Dương Lâm nghe được lời này, không nhịn được hỏi: “Đi đâu?” “Yên tâm, không tới chỗ hôm qua đâu.” Trình Thiên Cát cười cười, ngừng một lát lại nói: “Nghe nói bên đó có công viên Đại dương khá đẹp.

Khó có dịp tới đây, dĩ nhiên phải tận hưởng chứ.”
Dương Lâm gật đầu.
Trình Thiên Cát như nghĩ tới chuyện gì, lập tức đứng dậy, nói: “Em ăn trước đi, anh quên chút đồ.

Lát nữa sẽ quay lại.”
Nói xong, Trình Thiên Cát liền rời khỏi phòng.
Dương Lâm thưởng thức bữa sáng ngọt ngào, cô cảm thấy, khi ở cùng anh Tuyên, dù làm gì, ăn gì đều rất hạnh phúc.
Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.
Lúc này Dương Lâm mới phát hiện Trình Thiên Cát để quên điện thoại.

Cô định gọi anh lại nhưng nghĩ một hồi lại thôi.
Đã là người đều có tính tò mò, cô muốn xem trộm điện thoại của anh!
Dương Lâm liếc mắt nhìn điện thoại của Trình Thiên Cát.
Sau đó cô không thể rời mắt đi được.
Người gửi được lưu là ba, có lẽ ba của anh Tuyên gửi tin nhắn đến.
Nội dung tin nhắn hiển thị trên màn hình nên Dương Lâm có thể đọc được.
“Tử Tuyên, con nói sẽ điều tra được chỗ cất giấu lô hàng đó mà sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức? Lô hàng đó rất quan trọng với chúng ta, tuyệt đối không được xảy ra bất cứ sơ sót nào.

À, ba có nghe ngóng được lô hàng đó bị niêm phong ở kho hàng số ba ở cảng.

Con tìm cơ hội lấy được chìa khóa và giấy phép thông quan từ chỗ Thái Đức Phát là có thể lấy được lô hàng đó.

Con trai, ba tin vào năng lực của con, đừng để ba phải thất vọng! Nếu con làm không tốt chuyện này, chắc chắn sau này sẽ gặp khó khăn trong việc thừa kế, con tự nghĩ cách rồi làm nhé!”
Đọc xong tin nhắn, trong lòng Dương Lâm như có sóng to gió lớn!
Thì ra đây chính là chuyện anh Tuyên giấu mình!
Anh ấy cần có chìa khóa của kho hàng số 3!
Hình như cô từng nhìn thấy đám chìa khóa đó, chúng được đặt ở tủ âm ở gian nghỉ trong phòng làm việc.
Bình thường, trừ Thái Đức Phát ra, không ai được phép bước vào gian phòng đó.
Anh Tuyên không lấy được nên dạo này rất hay ngẩn người.
Người nhà tạo áp lực lớn cho anh như vậy mà anh lại gánh vác tất cả, tươi cười đối mặt với cuộc sống, còn phải dỗ dành cô nữa!
Không được, cô phải giúp anh!
Nhất định phải lấy được chìa khóa kho hàng số 3!
Đúng rồi, còn giấy phép thông quan, nhưng nó là cái gì mới được?
Cô phải làm cách nào mới lấy được nó? Dương Lâm bỗng rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Trình Thiên Cát trở lại, tay cầm theo một hộp gấm, cười híp mắt nói với Dương Lâm: “Tặng em cái này, mở ra xem có thích không?”
Lúc này Dương Lâm mới hồi thần, giơ tay nhận lấy.

Trong hộp là một bộ đồ dành cho nữ có kiểu dáng và chất liệu giống hệt bộ đồ trên người Trình Thiên Cát.

Chỉ khác ở chỗ, Trình Thiên Cát mặc quần dài còn cô mặc váy dài.
Đây là đồ đôi mà!
Dương Lâm đỏ bừng mặt!
Anh Tuyên đang bày tỏ gì đó sao?
Hạnh phúc quá!
Anh Tuyên đối xử với cô thật tốt, cô không thể khiến anh thất vọng!
Cô phải nghĩ cách lấy được giấy phép thông quan từ tay Thái Đức Phát!
Dương Lâm âm thầm hạ quyết tâm!
“Sao thế?” Trình Thiên Cát cười cười ngồi xuống bên cạnh Dương Lâm: “Thích không?”
“Thích ạ, váy đẹp quá.” Dương Lâm ôm váy vào lòng, mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc: “Cảm ơn anh Tuyên.”
“Em thích là được.” Trình Thiên Cát bỗng quay đầu, nhìn điện thoại, mặt bỗng cứng ngắc, song anh lại vờ như không có chuyện gì, tiếp tục cười nói chuyện với Dương Lâm.
Dương Lâm nhìn bộ dáng Trình Thiên Cát cố gắng tươi cười, cảm thấy rất đau lòng.
Anh Tuyên của cô vẫn dùng thái độ bình thản đối mặt với mọi chuyện!
Cô nhất định phải giữ chặt một người tốt như anh!
Dương Lâm giả vờ không biết chuyện gì, nói: “Em ăn no rồi, về phòng thay đồ đã.”
“Được.” Trình Thiên Cát cười gật đầu.
Trình Thiên Cát nhìn bóng lưng Dương Lâm rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười thắng lợi.
Mồi đã thả xuống cả rồi, chỉ đợi cá cắn câu thôi.

Trình Thiên Cát lái xe chở Dương Lâm tới công viên Đại dương, cùng cô xem mấy loài chim sống dưới nước, xem đồng cỏ um tùm,...!Hai người tay nắm tay cùng đón làn gió mát nơi đây, mọi chuyện đều tuyệt vời như một giấc mơ đẹp.
Lúc trở về, Trình Thiên Cát nhận được một cuộc điện thoại, anh đưa Dương Lâm về biệt thự xong liền rời đi.
Dương Lâm đứng ở trước cổng biệt thự, âm thầm hạ quyết tâm.
Dương Lâm xoay người đi tìm Thái Đức Phát.
Thái Đức Phát khá ngạc nhiên khi thấy Dương Lâm chủ động tới tìm hắn.
Thái Đức Phát nhìn thấy trên người Dương Lâm mặc đồ đôi với Trình Thiên Cát liền tưởng rằng đêm qua hai người đã làm chuyện đó.

Thái Đức Phát rất đắc ý, hắn đã chọn đúng quà rồi.
Vậy nên Thái Đức Phát bỏ đi suy nghĩ kia với Dương Lâm, hắn nâng tay kéo cô ngồi xuống, nói: “Tìm anh có chuyện gì?”
Dương Lâm cân nhắc lời nói: “Em tới cảm ơn Thái tổng.

Cảm ơn anh đã tác thành cho em.”
Thái Đức Phát cười sâu xa: “Coi như em hiểu chuyện.”
Dương Lâm cắn môi nói: “Thái tổng muốn em làm gì ạ?”
“Em rất thông minh.” Thái Đức Phát nhìn Dương Lâm bằng ánh mắt tán dương: “An Tử Tuyên này quen biết người phụ trách của tổ chức hôm qua, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, anh muốn em ở cạnh cậu ta nghe ngóng tình hình, có chuyện gì xảy ra liền báo cho anh biết.”
Dứt lời, Thái Đức Phát lại nói: “Tin tức có liên quan tới An Tử Tuyên em đều có thể tới thẳng phòng làm việc tìm anh.”
Dương Lâm mừng thầm trong bụng, cô đang không biết làm cách nào để thuyết phục Thái Đức Phát cho cô tới phòng làm việc đây, không ngờ Thái Đức Phát lại muốn cô giám sát anh Tuyên!
Hừ, sao cô có thể giúp tên béo chết tiệt này chứ?
Nhưng nếu hắn đã cho cô cơ hội, thì cô cũng không thể bỏ lỡ! Dương Lâm lập tức đồng ý: “Vâng, em hiểu rồi, em sẽ làm theo yêu cầu của anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện