Ngụy Nam không giận mà uy nói: “Nếu chúng tôi không đuổi kịp thì chắc ông đã nếm được rồi, thêm tội cưỡng hiếp, tội tăng một bậc.”
Lão Vương lia mắt nhìn Cố Nam Hách vừa rồi đánh lão ta một trận no nê, chỉ chỉ nói: “Anh ta đánh người là phạm tội đúng không?” Tống Cảnh Du suýt bật cười, Ngụy Nam thở phì phò đáp: “Tôi không thấy.” “Cậu, cậu, các cậu đều nhìn thấy mà.” Lão Vương vẫn cố gắng khơi đề tài, định tìm cơ hội chạy trốn. Tổng Cảnh Du bị điểm danh, đành lên tiếng: “Ông lừa gạt người phụ nữ của anh ấy đến nơi này, còn định cưỡng hiếp người, anh ấy chưa đánh chết ông2là may lắm rồi.” “...” Lão Vương câm như hến. Đúng lúc này, lão thấy họ đã lơ là thì thình lình luôn người sang bên chạy trốn. Đừng thấy lão Vương lớn tuổi, lưng còn trúng đạn nhưng ở trong khu rừng núi gập ghềnh này lão linh hoạt như con cá chạch. Bà vợ vừa thấy lão ta trốn thoát thì nhào người ra cản hai cậu đội viên đang áp giải vợ chồng bà ta. Có câu “Rồng cũng khó thắng nổi rắn nhà”, lão Vương ỷ mình là rắn nhà của vùng núi này nên thỏa thích giở trò. Lão tin rằng chỉ cần tiến vào khu rừng thì chẳng có ai đủ sức tóm được lão.
“Mẹ nó lũ ăn hại,7các cậu không ăn cơm hả?” Ngụy Nam mắng xong thì cầm súng đuổi theo.
Tần Nguyên đang định đi theo thì bị Ngụy Nam dạy bảo: “Ai cho cậu theo, quay về, đợi ở đây canh kĩ tên còn lại.
“Rõ!”
Hai đội viên áp giải phạm nhân cũng là tân binh, bị mắng nến lúng ta lúng túng. Trong trường huấn luyện, hai người là kiệt xuất nhất trong đội quân tinh nhuệ, nên mới được hai đội trưởng chỉ định đi theo họ làm nhiệm vụ. Ai ngờ vừa bước vào thực chiến thì đã mất đi uy phong thường ngày. Tổng Cảnh Du nhàn nhã cười, “Đừng cuống đừng cuống, Đội trưởng Ngụy của các cậu đang bực tức nên mới mắng các cậu1để hạ giận đấy.” Hai cậu tân binh và Tần Nguyền đều cúi đầu.
Tổng Cảnh Du thấy các cậu lính mặt ủ mày chau thì trêu chọc: “Sao thế, Đội trưởng Ngụy nói chỉ một câu mà đã tổn thương đến các cậu rồi à? Tôi nói cho các cậu biết, Đội trưởng Ngụy chỉ có hai tầng công lực của lão Đại thôi. Các cậu đi theo đội trưởng Ngụy mà đã thế này rồi, nếu ngày nào đó đi theo lão Đại làm nhiệm vụ thì chẳng lẽ phải tè ra quần à? Bắt được tội phạm mà còn để tội phạm trốn thoát như hôm nay là sai lầm đơn giản nhất. Nếu để lão Đại xử phạt thì lập tức bị7khai trừ, không nhiều lời.” Tống Cảnh Du thấy các cậu lính bị dọa không nhẹ thì đổi chủ đề, cười bảo: “Cũng may hôm nay là Đội trưởng Ngụy dẫn các cậu đi. Đội trưởng Ngụy của các cậu ấy, bề ngoài thì hung dữ, nhưng thật ra anh ta mềm lòng nhất. Đáng tiếc các cô nàng đi xem mắt với anh ta chưa kịp chạm vào nội tâm mềm mại của anh ấy thì đã bị bề ngoài đó dọa chạy rồi. Chả trách tại sao đến giờ anh ấy vẫn là trai ế”.
Các tân binh: “...”
Cổ Nam Hách: “...”
Ngay cả Cổ Nam Hách cũng không nghe lọt tai câu này: “Anh rể, anh nói sau lưng anh Nam như thể có0ổn không vậy?”
“Anh đang lao tâm khổ trí cho hạnh phúc đời sau của người anh em này đó thôi. Anh càng nói nhiều có lẽ anh ấy sẽ để tâm hơn. Nếu giới thiệu mấy trăm cô cho anh ấy rồi mà vẫn không được nữa thì anh sẽ nghi ngờ không biết có phải anh ấy để mắt tới anh hay không nữa.”
Các tân binh: “...”
Cố Nam Hách: “...”
Thình lình Tống Cảnh Du lại đổi đề tài, trừng mắt nhìn bà vợ lão Vương: “Các cậu canh chừng cẩn thận, nếu bà ta mà chạy nữa thì Đội trưởng Ngụy của các cậu thật sự sẽ phun lửa đấy.” Còn ở bên kia, Ngụy Nam đuổi theo không xa đã bắt được lão Vương. Ngụy Nam nhảy thẳng đến trước mặt lão ta, chĩa súng nói: “Còn muốn chạy?”
Lão Vương không thể tin vào mắt mình. Nếu lần đầu bị cảnh sát tóm được là vì lúc đó lão đang “bận” nên phân tâm, nhưng lần thứ hai lại vẫn bị cảnh sát tóm cổ thì lão bắt đầu hoang mang. “Trời muốn mang tới rồi.” Lão Vương quỳ xuống đất. Suy cho cùng thì lão cũng già rồi, còn bị trúng đạn nữa nên lần này chạy không thoát, thật sự không thể chạy thoát. Ngụy Nam chỉa súng vào lão: “Đừng kêu trời, đứng lên, đi.” Ngụy Nam một tay xách lão Vương lên y chang lão ta đã xách Phương Tiểu Hi. Vào lúc này, lão Vương như gà con, là gà con cổ ngắn. Hai người tích tắc đã về đến đội, Ngụy Nam lườm họ rồi giáo huấn: “Canh chừng cho kĩ, đi.”
“Rõ.”
Tống Cảnh Du cười đùa tí tửng trên đường đi, hỏi: “Chạy giỏi thế anh già, rành khu này lắm hả?” Lão Vương thật thà đáp: “Ừ, tôi sinh ra và trưởng thành ở nơi này.”
“Ồ?” Tổng Cảnh Du cố ý đùa lão: “Thể ông có biết đổi diện với núi này nơi nào không?”
“Lang Son.”
“Đúng rồi, Lạng Sơn, có nguyên bầy sói.” Tống Cảnh Du nói rất oai phong, “Chúng tôi chính là đám nói đó.”
Lão Vương còn tưởng Tổng Cảnh Du cố ý trêu mình nên hỏi cầu khác: “Có phải bên trạm thu phí báo cảnh sát không?” “Đúng rồi, dẫn theo người lại còn qua trạm thu phí, lão đúng là gan to hơn trời.” “Tôi không sợ cảnh sát, vào đến vùng núi này thì cảnh sát cũng không bắt được tôi. Tôi thấy quần áo của mấy người khang khác, tóm lại mấy người có phải cảnh sát không?” Dù có chết thì lão cũng muốn chết một cách rõ ràng.
Tổng Cảnh Du cười cười, “Chúng tôi không phải cảnh sát. Chúng tôi là sói hoang, sói hoang từ Lạng Sơn xuống.”
“... Cậu lừa tôi à?” “Ông tin hay không thì tùy, ha ha ha ha.” Lão Vương rũ đầu nhỏ giọng mắng bà vợ: “Trước khi vào trạm thu phí, tôi nói bà nhìn kĩ phía sau, bà không nghe, giờ xem đi, xảy ra chuyện rồi đấy?”
Bà vợ phản pháo lại, “Nếu không phải ông hám gái làm lỡ hành trình, chúng ta sẽ rơi vào tay bọn họ chắc?”
Ngụy Nam bực mình nói: “Còn tâm sự nữa hả? Đi mau!” Lúc đến đường lộ thì trời đã tối, vợ chồng lão Vương lập tức bị giải lên xe. Xe chạy suốt đêm đến Hồ Điệp Cốc ở ngoại ô thành phố B. Cổ Nam Hách thì đưa Phương Tiểu Hi vào bệnh viện gần nhất. Do đã liên lạc trước nên lúc họ vừa đến bệnh viện thì bác sĩ và y tá đã tiếp đón ngay tại cổng. Cố Nam Hách ôm Phương Tiểu Hi xuống xe rồi ôm thẳng vào phòng cấp cứu. Bệnh viện ở thị trấn nhỏ nên điều kiện chữa trị không tốt, quy mô chế độ cũng không nghiệm bằng bệnh viện lớn, nhân lực cũng không đầy đủ. Lúc y tá giúp Phương Tiểu Hi thay quần áo còn phải nhờ Cổ Nam Hách giúp một tay. Điều này quả thật khó xử. Y tá thấy Cố Nam Hách đứng thù lù bất động thì trêu: “Thay quần áo giúp bạn gái mà cũng ngượng nữa à?” Cổ Nam Hách: “...”
Danh sách chương