- Nhìn xem anh mua gì cho hai mẹ con này…
Bà Funny hoảng hốt nhìn ra cửa phòng, ở đó là một người đàn ông đang dơ cao chiếc túi hớn hở khoe. Phía cuối phong kia người phụ nữ đoán chừng là vợ anh ta, bởi bà thấy cô ấy cấ tiếng hỏi lại.
Bà dơ tay lên vuốt ngực cho nhịp tim bình ổn trở lại, anh ta đúng thật là suýt chút nữa thì doạ chết bà rồi. Tiếng cười nói của đôi vợ chồng trẻ cứ thế ríu rít bên nhau. Nhìn họ bà lại thấy thương cho con dâu. Anh chàng kia mua đồ cho vợ, còn cẩn thận đút cho vợ ăn, chỉ vì vợ đang bận cho con tuti.
Bà thở dài, vừa thương cho con dâu, vừa chán con trai mình, thằng con trai lớn của bà nó cũng đâu có giống Andrew. Tụi nó ở trên thành phố, lâu lâu mới về thăm nhà, lần nào về bà cũng thấy vợ chồng nó nói chuyện với nhau tình cảm lắm. Chẳng như cái thằng con này, nó quả thật khiến bà phải đau đầu nhiều quá.
Nhìn khắp phòng một lượt, sau khi chắc chắn chẳng ai nhìn về phía mình, một lần nữa bà lại với tay lấy chiếc điện thoại trên mặt tủ của con dâu. Lần này không có bất kỳ tiếng nói nào phát ra cả, nhưng mà, điện thoại lại cài mật khẩu.
Nó là con dâu, lại là dâu ở Việt Nam sang, đến ngày sinh nhật nó là bao nhiêu bà còn chẳng nhớ nổi, làm sao mà đoán được mật khẩu đây. Lấy hết cam đảm, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Thất vọng bà định bỏ lại chỗ cũ, nhưng chợt nghe tiếng ọ oẹ của Julie bà thoáng nghĩ đến ngày sinh của cháu nội. Bà liền nhanh tay ấn thử, quả thật con dâu bà đặt mật khẩu là ngày sinh của con gái.
Run run bàn tay bà ấn đến phần nhật ký cuộc gọi, chẳng phải kiểm tra nhiều, trước mắt bà đúng là Hạnh có gọi cho Andrew 2 cuộc, sau đó mấy phút mới gọi tiếp cho Nacer 1 cuộc, tiếp đến là thêm 1 cuộc cho Andrew, cuộc về sau này đoán chừng là khi bà giục con bé gọi lại cho chồng.
Vậy là con bé nói thật, thế mà cả buổi chiều nay bà cứ suy nghĩ vẩn vơ, đặt biết bao nhiêu trường hợp xảy ra. Bà đã nghĩ oan cho nó mất rồi, may là bà cũng chưa gọi cho Nacer để hỏi, nếu không chỉ e mọi thứ sẽ bung bét cả ra.
Kẹt…
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, bà vội vàng đặt điện thoại vào vị trí cũ, sau đó nhanh chóng lấy cháo để cho cháu ăn. Bà cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không thể nào ngừng run được.
Bà biết hành động vừa rồi của bà là không nên, nhưng nếu không làm như thế thì mối nghĩ ngờ trong lòng bà sẽ chẳng thể nào giải toả được.
Hạnh từ nhà tắm bước ra, thấy mẹ chồng đang cho con ăn thì mỉm cười tiến lại nói
- Gái diệu của mẹ ăn ngoan quá, mẹ xin miếng nào.
- Của con đấy, con ăn để con còn nhanh lớn, không cho mẹ Hạnh đâu.
Bà Funny giả giọng cháu đáp lại khiến Hạnh phì cười, chị giường bên cũng quay sang hỏi:
- Bà là bà nội hay bà ngoại thế ạ.
Hạnh thấy chị hỏi thì khoe:
- Mẹ chồng em đấy chị ạ.
- Bà nội mà chăm cháu thế, lại còn chiều con dâu nữa chứ, nãy giờ cháu cứ nghĩ bà ngoại không à.
Bà funny đút thêm cho Julie một miếng cháo rồi mỉm cười hiền hậu đáp:
- Cô cứ nói thế, dâu hay cháu cũng là người nhà mình, mà người nhà không tốt với nhau thì tốt với ai phải không.
- Dạ, chị này đúng là tốt phước ghê, có mẹ chồng tâm lý thế.
Bà funny được khen mình thì không giấu nổi niềm vui, nhưng vẫn bảo:
- Nó đối với tôi như mẹ đẻ, thì tôi cũng phải coi nó như con đẻ thôi, cứ chân thành với nhau là sẽ vui vẻ mà.
