Chẳng lẽ cô sớm đã đoán được là mình sẽ đến đây?Vì vậy sớm đã chuẩn bị bản thỏa thuận này?
Hinh như Thẩm Hà cũng đoán được tâm tư của cậu, cô lập tức tự cười mình, rồi nói: “Nếu nói tiểu nữ đoán được Văn thiếu gia sẽ đến đây, không bằng nói, tiểu nữ đủ tự tin.

Cho rằng tác phẩm họa quyển của mình khi bán ra thị trường, chắc chắn sẽ thu hút được người thưởng thức, mà sẽ tìm đến chỗ này.

Văn thiếu gia, tiểu nữ đã nói sẽ ký thỏa thuận, tất nhiên là có đủ tự tin khiến thiếu gia kiếm lời lớn.”
Thẩm Hà nói xong, quay người lấy những tập tiếp theo của, đưa cho Văn Tri Châu, rồi nói: “Đây là tập mới tiếp theo lần này.

Sau này cứ 10 ngày công tử đến lấy một lần, tiểu nữ sẽ đưa cho công tử những tập của 10 ngày tiếp theo.

Từ giờ trở đi, nội dung hai truyện này, chỉ bán trong tiệm sách của công tử.”
Văn Tri Châu nghe Thẩm Hà nói như vậy, mặt cậu đỏ ửng lên.
Cậu biết mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cậu nhận lấy họa quyển, sau đó trả theo số tiền đã thỏa thuận, lấy ra năm lạng bạc đặt lên trên bàn.
Thẩm Hà hơi nheo mày: “Thừa tiền rồi.”
“Không có gì, số tiền còn lại coi như trả phí nhuận bút cho cô.” Văn Tri Châu cười nhẹ”
Lúc này Thẩm Hà mới chú ý đến, khuôn mặt Văn Tri Châu khá đẹp.
Thật sự là không thể trách Thẩm Hà lúc đầu không phát hiện ra vẻ đẹp của cậu, thật ra Thẩm Hà của kiếp trước, sớm đã bị những vẻ đẹp khác nhau làm quen mắt rồi, những vẻ đẹp tầm thường, rất khó lọt vào mắt cô.
Có muốn xem vẻ đẹp của Hạ Nhật Ninh không, có muốn xem vẻ đẹp của Thẩm Lục không, có muốn xem vẻ đẹp của các anh chị em trong nhà không.
Vì vậy, những người khác được coi là đẹp sao?
Thật sự là không thể coi nổi!
Vì vậy sau khi đến thế giới này, Thẩm Hà cảm thấy những người trên toàn thế giới đều như hình mặt phẳng, cũng chỉ có thể phân biệt bằng a b c d, nếu nói đến đẹp, chưa một người nào được xếp vào.
Bây giờ giải quyết được vấn đề sinh tồn, Thẩm Hà cảm thấy Văn Tri Châu 15 tuổi này vừa mắt hơn nhiều.
Đúng vậy, Văn Tri Châu năm nay 15 tuổi, thi đỗ Tú tài, nhận được danh hiệu Bính sinh.

Nhưng cậu sợ kiến thức học vấn chưa đủ, không tham gia kỳ thi tiếp theo, mà dựa vào địa vị và tài phú của gia đình mở một tiệm sách ở thị trấn.
Cũng chính vì vậy, cậu mới biết được trong trà quán có thêm một họa quyển hay đến thế.
Nếu hai người đã ký thỏa thuận rồi, vậy thông tin giữa hai bên tất nhiên cũng sẽ được công khai.
Văn Tri Châu ngạc nhiên Thẩm Hà mới 10 tuổi đã vẽ được ra những bức họa đẹp như vậy, Thẩm Hà cũng ngạc nhiên Văn Tri Châu mới có 15 tuổi đã biết lấy lòng người khác.
Quả thật, trong thời cổ đại, bất luận là nam hay nữ, đều hiểu chuyện rất sớm.
Kiếp trước Thẩm Hà cũng bắt đầu gây dựng cơ nghiệp cho mình từ lúc mười mấy tuổi.
Đừng quên là, Thẩm Hà kiếp trước, là công chúa của Hạ gia đấy.
Đa số người đến lúc 20 tuổi vẫn còn rất ngây ngô.
Thẩm Hà và Văn Tri Châu đang nói chuyện với nhau, Vương nhị thúc cầm đồ săn bắt được từ ngoài trở về.
Vương nhị thúc thấy trong nhà có người lạ, lúc đầu ông hơi giật mình, rồi liền bước rộng tới, khi thấy Thẩm Hà vẫn an toàn nguyên vẹn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị thúc.” Thẩm Hà cười chào ông: “vị này là thiếu gia nhà Văn cử, vừa ký thảo thuận với con, thu mua những bức họa.”
Vương nhị thúc không ngờ những bức họa của Thẩm Hà đúng là có người mua thật, ông thấy mừng cho Thẩm Hà, nhưng rồi lại cảnh giác nhìn Văn Tri Châu, rồi nói: “Thẩm Hà tuy không phải cháu gái ruột của tôi, nhưng tôi và bố con bé là bằng hữu tâm giao, tôi cũng coi nó như con gái ruột của mình.

Văn thiếu gia có biết, Thẩm Hà đã tự lập môn hộ rồi không?”
Ý bóng gió của Vương nhị thúc là, nếu cậu chê Thẩm Hà đã tự lập môn hộ, thì đừng có qua lại với chúng tôi nữa! Tuy Văn Tri Châu mới chỉ 15 tuổi, nhưng đã rất hiểu chuyện, cậu lập tức trả lời: “Nhị thúc yên tâm, chuyện này Tri Châu đã biết rồi.

Vốn định thỏa thuận xong rồi sẽ ăn mừng một bữa.

Nhưng hiện giờ tại hạ có chút việc bận, hôm khác nhất định sẽ mời khách, mời Nhị thúc và Thẩm cô nương ăn mừng một bữa.”
Nghe Văn Tri Châu nói cậu chuẩn bị rời đi, Thẩm Hà cũng không giữ cậu ở lại, cô bé gật đầu nói: “Được.

Lúc đó sẽ không thể thiếu được bữa tiệc ăn mừng rồi!”
Văn Tri Châu lập tức cười lên: “Mượn cát ngôn của cô.

Cáo từ!”
Văn Tri Châu chắp hai tay vào chào Vương nhị thúc và Thẩm Hà rồi rời đi.
Chờ sau khi cậu ta đi rồi, Vương nhị thúc mới hỏi Thẩm Hà: “Người này có đáng tin không?”
Thẩm Hà nghĩ một lúc: “Văn cử nhân giờ phụ trách việc của thư viện.

Nghe nói Văn cử nhân chính trực, chắc có lẽ con trai ông cũng không quá kém.

Con đã thỏa thuận với anh ta, nếu anh ta vi phạm, bên Văn cử nhân cũng không nhận được lợi lộc gì.

Huống chi, con nộp ra họa quyển đúng thời hạn, anh ta trả tiền đúng hạn.

Không trả tiền thì con sẽ không đưa cho họa quyển mới.

Nếu sau khi anh ta kiếm được tiền, mà tiếc không chịu trả tiền, lúc đó con tính sổ với anh ta cũng chưa muộn.
Vương nhị thúc nghĩ một lúc, cũng đành thế thôi.
Vương nhị thúc sắp xếp lại những con thú bắt được, rồi nói với Thẩm Hà: “Cháu đúng là quá cứng đầu cứng cổ! Không có tiền ăn cơm cũng không nói cho thúc biết.”
Thẩm Hà chỉ cười.
Cô đang cố tình.

Đây là cô muốn cho cả làng biết cô nghèo thế nào.
Như vậy nếu nhà Đại bá có xảy ra chuyện gì, cũng không thể đổ lên đầu cô.
Quả thật, từ khi cô một lần nữa trở lại nghèo khổ, không có tiền ăn cơm, đành lên núi kiếm trứng chim ăn, những lời nói ra nói vào trong làng lại ít đi nhiều.
Những người này, chính là như vậy.
Bây giờ trong tay Thẩm Hà lại được cầm 5 lạng bạc, cuối cùng cũng tiếp tục xây được nhà rồi.
Người khác xây nhà có lẽ mất ba mươi lạng bạc là đủ rồi.
Nhưng căn nhà này của Thẩm Hà, năm mươi lạng cũng không đủ.
Bởi vì người khác đều xây trên nền đất một tầng 3 gian thêm cả sân, của cô là xây trên nền đất một tầng, dưới đất còn đào thêm một tầng nữa.
Căn nhà trên và dưới nền đất, toàn bộ đều là dùng đá kiên cố xếp thành, vì vậy sao lại không mất nhiều tiền chứ?
Vậy là, căn nhà này xây rồi lại ngắt quoãng trong vòng gần 3 tháng, cuối cùng cũng xây xong rồi.
Thẩm Hà cũng dựa vào việc vẽ tự họa kiếm được một món tiền, về cơ bản đều dùng vào việc xây nhà.
Trước hai ngày khánh thành nhà, Vương nhị thúc chuyên môn vào rừng săn bắt, ông tính không bán đi, mà để cho Thẩm Hà dùng để tiếp khách.
Theo quy định trong làng, bất cứ nhà ai xây nhà mới, đều phải mời trưởng thôn chính trong thôn và họ hàng đến ăn cơm.
Cho dù là tách hộ, cũng phải mời họ hàng đến ăn cơm.
Bữa cơm này được gọi là bữa cơm ấm nồi.
Nếu bữa cơm này quá đạm bạc, sẽ bị người khác chê cười.
Thẩm Hà không quan tâm đến chuyện này, nhưng Vương nhị thúc lại rất coi trọng, vì vậy ông đã chuẩn bị trước cho Thẩm Hà việc này.
Khi nhà mới vừa khánh thành, Thẩm Hà liền đi mời Trưởng thôn, Lí chính và các hàng xóm xung quanh và cả nhà Đại bá, đến nhà mình ăn cơm tân gia.
Người trong làng nói họ đáng ghét thì cũng đáng ghét, nói họ hiền lành cũng thấy hiền lành.
Nghe nói Thẩm Hà mời cơm tân gia, các cô các thím trong làng đều tự động đến giúp đỡ, người phụ trách rửa rau, người phụ trách thái thịt, khung cảnh rất nhộn nhịp.
Thẩm Hà đang nhóm lửa trưng bánh bao, Hoàng tẩu vừa thái thịt vừa nói rất bí ẩn với cô: “Thẩm Hà, Nhị thúc con đối với con tốt như đấy, vậy sau này con tính báo đáp thúc như thế nào?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện