3194

Những người trong ngành đều biết, nếu trang nào muốn bôi xấu nghệ sĩ thì tuyệt đối sẽ không gọi thẳng tên ra như vậy, thường họ sẽ dùng danh hiệu hoặc chữ cái để thay thế. Ví dụ như tin tức Khương Tư Ý rung xe. Lúc video được tung ra, truyền thông cũng không gọi thẳng tên thật cô ta. Chẳng qua sau này do cư dân mạng phát hiện chiếc xe đó là của Khương Tư Ý, hơn nữa lại còn đỗ ở tập đoàn Cổ Nghiệp, cho nên mới mọi ra cái tên Khương Tư Ý và Cố Nam Hách.

Còn việc mới vừa tung tin đã chỉ đích danh như thế này thì phần lớn đều do người ngoài nghề cố ý trả thù.

Mọi người rối rít suy đoán, nhất định2Phương Tiểu Hi đã đắc tội với ai đó.

Tại văn phòng, các nhân viên đều tức giận bất bình. Tạ Như Ý nổi giận quát: “Chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm, lúc đó Tiểu Hi chỉ là một đứa bé, cô ấy có thể làm được gì chứ? Kẻ tung tin đúng là đồ hẹp hòi.”

Trần Mỹ Lâm: “Chẳng lẽ là Hà Mộ Tình đang tranh giành đại diện phát ngôn quảng cáo với Tiểu Hi? Công ty quản lý thuộc tập đoàn Minh Nghiệp mà lại dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy sao?” Nãy giờ Lâm Thiển trầm mặc không đáp, vừa nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên, nói lời công bằng: “Cô cũng cảm thấy đây là thủ đoạn hèn hạ nên tất nhiên Minh Nghiệp sẽ không6dùng. Người quản lý ở Minh Nghiệp không phải là đồ ngốc, Tiểu Hi từ chỗ bọn họ mà ra, nếu bọn họ bôi đen Tiểu Hi thì chỉ có hại chứ không có lợi. Giờ nói những chuyện này cũng vô ích, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách áp chế tin tức này xuống.”

Phùng Mặc Bách: “Lâm tổng, có lẽ chúng ta có thể di dời lực chú ý. Tôi nghe nói có ký giả mới chụp được ảnh Lương Diệu Thần và một ông chủ giàu có ra vào thân mật. Bây giờ phía bên Lương Diệu Thần đang đàm phán, hay là chúng ta tiết lộ một vài tin tức ra ngoài?”

Lâm Thiển lập tức bác bỏ: “Vậy chúng ta có khác gì kẻ tung tin Tiểu Hi? Vạch trần chuyện7riêng tư của kẻ khác sẽ bị ghi thù, chẳng lẽ cậu muốn kết thù với phía Lương Diệu Thần à?” Trịnh Khiết: “Lần trước, tin tức Tiểu Hi đến viện mồ côi thăm cô nhi không làm rầm rộ. Lúc ấy chúng ta cũng đã đưa tin nhưng sức lan tỏa không lớn, chi bằng bây giờ đẩy lên lần nữa?”

Lâm Thiển gật đầu: “Cách này được, Trịnh Khiết, cô đi làm đi.” Trịnh Khiết: “Vâng.” Lâm Thiển cúi đầu suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tạ Như Ý, cô liên lạc với công ty quảng cáo, bảo có thể tiết lộ một ít tin tức bên lề của việc chụp ảnh quảng cáo quý sau hay không, xem như tăng tỉ lệ lộ diện cho nhãn hiệu.”

Tạ Như Ý lo lắng nói: “Phía bên4quảng cáo rất kiêng kỵ chuyện nhãn hiệu bị tổn hại danh tiếng. Người ta muốn đổi người hay không còn chưa biết, làm gì còn chịu tiết lộ tin chụp hình?” Lâm Thiển: “Chuyện này không thể xem là bôi xấu hình tượng, huống chi ba Tiểu Hi đã qua đời nhiều năm rồi. Đây không phải là lỗi của Tiểu Hi.”

Tạ Như Ý: “Được, tôi sẽ dò hỏi tâm ý bên phía quảng cáo thể nào.”

Trần Mỹ Lâm: “Lâm tổng, giống như chị nói, chuyện này không phải tin tức tổn hại hình tượng. Có lẽ cho dù chúng ta không làm gì thì tin tức cũng tự động lắng xuống.” Lâm Thiển: “Tốt nhất là nên như vậy, cho dù năm đó Phương Diệp có sai thì chuyện này cũng không liên6quan đến con gái. Tiểu Hi vô tội, Trần Lâm Mỹ, cô lập tức viết một chủ đề, liệt kê hết các tác phẩm nổi bật của Tiểu Hi, cường điệu tinh thần chuyên nghiệp của cô ấy, cộng thêm sự nghiệp trắc trở trong vòng một năm nay của cô ấy, nhớ viết cảm động một chút.”