Hạnh không nói thêm nữa, mà cúi xuống toan cất bộ quần áo vừa mới thay ra vào tủ thì hơi sững người lại. Chiếc điện thoại của cô, có chút gì đó không đúng. Từ trước đến nay Hạnh luôn có thói quen để úp màn hình điện thoại xuống dưới. Nhưng sao bây giờ nó lại ngược lại.
Liệu có ai đó cầm điện thoại của cô hay không, nhưng mà điện thoại của cô thì làm gì có gì đâu. Nghĩ vậy nên Hạnh gạt đi, và cho rằng ban nãy mải lo cho con gái nên có thể cô không chú ý mà để ngược lại như thế. Hạnh nhanh chóng quên đi sự khác lạ từ vị trí đặt của chiếc điện thoại mà quay ra bảo mẹ chồng:
- Mẹ đưa con cho cháu ăn tiếp cho, mẹ đi thay đồ đi không lát mọi người ở phòng thay thì lại chờ nhau.
- Thôi cứ để mẹ cho con bé ăn nốt cho, con làm gì làm đi, không thì nằm nghỉ lưng một lát cho đỡ mỏi.
Hạnh cũng có chút mỏi lưng nên ngồi tựa lưng vào thành giường mà nhìn quanh phòng một lượt. Đã hết giờ nên người nhà có thể vào phòng thoải mái, bởi vậy phòng cũng ồn ào hơn ban nãy đôi chút. Ánh mắt Hạnh dừng lại ở chiếc giường phía cuối phòng.
Hình ảnh người đàn ông đang ân cần thổi nguội từng chiếc bánh rồi mới đút cho vợ, làm cô không thể rời mắt nổi. Chồng chị Vân quả đúng là yêu chiều vợ số 1 mà, Hạnh từng ước được 1 lần chồng mua cho cái bánh mà còn khó, chứ đừng nói đến việc chăm vợ như thế kia.
Con trai của chị Vân cũng ngã từ trên giường xuống nên phải nhập viện, khi ấy chị đang mải nói chuyện điện thoại nên không chú ý đến con. Thằng bé nghịch ngợm choài người đi khắp nơi nên mới ngã.
Vậy nhưng chồng chị chẳng trách nửa lời, mà vẫn ân cần chăm sóc thế kia, thật sự Hạnh chẳng dám so sánh anh ấy với chồng mình một tẹo nào. Vì có so sánh kiểu gì cũng mãi khập khiễng, rồi lại nhận lại tủi thân mà thôi.
Bà Funny vô tình chạm vào ánh mắt trầm buồn của con dâu, bà biết con bé đang nghĩ gì, bà thương nó, nên không muốn nó phải chứng kiến cảnh ấy để thêm đau lòng. Bà khẽ lay con dâu bảo:
- Con xem chạy ù ra ngoài cổng mua giúp mẹ 2 xuất cơm nha, không phải mua gì cho Julie đâu vì lát con bé cũng được bệnh viện phát cháo rồi, mà có khi ăn hết chỗ này nó cũng no chả ăn đến đâu. Con thích ăn gì thì mua, mua giúp cho mẹ nhiều rau một chút nhé.
- Dạ, vậy mẹ đợi con chút.
Hạnh mở tủ lấy số tiền ban nãy mẹ chồng đưa cho rồi đi, ra đến cổng Hạnh dừng lại hít thở một chút cho thoải mái. Bầu trời trên kia cũng dần chuyển sang màu xám quen thuộc của màn đêm, nhưng nơi Hạnh đứng thì vẫn được những bóng đèn cao áp chiếu sáng rực.
Sương bắt đầu xuống nên không khí có đột chút se lạnh, nhìn xung quanh Hạnh quyết định bước vào quán cơm đông người mua nhất. Hạnh nghĩ đông người mua nhất, chắc chắn cũng đồng nghĩa với việc là ngon nhất. Vậy nên có chờ đợi 1 chút cũng đáng, dẫu gì Hạnh cũng chưa muốn lên phòng lúc này.
Cầm 2 suất cơm trong tay, hạnh sang cửa hàng bên cạnh, thuê 1 chiếc giường gấp nho nhỏ để tối mẹ chồng cô có chỗ ngả lưng. Đưa địa chỉ phòng cho người ta xong, Hạnh nhằm hướng cồng bệnh viện mà đi về. Vừa đi vừa nhìn kĩ một lượt khắp bệnh viện, bệnh viện này có tổng cộng là 3 dãy nhà, mỗi dãy 7 tầng. Dãy nhà Julie đang nằm là dãy thứ 3, cũng là dãy mới nhất trong 3 dãy ở đây.
Giữa các dãy nhà là 1 vườn cây xanh nho nhỏ, tạo cảm giác tươi mát cho khung cảnh của bệnh viện. Đang mải mê đứng nhìn một cây hoa hồng nhung nở rộ, bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo vang. Là Marie gọi, có lẽ con bé gọi để hỏi thăm tình hình của con gái cô đây mà. Hạnh chạm tay vào màn hình sau đó nói:
- Tôi nghe nè Marie.
- Chị, con bé con nằm ở dãy nào thế, chị đọc cả cho em số phòng nữa nhé, em đang ở cổng rồi mà không biết chính xác chỗ con bé nằm.
- Trời cô bận rộn như thế, điện thoại hỏi thăm là được rồi, đến chi cho mệt. Tôi cũng đang ở dưới sân, cô chờ chút tôi ra đón nha.
- OK chị dâu.
Nói rồi Marie tắt máy, Hạnh lại quay ngược trở lại phía cổng để đón em chồng. Tới nơi mới biết đi cùng Marie còn có Nacer và vợ chồng anh chị Piter nữa. Hạnh ít gặp anh chị nên hơi ngại ngùng chào:
- Em chào anh chị, anh chị đến lâu chưa ạ.
Chị dâu nhìn Hạnh đáp:
- Anh chị cũng mới tới thôi thím ạ, không biết phòng con bé nên giục Marie điện, may quá em ra đón đỡ phải hỏi thăm.
- Vâng em xuống dưới mua cơm, mà mọi người ăn gì chưa, em mua rồi ăn luôn thể nhé.
Marie xua xua tay nói:
- Thôi thôi chị ơi, không cần đâu, lát nữa ra ngoài ăn cũng được, em ngán ăn cơm trong bệnh viện lắm.
Nói thêm vài câu nữa rồi mọi người đi gửi xe sau đó theo Hạnh đi lên phòng. Thấy các con tới bà Funny cũng ngạc nhiên lắm. Cả nhà cùng ngồi nói chuyện, con gái Hạnh cũng được mọi người truyền tay nhau bế. Ai cũng khen con bé ngoan, và dễ tính.
Hạnh nhìn Nacer, chợt nhớ đến câu nói của Andrew: “ tại sao không gọi điện báo cho tôi, mà lại gọi cho thằng Nacer trước?”. Rồi cả cuộc gọi nhỡ trong máy chồng cô, đúng là Nacer gọi nhỡ cho chồng cô trước, càng nghĩ hạnh càng không hiểu được lý do vì sao.
Hạnh định cất tiếng hỏi xem lúc trưa, trước khi nhận được điện thoại của Hạnh, thì cậu ta gọi cho Andrew có việc gì. Hạnh vẫn còn ấm ức vì lời buộc tội vô căn cứ của chồng. Nhưng mà ở đây có nhiều người quá, Hạnh chẳng dám mở lời, thôi để lát nữa nhắn tin hỏi sau vây.
Anh peter lấy điện thoại gọi video cho Andrew, Hạnh thấy chồng và bố chồng mình đang ngồi ngoài phòng khách. Anh ta về nhà rồi, vậy mà từ lúc đó đến giờ không thấy anh ta gọi 1 cuộc nào cho cô để hỏi thăm tình hình con gái. Mà mẹ chồng cô cũng không thấy nhắc, nên cô dám chắc anh ta cũng chẳng gọi cho bà.
Hạnh nghe thấy tiếng anh ta nói vọng ra:
- Anh đến à, em với bố cũng vừa ở đó về lúc chiểu, biết anh chị tới lúc nãy về em ghé qua xong.
- Thôi, thiếu gì dịp gặp nhau đâu, chú với ông đã ăn cơm chưa.
- Em với bố ăn tạm bát mì rồi.
Bà Funny nghe thấy vậy thì hỏi:
- Sao hai bố con mày không nấu cơm ăn mà lại đi ăn mì.
- Ôi có ai nấu đâu mà ăn, bố trên vườn nho vừa với về, con cũng mệt nên thôi ăn mì cho nhanh.
Nói dăm ba câu chuyện nữa thì anh Peter tắt máy, ngồi thêm một lát thì mọi người cũng về. Hạnh giục mẹ chồng:
- Gần 8h rồi, mẹ đi thay đồ rồi ăn cơm kẻo đói ạ.
- Uk thế con ở đây trông con bé nhé.
Hạnh chờ mẹ chồng đi khuất thì mở điện thoại vào mạng thông báo với mọi người hôm nay cô bận nên sẽ không đăng truyện. Hạnh không muốn mọi người phải chờ đợi, vừa mới đăng mà có biết bao tin nhắn hỏi thăm tình hình bé con của Hạnh, nhiều tới nỗi Hạnh chẳng thể trả lời hết được.
Hạnh quyết định sẽ trả lời mọi người sau, bây giờ cô phải nhắn tin cho nacer trước đã, việc lần này, nhất định hạnh phải làm sáng tỏ mới được. Hạnh rất sợ bố mẹ chồng sẽ hiểu lầm cô, ông bà không nói ra nhưng Hạnh dám chắc trong lòng họ cũng có chút không vui.
- Chú Nacer này, tôi hỏi chút được không? Tin nhắn gửi đi rồi mà chỡ mãi không thấy Nacer trả lời, hạnh đoán có thể cậu ta đang đi đường, hoặc đang ăn cơm cùng mọi người nên không trả lời cô được. Vậy nên hạnh cũng bỏ điện thoại sang bên cạnh, đặt con gái xuống giường. Sau đó cẩn thận lấy 2 hộp cơm ra, trải một chiếc khăn nhỏ phía dưới, chờ mẹ chồng cô ra là ăn luôn, cô cũng đói rồi.
Bà Fuuny có lẽ cũng đói bụng, nên ra là cùng con dâu ăn luôn, đang ăn thì có một câu nhân viên mang giường tới, hạnh thanh toán nốt tiền sau đó trở lại ăn nốt xuất cơm.
Mẹ chồng cô thấy thế thì hỏi:
- Con thuê giường hả?
- Vâng con thuê để tối mẹ có chỗ ngả lưng, tại giường bệnh này bé quá mẹ ạ.
- Uk, thôi ăn đi con.
Hạnh nhìn chiếc giường gấp rồi lại nhìn mẹ chồng, suy nghĩ một chút rồi bảo:
- Hay là con bảo anh Andrew qua đón mẹ nha, chứ nằm cái giường kia cả đêm sợ đau lưng. Mà con bé cũng ngoan, nên con lo được mà.
- Thôi mẹ cứ ở lại đêm nay, ngộ nhỡ đêm hết thuốc con bé nó sốt lên thì sao. Cứ theo dõi đêm nay cho chắc, có gì mai tính tiếp, không chủ quan được đâu con ạ.
- Vâng, mẹ tính thế cũng phải ạ.
Xong xuôi cũng đã hơn 9h tối, mọi người ai nấy đều chuẩn bị ngả lưng, Hạnh cũng cần thận đặt giường xếp ở giữa lối đi cho mẹ chồng, sau đó giục bà:
- Thôi mẹ nghỉ ngơi sớm đi cho đỡ mệt
- Uk, thế mẹ nằm đây, con bé có gì thì gọi mẹ ngay nhé.
- Vâng, mẹ cứ yên tâm mà nghỉ nhé.
Còn lại một mình Hạnh, cô cứ nằm trằn trọc mãi, vì bác sĩ dặn:” nếu con bé có gì bất thường, hoặc có biểu hiện sốt trên 38.5 độ thì phải gọi cho chúng tôi ngay”. Vậy nên cô chẳng dám chợp mắt.
Màn đêm cũng từ từ buông xuống, mọi người đều đã say giấc, và có lẽ đêm cũng là lúc cảm xúc của Hạnh trỗi dậy, từng câu nói của chồng Hạnh lúc chiều lại dội ngược lại tâm trí cô.
Hạnh cứ thế, cố gắng lục lại trí nhớ, xem có lần nào đó anh ta tử tế với vợ mà cô trót quên đi hay không. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng chẳng thể nào nhớ ra nổi, thời gian duy nhất anh ta tử tế với Hạnh có lẽ là quãng thời gian cô còn ở Việt Nam.
Ting.. ting
Tiếng tin nhắn khẽ vang lên kéo Hạnh ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia, cô mệt mỏi với chiếc điện thoại, là Nacer.
- Em đây, giờ mới về đến nhà, chị có chuyện gì muốn hỏi em.
- À, có một chút chuyện hiểu nhầm giữa tôi và anh Andrew thôi, tôi hỏi chú trả lời thật giúp tôi nhé.
- Được rồi, em đã bao giờ nói dối chị đâu, chị cứ nói đi.
Nhận được tien nhắn của Nacer ngay lập tức Hạnh cũng viết:
- Thì là lúc trưa, khi con bé bị ngã, tôi có gọi điện cho anh Andrew mà không được, nên lo lắng gọi cho chú. Nhưng mà chẳng hiểu sao anh ấy lại khẳng định là có cuộc gọi nhỡ của chú trước. Nên tôi muốn hỏi xem trước đó chú có gọi cho anh ấy không, và muốn nhờ chú lúc nào có dịp giải thích giúp tôi. Không anh ấy cứ khẳng định tôi và chú có gì đó mờ ám.
Tin nhắn gửi đi rồi, mà mãi chưa thấy Nacer nhắn lại, phía bên kia cứ báo “đang soạn tin nhắn” mà 5 phút rồi Hạnh vẫn chưa nhận được câu trả lời. Hay là Nacer khó chịu vì câu hỏi vừa rồi của Hạnh nhỉ.
Thật tình, hạnh không có ý gì, chỉ muốn giải mối oan cho mình mà thôi. Hạnh cũng nghĩ đến trường hợp mở nhật ký cuộc gọi cho chồng xem. Nhưng lại sợ anh ta bảo cô đã xoá đi trước đó, nên mới muốn hỏi Nacer cho rõ ràng mọi thứ.
Bà Funny hoảng hốt nhìn ra cửa phòng, ở đó là một người đàn ông đang dơ cao chiếc túi hớn hở khoe. Phía cuối phong kia người phụ nữ đoán chừng là vợ anh ta, bởi bà thấy cô ấy cấ tiếng hỏi lại.
Bà dơ tay lên vuốt ngực cho nhịp tim bình ổn trở lại, anh ta đúng thật là suýt chút nữa thì doạ chết bà rồi. Tiếng cười nói của đôi vợ chồng trẻ cứ thế ríu rít bên nhau. Nhìn họ bà lại thấy thương cho con dâu. Anh chàng kia mua đồ cho vợ, còn cẩn thận đút cho vợ ăn, chỉ vì vợ đang bận cho con tuti.
Bà thở dài, vừa thương cho con dâu, vừa chán con trai mình, thằng con trai lớn của bà nó cũng đâu có giống Andrew. Tụi nó ở trên thành phố, lâu lâu mới về thăm nhà, lần nào về bà cũng thấy vợ chồng nó nói chuyện với nhau tình cảm lắm. Chẳng như cái thằng con này, nó quả thật khiến bà phải đau đầu nhiều quá.
Nhìn khắp phòng một lượt, sau khi chắc chắn chẳng ai nhìn về phía mình, một lần nữa bà lại với tay lấy chiếc điện thoại trên mặt tủ của con dâu. Lần này không có bất kỳ tiếng nói nào phát ra cả, nhưng mà, điện thoại lại cài mật khẩu.
Nó là con dâu, lại là dâu ở Việt Nam sang, đến ngày sinh nhật nó là bao nhiêu bà còn chẳng nhớ nổi, làm sao mà đoán được mật khẩu đây. Lấy hết cam đảm, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Thất vọng bà định bỏ lại chỗ cũ, nhưng chợt nghe tiếng ọ oẹ của Julie bà thoáng nghĩ đến ngày sinh của cháu nội. Bà liền nhanh tay ấn thử, quả thật con dâu bà đặt mật khẩu là ngày sinh của con gái.
Run run bàn tay bà ấn đến phần nhật ký cuộc gọi, chẳng phải kiểm tra nhiều, trước mắt bà đúng là Hạnh có gọi cho Andrew 2 cuộc, sau đó mấy phút mới gọi tiếp cho Nacer 1 cuộc, tiếp đến là thêm 1 cuộc cho Andrew, cuộc về sau này đoán chừng là khi bà giục con bé gọi lại cho chồng.
Vậy là con bé nói thật, thế mà cả buổi chiều nay bà cứ suy nghĩ vẩn vơ, đặt biết bao nhiêu trường hợp xảy ra. Bà đã nghĩ oan cho nó mất rồi, may là bà cũng chưa gọi cho Nacer để hỏi, nếu không chỉ e mọi thứ sẽ bung bét cả ra.
Kẹt…
Tiếng cửa phòng tắm mở ra, bà vội vàng đặt điện thoại vào vị trí cũ, sau đó nhanh chóng lấy cháo để cho cháu ăn. Bà cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không thể nào ngừng run được.
Bà biết hành động vừa rồi của bà là không nên, nhưng nếu không làm như thế thì mối nghĩ ngờ trong lòng bà sẽ chẳng thể nào giải toả được.
Hạnh từ nhà tắm bước ra, thấy mẹ chồng đang cho con ăn thì mỉm cười tiến lại nói
- Gái diệu của mẹ ăn ngoan quá, mẹ xin miếng nào.
- Của con đấy, con ăn để con còn nhanh lớn, không cho mẹ Hạnh đâu.
Bà Funny giả giọng cháu đáp lại khiến Hạnh phì cười, chị giường bên cũng quay sang hỏi:
- Bà là bà nội hay bà ngoại thế ạ.
Hạnh thấy chị hỏi thì khoe:
- Mẹ chồng em đấy chị ạ.
- Bà nội mà chăm cháu thế, lại còn chiều con dâu nữa chứ, nãy giờ cháu cứ nghĩ bà ngoại không à.
Bà funny đút thêm cho Julie một miếng cháo rồi mỉm cười hiền hậu đáp:
- Cô cứ nói thế, dâu hay cháu cũng là người nhà mình, mà người nhà không tốt với nhau thì tốt với ai phải không.
- Dạ, chị này đúng là tốt phước ghê, có mẹ chồng tâm lý thế.
Bà funny được khen mình thì không giấu nổi niềm vui, nhưng vẫn bảo:
- Nó đối với tôi như mẹ đẻ, thì tôi cũng phải coi nó như con đẻ thôi, cứ chân thành với nhau là sẽ vui vẻ mà.
Hạnh không nói thêm nữa, mà cúi xuống toan cất bộ quần áo vừa mới thay ra vào tủ thì hơi sững người lại. Chiếc điện thoại của cô, có chút gì đó không đúng. Từ trước đến nay Hạnh luôn có thói quen để úp màn hình điện thoại xuống dưới. Nhưng sao bây giờ nó lại ngược lại.
Liệu có ai đó cầm điện thoại của cô hay không, nhưng mà điện thoại của cô thì làm gì có gì đâu. Nghĩ vậy nên Hạnh gạt đi, và cho rằng ban nãy mải lo cho con gái nên có thể cô không chú ý mà để ngược lại như thế. Hạnh nhanh chóng quên đi sự khác lạ từ vị trí đặt của chiếc điện thoại mà quay ra bảo mẹ chồng:
- Mẹ đưa con cho cháu ăn tiếp cho, mẹ đi thay đồ đi không lát mọi người ở phòng thay thì lại chờ nhau.
- Thôi cứ để mẹ cho con bé ăn nốt cho, con làm gì làm đi, không thì nằm nghỉ lưng một lát cho đỡ mỏi.
Hạnh cũng có chút mỏi lưng nên ngồi tựa lưng vào thành giường mà nhìn quanh phòng một lượt. Đã hết giờ nên người nhà có thể vào phòng thoải mái, bởi vậy phòng cũng ồn ào hơn ban nãy đôi chút. Ánh mắt Hạnh dừng lại ở chiếc giường phía cuối phòng.
Hình ảnh người đàn ông đang ân cần thổi nguội từng chiếc bánh rồi mới đút cho vợ, làm cô không thể rời mắt nổi. Chồng chị Vân quả đúng là yêu chiều vợ số 1 mà, Hạnh từng ước được 1 lần chồng mua cho cái bánh mà còn khó, chứ đừng nói đến việc chăm vợ như thế kia.
Con trai của chị Vân cũng ngã từ trên giường xuống nên phải nhập viện, khi ấy chị đang mải nói chuyện điện thoại nên không chú ý đến con. Thằng bé nghịch ngợm choài người đi khắp nơi nên mới ngã.
Vậy nhưng chồng chị chẳng trách nửa lời, mà vẫn ân cần chăm sóc thế kia, thật sự Hạnh chẳng dám so sánh anh ấy với chồng mình một tẹo nào. Vì có so sánh kiểu gì cũng mãi khập khiễng, rồi lại nhận lại tủi thân mà thôi.
Bà Funny vô tình chạm vào ánh mắt trầm buồn của con dâu, bà biết con bé đang nghĩ gì, bà thương nó, nên không muốn nó phải chứng kiến cảnh ấy để thêm đau lòng. Bà khẽ lay con dâu bảo:
- Con xem chạy ù ra ngoài cổng mua giúp mẹ 2 xuất cơm nha, không phải mua gì cho Julie đâu vì lát con bé cũng được bệnh viện phát cháo rồi, mà có khi ăn hết chỗ này nó cũng no chả ăn đến đâu. Con thích ăn gì thì mua, mua giúp cho mẹ nhiều rau một chút nhé.
- Dạ, vậy mẹ đợi con chút.
Hạnh mở tủ lấy số tiền ban nãy mẹ chồng đưa cho rồi đi, ra đến cổng Hạnh dừng lại hít thở một chút cho thoải mái. Bầu trời trên kia cũng dần chuyển sang màu xám quen thuộc của màn đêm, nhưng nơi Hạnh đứng thì vẫn được những bóng đèn cao áp chiếu sáng rực.
Sương bắt đầu xuống nên không khí có đột chút se lạnh, nhìn xung quanh Hạnh quyết định bước vào quán cơm đông người mua nhất. Hạnh nghĩ đông người mua nhất, chắc chắn cũng đồng nghĩa với việc là ngon nhất. Vậy nên có chờ đợi 1 chút cũng đáng, dẫu gì Hạnh cũng chưa muốn lên phòng lúc này.
Cầm 2 suất cơm trong tay, hạnh sang cửa hàng bên cạnh, thuê 1 chiếc giường gấp nho nhỏ để tối mẹ chồng cô có chỗ ngả lưng. Đưa địa chỉ phòng cho người ta xong, Hạnh nhằm hướng cồng bệnh viện mà đi về. Vừa đi vừa nhìn kĩ một lượt khắp bệnh viện, bệnh viện này có tổng cộng là 3 dãy nhà, mỗi dãy 7 tầng. Dãy nhà Julie đang nằm là dãy thứ 3, cũng là dãy mới nhất trong 3 dãy ở đây.
Giữa các dãy nhà là 1 vườn cây xanh nho nhỏ, tạo cảm giác tươi mát cho khung cảnh của bệnh viện. Đang mải mê đứng nhìn một cây hoa hồng nhung nở rộ, bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo vang. Là Marie gọi, có lẽ con bé gọi để hỏi thăm tình hình của con gái cô đây mà. Hạnh chạm tay vào màn hình sau đó nói:
- Tôi nghe nè Marie.
- Chị, con bé con nằm ở dãy nào thế, chị đọc cả cho em số phòng nữa nhé, em đang ở cổng rồi mà không biết chính xác chỗ con bé nằm.
- Trời cô bận rộn như thế, điện thoại hỏi thăm là được rồi, đến chi cho mệt. Tôi cũng đang ở dưới sân, cô chờ chút tôi ra đón nha.
- OK chị dâu.
Nói rồi Marie tắt máy, Hạnh lại quay ngược trở lại phía cổng để đón em chồng. Tới nơi mới biết đi cùng Marie còn có Nacer và vợ chồng anh chị Piter nữa. Hạnh ít gặp anh chị nên hơi ngại ngùng chào:
- Em chào anh chị, anh chị đến lâu chưa ạ.
Chị dâu nhìn Hạnh đáp:
- Anh chị cũng mới tới thôi thím ạ, không biết phòng con bé nên giục Marie điện, may quá em ra đón đỡ phải hỏi thăm.
- Vâng em xuống dưới mua cơm, mà mọi người ăn gì chưa, em mua rồi ăn luôn thể nhé.
Marie xua xua tay nói:
- Thôi thôi chị ơi, không cần đâu, lát nữa ra ngoài ăn cũng được, em ngán ăn cơm trong bệnh viện lắm.
Nói thêm vài câu nữa rồi mọi người đi gửi xe sau đó theo Hạnh đi lên phòng. Thấy các con tới bà Funny cũng ngạc nhiên lắm. Cả nhà cùng ngồi nói chuyện, con gái Hạnh cũng được mọi người truyền tay nhau bế. Ai cũng khen con bé ngoan, và dễ tính.
Hạnh nhìn Nacer, chợt nhớ đến câu nói của Andrew: “ tại sao không gọi điện báo cho tôi, mà lại gọi cho thằng Nacer trước?”. Rồi cả cuộc gọi nhỡ trong máy chồng cô, đúng là Nacer gọi nhỡ cho chồng cô trước, càng nghĩ hạnh càng không hiểu được lý do vì sao.
Hạnh định cất tiếng hỏi xem lúc trưa, trước khi nhận được điện thoại của Hạnh, thì cậu ta gọi cho Andrew có việc gì. Hạnh vẫn còn ấm ức vì lời buộc tội vô căn cứ của chồng. Nhưng mà ở đây có nhiều người quá, Hạnh chẳng dám mở lời, thôi để lát nữa nhắn tin hỏi sau vây.
Anh peter lấy điện thoại gọi video cho Andrew, Hạnh thấy chồng và bố chồng mình đang ngồi ngoài phòng khách. Anh ta về nhà rồi, vậy mà từ lúc đó đến giờ không thấy anh ta gọi 1 cuộc nào cho cô để hỏi thăm tình hình con gái. Mà mẹ chồng cô cũng không thấy nhắc, nên cô dám chắc anh ta cũng chẳng gọi cho bà.
Hạnh nghe thấy tiếng anh ta nói vọng ra:
- Anh đến à, em với bố cũng vừa ở đó về lúc chiểu, biết anh chị tới lúc nãy về em ghé qua xong.
- Thôi, thiếu gì dịp gặp nhau đâu, chú với ông đã ăn cơm chưa.
- Em với bố ăn tạm bát mì rồi.
Bà Funny nghe thấy vậy thì hỏi:
- Sao hai bố con mày không nấu cơm ăn mà lại đi ăn mì.
- Ôi có ai nấu đâu mà ăn, bố trên vườn nho vừa với về, con cũng mệt nên thôi ăn mì cho nhanh.
Nói dăm ba câu chuyện nữa thì anh Peter tắt máy, ngồi thêm một lát thì mọi người cũng về. Hạnh giục mẹ chồng:
- Gần 8h rồi, mẹ đi thay đồ rồi ăn cơm kẻo đói ạ.
- Uk thế con ở đây trông con bé nhé.
Hạnh chờ mẹ chồng đi khuất thì mở điện thoại vào mạng thông báo với mọi người hôm nay cô bận nên sẽ không đăng truyện. Hạnh không muốn mọi người phải chờ đợi, vừa mới đăng mà có biết bao tin nhắn hỏi thăm tình hình bé con của Hạnh, nhiều tới nỗi Hạnh chẳng thể trả lời hết được.
Hạnh quyết định sẽ trả lời mọi người sau, bây giờ cô phải nhắn tin cho nacer trước đã, việc lần này, nhất định hạnh phải làm sáng tỏ mới được. Hạnh rất sợ bố mẹ chồng sẽ hiểu lầm cô, ông bà không nói ra nhưng Hạnh dám chắc trong lòng họ cũng có chút không vui.
- Chú Nacer này, tôi hỏi chút được không? Tin nhắn gửi đi rồi mà chỡ mãi không thấy Nacer trả lời, hạnh đoán có thể cậu ta đang đi đường, hoặc đang ăn cơm cùng mọi người nên không trả lời cô được. Vậy nên hạnh cũng bỏ điện thoại sang bên cạnh, đặt con gái xuống giường. Sau đó cẩn thận lấy 2 hộp cơm ra, trải một chiếc khăn nhỏ phía dưới, chờ mẹ chồng cô ra là ăn luôn, cô cũng đói rồi.
Bà Fuuny có lẽ cũng đói bụng, nên ra là cùng con dâu ăn luôn, đang ăn thì có một câu nhân viên mang giường tới, hạnh thanh toán nốt tiền sau đó trở lại ăn nốt xuất cơm.
Mẹ chồng cô thấy thế thì hỏi:
- Con thuê giường hả?
- Vâng con thuê để tối mẹ có chỗ ngả lưng, tại giường bệnh này bé quá mẹ ạ.
- Uk, thôi ăn đi con.
Hạnh nhìn chiếc giường gấp rồi lại nhìn mẹ chồng, suy nghĩ một chút rồi bảo:
- Hay là con bảo anh Andrew qua đón mẹ nha, chứ nằm cái giường kia cả đêm sợ đau lưng. Mà con bé cũng ngoan, nên con lo được mà.
- Thôi mẹ cứ ở lại đêm nay, ngộ nhỡ đêm hết thuốc con bé nó sốt lên thì sao. Cứ theo dõi đêm nay cho chắc, có gì mai tính tiếp, không chủ quan được đâu con ạ.
- Vâng, mẹ tính thế cũng phải ạ.
Xong xuôi cũng đã hơn 9h tối, mọi người ai nấy đều chuẩn bị ngả lưng, Hạnh cũng cần thận đặt giường xếp ở giữa lối đi cho mẹ chồng, sau đó giục bà:
- Thôi mẹ nghỉ ngơi sớm đi cho đỡ mệt
- Uk, thế mẹ nằm đây, con bé có gì thì gọi mẹ ngay nhé.
- Vâng, mẹ cứ yên tâm mà nghỉ nhé.
Còn lại một mình Hạnh, cô cứ nằm trằn trọc mãi, vì bác sĩ dặn:” nếu con bé có gì bất thường, hoặc có biểu hiện sốt trên 38.5 độ thì phải gọi cho chúng tôi ngay”. Vậy nên cô chẳng dám chợp mắt.
Màn đêm cũng từ từ buông xuống, mọi người đều đã say giấc, và có lẽ đêm cũng là lúc cảm xúc của Hạnh trỗi dậy, từng câu nói của chồng Hạnh lúc chiều lại dội ngược lại tâm trí cô.
Hạnh cứ thế, cố gắng lục lại trí nhớ, xem có lần nào đó anh ta tử tế với vợ mà cô trót quên đi hay không. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng chẳng thể nào nhớ ra nổi, thời gian duy nhất anh ta tử tế với Hạnh có lẽ là quãng thời gian cô còn ở Việt Nam.
Ting.. ting
Tiếng tin nhắn khẽ vang lên kéo Hạnh ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia, cô mệt mỏi với chiếc điện thoại, là Nacer.
- Em đây, giờ mới về đến nhà, chị có chuyện gì muốn hỏi em.
- À, có một chút chuyện hiểu nhầm giữa tôi và anh Andrew thôi, tôi hỏi chú trả lời thật giúp tôi nhé.
- Được rồi, em đã bao giờ nói dối chị đâu, chị cứ nói đi.
Nhận được tien nhắn của Nacer ngay lập tức Hạnh cũng viết:
- Thì là lúc trưa, khi con bé bị ngã, tôi có gọi điện cho anh Andrew mà không được, nên lo lắng gọi cho chú. Nhưng mà chẳng hiểu sao anh ấy lại khẳng định là có cuộc gọi nhỡ của chú trước. Nên tôi muốn hỏi xem trước đó chú có gọi cho anh ấy không, và muốn nhờ chú lúc nào có dịp giải thích giúp tôi. Không anh ấy cứ khẳng định tôi và chú có gì đó mờ ám.
Tin nhắn gửi đi rồi, mà mãi chưa thấy Nacer nhắn lại, phía bên kia cứ báo “đang soạn tin nhắn” mà 5 phút rồi Hạnh vẫn chưa nhận được câu trả lời. Hay là Nacer khó chịu vì câu hỏi vừa rồi của Hạnh nhỉ.
Thật tình, hạnh không có ý gì, chỉ muốn giải mối oan cho mình mà thôi. Hạnh cũng nghĩ đến trường hợp mở nhật ký cuộc gọi cho chồng xem. Nhưng lại sợ anh ta bảo cô đã xoá đi trước đó, nên mới muốn hỏi Nacer cho rõ ràng mọi thứ.
Danh sách chương