm Thiển ngớ người, nếu như không phải Cố Thành Kiêu cắn vào mối làm cổ đau đớn thì cô đã nghĩ mình đang nằm mơ.
Cố Thành Kiêu không cho cô cơ hội để thở, mang theo dục vọng, mang theo phẫn nộ và cả sự nuông chiều vô hạn, hồn cổ điên cuồng.
Anh với tay đến tủ đầu giường, “tách”, đèn ngủ vụt tắt, trong phòng lập tức tối mịt.
Trong bóng tối, Cố Thành Kiêu chẳng hề kiêng dè, mà ngược lại tiếng phản kháng của cô gái trong lòng càng làm anh hưng phấn hơn.
Anh đè cô xuống hôn, một tay ghìm hai cánh tay trắng như phần của cô lên đỉnh đầu. Anh biết cô đang phản kháng, chỗ nào cũng phản kháng, nhưng sự phản kháng này hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.
Ngọn lửa này, không trút ra không được.
Lúc ấy anh là nội gián, nhiệm vụ và thân phận khác nhau, nhưng cũng nghe đại danh Chú Tư trong băng nhóm tội phạm khác.
Sau khi về đơn vị, Cố Thành Kiêu lập tổ chuyên án đặc biệt để nhằm vào Chú Tư. Chú Tư là kẻ đứng đầu tập đoàn Tam Giác Vàng, đây là tập đoàn buôn lậu thuốc phiện xuyên quốc gia quy mô lớn, có tổ chức, có kỷ luật, là một tổ chức vũ trang phi pháp bán quân sự.
Lão ta là một con rắn độc thật sự, qua lại với rất nhiều băng nhóm tội phạm. Sự tồn tại của lão là tai họa.
Cho nên, lúc đội phòng chống tội phạm ma túy gửi tin xin chi viện, anh không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Anh nhìn lướt qua các anh em trước mặt, chiến đấu ác liệt liên tục mấy ngày đêm khiến mắt ai cũng đỏ hết lên. May mà cuối cùng tất cả đều bình an vô sự trở về, kết quả cũng xem như thuận lợi.
Anh thở phào nói: “Mọi người về nghỉ ngơi đi, bồi dưỡng sức khỏe đầy đủ để dốc toàn lực phối hợp với Cao Kỷ Khâm”
Đám người đồng thanh hô to: “Vâng, lão Đại!”
Đêm cuối thu, sương trắng mênh mông, Cố Thành Kiêu không thay quần áo mà về thẳng Thành Để ngay trong đêm.
Tuy hơi tiếc vì không đánh chết Chú Tư ngay tại chỗ, nhưng cũng không đến nỗi làm anh tức giận tái mặt. Nguyên nhân thật sự khiến anh tức giận là vì Lâm Thiển.
Ngu ngốc, giả nhân giả nghĩa, dạy mãi không sửa, anh thật sự không biết cô làm cái quái gì ở trường. Không lo học hành mà cứ suốt ngày đánh nhau, đánh nhau cũng nghiện được sao? Sao cứ thích đánh nhau vậy? Bởi vì đánh nhau, lại còn đến tại sở cảnh sát, có trời mới biết khi anh được cấp trên thông báo và bị cảnh sát hỏi thăm đã mất mặt cỡ nào!
Cứ thế, cả quân đội từ trên xuống dưới đều biết Cố Thành Kiêu anh đang giấu một cô vợ cung hung dữ trong nhà.
“Tách”, đèn lớn trong phòng ngủ được bật sáng. Căn phòng vốn tối mịt bỗng chốc sáng như ban ngày.
Cố Thành Kiêu vẫn mặc đồng phục tác chiến, toàn thân màu đen khiến anh giống như kẻ xâm nhập xấu xa. Anh đứng sừng sững bên giường như Diêm Vương đang xét xử dưới Địa ngục, nghiêm nghị nhìn chằm chằm người bên dưới.
Lúc này Lâm Thiển vẫn đang say giấc nồng. Nửa đêm là lúc ngủ sâu nhất, sấm sét cũng không đánh thức nổi, cho nên sự hiện diện của Cố Thành Kiêu trong phòng lúc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Cô trùm chăn kín đầu, nếu không phải trên gối lộ ra một ít tóc đen, thì nhìn từ xa giống như không có ai.
Cơn giận của Cố Thành Kiêu giống như Hỏa Diệm Sơn cháy âm ỉ sắp bùng nổ. Anh xắc chắn lên thì thấy Lâm Thiển chỉ mặc áo dây mỏng manh, da thịt trắng nõn như phát sáng dưới ánh đèn, trông rất đẹp. Vóc người có cân đối, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tựa như khoác lên một lớp lông tơ trong suốt.
Một cô gái thế này, lúc ngủ trông đáng yêu như vậy, nếu không biết những hành vi xấu xa của cô trước đó, nếu không phải lúc này đang nổi nóng thì Cố Thành Kiêu đã không nỡ lòng xuống tay.
Nhưng bây giờ, vẻ mặt Diêm Vương gian ác lạnh lùng vô tình lại hiện ra trọn vẹn, anh bất ngờ quát lớn, “Ngồi dậy!”
Lâm Thiển có người lại, muốn mở mắt nhưng liền nhắm tịt lại vì bị ánh đèn rọi vào. Lạnh... là toàn bộ cảm giác của cô.
Thành phố B cuối thu vẫn chưa ấm lên, nhiệt độ trong đêm chỉ có vài độ, Lâm Thiển lạnh run cầm cập, nổi da gà khắp người.
Đến khi quen với ánh đèn, Lâm Thiển mới mở to mắt, vừa nhìn thấy Cố Thành Kiêu, phản ứng đầu tiên của cô là mỉm cười theo bản năng. Vào lúc yếu đuối nhất, con người rất mong có một bờ vai để tựa vào.
Thế nhưng, khi trông thấy vẻ mặt như hung thần của anh, cô liền ngưng cười, ngờ vực hỏi: “Sao anh về rồi?”
“Không muốn anh về chăm sóc em sao?” Giận thì giận, nhưng rõ ràng anh đã hạ giọng.
Lâm Thiển vừa lạnh vừa xấu hổ, kéo chăn, nói: “Hỏi anh khi nào về thì anh bảo không biết, em còn tưởng phải đến mười ngày nửa tháng chứ.” Cô không vui vì sự trở về bất ngờ của anh, dụi mắt oán trách, “Làm gì vậy, có muốn cho em ngủ không đây? Về không báo trước, không chào hỏi mà còn làm phiền giấc ngủ của em, anh thấy anh có đức không hả?”
“...” Cơn giận như chín ngọn Hỏa Diệm Sơn phun trào dữ dội cùng lúc của Cố Thành Kiêu bất giác dịu xuống trong giọng nói nũng nịu ngái ngủ của cô.
Cơn giận của anh bắt đầu nhen nhóm từ lúc nhận được điện thoại thông báo của cấp trên, càng giận hơn khi bị cảnh sát hỏi thăm, sau đó tích lũy từ trực thăng đến văn phòng, cộng thêm trên đường lái xe về nhà. Lúc này lửa giận của anh đã lên tới cực hạn, thậm chí vào giây phút xốc chăn cô lên, anh đã có ý nghĩ sẽ đánh có một trận.
Nhưng cái đầu tổ quạ, đôi mắt ngái ngủ, giọng nói êm dịu, mái tóc mượt mà, cơ thể mềm mại của cổ... làm lòng anh bất giác trở nên mềm nhũn.
“Em...” Anh đứng dạng chân, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào cổ.
Lâm Thiển dụi mắt, ngẩng đầu ngáp, gật gù đắc ý rồi ngã phịch xuống giường, “Được rồi, đã muộn, đi ngủ được chưa?”
Do ngáp nên cô chảy nước mắt, lông mi dài ướt nhẹp làm đôi mắt hạnh đào sâu thẳm càng long lanh hơn.
“...” Nghìn tỉnh vạn tính thế mà Cố Thành Kiêu lại chất vấn sai thời điểm, trông vẻ mặt vô tội ngây ngô của cô, lửa giận của anh thật sự không cháy nổi.
“Em cái gì mà em hả?... Anh không nói là em đi ngủ đấy”
Cô gần như nhắm tịt mắt nói, hơi nũng nịu bĩu môi, dáng vẻ ngây thơ vô tội lại đáng thương, khiến người sắt đá cũng mềm lòng.
Cố Thành Kiêu âm thầm thở dài, kìm nén cảm giác ngột ngạt đến mức đau cả tim, thế nhưng lại không trút ra được. Nói chuyện với đàn ông thoải mái, nhưng nói chuyện với phụ nữ thì không thể, nhất là vào buổi tối.
Hồi lâu sau, Lâm Thiển không nghe thấy tiếng trả lời mới mơ màng ngẩng lên nhìn anh, nói với giọng điệu nghi ngờ, “Sao?”
Cố Thành Kiêu cảm thấy lửa giận của mình đã hóa thành một ngọn lửa khác, anh đột nhiên khom lưng bước tới gần cô.
“Sao? Sao cái gì?” Mặt anh bất thình lình chồm tới làm Lâm Thiển sợ đến mức cuống quít lùi về sau.
Thời gian như ngừng lại, không khí xung quanh cũng cô đọng. Cố Thành Kiêu dũng mãnh ép cô vào đầu giường, lưng cô đụng phải bọc đệm phía sau, còn anh áp sát vào cô,
“Anh làm gì..” Cô oán giận hơn, nhưng thoáng chốc liền bị anh khóa môi, đây là cách anh trừng phạt cô.
Tất cả đều xảy ra quá bất ngờ, Lâm Thiển ngớ người, nếu như không phải Cố Thành Kiêu cắn vào mối làm cổ đau đớn thì cô đã nghĩ mình đang nằm mơ.
Cố Thành Kiêu không cho cô cơ hội để thở, mang theo dục vọng, mang theo phẫn nộ và cả sự nuông chiều vô hạn, hồn cổ điên cuồng.
Anh với tay đến tủ đầu giường, “tách”, đèn ngủ vụt tắt, trong phòng lập tức tối mịt.
Trong bóng tối, Cố Thành Kiêu chẳng hề kiêng dè, mà ngược lại tiếng phản kháng của cô gái trong lòng càng làm anh hưng phấn hơn.
Anh đè cô xuống hôn, một tay ghìm hai cánh tay trắng như phần của cô lên đỉnh đầu. Anh biết cô đang phản kháng, chỗ nào cũng phản kháng, nhưng sự phản kháng này hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.
Ngọn lửa này, không trút ra không được.
Danh sách chương