Trần Mỹ Lâm: “Vâng.”

Lâm Thiển: “Mọi người tiếp tục chú ý chiều hướng phát triển của sự kiện. Tôi đi bàn bạc với Tiểu Hi một chút.” Nói trắng ra thì chuyện này là một vụ án tự sát hơn hai mươi năm trước, nếu không phải dính líu đến Tiểu Hi thì nào có ai quan tâm? Trong giới giải trí cũng có những minh tinh bất hòa với cha mẹ. Ví dụ như, cha ngoại tình mà vứt bỏ vợ và đứa con còn ẵm ngửa, mẹ một mình nuôi lớn con trai. Đến khi người con trai đó trở thành đại minh tinh thì đột nhiên người cha đã lâu không liên lạc quay trở về cắn con mình một miếng, tố cáo anh không phụng dưỡng cha mình, triệu tập truyền thống công khai chỉ trích con trai bất hiếu.

Những chuyện này đối với minh tinh mà nói thì quả thật vô cùng khó coi, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến hình tượng là mấy. Vì vậy ai đại diện phát ngôn thì cứ phát ngôn, ai kiếm tiền thì cứ kiếm tiền. Nhưng đối với chuyện của Phương Diệp, mặc dù không ảnh hưởng đến hình tượng của Phương Tiểu Hi, nhưng lại đâm thẳng vào tim cô. Chuyện của ba luôn là nỗi ám ảnh trong lòng Phương Tiểu Hi. Khi còn bé, cô đã tận mắt chứng kiến ba mình nhảy lầu, hình ảnh đầu ống rơi xuống vỡ nát vẫn còn in hằn trong trí nhớ của cô, hệt như mới xảy ra. Mẹ Phương Tiểu Hi tuyệt vọng bịt kín mắt cô nhưng cô vẫn nhìn thấy.

Cô không muốn nhớ, nhưng lại chẳng thể quên.

Vì để giữ gìn hình tượng người cha trong lòng con gái mà mẹ cô chỉ kể ba cô làm những chuyện lợi nước lợi dân, nhưng vì động chạm đến lợi ích của người khác mà trở thành vật hi sinh. Ba cô chết do bị người khác hãm hại. Cô vẫn luôn tin sẽ có một ngày nỗi oan của ba được rửa sạch. Tin tức ba làm việc tốt sẽ được lan truyền và được xã hội công nhận. Nếu như vậy, ba cô sẽ được công nhận là anh hùng.

Trong suy nghĩ của cô, ba chính là một anh hùng.

Vậy mà cách đây không lâu, cô mới biết được ba mình lại là một tiểu nhân xảo trá, phạm pháp, ăn hối lộ.

Cô khó mà chấp nhận được sự chênh lệch này, thậm chí không có cách nào đối mặt với người đàn ông mình yêu.

Mà nay, sự việc lại bị phơi bày, cô không có cách nào đối mặt với mọi người. Đêm hôm đó, lúc Lâm Thiển đến ấn chuông cửa thì cô đang ngồi trên bệ cửa sổ ngẩn người. Khi nghe được tiếng chuông, cô mới giật mình nhận ra bên ngoài trời đã tối. Cửa mở, trong nhà tối mù, Lâm Thiển nhìn thấy cô xõa tóc đứng trước cửa thì sợ hết hồn, mặt cắt không còn giọt máu. “Tổ tông của em ơi, muốn hù chết em hả?” Lâm Thiển vừa vào đã bật đèn, sau đó quay lại nhìn Phương Tiểu Hi, sắc mặt cô trắng bệch tiều tụy. “Hôm nay chị chưa ăn cơm à?... Đi đi, tới sofa ngồi, em nấu cho. Em cũng chưa ăn gì cả.”

Lâm Thiển kéo Phương Tiểu Hi tới sofa, còn giúp cô mở tivi, chẳng khác gì gà mẹ chăm gà con. Cô mở cửa phòng bếp. Căn phòng rất rộng, bàn bếp rất lớn, đồ gia dụng đầy đủ, tủ lạnh cũng rất cao cấp. Nhưng, nhưng, nhưng không hề có thức ăn! Lâm Thiển trợn mắt: “Sao nhà chị không có miếng đồ ăn nào vậy? Dù sao cũng phải trữ một ít mì ăn liền chứ!” Phương Tiểu Hi nhỏ giọng nói: “Hôm qua, chị vừa ăn xong đĩa salad cuối cùng rồi.” “Chị đúng là động vật ăn cỏ mà!”

“Gọi đồ ăn ngoài đi, chị có muốn ăn gà nước miếng không?” Phương Tiểu Hi nuốt nước miếng, lắc đầu một cái: “Chị đang ăn kiêng mà em còn bảo chị ăn gà hả?”

“Nếu không thì thôi gọi một phần móng heo kho đi, vừa đẹp da, vừa đúng lúc tẩm bổ cho chị hồng hào lên tí”

“...” Có ai làm người đại diện như em không hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện