Lễ đại thọ 70 tuổi của ông cụ Lâm được tổ chức ở khách sạn quốc tế Hồ Loan trong khu Hồ Loan Cảnh.
Khách sạn nằm sát Hổ Loan Cảnh nổi tiếng thế giới, được xây dựng giữa lòng hồ, nhìn từ bên ngoài giống như nửa quả cầu thủy tinh hình bầu dục. Khi trời tối, toàn bộ đèn được bật lên, nhà hàng phía trên hồ đổ bóng xuống nước, từ xa nhìn vào như được thấy quả cầu trọn vẹn, vô cùng lung linh, vô cùng tráng lệ.
Rõ ràng nhà họ Lâm tốn kém không ít vào lễ mừng thọ này.
Lâm Thiển, Lâm Du mỗi người một bên kéo ông nội ra ngoài. Ông cụ cười híp mắt, không ngờ bữa tiệc lại đông đúc náo nhiệt đến vậy, “Cảm ơn mọi người, cảm ơn cảm ơn, mời ngồi, mời ngồi”
Không riêng gì ông cụ Lâm, ngay cả Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc cũng không ngờ sẽ náo nhiệt đến thế. Vốn chỉ gửi giấy mời đến những vị khách quan trọng nhất, nhưng họ lại đi cùng người thân nên số khách tham dự nhiều hơn dự kiến. Ban đầu chỉ định tổ chức ở sảnh chính, giờ đã phải tăng thêm nằm bàn nữa.
Lâm Bồi nở mày nở mặt, cười rạng rỡ, “Ba, chúc ba ngày ngày tháng tháng năm năm đều vui vẻ như ngày hôm nay? “Cảm ơn anh. Có con cháu bên cạnh lại đều ngoan ngoãn hiếu thuận là ba mãn nguyện rồi”
Lâm Thiển, Lâm Du đỡ ông nội đến ngồi ở bàn chính tiệc rồi ngồi sang bàn bên cạnh. Cục trưởng Trương liếc mắt nhìn Lâm Thiển, hỏi, “Lão Lâm, tôi nhớ không nhầm thì hình như ông chỉ có hai cô con gái thôi, sao lại có thêm một người nữa?”
Lâm Bồi thoáng lúng túng, thân phận của Lâm Thiển bây giờ đã khác lúc trước nhiều, có muốn cũng không thể là cổ như trước. Nhưng Tư lệnh Cố vẫn chưa muốn công khai, nên cũng không có cách nào giới thiệu thân phận của Lâm Thiển được.
“Đó là con gái của chú hai” Chu Mạn Ngọc liếc chồng, mỉm cười giải thích, “Con của Lâm Húc với vợ trước”
Cục trưởng Trương hiểu ý gật đầu, “À, hóa ra là con của chú hai”
Cục trưởng Trương nhìn Lâm Thiển như muốn nói thêm gì đó rồi lại thôi, cũng không biết tin đồn đó là thật hay giả.
Ngay cả nội bộ giới thượng lưu cũng phân chia thứ bậc, gia thế họ Cố không giống họ Lâm. Nhà họ Cố lại trong quân đội nên càng khác biệt. Tuy mọi người trong giới quân đội đều đã biết chuyện Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển, nhưng trong tầng lớp của nhà họ Lâm thì chỉ vài người ở thứ bậc cao nhất mới được nghe nói tới.
Lâm Thiển đến dự khiến mấy cô nàng tiểu thư ngồi bàn này rất ngạc nhiên. Trần Khả Doanh, bạn thân của Lâm Tiêu, cũng quên Lâm Thiển, cợt nhả hỏi: “Tiêu Tiêu, mình cứ nghĩ rằng người kia...” Cô ta chỉ vào Lâm Thiển, “Là em trai của cậu, hóa ra là em gái”.
Quan Thanh Thanh cũng không hề khách khí, “Quạ khoác lông cống cứ ngỡ mình là công, muôn đời qua vẫn là quạ thôi, kể cả đầu thai kiếp khác thì cũng chưa chắc đã biến thành công”
Dư Hoan còn quá quắt hơn, chỉ thẳng mặt cô cười nhạo: “Lâm Thiển, trăm năm mới có được cơ hội ngồi chung bàn với bọn chị, em phải biết quý trọng đấy” Những người này đều là bạn của Lâm Tiêu, trước kia đã từng gặp qua, nhưng lúc đó có người giữ ý, có người nói ra miệng.
Lâm Du muốn phản bác lại nhưng bị Lâm Thiển giữ tay đè xuống. Cho dù mọi người có nói gì, cô cũng chỉ bình thản tươi cười.
“Sao lại cản chị? Cái lũ mồm thối này không nói được câu nào tử tế” Lâm Du khẽ nói đủ để hai người họ nghe.
Lâm Thiển gắp thức ăn cho chị, khuyên nhủ: “Chẳng có đủ thời gian để ăn uống, rảnh đầu mà bao đồng: Ăn nhanh đi.”
Tiệc thọ đã qua hơn phân nửa mà các tiết mục ca nhạc trên sân khấu vẫn chưa chịu ngừng.
Mọi người đang ăn uống linh đình thì tiếng nhạc trên sân khấu chợt ngưng bặt, màn hình LCD lớn ở hai bên sân khấu bỗng nhiên xuất hiện một đoạn video.
Lâm Bồi lúng túng nhìn lên sân khấu, “Chuyện gì vậy?”
Tuy hình ảnh nhòe nhoẹt không rõ nét nhưng vẫn nhận ra được người trong video. Trên màn hình chính là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc.
Khách dự tiệc ở hội trường đều chủ ý hết vào đoạn băng ghi hình. Lúc đầu, họ còn tưởng hai người chuẩn bị tiết mục đặc biệt gì cho cha già. Cho đến khi nghe được câu hỏi thảng thốt “Chuyện gì vậy” của Lâm Bồi thì họ mới biết có biến.
Video không dài, bị cắt nối biên tập chỉ giữ lại tình tiết chính.
Theo hình trên video, cảnh trước Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc mới nói trong trà có bỏ thuốc thì không lâu sau Lâm Thiển xuất hiện. Lâm Thiển uống chén trà Chu Mạn Ngọc mang ra, lập tức hôn mê bất tỉnh. Video lại chuyển cảnh từ phòng ăn đến hành lang khách sạn, hai người đàn ông mặc âu phục đen kéo Lâm Thiển vào phòng.
Hình ảnh dừng lại ở đây, để lại vô vàn suy đoán.
Video chỉ dài hơn một phút đồng hồ, nhanh đến mức Lâm Bồi còn chưa kịp ra khỏi chỗ ngồi thì đã chiếu xong. Video đều là góc quay lén, tuy ngắn nhưng nội dung rất phong phú.
Lâm Bồi hoảng loạn, giậm chân hô to, “Chuyện gì xảy ra vậy, gọi quản lý tới đây mau!”
Lúc này, trên loa chợt vang lên một giọng nữ kể lại từng chi tiết trong đoạn video, “Xin chào mọi người, làm phiền mọi người dùng tiệc, thật có lỗi. Hôm nay tôi muốn nhân cơ hội này để quan khách hiểu rõ hơn về nhà họ Lâm”
“Ai, ai đang nói vậy?” Lâm Bồi điên cuồng chạy lên lùng sục khắp sân khấu mà không có kết quả, “Ai đang nói vậy?”
Giọng nữ kia không nhanh không chậm vẫn tự biên tự diễn, không giấu vẻ đắc ý, “Mọi người chắc hẳn rất tò mò muốn biết vì sao Lâm thị có thể vượt qua được khủng hoảng tài chính? Đây chính là nguyên nhân”
Cả hội trường xôn xao.
“Vợ chồng Lâm Bồi với một quan chức cấp cao có giao dịch không thể tiết lộ, đây chính là bằng chứng đanh thép. Nạn nhân Lâm Thiển chẳng những không ra mặt tố cáo mà lại còn thông đồng hỗ trợ, thật đáng thương, thật đáng buồn, thật đáng tiếc!”
Người phụ nữ kia thở dài rồi im lặng, lúc này chỉ có đoạn video ngắn kia phát trên màn hình.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng kiểm tra máy tính mới ngừng được đoạn video kia.
Nhưng tất cả đều đã muộn, tất cả đều đã bại lộ, không kịp trở tay.
Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc ra sức giải thích, ra sức trấn an xoa dịu quan khách nhưng vẫn vô ích. Quan khách cũng né tránh, rối rít đứng lên.
“Cục trưởng Trương, ngài đừng đi vội, nghe tôi giải thích đã. Chuyện vốn không phải như vậy đầu, cục trưởng Trương, cục trưởng Trương...” “Chủ tịch Trịnh, chúng ta quen biết nhau bao năm, quan hệ của tôi ngài biết rõ nhất, làm gì có quan chức nào, tôi làm sao biết được quan chức cấp cao chứ? Chẳng phải tất cả quan chức chính phủ tôi biết đều là ngài giới thiệu sao, này này...”
Đang là thời điểm kiểm tra nghiêm ngặt, Lâm Bồi có giao dịch bất hợp pháp với quan chức cấp cao sớm muộn gì cũng bị điều tra, ai dám thân thiết với ông ta nữa?
Ông cụ Lâm lại càng thêm kinh hãi, mới vui mừng vô hạn giờ đã vô cùng bi đát, vì tuổi cao sức yếu mà đứng thở dốc.
Mới rồi còn nhộn nhịp, giờ đã đìu hiu. Chỉ một đoạn video, chỉ một lời thoại, chỉ trong vòng một phút đồng hồ mà hủy hoại cả gia đình họ Lâm, thật cao tay!
Lâm Du vẫn còn chưa hết bàng hoàng ngồi im sững sờ, “Chuyện này là sao? Thiển Thiển, đúng là có chuyện ba mẹ chị bỏ thuốc em hả?” Nhưng khi quay đầu lại thì cô đã không còn thấy Lâm Thiển đầu, “Thiển Thiển, em đâu rồi, Thiển Thiển?”
Lúc này, Lâm Thiển đã vội chạy tới chỗ ông nội, “Lâm Du, còn cuống quýt cái gì, đến giúp em một tay, đi tìm thuốc của ông mang lại đây”
Cả bữa tiệc bỗng dưng ngổn ngang hỗn loạn!
Khách sạn nằm sát Hổ Loan Cảnh nổi tiếng thế giới, được xây dựng giữa lòng hồ, nhìn từ bên ngoài giống như nửa quả cầu thủy tinh hình bầu dục. Khi trời tối, toàn bộ đèn được bật lên, nhà hàng phía trên hồ đổ bóng xuống nước, từ xa nhìn vào như được thấy quả cầu trọn vẹn, vô cùng lung linh, vô cùng tráng lệ.
Rõ ràng nhà họ Lâm tốn kém không ít vào lễ mừng thọ này.
Lâm Thiển, Lâm Du mỗi người một bên kéo ông nội ra ngoài. Ông cụ cười híp mắt, không ngờ bữa tiệc lại đông đúc náo nhiệt đến vậy, “Cảm ơn mọi người, cảm ơn cảm ơn, mời ngồi, mời ngồi”
Không riêng gì ông cụ Lâm, ngay cả Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc cũng không ngờ sẽ náo nhiệt đến thế. Vốn chỉ gửi giấy mời đến những vị khách quan trọng nhất, nhưng họ lại đi cùng người thân nên số khách tham dự nhiều hơn dự kiến. Ban đầu chỉ định tổ chức ở sảnh chính, giờ đã phải tăng thêm nằm bàn nữa.
Lâm Bồi nở mày nở mặt, cười rạng rỡ, “Ba, chúc ba ngày ngày tháng tháng năm năm đều vui vẻ như ngày hôm nay? “Cảm ơn anh. Có con cháu bên cạnh lại đều ngoan ngoãn hiếu thuận là ba mãn nguyện rồi”
Lâm Thiển, Lâm Du đỡ ông nội đến ngồi ở bàn chính tiệc rồi ngồi sang bàn bên cạnh. Cục trưởng Trương liếc mắt nhìn Lâm Thiển, hỏi, “Lão Lâm, tôi nhớ không nhầm thì hình như ông chỉ có hai cô con gái thôi, sao lại có thêm một người nữa?”
Lâm Bồi thoáng lúng túng, thân phận của Lâm Thiển bây giờ đã khác lúc trước nhiều, có muốn cũng không thể là cổ như trước. Nhưng Tư lệnh Cố vẫn chưa muốn công khai, nên cũng không có cách nào giới thiệu thân phận của Lâm Thiển được.
“Đó là con gái của chú hai” Chu Mạn Ngọc liếc chồng, mỉm cười giải thích, “Con của Lâm Húc với vợ trước”
Cục trưởng Trương hiểu ý gật đầu, “À, hóa ra là con của chú hai”
Cục trưởng Trương nhìn Lâm Thiển như muốn nói thêm gì đó rồi lại thôi, cũng không biết tin đồn đó là thật hay giả.
Ngay cả nội bộ giới thượng lưu cũng phân chia thứ bậc, gia thế họ Cố không giống họ Lâm. Nhà họ Cố lại trong quân đội nên càng khác biệt. Tuy mọi người trong giới quân đội đều đã biết chuyện Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển, nhưng trong tầng lớp của nhà họ Lâm thì chỉ vài người ở thứ bậc cao nhất mới được nghe nói tới.
Lâm Thiển đến dự khiến mấy cô nàng tiểu thư ngồi bàn này rất ngạc nhiên. Trần Khả Doanh, bạn thân của Lâm Tiêu, cũng quên Lâm Thiển, cợt nhả hỏi: “Tiêu Tiêu, mình cứ nghĩ rằng người kia...” Cô ta chỉ vào Lâm Thiển, “Là em trai của cậu, hóa ra là em gái”.
Quan Thanh Thanh cũng không hề khách khí, “Quạ khoác lông cống cứ ngỡ mình là công, muôn đời qua vẫn là quạ thôi, kể cả đầu thai kiếp khác thì cũng chưa chắc đã biến thành công”
Dư Hoan còn quá quắt hơn, chỉ thẳng mặt cô cười nhạo: “Lâm Thiển, trăm năm mới có được cơ hội ngồi chung bàn với bọn chị, em phải biết quý trọng đấy” Những người này đều là bạn của Lâm Tiêu, trước kia đã từng gặp qua, nhưng lúc đó có người giữ ý, có người nói ra miệng.
Lâm Du muốn phản bác lại nhưng bị Lâm Thiển giữ tay đè xuống. Cho dù mọi người có nói gì, cô cũng chỉ bình thản tươi cười.
“Sao lại cản chị? Cái lũ mồm thối này không nói được câu nào tử tế” Lâm Du khẽ nói đủ để hai người họ nghe.
Lâm Thiển gắp thức ăn cho chị, khuyên nhủ: “Chẳng có đủ thời gian để ăn uống, rảnh đầu mà bao đồng: Ăn nhanh đi.”
Tiệc thọ đã qua hơn phân nửa mà các tiết mục ca nhạc trên sân khấu vẫn chưa chịu ngừng.
Mọi người đang ăn uống linh đình thì tiếng nhạc trên sân khấu chợt ngưng bặt, màn hình LCD lớn ở hai bên sân khấu bỗng nhiên xuất hiện một đoạn video.
Lâm Bồi lúng túng nhìn lên sân khấu, “Chuyện gì vậy?”
Tuy hình ảnh nhòe nhoẹt không rõ nét nhưng vẫn nhận ra được người trong video. Trên màn hình chính là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc.
Khách dự tiệc ở hội trường đều chủ ý hết vào đoạn băng ghi hình. Lúc đầu, họ còn tưởng hai người chuẩn bị tiết mục đặc biệt gì cho cha già. Cho đến khi nghe được câu hỏi thảng thốt “Chuyện gì vậy” của Lâm Bồi thì họ mới biết có biến.
Video không dài, bị cắt nối biên tập chỉ giữ lại tình tiết chính.
Theo hình trên video, cảnh trước Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc mới nói trong trà có bỏ thuốc thì không lâu sau Lâm Thiển xuất hiện. Lâm Thiển uống chén trà Chu Mạn Ngọc mang ra, lập tức hôn mê bất tỉnh. Video lại chuyển cảnh từ phòng ăn đến hành lang khách sạn, hai người đàn ông mặc âu phục đen kéo Lâm Thiển vào phòng.
Hình ảnh dừng lại ở đây, để lại vô vàn suy đoán.
Video chỉ dài hơn một phút đồng hồ, nhanh đến mức Lâm Bồi còn chưa kịp ra khỏi chỗ ngồi thì đã chiếu xong. Video đều là góc quay lén, tuy ngắn nhưng nội dung rất phong phú.
Lâm Bồi hoảng loạn, giậm chân hô to, “Chuyện gì xảy ra vậy, gọi quản lý tới đây mau!”
Lúc này, trên loa chợt vang lên một giọng nữ kể lại từng chi tiết trong đoạn video, “Xin chào mọi người, làm phiền mọi người dùng tiệc, thật có lỗi. Hôm nay tôi muốn nhân cơ hội này để quan khách hiểu rõ hơn về nhà họ Lâm”
“Ai, ai đang nói vậy?” Lâm Bồi điên cuồng chạy lên lùng sục khắp sân khấu mà không có kết quả, “Ai đang nói vậy?”
Giọng nữ kia không nhanh không chậm vẫn tự biên tự diễn, không giấu vẻ đắc ý, “Mọi người chắc hẳn rất tò mò muốn biết vì sao Lâm thị có thể vượt qua được khủng hoảng tài chính? Đây chính là nguyên nhân”
Cả hội trường xôn xao.
“Vợ chồng Lâm Bồi với một quan chức cấp cao có giao dịch không thể tiết lộ, đây chính là bằng chứng đanh thép. Nạn nhân Lâm Thiển chẳng những không ra mặt tố cáo mà lại còn thông đồng hỗ trợ, thật đáng thương, thật đáng buồn, thật đáng tiếc!”
Người phụ nữ kia thở dài rồi im lặng, lúc này chỉ có đoạn video ngắn kia phát trên màn hình.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng kiểm tra máy tính mới ngừng được đoạn video kia.
Nhưng tất cả đều đã muộn, tất cả đều đã bại lộ, không kịp trở tay.
Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc ra sức giải thích, ra sức trấn an xoa dịu quan khách nhưng vẫn vô ích. Quan khách cũng né tránh, rối rít đứng lên.
“Cục trưởng Trương, ngài đừng đi vội, nghe tôi giải thích đã. Chuyện vốn không phải như vậy đầu, cục trưởng Trương, cục trưởng Trương...” “Chủ tịch Trịnh, chúng ta quen biết nhau bao năm, quan hệ của tôi ngài biết rõ nhất, làm gì có quan chức nào, tôi làm sao biết được quan chức cấp cao chứ? Chẳng phải tất cả quan chức chính phủ tôi biết đều là ngài giới thiệu sao, này này...”
Đang là thời điểm kiểm tra nghiêm ngặt, Lâm Bồi có giao dịch bất hợp pháp với quan chức cấp cao sớm muộn gì cũng bị điều tra, ai dám thân thiết với ông ta nữa?
Ông cụ Lâm lại càng thêm kinh hãi, mới vui mừng vô hạn giờ đã vô cùng bi đát, vì tuổi cao sức yếu mà đứng thở dốc.
Mới rồi còn nhộn nhịp, giờ đã đìu hiu. Chỉ một đoạn video, chỉ một lời thoại, chỉ trong vòng một phút đồng hồ mà hủy hoại cả gia đình họ Lâm, thật cao tay!
Lâm Du vẫn còn chưa hết bàng hoàng ngồi im sững sờ, “Chuyện này là sao? Thiển Thiển, đúng là có chuyện ba mẹ chị bỏ thuốc em hả?” Nhưng khi quay đầu lại thì cô đã không còn thấy Lâm Thiển đầu, “Thiển Thiển, em đâu rồi, Thiển Thiển?”
Lúc này, Lâm Thiển đã vội chạy tới chỗ ông nội, “Lâm Du, còn cuống quýt cái gì, đến giúp em một tay, đi tìm thuốc của ông mang lại đây”
Cả bữa tiệc bỗng dưng ngổn ngang hỗn loạn!
Danh sách chương