Trước đây, ả cho rằng đây là nhà của Kim Trang Sùng. Ông ta là người có gia đình, ả rất lo sẽ gặp phải vợ con ông ta. Bây giờ vừa thấy Lương Diệu Thần, ả đã hoàn toàn thả lỏng. Hóa ra nơi này không phải là nhà của Kim Trang Sùng. Chẳng qua đây chỉ là nơi ông ta cất giấu tình nhân mà thôi.
Giờ khắc này, ả cẩn thận quan sát Lương Diệu Thần, biết cô ta đang nổi giận, trong lòng ả thật sự vui sướng, “Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ấy. Chuyện này là chuyện không thể bình thường hơn trong giới chúng ta. Cô yên tâm, tôi không nhằm vào kim chủ của cô đâu. So với được bao nuôi, tôi thích độc lập tự chủ hơn.”
Sắc mặt Lương Diệu Thần2lúc trắng lúc xanh. Hà Mộ Tình đang châm chọc cô ta đây mà. Trước giờ cô ta luôn ỷ vào bối cảnh gia đình tốt mà cho rằng mình hơn Hà Mộ Tình một bậc. Lại thêm ưu điểm trẻ trung mà cô ta cảm thấy mình có thể toàn thắng Hà Mộ Tình.
Nhưng bây giờ, cô ta lại bị một đối thủ thua mình mọi thứ chế nhạo, cơn tức này thật khó nuốt trôi. “Cô cút ra ngoài cho tôi.” Lương Diệu Thần nói bằng giọng ra lệnh, còn chỉ tay ra cổng. Hà Mộ Tình lề mà lề mề, vuốt tóc một hồi, chỉnh quần áo một lúc rồi mới cố ý hỏi: “Đúng rồi, tôi vội tới đây quá nên không mang theo đồ trang điểm, cô cho tôi mượn của cô dùng một chút được không?” “Không được!” Lương7Diệu Thần quả thật không thể nhịn được nữa, không cho nát mặt ả ta đã là khoan dung lắm rồi. “Vậy để tôi rửa sơ cái mặt đã nhé, may mà tôi có đeo khẩu trang, lúc về đeo lên là được rồi.” Hà Mộ Tình vẫn chưa muốn đi, cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong phòng tìm toilet, “Bên ngoài có toilet không? Ở đâu vậy?” Nắm đấm của Lương Diệu Thần đã không thể siết chặt hơn nữa. Ngay lúc Hà Mộ Tình đi ngang qua cô ta, cô ta liền vung tay đấm vào gò má xinh đẹp của ả kia một quyền mà không hề suy nghĩ. “Á!” Hà Mộ Tình hoảng hồn hét lên rồi ngã xuống đất, bụm mặt quay đầu chất vấn, “Lương Diệu Thần, sao cô lại đánh tôi?” “Tôi đánh cô là vì cô quá1vô liêm sỉ.”
Hà Mộ Tình cười khẽ một tiếng, “Ha, tôi vô liêm sỉ? Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng nên chế nhạo nhau. Với lại, trước đây tôi không biết cô ở đây. Tôi mà biết thì đã vào khách sạn, nhất định sẽ không tới đây.” “Cô... đúng là đồ không biết xấu hổ!”.
“Lương Diệu Thần, rốt cuộc cô có tư cách gì mà mắng tôi?” Hà Mộ Tình đứng dậy, mặt đau rát nhưng vẻ ngạo mạn của ả vẫn không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng hăng, “Nói trắng ra thì cùng lắm tôi chỉ từng ONS* với ông ta có mấy lần theo nhu cầu thôi, không cần chịu trách nhiệm lẫn nhau. Còn cổ là bị ông ta nuôi nhốt như chim hoàng yến, cô không bằng tôi đâu.”
(*)ONS: One Night Stand: Tình một7đêm
Lương Diệu Thần lại giơ tay lên định đánh nữa.
Lúc này, cửa phòng ngủ vọng đến tiếng thét giận dữ của Kim Trang Sùng, “Ồn ào gì thế?!” Hà Mộ Tình bụm mặt, khóc như mưa chạy tới, nhào thẳng vào lòng ông ta, “Kim tổng, cô ta đánh em.” Tình cảnh này khiến sắc mặt Lương Diệu Thần càng thêm trắng bệch. Cô ta nhìn Kim Trang Sùng chòng chọc, cố tìm kiếm một tia chân tình đối với mình trong mắt ông ta. Kim Trang Sùng nhìn đầu tay in hằn trên mặt Hà Mộ Tình rồi nâng cằm ả lên, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
“Đau lắm!”
Một giây sau, giọng nói của ông ta bỗng trở nên dữ tợn, “Đau sao cô còn không mau cút đi, chờ tôi đánh luôn bên kia à?”
Khụ khụ! Hà Mộ Tình không ngờ cục diện lại thế0này, cảm giác thành tựu tích lũy từ Lương Diệu Thần ban nãy lập tức tiêu tan gần hết, không đi chẳng lẽ chờ bị đánh sao? Thế là cô ta cấp tốc chạy ra cổng, xách giày cao gót của mình, đi chân trần rời khỏi nhà trọ.
Chí ít Lương Diệu Thần đã hơi vui trở lại. Nỗi uất ức mà cô ta kìm nén từ sáng sớm bỗng chốc hóa thành nước mắt rả rích không ngừng, vừa khóc vừa nói: “Nửa đêm hôm qua nhận điện thoại của anh, em sợ anh giận nên bay gấp về trong đêm. Nhưng em nhìn thấy gì khi về đây chứ?”
Kim Trang Sùng nhíu mày không vui, nhưng cũng có chút không đành lòng. “Em nhìn thấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình đang ngủ với người đàn ông của mình trên giường mình.” Cô ta ngừng lại, cười cười rồi nói tiếp, “À, không đúng, sao anh có thể là người đàn ông của em được, em đâu có xứng.” “Đủ rồi, anh đã đuổi cô ta đi, em cũng đã đánh cô ta, đừng làm loạn nữa, dừng lại đi.”
“Em làm loạn? Em làm thế này là làm loạn sao?” Lương Diệu Thần nghẹn ngào nói, “Có phải em nên chuẩn bị dọn nhà không?”
“Dọn nhà làm gì? Đến mức đó sao?” “Chẳng phải anh đã chán ngấy em rồi sao? Vậy em nên biết điều dọn đồ rời đi, đúng không? Chẳng lẽ còn đợi anh đuổi em đi ư?” Kim Trang Sùng cảm thấy nhức đầu, ấn ấn mi tâm nói: “Em muốn làm gì thì làm đi, đừng làm phiền anh.” Trong lòng Lương Diệu Thần chất chứa rất nhiều uất ức, nhưng thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của Kim Trang Sùng mà cô ta không dám khóc lóc làm loạn nữa. Tuy nhiên, bảo cô ta lau khô nước mắt, lập tức lấy lại khuôn mặt tươi cười làm ông ta vui lòng thì cô ta không làm được.
Thế nên cô ta bảo: “Em về đoàn làm phim đây. Hôm nay em có cảnh quay, em đi mà không xin nghỉ, chắc là bên kia rối tung rối mù lên rồi.”
Kim Trang Sùng cũng không có ý định giữ cô ta lại, chỉ nói: “Ngoan ngoãn quay phim đi, diễn xuất tốt mới có thể nhận được tác phẩm lớn.” Câu này không khỏi làm Lương Diệu Thần phỏng đoán ẩn ý của ông ta. Ông ta chuẩn bị giao vai nữ chính trong bộ phim truyền hình sắp tới cho mình sao? Cô ta gật đầu nói: “Vâng.”
***
Sau khi Phương Tiểu Hi tái xuất, danh tiếng tăng vọt, nơi nào có mặt cô là nơi đó đông nghịt. Có yêu cầu hỏi cô chi tiết về vụ bắt cóc, cũng có yêu cầu hỏi cô chi tiết được cầu hôn. Tóm lại là mọi chuyện đều không phải cô chủ đạo, nhưng cô luôn là tâm điểm của sự kiện. Ký giả A: “Tiểu Hi, cố định khi nào sẽ tổ chức hôn lễ với Phong ca: Tổ chức ở đâu? Có thể bật mí được không?” Lâm Thiển che chắn cho cô, một tay đẩy bầy ruồi trước mặt, một tay nắm lấy tay Tiểu Hi. Cô ngăn cản câu hỏi của ký giả, đáp lại: “Cô ấy sẽ không trả lời chuyện riêng tư.”
Ký giả B: “Tiểu Hi, có tin đồn bảo rằng Cổ Nam Hách vẫn theo đuổi cô, vậy cô và Phong ca công khai tin đám cưới có phải là đang đáp lại Cổ Nam Hách không? Rốt cuộc cô và Cố Nam Hách có từng qua lại không?”
Lại là Lâm Thiển từ chối trả lời câu hỏi, cô nói: “Không có tin đám cưới nào hết, không có tin đám cưới nào hết, cho qua cho qua.” Ký giả c: “Trả lời một câu đi mà Tiểu Hi.” Lâm Thiển: “Không thể trả lời!”
Không lâu sau, hình tượng bà la sát hung dữ của Lâm Thiển bị đăng lên báo, làm cô tức chết đi được.
Danh sách chương