Sau khi rời khỏi thẩm mỹ viện, Lâm Du chạy thẳng về nhà, đông tây nam bắc, không đâu bằng nhà mình. Thành Để có lung linh đến mức nào thì cô vẫn phải về nhà.

Huống chi, ở lại Thành Để cũng không làm cho cô đến gần Cố Đông Quân hơn.

Lâm Thiển chỉ có thể về nhà một mình, vừa đi vừa suy nghĩ, không lẽ cô đúng là cậu Thiển hấp dẫn cả nam lẫn nữ thật sao? Bị một người con gái theo dõi làm cho cô thêm tò mò, cũng thêm bối rối.

“Ai da, càng nghĩ càng biến thái. Mình đã có chồng rồi, không nhẽ vẫn còn có người theo đuổi?” Lại còn là con gái, càng nghĩ càng thấy nổi da gà.

Lâm Thiển vẫn gan lì không quay đầu lại, vì cô biết, chỉ cần quay đầu lại là lộ ra cô đã biết có người đi theo, đối phương lại càng thêm thận trọng.

Cô coi như không có chuyện gì vẫn bước về trước. Lúc thì dừng lại tìm đường, lúc lại dừng lại xem cửa hàng, nhàn hạ cưỡi ngựa xem hoa, nhưng thật ra cô đang tìm chỗ nào đó có thể nhìn thấy ánh phản chiếu.

Em gái, hôm nay chị đây không tóm được em thì sẽ tự đâm đầu xuống đất.

Hạ quyết tâm xong, Lâm Thiển không vội về nhà. Khó khăn lắm cổ mới được ra ngoài một lần, đương nhiên phải thoải mái xõa khắp thành phố rồi.

Sau khi khu vui chơi Lạc Ngoạn bị đóng cửa, cửa hàng đậu hũ thối kia cũng đóng cửa theo. Nhưng không chỉ nơi này mới có đậu hũ thối ngon, ở khu Lão Nhai cũng còn một tiệm nổi tiếng nữa.

“Ôi, xếp hàng dài thế...” Lâm Thiển ngó trái ngó phải vẫn không nhìn thấy cuối hàng. Cổ hơi nản lòng, nhưng ngửi thấy mùi hương nồng nặc, lại nhìn đến miếng đậu hũ vuông vuông vàng rộm trong chảo lại thấy thòm thèm, nước miếng túa ra đầy miệng.

“Cô ơi, mời xếp hàng phía sau đi.”

“À, tôi nhìn trước để có động lực thôi” Lâm Thiển cắn môi, miệng đầy nước miếng cũng không nói nhiều, xếp hàng thì xếp hàng, dù sao bà đây cũng thừa thời gian.

Thế nên cô đi dọc theo hàng dài xuống phía cuối.

Khu Lão Nhai khá cũ, đường phố nhỏ, tạp nham, giao thông hỗn loạn, nhưng người không hề thưa thớt. Đường đã chật lại còn đây người xếp hàng dài càng thêm chật chội, chỉ có thể chen chúc nhau mà đứng.

Lâm Thiển chen vào bên trong, đoạn đường hẹp chỉ bằng nửa người, cố lách qua, đột nhiên quay ngoắt lại nhìn.

Phía sau không thấy ai khả nghi.

Cuối hàng vừa đụng ngay cửa ngõ hẻm, gió lớn quét đến vừa mạnh vừa lạnh, Lâm Thiển đang đứng xếp hàng vội vàng đội mũ lông lên.

Mũ của cô rất rộng, lại còn có lớp lông dày che phủ hết gần nửa gương mặt. Từ trong mũ cô len lén quan sát bốn phía.

Xung quanh cô cũng không thấy ai khả nghi.

Trời sắp tối, cuối cùng cũng đến lượt, vừa lạnh vừa đói, cố mua hẳn năm phần đậu hũ.

Cô mà ăn hết năm phần đậu hũ này thì đảm bảo sẽ bốc mùi đến tận ba ngày.

Lâm Thiển vừa đi vừa ăn, cố tình không về nhà, quyết tâm hành chết người kia.

Sắc trời hơi tối, Lâm Thiển ăn đậu hũ thối no bụng lại ôm theo cốc trà sữa nóng lượn lờ trên đường.

Cô nghĩ thầm, thời tiết khắc nghiệt thế này, người kia chưa ăn chưa uống gì, chịu lạnh chịu đói một mực đi theo cô là vì động cơ gì? Rốt cuộc là có ý đồ gì?

Con đường này rất dài, hàng cây cổ thụ bên đường cũng không có lá, thân cây trơ trụi, có đèn đường nhưng quang cảnh vẫn không bớt tiêu điều ảm đạm.

Lâm Thiển cảm thấy càng đi càng thêm lạnh, không bắt được người mà cả bản thân cũng chết héo.

“Ai ui...” Cố đột nhiên ngồi thụp xuống, hai tay ôm bụng, vẻ mặt đầy đau đớn, “A...ai ui... ai ui... Đau, đau quá...” Cô ngồi bệt xuống ven đường, gần như nằm rạp xuống đất.

Cô giơ tay mò mẫm điện thoại trong túi, lúc mò được thì cầm lên run rẩy, run rẩy, phịch, điện thoại di động rơi thẳng xuống đất.

Cô thuận thế ngã rạp xuống, hơi thở yếu ớt kêu, “Cứu tôi, cứu tôi...”

Dàn dựng cảnh thế này, đến bản thân cô cũng tự bái phục mình.

Lúc này tiếng chân dồn dập từ phía sau ngày càng rõ, ngày càng gần.

“Có sao vậy?”

Lâm Thiển cười thẩm, mặt nhăn nhó ngẩng lên, không khỏi sửng sốt, suýt chút nữa thì lộ sơ hở.

Người con gái này có dáng dấp thanh tú, cũng xấp xỉ tuổi cô, đôi mắt xếch sắc bén, rất trang nhã, rất ưa nhìn. Cô gái rất cao, so với nữ sinh bình thường thì cao hơn một chút, cũng rất khỏe mạnh. Cánh tay vừa hạ xuống thì cô đã thấy cả người bị kéo lên rồi.

Quan trọng là, cô gái có mái tóc dài tết bím, mặc áo đen quần đen. Vừa nhìn thấy bộ đồ này, cô lập tức khẳng định người theo dõi mình chính là cô gái này. Mà đồ giữ ấm của cô gái này chỉ có duy nhất chiếc khăn quàng cổ khống dày chút nào.

Cô tiếp tục giả vờ đau, dốc sức chớp mắt ép nước mắt ra ngoài, “Tôi đau bụng... hu hu...”

Cô thừa cơ nhìn kỹ cô gái, đôi mắt, chóp mũi bị lạnh đỏ bừng bừng, môi hơi khô nẻ, hai tay cũng đỏ tấy, làm cô có chút áy náy.

“Cô ăn nhiều đậu hũ thối như vậy sẽ bị tiêu chảy, thích mấy cũng không nên ăn nhiều như thế? Cô gái vô cùng sốt ruột, không mảy may nghi ngờ, “Cô chịu khó một chút, để tôi gọi xe cấp cứu”

Lâm Thiển lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, nghiêm giọng hỏi lại, “Làm sao cô biết tôi ăn nhiều đậu hũ, không lẽ cô theo dõi tối?”

“...” Cô gái bừng tỉnh, nét mặt lúng túng, đằng hắng, “À... tôi tôi... Tôi không có. Vừa rồi tôi cũng đứng đấy xếp hàng, tình cờ gặp cô cũng đi mua”

“À, trùng hợp như vậy sao?” Lâm Thiển từ từ gây sức ép.

Cô gái cười trừ, ngây ngô không biết nói gì.

Trong quán lẩu, nồi lẩu tỏa hơi nghi ngút. Vật liệu đa dạng phong phú trong nồi lẩu sôi sùng sục dưới lớp váng dầu điều đỏ, nước sốt đẹp mắt, lại thêm không khí hừng hực kia khiến người ta ấm áp lên.

Lâm Thiển nhúng thịt dê đưa lên, còn xiên thêm mấy viên thịt rưới đầy nước sốt điều, nói: “Ăn từ từ thôi, vẫn còn nhiều, có lạnh không?”

Lý Bất Ngữ lắc đầu, một miệng đầy thịt dê mà vẫn định há miệng cắn thịt viên, “Không lạnh, không lạnh, cảm ơn chị dâu”

“Còn muốn ăn gì nữa thì ăn đi”

“Đủ rồi đủ rồi, chỗ này cũng chưa ăn hết mà, ngon quá, cảm ơn chị dâu”

Lâm Thiển nghe cô ta một tiếng gọi chị dâu, hai tiếng gọi chị dâu, cảm thấy rất tò mò, hỏi: “Có phải cô theo dõi tôi lâu rồi không? Cổ đi theo tôi làm gì? Thời tiết lạnh thế này, tôi vừa ra khỏi của cô đã đi theo, không lạnh sao? Không có chuyện gì khác để làm à?”

Lý Bất Ngữ vẫn mải miết ăn, một là rất đói, hai nữa là quá lạnh. Ăn lẩu vào ấm cả người, thỉnh thoảng có ngẩng đầu lên mỉm cười, không hề hay biết nước sốt dính cả bên mép.

Lâm Thiển khó xử nhìn, “Rốt cuộc là cô theo tôi làm gì?”

Lý Bất Ngữ ngượng ngùng nói: “Chị dâu, tôi là Lý Bất Ngữ, anh trai tôi là Lý Bất Ngôn, là cảnh vệ bên người của thủ trưởng Cố, nói vậy chị hiểu chưa?”

Lâm Thiển nửa hiểu nửa không, “Vậy sao cô lại theo dõi tối?”

“Lần trước chị bị người ta bắt cóc, thủ trưởng lo lắng cho chị nên cử tôi lén đi theo bảo vệ. Nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ chị, đảm bảo an toàn cho chị, giờ chị hiểu chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện