Thẩm Thất đi theo Phùng Mạn Luân vào phòng.

Thức ăn quả nhiên được đem lên rất nhanh.

Người thừa kế của đệ nhất gia tộc của tỉnh Nghệ An, quả nhiên rất được nể mặt.

Người quản lí nhà hàng lễ phép mời hai người vào phòng.

Thẩm Thất bất chợt nói: “Anh tìm đâu ra nhiều chiếc xe đua như vậy vậy? Chẳng lẽ anh cũng là tay đua ư?”

Phùng Mạn Luân huơ tay nói: “Không, tôi chỉ là tập đoàn tài trợ sau lưng những tay đua đó thôi.”

Thẩm Thất há hốc mồm kinh ngạc.

“Mấy năm nay sự nghiệp mà tôi kinh doanh ở nước ngoài, đa số lấy những trận đua và tay đua làm chủ yếu. Nếu cô yêu thích xem đua xe, thì chắc cũng biết những tay đua và trận đua đó, sau lưng đều có tập đoàn tài trợ cả?” Phùng Mạn Luân nhìn Thẩm Thất.

Thẩm Thất gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Anh cũng rất tài giỏi mà!”

“Nghe được lời khen ngợi của cọ, tôi chợt cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Phùng Mạn Luân nghiêm túc nói.

Nhìn thấy sự nghiêm túc của anh ta, Thẩm Thất chợt cười lên: “Hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn anh, đã thực hiện ước mơ từ rất lâu của tôi.”

“Vậy chúng ta huề rồi nhé?” Phùng Mạn Luân cố tình nói.

Thẩm Thất mỉm cười gật đầu: “Ừ, huề rồi. A đúng rồi, anh nói trạm đua kế tiếp ở Châu Âu, thật sự sẽ dùng những chiếc xe này sao?”

“Hửm? Cô có góp ý nào sao?” Phùng Mạn Luân nhíu mày nhìn Thẩm Thất: “Hay nói thử cảm nhận trực tiếp của cô xem nào. Tuy cô không phải người trong ngành, nhưng mà, nhiều khi trực giác của những người ngoài ngành cũng vô cùng quan trọng.”

Thẩm Thất huơ tay nói: |Tôi có thể có góp ý gì được chứ? Tôi chỉ cảm thấy những tính năng đua xe này thật sự đã được nâng cao rất nhiều rồi, nhưng cũng không nên bỏ qua tính an toàn của nó. Dù sao thì tay đua vẫn đáng quý hơn chiếc xe đua tốt.”

“Thật đúng là một cô gái tốt bụng.” Phùng Mạn Luân khẽ cười lên: “Nào, đến đây thưởng thức ly trà hoa này xem. Trà tuyết liên này được hái từ trên núi tuyết xuống đó, uống ngay tại mùa này, thì thích hợp nhất rồi.”


Thẩm Thất nhấp một ngụm, giơ ngón tay cái lên: “Đúng là ngon thật.”

Căn phòng kế bên, quả nhiên Hạ Nhật Ninh và Lâm Khê đang ngồi tại đó.

Lúc ở trong nhà, Hạ Nhật Ninh cũng đã truy hỏi Lâm Khê mấy câu.

Nhưng thời gian cách đây quá lâu, và lại lúc đó còn nhỏ, có rất nhiều chi tiết hắn vẫn không nhớ rõ lắm.

Cộng thêm những câu trả lời không chút sơ hở nào của Lâm Khẹ, khiến Hạ Nhật Ninh cũng không cách nào tìm được gì bất ổn.

Lâm Khê cứ dính vào hắn và nói muốn ăn cơm, nên Hạ Nhật Ninh chỉ có thể dẫn Lâm Khê ra ngoài dùng bữa.

Nhưng điều Hạ Nhật Ninh không ngờ đến, chính là lại gặp Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân ngay tại đây.

Nhìn thấy cảnh tượng họ đang ở bên nhau, trông có vẻ hài hòa như vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội trong lòng.

Thế nhưng, điều khiến Hạ Nhật Ninh bực bội hơn, chính là họ đang ngồi trong căn phòng kế bên hắn.

Căn phòng này có không gian mở, nên những tiếng động kế bên chỉ cần lớn một chút thì bên cạnh vẫn có thể nghe được.

Hạ Nhật Ninh nghe thấy Thẩm Thất cười nói vui vẻ với Phùng Mạn Luân, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng bốc cao hơn nữa.

Thẩm Thất ăn hết một nửa, không cẩn thận làm dơ hết quần áo, mới đứng dậy nói: “Xin lỗi anh, tôi đi vệ sinh một lát.”

Lâm Khê ở kế bên nghe được, lập tức đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh một lát.”

Ai cũng biết nhà vệ sinh là nơi dễ xảy ra chuyện nhất.

Đâu không phải là lần đầu tiên bị nhốt trong nhà vệ sinh, nhưng bị nhốt trong nhà vệ sinh với tư thể như vậy thì thật sự là lần đầu tiên.

Lâm Khê nhìn thấy Thẩm Thất, bèn nắm cổ tay cô lại, đẩy cô vào một căn phòng vệ sinh, thuận tay khóa cửa lại.

Thẩm Thất rất bất ngờ, cô không ngờ Lâm Khê lại ở đây

Nếu Lâm Khê ở đây, vậy thì Hạ Nhật Ninh thì sao? Anh ấy cũng ở đây ư?

“Thím à.” Lâm Khê nhìn thẳng vào mặt Thẩm Thất, nhìn cô từ đầu đến chân nói: “Làm người phải biết sĩ diện.”

“Ý cô là gì?” Thẩm Thất bất lực nhìn vào Lâm Khê.

Cô đã làm gì chứ?

Sao lại bị một cô gái vừa mới quen biết khiển trách như vậy được.

“Nghe nói cô kết hôn với anh Nhật Ninh, chỉ là một sai lầm đơn giản mà thôi. Cho nên tôi mới muốn nhắc nhở thím rằng, nếu đã là sai lầm thì hãy mau chóng chỉnh sửa lại.” Lâm Khê vô cùng kiêu căng nói.

Tuy Phùng Khả Hân đã rất kiêu căng rồi, nhưng sự kiêu căng của cô ta cũng rất có khí chất.

Hoàn toàn khác với sự kiêu căng của Lâm Khê, cô ta hoàn toàn y hệt một nữ du côn vậy.

“Cái gì?” Thẩm Thất vô cùng khó tin nhìn vào Lâm Khê.

“Chắc cô cũng không biết tôi là ai chứ gì?” Lâm Khê ôm lấy cánh tay nói: “Vậy thì tôi nói cho cô biết. Nếu không có cô thì tôi sẽ là thật sự nhị thiếu phu nhân của Hạ Gia. Trước khi tôi xuất hiện, cô đã chiếm mất chỗ của tôi thì thôi, nhưng bây giờ tôi đã trở về, thì có phải cô nên nhường chỗ rồi không?”

Khóe miệng Thẩm Thất run lên: “Những lời này, là Nhật Ninh bắt cô nói sao?”

“Dù ai nói cũng không quan trọng. Quan trọng là, trước đây rất lâu, trong lòng của anh Nhật Ninh đã có tôi rồi. Dù cho cô có ngu ngốc chậm tiêu như thế nào đi nữa, thì chắc cũng đã nghe qua anh ấy đã từng tìm tôi một cách điên cuồng rồi. Anh ấy đã tìm được rất nhiều người giống tôi, nhưng bọn họ đều không phải là tôi, cho nên cuối cùng anh ấy cũng cho ho đi cả rồi. Bây giờ thì bản gốc tôi đã trở về rồi, thì bản lậu của cô cũng nên rời khỏi rồi có phải không?”

Sắc mặt Thẩm Thất trắng bệt đi.


Lâm Khê đi về phía trước một bước, nâng cằm của Thẩm Thất lên. ánh mắt của cô ta chợt liếc về vị trí trước cổ của Thẩm Thất.

Vết bớt chính giữa xương quai xanh, trông kiều diễm vô cùng.

“Xem nào, cô cũng chỉ là một vật thế thân mà thôi. Chẳng lẽ cô nghĩ mình trùng hợp có được một vết bớt như tôi, thì có thể thay thế tôi rồi sao?” Lâm Khê xem thường nói: “Tôi đã bàn qua với anh Nhật Ninh, tôi sẽ không ngại việc anh ấy kết hôn với cô. Dù sao thì, hai người sớm muộn gì cũng ly hôn! Anh ấy bởi vì yêu tôi, nên mới tìm người thay thế mà thôi. Tôi sẽ tha thứ cho anh ấy! Nhưng mà thím à...”

Lâm Khê buông ta ra, tiến lại gần Thẩm Thất thêm lần nữa: “Anh Nhật Ninh không nỡ nói lời chia tay với cô, chỉ bởi vì anh ấy không muốn mọi người phải khó xử mà thôi. Nhưng thím phải tự biết thân biết phận của mình mới được! Cô đã chiếm lĩnh vị trí của tôi lâu như vậy, cũng đến lúc phải trả lại cho tôi rồi!”

Thẩm Thất khẽ nhắm mắt lại: “Việc cô đến đây tìm tôi, anh ấy có biết không?”

“Đương nhiên biết rồi. Nếu không thì, sao tôi lại đợi cô ở đây chứ?” Lâm Khê cười hí hí nói: “Thím à, đừng nên mặt dày nữa! Tôi sẽ đợi tin tốt lành từ cô!”

Vừa dứt lời, Thẩm Thất đã xoay người rời khỏi.

Thẩm Thất dựa người vào tường, toàn thân mất hết sức lực.

Hạ Nhật Ninh, hắn ám chỉ cô như vậy, là để cô chủ động nêu ra lời chia tay ư?

Nếu là như vậy.

Thì cô còn lý do gì phải bám dính ở nơi này nữa?

Quả nhiên, cuộc sống hạnh phúc như vậy, đều là do cô một mình cam tâm tình nguyện cả.

Thẩm Thất quay trở về phòng.

Phùng Mạn Luân nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thất không được tốt, bén quan tâm hỏi: “Cô sao vậy? Không khỏe sao?”

Thẩm Thất lắc đầu: “Không có gì, chỉ lả thật lòng xin lỗi anh, tôi đột nhiên có chút không khỏe trong người. Tôi muốn quay về nhà sớm.”

Phùng Mạn Luân nhìn nguyên một bàn đầy thức ăn, lập tức tiếc nuối nói: “Vậy sao? Vậy thì quá đáng tiếc rồi! Xem ra tôi làm không tốt, nên hy vọng lần sau có thể khiến cô hài lòng.”

Thẩm Thất muốn giải thích, nhưng chỉ có thể nói lung tung rằng: “Vậy tôi về trước đây.”

Tôi đưa cô về.” Phụng Mạn Luân lịch sự nói: “Nếu không khỏe thì không nên lái xe nữa.”

Thẩm Thất đi theo Phùng Mạn Luân ra khỏi cửa, đúng lúc ấy Hạ Nhật Ninh đang dẫn theo Lâm Khê đi ra ngoài.

Bốn người cứ đụng độ nhau ngay tại cửa như thế.

Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, chợt chạm vào nhau.

Ánh mắt trong trẻo của Thẩm Thất cứ nhìn Hạ Nhật Ninh.

Nếu đó là suy nghĩ của anh, thì em sẽ làm theo yêu cầu của anh.

Hôn nhân của chúng ta quả thật là một sai lầm.

Lâm Khê nói đúng, em chỉ là một thân phận dùng để thay thế cô ta mà thôi. Cũng đã đến lúc phải trả lại cho cô ta rồi.

Đôi mắt của Hạ Nhật Ninh nhìn xuống, hắn hơi có chút giận dữ nhìn Thẩm Thất.

Chính vì hắn đã cho phép Lâm Khê đi vào Cảnh Hòa Trang Viên, nên cô ấy mới tức giận ra ngoài gặp Phùng Mạn Luân ư?

Cô ấy chuẩn bị tìm người khác để kết hôn ư?

Cũng đúng, nguyên cái tỉnh Nghệ An này, ngoài Hạ Nhật Ninh ra, thì chỉ có Phùng Mạn Luân mà thôi.

Anh ta không những bảnh bao, gia thế cũng không tồi, tài sản cũng rất nhiều.

Vả lại bên cạnh hắn không hề có người phụ nữ nào khác.


Cô ấy cứ vội vàng, muốn tìm đường lui cho mình đến vậy ư?

Thẩm Thất, cô đừng hòng!

Suốt đời này cô cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta!

Phùng Mạn Luân rất vô trách nhiệm mở miệng nói: “Ây da, thật là trùng hợp! Nhật Ninh cũng ở đây ư!”

Đôi mắt của Hạ Nhật Ninh híp lại, sát khí đằng đằng: “Mạn Luân cũng ở đây sao, đúng là trùng hợp mà. Phiền anh đã chăm sóc cho Tiểu Thất rồi.”

“Sao lại phiền được chứ? Tôi muốn còn không được nữa.” Phùng Mạn Luân khẽ cười lên: “Vốn dĩ bữa cơm này là do tôi muốn cám ơn Thẩm tiểu thư, nếu không phải lúc ấy Thẩm tiểu thư ra tay cứu tôi, thì e là bây giờ tôi cứ nằm thoi thóp trên giường mất thôi. Nhật Ninh, cô gái xinh đẹp bên cạnh anh là...”

Phùng Mạn Luân cứ soi mói vào nỗi đau của người khác.

Hắn vừa dứt lời, thì sắc mặt của những người tại đó đểu không dễ chịu gì mấy.

Lâm Khê chợt ôm lấy bắp tay của Hạ Nhật Ninh, ra vẻ ta đây nhìn Thẩm Thất một cái nói: “Tôi ra ngoài ăn cơm với anh Nhật Ninh. Thím cũng theo Phùng thiếu gia ra đây dùng cơm sao?”

Thẩm Thất nghe thấy Lâm Khê cứ kêu mình là thím, bèn bất lực lắc đầu, nói với Phùng Mạn Luân: “Chúng ta đi thôi.”

Phùng Mạn Luân tràn đầy ẩn ý nhìn Hạ Nhật Ninh một cái, dẫn theo Thẩm Thất xoay người rời khỏi.

Thẩm Thất vừa mới xoay người qua, còn chưa kịp bước đi thì cổ tay của cô đột nhiên bị chộp lại.

Một giây sau, sau lưng cô chợt đụng vào một bộ ngực vô cùng rắn chắc.

Giọng nói của Hạ Nhật Ninh truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Không làm phiền anh Mạn Luân nữa, để ta đưa vợ của ta về là được rồi.”

Phùng Mạn Luân lập tức thay đổi sắc mặt: “Ồ? cũng được, dù sao thì hai người thuận đường với nhau.”

Sau khi nói xong, Phùng Mạn Luân bèn xoay đầu qua nói với Thẩm Thất: “Thẩm tiểu thư, bữa sau tôi sẽ mời cô ăn cơm, cô thấy như thế nào?”

“Được.” Thẩm Thất vùng vẫy một cái, nhưng lại phát hiện không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Hạ Nhật Ninh, chỉ có thể nói với Phùng Mạn Luân: “Hôm nay thật cám ơn anh.”

Phùng Mạn Luân cúi đầu chào ba người, sau đó dứt áo rời khỏi.

Đợi đến khi Phùng Mạn Luân đi khỏi, Hạ Nhật Ninh bèn nói với Lâm Khê: “Cô ra ngoài đợi trước đi.”

Lâm Khê vừa chu miệng ra, ngước đầu lên thì thấy khuôn mặt của Hạ Nhật Ninh vô cùng đáng sợ.

Lâm Khê bất chợt run lên, bỏ cánh tay của hắn ra ngay, sau đó cắn chặt môi liếc Thẩm Thất một cái, xoay người rời khỏi.

Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh, ánh mắt của cô cứ bình thản tĩnh lặng như vậy.

Hạ Nhật Ninh ép sát Thẩm Thất vào tường, một tay vịn lên tường, hạ thấp người xuống, sau đó tiền gần đến Thẩm Thất nói: “Thẩm Thất, em muốn làm gì?”

Thẩm Thất bình tĩnh nhìn Hạ Nhật Ninh, thản nhiên trả lời: “Làm việc mà anh muốn em làm.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện