Đối phương nghe Thẩm Viễn nói thế, mới chịu nhường đường, nhưng vẫn nhấn mạnh lần nữa: “Vậy đúng mười hai giờ tôi đi rước cậu!” Thẩm Viễn gật đầu thái độ khó chịu, tiếp tục lái xe rời khỏi.
Thẩm Viễn bực mình gọi ngay cho Thẩm Duệ: “Anh à, em thua rồi, ba đã giăng bẫy rồi cho em rơi vào đó.”
Giọng cười sảng khoái vui vẻ của Thẩm Duệ vọng qua điện thoại.
Thẩm Viễn không kiềm được ấn ấn vào tai: “Anh à, anh an ủi em một chút có được không!”
Thẩm Duệ nhịn cười rồi nói: “Có gì phải an ủi chứ? Em là con của mợ, đương nhiên phải kế thừa sự nghiệp của mợ chứ.

Do mấy năm qua em cứ trốn tránh, không chịu chấp nhận trách nhiệm này thôi.

Chắc em không muốn để Tiểu Mạch phải làm chứ? Tiểu Mạch là một cô gái đó, em để nó đi lãnh đạo nhóm sát thủ à?”
Thẩm Viễn chề môi: “Vậy cũng có thể để Thẩm Châu làm mà!” Thẩm Duệ liền nói: “Em hay quá há! Em nghĩ ba mẹ anh sẽ để Thẩm Châu đi kế thừa sự nghiệp của mợ sao? Hạ nhị thiếu gia đó, nếu đi làm việc đó, chẳng phải rất nghịch trời sao? Được rồi, em cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc tìm chuyện nghiêm túc để làm rồi.

Yên tâm, nếu em kế thừa sự nghiệp của mợ, anh sẽ giúp đỡ em.


Nếu có người không phục em, anh sẽ giúp em giải quyết người đó!”
Thẩm Viễn cười gượng: “Được thôi, nếu có một ngày như thế, em nhất định sẽ tìm anh giúp.

Này, anh à, anh nói với chị em một tiếng đi.

Ba của em, chỉ nghe lời chị thôi! Có thể cho em chơi thêm vài ngày không! Em chỉ mới ra ngoài được vài ngày à?”
Thẩm Duệ liền mỉm cười: “Được, anh sẽ nói một tiếng với Tiểu Hà.

Còn có được hay không, anh không đảm bảo nhé!”
“Dạ.” Thẩm Viễn trả lời buồn bã.
Sau khi tắt máy, Thẩm Viễn cảm thấy buồn hết sức.
Anh còn cho rằng lần này gia đình đã bỏ mặc anh rồi, để anh chơi thoải mái và gây họa thoải mái chứ!
Tình cảm cũng được chôn vùi dưới hố sâu rồi!
Quả nhiên là hố sâu!
Thẩm Duệ đã kể lại chuyện này cho Thẩm hà, Thẩm Hà vui đến thở không kịp hơi.
Nhưng, Thẩm Hà cũng nể mặt Thẩm Viễn, nên đã gọi cho Sùng Minh, Sùng Minh đã kể sơ lại sự việc của Thẩm Viễn, và rồi Thẩm Hà đã biểu thị ủng hộ cho sự quyết định của mợ.
Thẩm Viễn trở về đến nhà, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Mấy món này đều cần phải mang đi, không để lại đây được.
Thẩm Viễn đẩy cửa sổ ra nhìn lại nơi mình ở, trước sau trái phải đều có người bao vây, xem ra muốn trốn cũng không trốn được.
Ôi, quả nhiên, chị mà ra tay rồi thì không tài nào thoát khỏi!
Thẩm Viễn đành phải chấp nhận số phận.
Thẩm Viễn nhắn một tin cho đội trưởng Lý, dặn ông ấy để tất cả vũ khí chuẩn bị cho mình để vào một chỗ, anh ta sẽ tự đến lấy, sau đó nói với đội trưởng Lý, gia đình mình xảy ra chút chuyện, anh nhất định phải quay về.
Đây đâu phải chuyện lớn chứ? Bị ba ruột bắt về thôi!
Năm xưa cậu đã cá cược với Sùng Minh, chỉ cần trước hai mươi tuổi, cậu không chủ động tiếp cận thế lực của Sùng Minh, thì sau này cậu không cần kế thừa sự nghiệp của Sùng Minh.

Nhưng chỉ cần cậu chủ động biểu hiện có hứng thú, và chủ động tiếp cận, thì phải có chơi có chịu, phải kế thừa tất cả mọi việc của Sùng Minh.
Vì thế, năm nay anh ta mười chín tuổi, vì tính tò mò, nên đã rơi vào bẫy của Sùng Minh.
Thẩm Viễn vừa dọn dẹp xong đồ đạc, khi chuẩn bị rời khỏi, Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đột nhiên cùng về đến nhà.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Viễn xách theo hành lý, liền thắc mắc: “Cậu đi đâu thế?”
Thẩm Viễn cười đau khổ, trả lời: “Tớ đến chào tạm biệt hai cậu, lần từ biệt này chắc sẽ không bao giờ gặp lại đâu.”
Gương mặt Châu Lợi Lợi liền tái nhợt, ánh mắt khó hiểu nhìn Thẩm Viễn: “Bên dưới xuất hiện rất nhiều người lạ, đám người lạ đó là...”
Thẩm Viễn gật đầu: “Không sai, bọn họ đến tìm tôi đó.” Nói xong, Thẩm Viễn thở dài vẻ đau khổ, nói: “Ôi, tớ cũng không còn cách nào khác! Tớ vốn là con trai duy nhất trong gia đình giàu có, gia đình đã làm mai cho tớ một cô gái nhà tài phiệt, nhưng tớ không thích cô ấy, tớ vốn không muốn kết hôn với cô ấy, cho nên tớ mới bỏ trốn ra ngoài! Bây giờ, người của ba tớ đã tìm được tớ, đòi dẫn tớ về để kết hôn! Tớ cũng không biết phải làm sao! Cho nên, tớ đến chào tạm biệt các cậu một tiếng!”
Nguyên Tiểu Phỉ nghe xong mắt mờ hẳn đi, tại sao lời nói của cậu ấy, nghe xong, giống như phim thần tượng máu me vậy?
Các phim thần tượng tuổi trẻ không phải đều diễn thế sao?
Hả? Vậy cô có phải là nữ nhân vật chính trong bộ phim không?
Phải lòng nam nhân vật chính bỏ nhà ra đi à?
Châu Lợi Lợi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Nguyên Tiểu Phỉ, biết ngay cô ấy suy nghĩ quá nhiều rồi.
Con bé này, bị phim thần tượng nhiễm độc nặng lắm rồi, vậy mà cũng tin à!
Châu Lợi Lợi liền kéo Nguyên Tiểu Phỉ ra, nói với Thẩm Viễn: “Rốt cuộc cậu là người gì?”
Thẩm Viễn lúc này không cười nữa, điềm đạm nói: “Thân phận của tớ, tốt nhất các cậu không nên biết.

Có lúc biết nhiều quá, cũng không hay đâu.”
Nói xong câu này, Thẩm Viễn đưa tay lên vuốt đầu hai cô gái: “Được rồi, tớ từ biệt với hai cậu xong rồi, tớ muốn yên tĩnh một chút, không hẹn gặp lại.”
Nói xong câu này, Thẩm Viễn kéo hành lý đi ra ngoài.
Anh ta vừa ra ngoài, lập tức có người đến rước, chủ động xách hành lý cho Thẩm Viễn: “Thiếu gia, bây giờ cậu đi luôn, hay là?”
“Chẳng phải nói với các anh là mười hai giờ sao? Đồ đạc của tôi đưa hết cho các anh rồi, các anh còn sợ tôi bỏ chạy à?” Thẩm Viễn nhíu mày nói: “Được rồi được rồi, đừng đi theo tôi nữa, tôi muốn một mình đi lòng vòng chút.”

Mấy người đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám để Thẩm Viễn rời khỏi.
Bọn họ đều biết, với thân thủ của Thẩm Viễn, nếu anh ta thật sự muốn bỏ trốn, bọn họ chưa chắc có thể ngăn cản được anh.
Thẩm Viễn đã thử nhiều lần rồi, đều không thoát khỏi, cậu cũng hiểu, lần này ba mình không định cho mình rãnh rỗi nữa.
Thật là làm người khác tuyệt vọng đến chết đi được!
Bỏ đi, bỏ đi.
Nếu như ba đã quyết định rồi, thì cứ thế vậy.
Thẩm Viễn đành phải nói: “Được rồi, nếu các anh đã kiên quyết thế thì tôi theo các anh quay về vậy!”
Thẩm Viễn vừa đi được vài bước, phía sau vọng đến giọng nói của Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ: “Thẩm Viễn, cậu phải quay về à? Sau này còn liên lạc được với cậu không?”
Thẩm Viễn không quay đầu, chỉ vẫy tay ra sau, chào tạm biệt bọn họ.
Anh không phải tên khờ.
Anh biết, hai cô gái này đều đã nảy sinh tình cảm với anh.
Đáng tiếc, anh là một người vô tâm, không thể có hứa hẹn gì với bọn họ.
Anh không giống anh trai Thẩm Duệ, cũng không giống Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu bọn họ, chuyện tình cảm đối với anh thật nhạt nhẽo, nhạt đến nổi không có luôn.
Cho nên, anh ta sẽ không động lòng với bất kỳ cô gái nào.
Ai yêu anh ta, thì người đó xác định sẽ gặp bi kịch.
Thế thì chia tay vậy đi, đừng bao giờ gặp lại nữa, sẽ không bị tổn thương.
Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ trợn tròn mắt nhìn Thẩm Viễn rời khỏi, Nguyên Tiểu Phỉ đỏ cả mắt, không kiềm được phải hỏi: “Cậu nói, cậu ta rốt cuộc có từng thích chúng ta không?” Châu Lợi Lợi giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng trả lời: “Chắc là chưa lúc nào đâu nhỉ? Cậu ta là một người vô tâm.

Cả đời này, chắc cậu ấy cũng không yêu ai khác đâu há?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện