“Chị gọi điện cho Tiểu Hi nhưng chị ấy không bắt máy, chị không yên tâm nên mới tới nhà tìm. Nhưng vừa đến thì chị gặp xe cứu thương dưới lầu, nghe người vây xem bảo có người bị đánh vào gáy, gục dưới bàn làm việc, giờ mới được phát hiện.” “Chuyện đó thì có liên quan gì tới Tiểu Hi?” Cố Nam Hách mặc kệ tất cả, lập tức cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài.
“Chị lên lầu gõ cửa thì không ai mở, hơn nữa cũng không tìm thấy Tiểu Hi.”.
“Mật mã là sinh nhật cô ấy. Chị mau vào tìm đi, có chuyện gì2thì lập tức báo cảnh sát. Em sẽ qua ngay.”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Thiển đã cuống lên. Cô nhập mật mã đúng như lời Cố Nam Hách nói. Cửa mở, cô lập tức đẩy vào, chạy khắp nơi tìm người. “Tiểu Hi, Tiểu Hi, Tiểu Hi?”
Nhưng cô tìm khắp các phòng, ngay cả tủ quần áo cũng không thấy ai. Căn nhà vẫn giống hệt như hôm qua, khay trà trên ghế sofa vẫn còn đặt lộn xộn, không giống như dáng vẻ chủ nhân đã ra ngoài.
Lâm Thiển bắt đầu hoảng loạn, phải làm sao, phải làm sao? Đúng rồi, gọi cho Cố Thành Kiêu. Trong tiềm thức của cô, Cố Thành Kiêu giống như vị thần, phản ứng6đầu tiên của cô chính là tìm Cố Thành Kiêu.
“Chồng à, Tiểu Hi mất tích rồi. Quản lý chung cư... Quản lý chung cư bị người ta tập kích, bây giờ không thấy Tiểu Hi đâu.” Cố Thành Kiêu nghe cô nói gấp gáp, có vài chữ không rõ nghĩa, liền hỏi lại: “Em chậm thôi, nói rõ lên.”
“Chiều nay em gọi điện thoại nhiều lần cho Tiểu Hi nhưng không ai bắt máy. Em không an tâm nên đã đến xem, không ngờ hay tin quản lý chung cư dưới lẩu bị người ta đánh vào gáy, có cả một vũng máu dưới bàn làm việc, mới được phát hiện cách đây không lâu. Em đến gõ cửa phòng Tiểu Hi7nhưng không ai mở cửa, sau đó hỏi Nam Hách mật mã mới vào được. Nhưng em vào rồi thì không tìm thấy người đâu. Chồng à...”
“Em đừng vội gộp mọi chuyện với nhau. Anh sẽ điều tra tình hình quản lý chung cư rồi sẽ gọi cho em.” “Vâng.”
Chỉ một lát sau, Cố Nam Hách chạy tới, Cố Thành Kiêu cũng tra xét xong. “Camera chỗ cầu thang bị người khác cố ý cắt dây. Camera bên ngoài chung cư cho thấy Phương Tiểu Hi đi vứt rác ngoài cửa, rất gần thời gian hai người tới. Phía cảnh sát sẽ đến ngay, hai người hãy phối hợp với họ. Lâm Thiển gật đầu: “Vâng.” Cố Nam Hách không thể ngồi4yên được, chưa nói lời nào đã chạy thẳng ra ngoài. Anh cấp tốc chạy tới bệnh viện chỗ Khương Quân đang nằm. Cố Nam Hách vào thẳng phòng bệnh, lúc này Giang Cung Thư cũng ở đây, đang giúp Khương Quân dùng bữa. Anh đột nhiên xông vào khiến hai vợ chồng giật nảy mình. Cố Nam Hách thở hổn hển, giơ hai tay để trấn an bọn họ, đồng thời cũng để anh điều chỉnh lại hô hấp. “Có chuyện gì thế?...” “Chú, dì, làm phiền rồi...” Cố Nam Hách cố gắng điều chỉnh nội tâm hỗn loạn. Anh hỏi: “Khương Tư Ý, bây giờ Khương Tư Ý đang ở đâu?” Vừa nói đến Khương Tư Ý, Giang Cung Thư6đã đỏ tròng mắt. Khương Quân cũng chỉ im lặng thở dài. Cố Nam Hách không đợi được họ mở miệng nên vào thẳng vào vấn đề: “Chú, dì, có phải Khương Tư Ý đã không còn ở nhà rồi không?”
Khương Quân vừa khó xử, vừa tức giận, nói: “Nó đã bỏ nhà đi lâu rồi.” “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Mẹ nó đưa nó ra nước ngoài. Lúc ở sân bay, vừa qua trạm kiểm tra an ninh là nó đã chạy mất, đến giờ vẫn chưa liên lạc với chúng tôi.”
Giang Cung Thư như muốn chất vấn rất nhiều thứ. Chuyện bê bối của con gái bị phơi bày, nhà họ Khương trở thành trò cười khắp thành phố, bà rất muốn hỏi Cố Nam Hách ai đã tung tin, “Nam Hách, có phải cháu đã tung đoạn video đó...”
“Không phải.” Cố Nam Hách giải thích: “Cháu không cần phải làm chuyện vô ích như thế. Bây giờ ai cũng gọi cháu là ông vua cắm sừng, cháu cũng cảm thấy rất oan uổng. Video là do Vương Đại Chủy của giải trí Tân Thiên Địa đưa tin đầu tiên, cháu không hề hay biết.”
“Giải trí Tân Thiên Địa?” Giang Cung Thư ngạc nhiên nhìn chồng mình: “Vậy cuộc gọi lần trước...”
Khương Quân không ngờ điện thoại tống tiền đó là thật. Trong lúc hổ đồ ông ta đã nghĩ đó là điện thoại lừa đảo. Khương Quân hối hận muốn chết, thở dài nặng nề: “Trời ơi, gã ta cũng không bảo đó là video kiểu đấy. Vừa mới mở miệng đã đòi mười triệu, chú cứ lại tưởng là điện thoại lừa đảo.” Cố Nam Hách chẳng biết nói gì hơn, đáng lý chuyện này đã có thể ngăn chặn được.
Dưới tay anh có rất nhiều minh tinh nổi tiếng, ai mà không có vết nhơ, không có tai tiếng. Những tên chó săn vô lương tấm rất thích săn ảnh tai tiếng của minh tinh để tống tiền. Mỗi năm anh giải quyết không biết bao nhiêu vụ như thế.
“Lúc đó Tư Ý vừa mới bỏ đi, chú tức giận nên đâm ra hồ đồ, ai có ngờ đó là... Haizz!” “Chú, chuyện đã đến mức này, chú cũng đừng tự trách nữa. Bây giờ cháu có một chuyện quan trọng hơn phải tìm được cô ấy. Hai người thử nghĩ xem, cô ấy có thể đi đâu?”
Khương Quân và Giang Cung Thư liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Giang Cung Thư lau nước mắt, nói: “Nó vẫn chưa liên lạc lại.” Mấy ngày nay, bà ta lấy nước mắt rửa mặt, mắt cũng sắp mù luôn.
Khương Quân tò mò: “Nam Hách, đã xảy ra chuyện gì à?”
Cố Nam Hách không có thời gian giải thích với bọn họ, chỉ để lại một câu “Phương Tiểu Hi bị bắt cóc” rồi vội vã chạy khỏi phòng. Bệnh viện truyền đến tin dữ, quản lý chung cư vì bị vật cứng đánh nứt sọ, lại không được đưa đến bệnh viện kịp thời mà qua đời vì mất máu quá nhiều. Thời gian tử vong là khoảng buổi trưa, phù hợp với thời gian camera bị cắt dây.
Trước chỗ ngồi của quản lý chung cư là bàn làm việc, ông ấy bị nhét dưới gầm bàn. Hơn nữa ban ngày người ra vào rất ít, cho đến buổi chiều thì các chủ nhà mới lục tục tan sở về nhà. Lúc đi ngang họ phát hiện trên đất có vết máu nên mới tìm được ông. Phía cảnh sát đã lấy toàn bộ camera xung quanh chung cư để điều tra. Camera cho thấy, khoảng mười giờ sáng có một chiếc xe chuyển phát nhanh lại vào khu chung cư, chiếc xe van đó dừng ngay góc chết của camera. Camera trong hành lang cho thấy, khoảng mười giờ, quản lý chung cư có bước ra ngoài để xác nhận chiếc xe. Sau đó có nhân viên khả nghi lén tiến đến gần camera để phá hoại. Cảnh sát phỏng đoán, có ít nhất hai kẻ tình nghi. Một người cắt dây camera, một người đánh ngất quản lý chung cư, sau đó gọi điện bảo Phương Tiểu Hi xuống lầu rồi bắt cóc lên xe.
Phía ngoài chung cư có một camera giám sát quốc lộ ghi lại hình ảnh lúc chiếc xe van đó lái ra khỏi cửa chung cư. Trong xe thò ra một đôi chân, nhưng sau đó đã bị kéo vào trong.
Tập hợp các camera ghi nhận được, cảnh sát suy luận ra toàn bộ quá trình gây án của kẻ tình nghi. Đồng thời, dù rất lấy làm tiếc nhưng phía cảnh sát vẫn phải nói thật với Lâm Thiển. Nếu người bị bắt cóc trên chiếc xe là Phương Tiểu Hi thì có lẽ giờ này cả người và xe đã ra khỏi thành phố.
Lần cuối camera trên đường chụp được hình ảnh chiếc xe van là ở cửa trạm kiểm soát thành Tây, và chiếc xe cũng đang đi về hướng tây.
Danh sách chương