“Là Đội đặc nhiệm Dã Lang cứu em, không phải anh.” “Vậy em cũng phải cảm ơn anh, sau khi về em sẽ mời anh ăn một bữa.”

“Ờ, ăn bữa cơm, em không sợ bị tai tiếng sao? Không sợ phóng viên viết em chân đạp hai thuyền, bám đại gia à?”

Câu này của Cổ Nam Hách đã đánh tỉnh Phương Tiểu Hi, đồng thời cũng nhắc nhở chính Cố Nam Hách, hiện tại Phương Tiểu Hi đã là bạn gái của người khác. Lúc vui vẻ cũng không thể ôm hôn chúc mừng, lúc buồn khổ cũng không thể ôm nhau mà khóc. Tất cả tất cả ngượng ngùng đều là bởi vì hiện giờ cô là người đã có bạn trai.

Bầu không khí bỗng chốc trầm lạnh, Phương Tiểu Hi chuyển đề tài: “Em muốn báo tin bình an cho mẹ.” Cổ Nam Hách đưa điện thoại đưa2cho cô, cô ẩn vân tay giải khóa theo thói quen, vừa ấn đã mở khóa. Màn hình điện thoại vẫn là ảnh chụp chung hai người trượt tuyết ở Hokkaido như trước đây. Chỉ là bọn họ đều đeo đồ bảo hộ nên không lộ mặt. Người khác có nhìn thấy chắc cũng nghĩ là ảnh tải trên mạng xuống. Nhưng hai người đều biết rõ đó là bức ảnh Phương Tiểu Hi tự chụp. Phương Tiểu Hi cầm điện thoại không nhúc nhích. Nếu tiếp tục lướt thì không lễ phép lắm, không lướt thì giống như quá quái đản. Hơn nữa cô cũng không biết số điện thoại của mẹ cô còn được lưu trong điện thoại anh không nữa. Cổ Nam Hách thấy cô ngập ngừng thì cố ý hỏi: “Sao không gọi? Anh chưa xóa số điện thoại của mẹ em.” Nếu người ta đã7lên tiếng rồi thì Phương Tiểu Hi đành căng da đầu lượt tìm, vừa lướt thì đã thấy ngay. Anh lưu tên của mẹ cô trong danh bạ điện thoại là “Mẹ vợ”.

Mẹ vợ...

Phương Tiểu Hi bối rối mặt đỏ ửng, thậm chí lúc báo bình an cho mẹ cũng thơ thẩn đâu đâu.

“Alô, mẹ, con là Phương Tiểu Hi.”

Dương Mạn bên kia điện thoại khóc khô cả họng, vừa nghe là Tiểu Hi thì vui vẻ xong rồi lại khóc, “Tiểu Hi? Thật là Tiểu Hi sao?”

“Dạ, mẹ, là con, con đã được cứu.”

“May quá, mẹ sợ muốn chết, sợ muốn chết.” “Mẹ, giờ con đang ở bệnh viện, người không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, mẹ yên tâm. Mẹ nhất định phải giữ gìn sức khỏe nhé.” “Ừ, ừ, cậu Út con cùng về với mẹ. Còn bác Cả con vừa hay tin cũng về1ngay, đang ở nhà với mẹ. Con không sao thì cả nhà yên tâm rồi.” “Dạ, khi nào bác sĩ cho xuất viện, con sẽ về nhà ngay.” “Ừ, ừ, nhưng Tiểu Hi à, con đang ở cùng Nam Hách hả?” Phương Tiểu Hi ngẩn người. Đúng rồi do cô lấy điện thoại Cổ Nam Hách gọi cho mẹ nên cô giải thích: “Là anh ấy cứu con rồi đưa con vào bệnh viện.” Dương Mạn lặng thinh một lúc rồi khẽ nói: “Tiểu Hi, con tự mình lo liệu đi. Mẹ chỉ cần con bình an thôi, còn những chuyện khác thì con hãy tự quyết định.”

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung, bọn con không có gì mà. Tóm lại mẹ với các cậu an tâm đi, mẹ giúp con nói với bà ngoại nữa.”

Phương Tiểu Hi cúp máy, cầm điện thoại lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng trả7lại cho Cố Nam Hách: “Cảm ơn anh.”

Cố Nam Hách không vui hỏi ngược lại: “Không báo bình an cho bạn trai à?”

Trái tim Phương Tiểu Hi đau đớn giằng xé. Cô không hiểu tại sao vào lúc này Cố Nam Hách vẫn còn nói lời châm biếm. Chẳng lẽ cô gọi điện báo bình an cho Giang Phong Dật thì trong lòng anh sẽ thoải mái lắm sao? Cố Nam Hách lại nói: “Ờ, cũng phải, lấy điện thoại anh gọi cho bạn trai, e là bạn trai em càng lo lắng hơn.” Phương Tiểu Hi có sức chống tay ngồi dậy. Thuốc mê đã hết tác dụng, rồi được ngủ một giấc ngon lành nên giờ tinh thần cô cũng đỡ hơn, nhưng trong lòng đúng là rất khó chịu. Cố Nam Hách thấy cô ngồi dậy thì quýnh lên: “Em còn đang bị thương, ngồi dậy làm gì0hả?” Phương Tiểu Hi không nói, cố sức muốn ngồi dậy. Cô vén chăn ra đứng lên, hai chân vừa chạm xuống đất thì cả người nghiêng ngả.

“Bà cô của tôi ơi, em nằm xuống đi, đừng nhúc nhích được không? Em bị chấn động não đấy, anh không nói đùa đâu...”

Cổ Nam Hách chống hai tay lên ván giường vây lấy Phương Tiểu Hi. Anh sợ cô sẽ va phải chỗ nào hoặc ngã, “Được rồi, là anh sai được chưa? Anh không cố ý nói khích em đâu, được chưa nào?” Phương Tiểu Hi ngồi xuống mép giường, còn Cổ Nam Hách chống tay xuống mép giường, khom người, đầu còn thấp hơn cả cô. Cố Nam Hách khẽ ngước đầu nhìn Phương Tiểu Hi, khiến tầm mắt cô trốn không được mà nó cũng chẳng xong. Ánh mắt Cố Nam Hách vừa thâm tình lại chân thành nhưng đầy bất lực: “Anh thừa nhận, anh ghen tị với cậu ta được chưa? Ai mà chẳng có lúc cáu kỉnh chứ, anh không thể ghen tị với cậu ta à?” Mắt Phương Tiểu Hi cay cay, thì thầm: “Xin lỗi...”

“Là anh nên nói xin lỗi mới đúng, chuyện này đều do anh mà ra. Nếu không phải anh thì Khương Tư Ý sẽ không trút giận lên em.”

Phương Tiểu Hi ngạc nhiên nhìn Cố Nam Hách, “Anh biết là cổ ta? Đã bắt được cô ta rồi sao?”

Cổ Nam Hách lắc đầu, “Cô ta có chứng cứ không ở hiện trường, đã bắt nhưng lại thả ra. Song anh vẫn thấy chuyện này có liên quan đến cô ta.”

“Em nói thật cho anh biết, em đã đụng phải cô ta, là cô ta và người đàn ông chuyển phát nhanh đã bắt cóc em. Lúc đó là cô ta lái xe, dù cô ta không quay đầu lại nhưng em nghe rõ ràng đó là giọng của cô ta.”

“Còn người đàn ông chuyển phát nhanh chính là vệ sĩ riêng của cô ta, tên là A Lực, cũng là người tình của cô ta.” Phương Tiểu Hi trừng to mắt, buột miệng nói: “Cô ta qua lại với vệ sĩ sau lưng anh hay bọn họ vốn đã có quan hệ từ lâu rồi?” Rồi nhận ra mình đã lỡ lời nên cô đằng hắng vài cái, “Xin lỗi, em không nên hỏi nhiều...”

“Sao, giờ em đang thương hại anh à?”

“Em...”

“Không có gì, dù sao số người thương hại và đồng cảm cho anh cũng đã nhiều rồi, có thêm em nữa chẳng là bao.” Cố Nam Hách bắt đầu chế giễu chính mình, “Chính anh cũng cảm thấy bản thân thật đáng thương, vô duyên vô cớ bị bạn gái đá, sau đó tìm được vị hôn thê thì lại bị cô ta cắm cho cái sừng to tướng, vất vả lắm mới khôi phục trạng thái độc thân thì bạn gái lại có người yêu rồi. Ngoảnh đi ngoảnh lại anh vẫn là người cô đơn. Em nghĩ thử xem anh có phải rất đáng thương không?” Rõ ràng là cảnh ngộ thê thảm nhưng từ miệng Cổ Nam Hách nói ra sao lại hài hước thế này. Phương Tiểu Hi muốn cười nhưng không dám cười.

“Em muốn cười thì cười đi, nhịn nữa hại thân đấy.” Thế là cô chẳng khách khí, khóe môi cong cong, mặc dù không tính là thật sự cười nhạo anh, nhưng khói mù trong lòng bất giác đã tan dần. Người đàn ông này luôn có thể dễ dàng làm cô buồn bã khôn nguôi, cũng dễ dàng khiến cô cười vui vẻ. Đã từ lâu từ lâu lắm rồi Phương Tiểu Hi mới có thể mỉm cười thật lòng như vậy. “Này này này, anh nói em cười là em cười thật hả? Thật sự tức cười lắm à? À, anh hiểu rồi, em thấy bạn trai cũ xúi quẩy thì vui lắm đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện