Đôi mắt của Thượng Quan hiện lên tia kinh ngạc. Thẩm Tiêu chưa bao giờ đối với anh như vậy? Cô rốt cuộc thế này là thế nào? Thẩm Tiêu dường như mất kiên nhẫn, cô cố kìm nén cảm xúc tránh xa Thượng Quan một khoảng cách nhất định. Đúng lúc này, một người phụ nữ bước từ trên xe xuống. Cô ta tháo chiếc kính râm xuống thản nhiên đi tới khoác vào tay của Thượng Quan.
- Thật không ngờ cô lại được xá tội nhanh vậy. Nhưng vào tù vẫn là vào tù thôi.
Thẩm Tiêu sững sờ. Mã Đoan lại càng được nước lấn tới. Nhưng Thượng Quan có vẻ không vui rụt tay lại. Anh quay sang nhìn Mã Đoan bực tức.
- Cô tới tìm cô ấy?
- Là em tới tìm cô ấy... nhưng để mời cô ấy tham dự đám cưới của chúng ta.
- Cô...
Thượng Quan vốn định giấu cô về việc này để tìm cách giải quyết ổn thỏa bên phía ba mẹ anh. Nhưng thật không ngờ Mã Đoan lại hành động nhanh như vậy. Thẩm Tiêu nhìn hai con người trước mặt, họ quả mà một đôi. Chẳng giống như cô, hiện tại bộ dạng này rất thê thảm. Thẩm Tiêu quay người định bỏ đi nhưng Thương Quan nhanh chóng chạy tới chắn trước mặt cô.
- Thẩm Tiêu, em hãy nghe anh nói... thật ra anh...
Mã Đoan đi tới chặn đứng lời nói của Thượng Quan. Cô ta kéo Thượng Quan lại trừng mắt.
- Cô ấy muốn đi thì anh níu kéo cái gì? Anh còn phải đưa em đi thử váy cưới nữa mà!
Giằng co mãi cho tới khi Thượng Quan chú ý thì cô đã đi mất từ bao giờ. Đoàn người mỗi lúc một đông, anh không thấy bóng dáng của cô đâu cả. Thượng Quan tức giận hất tay của Mã Đoan ra khiến cô ta không kịp trở tay ngã xuống đất.
- Đủ rồi! Tôi có thể chấp nhận lấy cô nhưng cô lại không biết an phận mà tìm cô ấy gây sự! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Thượng Quan còn không để ý tới Mã Đoan, anh quay người lên xe phóng ngay đi. Mã Đoan khó chịu nhích người đứng dậy. Cô ta là thiên kim tiểu thư của Mã Gia, là á hậu điện ảnhtrong showbiz. Vậy mà lại có ngày bị đối xử như vậy ở ngoài đường. Đấy mắt cô ta hiện lên tia tàn ác. Ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.
- Lập tức sai người tìm Thẩm Tiêu rồi xử lí cô ta luôn cho tôi! Tôi muốn ngay ngày mai cô ta phải biến mất!
Cất điện thoại đi rồi, Mã Đoan vẫn chưa nguôi cơn giận. Để rồi Thượng Quan sẽ nhớ tới con ả đó bao lâu.
[....]
Thẩm Tiêu dừng bước lại trước cổng chính nhà họ Thẩm. Đôi chân của cô mỏi nhừ đến nỗi chả buồn muốn nhấc nữa. Cô đưa tay vuốt lại mái tóc rối của mình rồi bấm chuông cổng. Lúc sau có người ra mở cổng. Đó là cô Trần.
- Thẩm Tiêu? Sao cháu lại về đây?
Cô Trần vội vàng mở cửa cho cô. Thẩm Tiêu lễ phép chào hỏi xong cả hai người đều đi vào bên trong. Thẩm Gia lúc trước cũng huy hoàng không kém các gia tộc khác nhưng từ khi trưởng lão mất thì kinh tế xuống dốc trầm trọng. Vì vậy mà biệt thự bao năm không sửa sang lại vẫn cũ như xưa, tuy nhiên vẫn còn nhiều chỗ hư hại nặng.
- Cô Trần... Nhị gia và Tam gia... hai người đó đâu?
Nghe Thẩm Tiêu hỏi, đáy mắt cô Trần hiện lên tia buồn. Cô Trần vừa đi vừa nói. Hai người đó... vừa qua đời từ tháng trước....
Không cần nghe cô Trần nói, Thẩm Tiêu cũng hiểu ra vấn đề. Bước chân của cô dừng lại ở bàn thờ vẫn còn hương khói trước đại sảnh. Trên đó đặt hai bài vị của Nhị Gia và Tam Gia. Là do cô tới muộn rồi sao? Thẩm Gia từ đây coi như chấm dứt?
Bỗng phía bên ngoài có tiếng trẻ con. Một đứa bé trai tầm 5 tuổi từ ngoài chạy vào ôm lấy chân của cô Trần. Thẩm Tiêu im lặng nhìn đứa bé. Nó có nét giống với vị trưởng lão trước kia. Cô Trần cúi xuống ôm lấy đứa bé rồi bế nó lên.
- Thẩm Gia bây giờ chỉ còn lại cô và tiểu thiếu gia. Nó là con trai duy nhất của tam gia và vợ ngài ấy. Ba mẹ của tiểu thiếu gia qua đời nên hiện tại là cô phụ trách chăm sóc.
Cả căn biệt thự cổ chỉ vẻn vẹn có hai người? Trái tim của Thẩm Tiêu bỗng thắt lại. Cô không ngờ tình cảnh lại quá đến mức thảm thương như vậy.
- Rồi... cô có dự tính gì chưa?
- Ngày mai cô sẽ đưa Tiểu thiếu gia về quê sống. Căn biệt thự này.... chắc phải bán đi để có ít tiền lo cho tiểu thiếu gia.... chứ hiện tại cô đã ngoài 50 rồi, sức lực cũng có hạn..
Thẩm Tiêu bước tới đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc của đứa bé. Nó rất đáng yêu. Đặc biệt hai mắt tròn to cứ nhìn chằm cô mỉm cười tươi.
- Vậy, thì cô về quê cũng được. Cháu sẽ lo cho tiểu thiếu gia... chuyện của Thẩm Gia, nên để người trong nhà giải quyết...
- Nhưng...
- Cô cứ tin cháu đi, sẽ không sao đâu.
Cô Trần lo lắng định nói gì đó nhưng lại thôi, đành thở dài miễn cưỡng gật đầu.
Đúng sáng sớm hôm sau, cô Trần thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị bữa sáng tinh tươm đâu đấy rồi chào tạm biệt cô và đứa nhóc đi. Thẩm Tiêu ra đóng cổng rồi quay lại phòng bếp. Thấy thằng nhóc đang loay hoay với chiếc đũa tập gắp thức ăn. Thấy bộ dạng buồn cười của nó, cô liền đi tới ngồi xuống ghế gắp thức ăn vào bát cho nó. Đứa bé nhìn cô có cảm hứng thú lắm.
- Nhóc tên gì?
- Thẩm Hàn... nhưng ba mẹ và cô Trần gọi em là tiểu Hàn....
Nếu tính theo vai vế thì cô phải gọi Thẩm Hàn một tiếng chú. Nhưng dù sao cô cũng không phải con gái ruột của ba mẹ, vả lại Thẩm Gia cũng chẳng còn ai nên cô cũng chẳng bận tâm cách xưng hô.
- Vậy... Tiểu Hàn đi học chưa?
- Ba mẹ mất rồi nên chẳng có tiền cho Tiểu Hàn đi học.
Thằng nhóc vừa ăn vừa nói vẻ vô tư. Nhưng lời nói của nó lại khiến cô cảm thấy có chút gì đó thương cảm. Cô vuốt nhẹ tóc của thằng bé, mỉm cười tươi.
- Vậy sau này chị nuôi Tiểu Hàn, chị sẽ cố gắng giúp Tiểu Hàn được đến trường cùng các bạn.
- Thật sao? Chị cho em đến trường sao?
Cô gật đầu. Tiểu Hàn sung sướng la to rồi ôm chầm lấy cổ của cô. Nó luôn mong mỏi được tới trường. Chiều nào nó cũng thập thò ở trước cổng để nhìn những đứa trẻ đi học về. Thấy bọn nó trò chuyện vui vẻ mà Tiểu Hàn cũng thèm khát được như thế lắm.
Khoảng lặng trong cô cũng vơi dần. Thẩm Tiêu dẫn Tiểu Hàn ra ngân hàng rút tiền tiết kiệm của cô mà ba trước đây cho hàng tháng. Xong dẫn nó đi chơi, đi dạo phố, mua sắm. Rồi tầm trưa về biệt thự dọn dẹp. Cả biệt thự rộng chỉ có một phụ nữ một trẻ con nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy độ ấm của một gia đình.
- Tiểu Hàn, mau ra mở cửa giúp chị với...
Nghe thấy tiếng chuông cửa vọng đến, Thẩm Tiêu đang dở tay nên gọi Tiểu Hàn ra mở cửa. Thằng nhóc đang xem phim nghe vậy nhảy xuống ghế lon ton chạy ra mở cửa.
Mãi không thấy động tĩnh gì, Thẩm Tiêu hơi lo rồi rửa tay đi ra phòng khách. 4 người đàn ông trước mặt xuất hiện bất ngờ khiến cô làm rơi cây lau nhà xuống sàn.
Thanh Kiêu với đôi mắt đỏ sậm, Thanh Phong xanh lục, Thanh Viên tím nhạt, Thanh Hiên vàng óng.... bọn họ rốt cuộc cũng đã tìm tớ tận đây....
- Chị à, mấy anh đẹp trai này bảo là bạn của chị nên em mới cho họ vào.
Tiểu Hàn chạy lại phía cô hồn nhiên nó. Cô lập tức ôm lấy Tiểu Hàn rồi nhích người nó qua phía sau.
- Mấy người làm gì ở Thẩm Gia? Ở đây không chào đón mấy người. Thẩm Gia đã diệt vong rồi, duy nhất chỉ còn lại Tiểu Hàn. Nếu mấy người mà hại tới nó... tôi sẽ liều chết với mấy người.
Thanh Hiên thản nhiên đưa tay phẩy một cái, lập tức một chiếc ghế da tự động di chuyển tới để hắn ngồi xuống.
- Bọn ta có nói là hại tới thằng nhóc đó sao? Mà cô cũng nhanh nhẹn thật, vậy mà cũng chạy trốn khỏi biệt thự trên núi về tới Thẩm Gia...
Thanh Phong hừ lạnh. Còn Thanh Kiêu lười biếng ngả đầu vào ghế nhắm mắt như hệt ngủ.
- Giờ Thẩm Gia đã tàn rồi, các người còn muốn gì nữa? Mau rời khỏi đây ngay!
Thẩm Tiêu không muốn nhìn thấy bản mặt của họ thêm một chút nào nữa. Bọn họ toàn là những kẻ máu lạnh, lại là yêu quái. Có nằm mơ cô cũng căm ghét bọn họ. Thanh Kiêu hít thở đều đều. Giọng nói của hắn có phần âm u, lạnh lẽo.
- Trên người cô mang ấn kí của ta. Dù muốn hay không vẫn phải chấp nhận số phận nô lệ. Còn kháng cự thì... ta lập tức giết đứa bé kia....
Cô lạnh cả sống lưng, cơ thể bất giác run rẩy. Hắn không hề muốn buông tha cho cô. Mặc dù cô không phải hậu nhân của kẻ thù...