Trình Thiên Cát cười cười, nói: “Anh Thái, thế này là anh sai rồi, tôi vẫn muốn tìm cơ hội san sẻ với anh, anh xem anh đấy, sao không chịu nói với tôi chứ? Vừa hay lần này tôi cần vận chuyển thực phẩm ra nước ngoài, thế nào thì cũng một công vận chuyển, tôi giúp anh vận là được.

Anh Thái đừng khách khí với tôi nữa.

Trong tương lai tôi còn cần vận chuyển nhiều thực phẩm qua đây lắm, nếu anh mà khách khí, sau này tôi phải mở miệng nhờ anh giúp đỡ thế nào đây?” Thái Đức Phát cười rất hài lòng: “Nếu cậu đã nói thế thì tôi giao cho cậu xử lí chuyện này vậy.

Đúng rồi, để lúc nào tôi sai người cùng tới kho hàng kiểm tra lại hàng hóa với cậu, không thể để cậu thiệt thòi được đúng không?”
Đương nhiên Trình Thiên Cát sẽ không để Thái Đức Phát sai người tới kiểm tra lại kho hàng, nếu mà làm như vậy, chẳng phải hắn sẽ biết số hàng này là hàng gì sao?
Anh không ngốc như thế.
Trình Thiên Cát nói: “Cũng phải, anh Thái cứ sai một người đáng tin đi xem lại kho hàng một lần đi.

Nhỡ đâu là thứ gì đáng giá mà tôi chỉ bỏ ra có bảy mươi tỷ thì có lỗi với anh Thái quá.”

Thái Đức Phát xua tay liên tục: “Được rồi, tôi nhận ý tốt của cậu.

Kho hàng của người đó tôi cũng tính rồi, nếu là thứ gì đáng giá thì hắn đã không chạy trốn, chắc cũng là mấy thứ rác rưởi như vải vóc hay gì đó chăng.

Cậu đã nói thế rồi mà tôi còn sai người đi cùng cậu thì là không tin tưởng cậu mất.

Được rồi, được rồi, tôi đưa chìa khóa của kho hàng đó cho cậu, tự cậu xem xét mà làm.”
Nói xong câu này, ngay trước mặt của Trình Thiên Cát, Thái Đức Phát lấy điện thoại ra, một màn hình khóa xuất hiện, hắn nhập mật khẩu, sau đó ấn vân tay, bức tường đằng sau Thái Đức Phát mở ra, một căn phòng ẩn xuất hiện.
Thái Đức Phát không sợ Trình Thiên Cát sẽ mở được nơi này ra, bởi vì không có mật khẩu và dấu vân tay của hắn thì sẽ không thể nào vào được.
Thái Đức Phát lấy chiếc chìa khóa của kho hàng số ba đưa cho Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát từ từ đưa tay ra nhận lấy.
Giờ đã có chìa khóa rồi.
Chỉ còn chờ mật lệnh.
Nếu không có mật lệnh của Thái Đức Phát, hàng trong kho đó cũng không thể vận chuyển ra được.
Cho dù Trình Thiên Cát có chuyển hàng của mình vào, sau đó lại chở đi ra thì cũng khó mà mang theo hàng đó ra ngoài một cách bí mật.
Nói cách khác, hiện tại mới thành công một nửa.
Còn phải lấy được mật lệnh của Thái Đức Phát.
Nhưng mật lệnh của Thái Đức Phát cũng được giấu trong căn phòng ẩn này, mật lệnh của mỗi kho hàng khác nhau, tuần nào cũng thay đổi mật lệnh một lần.
Những trạm gác trên đường sẽ dựa vào mật lệnh để xem có cho đi hay không.
Nói như vậy nghĩa là anh phải lấy được mật lệnh tương ứng trong thời gian thích đáng.
Lúc trước thì không tìm ra căn phòng ẩn này ở đâu, bây giờ đã biết rồi...
Vậy thì phải xem Dương Lâm.
Sau khi trở về, Trình Thiên Cát nhanh chóng liên lạc với Dương Lâm, hẹn Dương Lâm tới chung cư của mình ăn cơm.
Dương Lâm ăn mặc thật đẹp tới nơi, vừa bước vào đã thấy Trình Thiên Cát đang mặc tạp dề đứng nấu ăn trong phòng bếp.
“Tới rồi à? Vào đây đi, ngồi chơi một lát là được ăn rồi.” Trình Thiên Cát bưng hai đĩa bít tết rất đẹp mắt tới, hoa trang trí trong đĩa là do anh tự mình khắc ra, trông rất sống động, chỉ nhìn thôi cũng khiến Dương Lâm cảm thấy đói bụng.

“Thì ra anh còn biết nấu ăn nữa.” Dương Lâm nhìn Trình Thiên Cát bằng ánh mắt sáng rực.
Trình Thiên Cát cười trả lời: “Đúng vậy, bởi vì ba mẹ anh rất bận, không có thời gian để ý tới anh, lúc rảnh rỗi anh liền nghĩ phải làm thế nào để làm được thức ăn ngon.

Có lúc anh cảm thấy tự nấu ăn cũng là một thú vui, nhất là nấu ăn cho người mà mình quan tâm, cảm giác rất thành công.”
Dương Lâm đỏ mặt, cô cúi đầu không lên tiếng.
Anh nói những lời này là có ý gì?
Đang tỏ tình với mình sao?
Chắc chắn là đang tỏ tình sao?
Lần này hẳn không phải là cô nghĩ nhiều chứ?
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Dương Lâm, Trình Thiên Cát nói tiếp: “Em ăn hoa quả trước đi, anh còn vài món nữa là xong rồi.”
Dứt lời, Trình Thiên Cát xoay người vào phòng bếp tiếp tục công việc.
Người ta vẫn nói rằng người đàn ông nghiêm túc nấu cơm là đẹp trai nhất.
Câu nói này dùng với Trình Thiên Cát đúng là quá thích hợp.
Dương Lâm chống cằm, nhìn Trình Thiên Cát đang bận rộn trong phòng bếp bằng ánh mắt si mê.

Thỉnh thoảng Trình Thiên Cát còn ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người bắt gặp nhau, cả hai đều hiểu ý cười ra tiếng.

Cảm giác ăn ý đó quả thực là tuyệt vời!
Trình Thiên Cát nhanh chóng bày món ăn ra đầy một bàn, toàn những món Dương Lâm chưa từng ăn trước đó.
Cuối cùng, Trình Thiên Cát mở một chai rượu nho ra, rót cho Dương Lâm một ly rồi nói: “Thử một ngụm là được rồi, không thích thì đừng uống.”
“Em thích.” Dương Lâm vội vàng nói.
Chỉ cần là Trình Thiên Cát đưa, cho dù là thuốc độc cô cũng sẽ uống.
Trình Thiên Cát cười nhẹ nhàng, kéo ghế ra ngồi đối diện với Dương Lâm, thái bít tết một cách nhã nhặn, nói: “Nào, nếm thử tay nghề của anh đi.”
“Vâng.” Dương Lâm gật đầu vui vẻ.


Sau khi Trình Thiên Cát thái bít tết xong, anh đưa cho Dương Lâm, rồi lại lấy đĩa bít tết còn chưa thái của cô sang thái tiếp, nói: “Hôm nay anh đi gặp Thái Đức Phát, hắn đã đưa anh chìa khóa của kho hàng số ba.

Nhưng nếu muốn lấy đồ ra khỏi kho hàng số ba một cách thuận lời thì e là không dễ dàng như thế.

Vậy nên lần này thật sự anh cần sự giúp đỡ của em!”
“Được, anh nói đi, em phải làm gì?” Dương Lâm đặt dao nĩa xuống, nghiêm túc nhìn Trình Thiên Cát: “Chỉ cần là chuyện mà em có thể làm được, nhất định em sẽ làm.”
Trình Thiên Cát mỉm cười nhìn cô: “Đừng vội, ăn cơm trước đã.”
Thế là Dương Lâm mới gật đầu rồi ăn tiếp.
Hai người hàn huyên một số đề tài vui vẻ, thả lỏng và kết thúc bữa tối này như thế.

Ăn xong, Trình Thiên Cát mới nói với Dương Lâm: “Chuyện này không thể làm hấp tấp được.

Anh đã nhờ em giúp thì sẽ sắp xếp đường ra cho em, bởi vì một khi bị lộ chuyện, chắc chắn Thái Đức Phát sẽ không tha cho em, vậy nên anh muốn bắt tay vào chuẩn bị trước.”
Dương Lâm cũng cảm thấy do dự.
“Yên tâm, anh sẽ lo cho ba mẹ em tới một chỗ an toàn để nghỉ dưỡng, còn em, anh sẽ giúp em làm thủ tục chuyển trường.” Trình Thiên Cát nhìn Dương Lâm bằng ánh mắt dịu dàng: “Ra nước ngoài học đi, như thế thì cách anh cũng gần hơn.”
Dương Lâm đỏ mặt: “Nhưng em không đủ tư cách.”
“Không sao, tin anh đi, anh sẽ giải quyết tất cả!”
Trình Thiên Cát mỉm cười nhìn Dương Lâm, anh đưa tay vuốt khuôn mặt mềm mịn của cô, cảm giác như lòng trắng trứng vậy, quả thực là rất tốt.
“Vậy em phải nói thế nào với ba mẹ đây?” Chính bản thân Dương Lâm cũng không biết rằng, trước mặt Trình Thiên Cát, cô đã nhượng bộ nhiều lần, thậm chí không còn có nguyên tắc và giới hạn nữa.
“Chuyện này cũng giao cả cho anh.” Trình Thiên Cát trả lời rất ưu nhã: “Anh sẽ thuyết phục họ rời khỏi nơi này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện