“Thật à?”

“Đương nhiên là thật rồi, anh dông dài như ông già vậy, quản cái này cái nọ, còn trẻ mà lấy đầu ra nhiều quy tắc thế. Anh không ở nhà, em muốn làm gì thì làm, tự do biết mấy

Cố Thành Kiêu nhéo cổ thật mạnh, “Em đúng là đồ vô tâm”

“Ui, đau!” Lâm Thiển bắt lấy tay anh giữ lại, “Em còn chưa hỏi anh đấy, làm gì mà tìm lính đặc công nữ để theo dõi em. Cứ nghĩ tới chuyện em móc cứt mũi cũng bị anh nhìn thấy, tưởng em không cần mặt mũi à?”

Cố Thành Kiêu kim cổ tay cô lại, tiếp tục nhéo cô, còn nhéo mạnh hơn.

Lâm Thiển đau đến nhe răng, cắn vào cằm anh, kháng nghị: “Da thịt em mịn màng mềm mại bị anh nhéo đau lắm biết không, dịu dàng chút được không?”

Cố Thành Kiêu cúi đầu nhìn cô chăm chú, không nói gì.

Lâm Thiển vẫn chờ anh đánh trả, không ngờ anh lại sớm lại trận, cô nói khẽ, “Em đùa với anh mà, sao vậy?”

“Anh biết. Thiển Thiển, lần này anh thật sự phải rời khỏi đây một thời gian, không thể ăn Tết cùng em rồi”

Chẳng hiểu sao lòng thương cảm đột nhiên dâng lên như thủy triều, cuốn sạch hết tâm tư rạo rực của cô, “Thật à?”

Lâm Thiển bỗng ôm chặt lấy anh, khó chịu trong lòng.

Bầu không khí yên tĩnh gần như đọng lại, dù trong bóng tối Cố Thành Kiêu cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ bĩu môi khóc thút thít của cô. Anh ôm cổ, nhẹ giọng thì thầm an ủi, “Em hãy ngoan ngoãn ở nhà tu thân dưỡng tính chờ anh về. Ba mẹ anh sẽ không phản đối hôn sự của chúng ta nữa, nhưng muốn bọn họ thật lòng chấp nhận có lẽ phải cần chút thời gian. Em phải hiểu chuyện một chút, đón giao thừa cùng bọn họ, năm mới qua chúc Tết bọn họ, làm tốt những việc con cháu nên làm thì bọn họ sẽ rất vui. Coi như em làm thay anh, được không?”

“Dạ được, tất cả đều nghe theo anh hết.”

“Nếu mẹ anh làm khó dễ em, có thể nhịn thì nên nhịn, bà chỉ nói cho sướng miệng thôi, nói đã nghiện rồi thì xong hết. Còn nếu không thể nhịn...”

“Em nhịn!” Lâm Thiển bảo đảm, “Em có thể hóa thân thành Ninja Rùa, bởi vì bọn họ là ba mẹ anh.”

“Tốt, ngoan”

Cố Thành Kiêu hôn lên tóc cô, bầu trời ngoài cửa sổ dần sáng lên. Mặt trời sắp mọc, sau cơn bão tuyết, không khí trở nên trong lành và im ắng, có thể mơ hồ nghe được cả tiếng còi hơi nơi xa.

“Trời sắp sáng rồi, ngủ đi”

Lâm Thiển vùi đầu vào hõm cổ anh, gác chân lên hông anh, “Chờ em ngủ rồi anh mới đi được không?”

“Được.”

“Một lời đã định, vậy bây giờ em chơi game, có thể kiên trì ba ngày ba đêm không ngủ” Nói rồi cô hơi ngẩng đầu lên, làm bộ như muốn xuống giường.

Cố Thành Kiêu bó tay cười, ngang ngược kéo cô lại, đè đầu cô xuống, “Đại tiểu thư của anh, em ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Cái gì mà đại tiểu thư, em rõ ràng là công chúa nhỏ”

“... Được, công chúa nhỏ của anh, mau ngủ đi”

“Không được bảo người theo dõi em”

“Được, cái gì cũng đồng ý với em hết.”

“Hát ru cho em ngủ đi”

“...” Cố Thành Kiêu cự tuyệt, “Quất em hai roi được không?”

“Được được, đến đây đến đây, không quất thì anh là chó con.”

“...” Cố Thành Kiêu hoàn toàn chịu thua cổ, vừa buồn cười vừa tức giận nói, “Gâu gâu”

Lâm Thiển phụt cười, hóa ra thủ trưởng Cố cao ngạo lạnh lùng này lại là người ngoài đạo mạo trong lẳng lơ ha ha ha ha.

Trời dần sáng lên, mặt trời nhô lên từ đằng Đông, ánh bình minh tỏa sáng khắp nơi, nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời. Sau cơn tuyết rơi, bầu trời trong xanh vô cùng, còn có chút kỳ ảo.

Lâm Thiển không biết Cố Thành Kiêu đã đi từ lúc nào, chỉ có chăn ấm mới có thể lấp đầy cảm giác mất mát trong lòng cô. Cô hoảng hốt khi cảm thấy mình đã bắt đầu nhớ Cố Thành Kiêu.

Rời khỏi giường ra ban công hóng gió, nhìn mảng tuyết trắng xóa mênh mông, trong lòng Lâm Thiển bình yên đến kỳ lạ. Tất cả sự xốc nổi và bất an đều từ từ lắng xuống.

Dưới lầu, đám người giúp việc đang dọn tuyết trong sân nhà. Đêm qua tuyết rơi rất nhiều, có chỗ tích tụ cao cả nửa mét, người giẫm lên trên gần như không thể cất bước đi tiếp.

Đám người giúp việc quét tuyết bên ngoài, sân nhà lớn bị chia thành hai bên.

“Thiếu phu nhân, cô dậy rồi...” Tiểu Linh vẫy tay gọi cô, “Có muốn ăn chút gì không?”

Lâm Thiển: “Không cần đâu, chờ ăn cơm trưa luôn cũng được, sao cô không gọi tôi dậy?”

Tiểu Linh: “Thiếu gia dặn cứ để cố ngủ thoải mái ạ”

Mặt Lâm Thiển bất giác ửng hồng.

Tiểu Linh nói tiếp, “Thiếu phu nhân, buổi sáng bưu điện có gửi đến cho cô một phong thư đấy”

Một phong thư? Lâm Thiển khựng lại hai giây, chẳng lẽ là phiếu điểm thi cuối kỳ? “Tôi xuống ngay” Cô vội vàng đóng sập cửa sổ lại, lo lắng chạy xuống nhà.

Phong thư được đặt trên bàn trà cùng với rất nhiều tạp chí, cô vội cầm lên xé ra.

Thế nhưng lại không dám mở ra xem, cô đấu tranh tư tưởng rất lâu, híp mắt, mím môi, sau đó mới len lén mở ra.

“Móa, sao lại thế này?! Có mấy phẩy cũng không cho!” Cô tức giận đến mức đập phiếu điểm xuống bàn trà, ba môn học không đạt, đều chỉ thiếu có ba bốn phẩy.

Thật ra, nói tới học lực thì lần thi cuối kỳ này cô đã tiến bộ nhiều rồi, chí ít không đỏ lè hết như lúc trước. Nhưng sự tiếc nuối xém chút đã đạt thật biết tra tấn người mà.

Đúng lúc này Lâm Du gọi điện tới, “Nhận được phiếu điểm chưa Tiểu Thiển?”

“Chưa, tuyết lớn tắc đường, chưa nhận được”

Lâm Du cười trong điện thoại, hỏi: “Trượt mấy môn?”

Lâm Thiển trợn mắt, chỉ muốn nổi đóa, nói: “Ba môn, thật là tức chết, chỉ thiếu có ba bốn phẩy, thầy giáo có thù với em mà”

“ y da, không tệ nha, tiến bộ thần tốc, em phải hài lòng chứ?”

“Em rất không hài lòng với cách chấm bài thi của thầy giáo”

“Ha ha ha, sao em không hỏi chị thi được mấy phẩy?”

“... Em không muốn biết chút nào.”

“Ha ha ha ha, học bổng hạng nhất lại thuộc về chị rồi”

Lâm Thiển nhăn nhó, còn có thể vui vẻ làm bạn được không chứ? “Em bận nhiều việc lắm, cúp máy đây!”

Trước đây, khi nghỉ định kỳ hàng năm, dù là nghỉ hè hay nghỉ đông, cô đều vui vẻ như chim non, hoặc ra ngoài đi làm, hoặc đi du lịch, có thế nào cũng vui vẻ.

Thế nhưng kỳ nghỉ đông năm nay, cô cảm thấy cực kỳ nhàm chán.

Nhất là Lâm Du đến rồi lại về, Cố Thành Kiêu về rồi lại đi, cô cảm thấy rất chán ngán.

Cũng may là sắp đến giao thừa rồi.

Gần cuối năm, nhà họ Cố tiến hành tổng vệ sinh nhà tổ một lần, còn trang trí đơn giản, thoáng chốc liền cảm giác được không khí Tết.

Vừa sang năm mới, nhà họ Cố vô cùng bận rộn, chẳng những có rất nhiều người đến nhà chúc Tết, mà còn tổ chức liên hoan long trọng mời gần cả trăm bạn bè thân thích đến dự.

Hàng năm cứ vào thời điểm này thì Diệp Thiến Như đều đích thân ra cổng đón khách. Đây chẳng những là thể diện của chồng bà, mà còn là thể diện của cả gia tộc họ Cố nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện