3199

Giang Cung Thư thở dài nặng nề. “May mà việc Phương Tiểu Hi bị bắt cóc đã thu hút hết bọn ký giả. Mấy ngày qua, trước cửa nhà chúng ta lúc nào cũng có bọn ký giả rình rập. Cậu ta quỳ như vậy chẳng khác nào rêu rao với người bên ngoài rằng cậu ta là tên đàn ông kia của Tư Ý hay sao?” Khương Tư Ý nghe thể thì bất giác siết nắm tay, hàm răng cắn chặt. Khương Quân ngồi nghiêm nghị trên sofa, nhìn con gái, hỏi: “Tư Ý, bây giờ ba muốn hỏi con một câu. Con hãy nói thật đi, hai kẻ bất nhã trong video có phải là con và A Lực hay không?” “Phải.” Chuyện đã tới nước này, Khương Tư Ý phủ nhận cũng vô ích. Bây giờ,2cô ta và A Lực đã là một thể, cùng vinh cùng nhục.

Khương Quân đè nén cơn giận, hỏi tiếp: “Rốt cuộc chuyện Phương Tiểu Hi mất tích có liên quan đến hai đứa hay không? Khương Tư Ý ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ba mình: “Ba, con sợ con nói thật sẽ khiến ba nhập viện lần nữa.” “Con...” Đôi tay Khương Quân run run chỉ vào cổ ta, không tin mà chất vấn: “Thật sự... Thật sự là do con làm?” Giang Cung Thư cũng ngã quỵ xuống sofa, cúi đầu, kêu gào: “Hết rồi, hết rồi!” Khương Tư Ý bị thương, nở nụ cười hờ hững: “Cố Nam bách hại con thân bại danh liệt, hại nhà họ Khương xấu mặt, con nuốt không trôi cục tức này.” Khương Quân vỗ bàn: “Video không phải6do Cố Nam Hách quay. Cậu ta đã chính miệng thừa nhận không phải mình” “Lời của anh ta mà ba cũng tin?” “Cũng đã từ hôn rồi, cậu ta có cần quay đầu chửi bới con để mang tiếng xấu cho cả bản thân mình không?” “Con mặc kệ, dù sao con có ngày hôm nay đều là do anh ta hại.” Giang Cung Thư cũng tán đồng: “Đúng vậy, kẻ đầu sỏ chủ mưu chính là cậu ta, Cố Nam Hách.”

Khương Tư Ý nói thẳng với ba mẹ: “Nếu con đã khổ sở như vậy, thì anh ta cũng đừng mong được sung sướng. Không phải anh ta yêu Phương Tiểu Hi nhất sao, vậy thì con sẽ hủy hoại người phụ nữ mà anh ta yêu nhất!”

Khương Quân vội vã thăm dò: “Bây giờ Phương Tiểu7Hi đang ở đâu?” “Ha, ha ha, ba thật muốn biết à? Sau khi biết rồi sao nào? Ba tỉnh báo cho cảnh sát để họ đi cứu người hả? Ha ha, ba đúng là đại nghĩa diệt thân.”

Nhìn dáng vẻ này của con gái, Giang Cung Thư vừa đau lòng lại vừa sợ hãi. Bà ta bước lên kéo tay con gái, nghẹn ngào nói: “Tư Ý, ba mẹ làm gì cũng đều muốn tốt cho con. Từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ con không biết ba con thương con nhiều cỡ nào hay sao? Chuyện con bỏ đi làm ba con tức đến nỗi nhập viện, nhưng khi hết giận, ba con cũng rất lo lắng cho con.”

“Tư Ý, con là ruột thịt của ba mẹ. Chuyện tới nước này, sao ba mẹ có thể nhẫn tâm4đẩy con vào Cục cảnh sát lần nữa...” Giang Cung Thư nhìn chồng, hỏi: “Chồng à, bây giờ phải làm sao?”

Khương Quân im lặng thật lâu, không nói nên lời. Ông ta run run hỏi: “Các con đã giết Phương Tiểu Hi?”

“Không có.” “Thế người đâu?” “Nói cho ba biết để ba thành đồng lõa à? Tóm lại cô ta chưa chết.” “Về phía cảnh sát, các con đã nói với họ thế nào?”

Khương Tư Ý chỉ chỉ ra ngoài: “Tất cả đều nhờ A Lực tính toán chu toàn. Nếu anh ấy bỏ đi, hai người nên lo lắng thì hơn.”

Khương Quân: “...”

Giang Cung Thư: “...”

Không còn cách nào khác, Giang Cung Thư đành phải nén giận, lặng lẽ ra mở cửa rồi gọi người vào.

A Lực quỳ “bịch” xuống đất, dập đầu nói: “Ông chủ, xin ông6hãy cho tôi ở lại bên cạnh cô chủ.” Khương Tư Ý mừng rỡ trong lòng, cuối cùng A Lực cũng nói ra những lời này với ba cô ta. Khương Quân nhấc chân đá vào bả vai A Lực: “Đồ khốn kiếp, mày đã dạy hư con gái tao.”

“Ba, sao ba lại đánh người?!... A Lực..” Khương Tư Ý chạy đến đỡ gã, “A Lực, anh không sao chứ?” A Lực lắc đầu một cái, sức lực Khương Quân đã không còn mạnh như trước. Gã không biết do ông ta cố ý nhẹ tay hay là do vừa mới xuất viện.

Khương Tư Ý lớn tiếng nói: “Ba, nếu không nhờ A Lực bày mưu tính kế, con gái ba đã chết từ lâu rồi. Nếu dựa theo cách làm của con, con còn muốn kéo Cố Nam Hách chết chung nữa kìa!” Sau vụ bê bối rung xe, cô ta chẳng thiết sống nữa nên đã có ý định tự sát. Nếu tự sát thì dù sao cũng phải chết, thôi thì kéo theo Cố Nam Hách chết chung. Cô ta giấu một con dao gọt trái cây bên người, muốn đi tìm Cố Nam Hách. Là A Lực đã ngăn cô ta lại.

A Lực không ngừng tìm cách khuyên giải an ủi cô ta, hơn nữa còn vô cùng lý trí phân tích tỷ lệ thành công khi tìm Cố Nam Hách báo thù. A Lực nói đúng, với bản lĩnh của bọn họ, ngay cả đến gần Cố Nam Hách cũng không được, làm sao có thể kéo anh ta chết chung? Nhưng nếu kẻ đó là Phương Tiểu Hi thì mọi thứ đều dễ dàng.

“Ba, con còn chưa nói cho ta biết, người đánh quản lý chung cư chính là con.”

Khương Quân: “...” Giang Cung Thư: “...” “Ba, chuyện này do con và A Lực làm, cho dù bây giờ cảnh sát không tìm được chứng cớ bắt người, nhưng cuối cùng cũng sẽ tìm ra dấu vết. Con và A Lực không thể ở đây được nữa. Mặc kệ ba có tha thứ hay không, cho phép hay không cho phép, thông cảm hay không hiểu, con và anh ấy đều phải đi.”

Khương Tư Ý nhìn A Lực, ánh mắt kiên định: “Anh ấy đối xử với con rất tốt, sau này bất kể là thiên đường hay địa ngục, kiếp này con đã quyết định phải ở bên cạnh anh ấy.” Giang Cung Thư đau lòng tựa vào ngực chồng, che mặt khóc: “Ông à, làm sao bây giờ?... Làm sao đây?” Khương Quân lại muốn ra tay với A Lực, nhưng lúc này Khương Tư Ý đã đứng chắn trước mặt ông ta. “Hai... Hai đứa mày...” Khương Quân cảm thấy lồng ngực đau đớn, vô cùng khó chịu. A Lực vẫn quỳ trên đất, nói: “Ông chủ à, chúng ta phải nhanh lên. Nếu chậm trễ thì cho dù cảnh sát không tìm tới, Cố Nam Hách cũng sẽ tìm tới.” Khương Quân hỏi: “Đi thế nào? Cậu cho rằng nói đi là đi được hay sao?” A Lực rụt rè ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định: “Tôi đã thu xếp xong hết rồi, chỉ cần chúng ta thuận lợi lái xe thẳng ra bến cảng, sau đó ngồi tàu vận tải hàng hải là xong. Chúng ta không cần chứng minh thân phận, phía cảnh sát cũng không thể tra ra hành tung.” Khương Quân khó tin: “Thật vậy sao?”

“Trước đây tôi đã từng làm việc cho công ty chuyển phát nhanh nên biết rất rõ mấy chuyện hậu cần này. Hơn nữa người của công ty chuyển phát nhanh là bạn từ nhỏ đến lớn với tôi, tôi vừa bảo muốn lên thuyền là cậu ta đã đồng ý ngay, không hỏi thêm gì cả.”

A Lực nhìn đồng hồ: “Chuyến tàu gần nhất là bốn giờ sáng, vẫn còn ba tiếng, đủ để lái xe đi. Ông chủ, mặc kệ ông hận tôi, oán tôi thể nào, hôm nay tôi nhất định phải đưa cô chủ đi. Tôi không quan tâm bản thân mình, dù sao cũng chỉ là một cái mạng quen, nhưng tôi không thể để cô ấy ngồi tù. Bỏ lỡ chuyển này thì phải chờ đến rạng sáng ngày mai. Nếu trong hơn hai mươi tiếng đồng hồ này, Cố Nam Hách hoặc phía cảnh sát phát hiện ra chuyện gì thì cả tôi và cô chủ đều không trốn được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện