Câu nói cuối cùng của Hạ Nhật Kỳ, cuối cũng đã có thể thuyết phục Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Vậy thì ta sẽ chấp nhận, hy vong sớm ngày nghe được tin tốt lành từ anh hai!”
Hạ Nhật Kỳ đưa ly về phía Hạ Nhật Ninh: “Hợp tác vui vẻ.”
Cộc cộc cộc---Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Thất mở mắt ra một cách khó khăn, toàn thân đau nhức vô cùng, ngay đến dũng khí động đậy một ngón tay cũng không có.
Là ai đang gõ cửa vậy?
Thẩm Thất vùng vẫy bò dậy, tầm nhìn phía trước rất mơ hồ, cô thò tay sờ vào trán, phát hiện trán cô nóng vô cùng.
Xem ra màn tắm mưa hôm qua do cô không kịp thời thay áo nên mới dẫn đến sốt cao không giảm.
Tiếng gõ cửa càng dữ dội hơn, Thẩm Thất chỉ có thể vùng vẫy đi qua đó mở cửa.
Cửa phòng vừa mở, Thẩm phu nhân và Thẩm Ân Ân đã đứng ngay trước cửa.
Quả không ngờ, trên mặt của Thẩm Thất Thất tỏ ra sự miệt thị và khinh bỉ: “Làm cái quái gì vậy? Gõ lâu như vậy mới mở cửa? Cô muốn chết thì phải chết ở Hạ Gia, chứ đừng chết ngay tại Thẩm Gia!”
Thẩm Thất không hề quan tâm đến sự ác nghiệt của Thẩm Ân Ân, xoay đầu nhìn Thẩm phu nhân: “Mẹ, có chuyện gì không?”
Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Thất một cái, hoàn toàn lơ đi khuôn mặt ửng đỏ bất thường của cô, lạnh lùng nói: “Ừ, Triển Gia gọi điện thoại đến, nói thi thể của Triển Bác đã tìm được rồi…”
Trong đầu Thẩm Thất trống rỗng, chỉ có một câu nói cứ lập đi lập lại không ngừng: Thi thế của Triển Bác đã tìm được rồi…
Thẩm Thất chỉ cảm thấy phía mặt tối tăm như mực, cô bèn thò tay vịn khung cửa lại, không ngờ do đứng không vững, liền té thê thảm ngay trên tấm thảm trải sàn.
Trên đầu cô vang lên tiếng cười lớn đắc ý của Thẩm Ân Ân: “Nhìn thấy cô đau lòng như vậy, tôi thật vui mừng quá đi!”
Khóe miệng của Thẩm Thất run lên, không đoái hoài gì đến tiếng cười chế giễu của Thẩm Ân Ân, cô vùng vẫy bò dậy.
Cô phải đi đến Triển Gia!
Cô phải đi gặp Triển Bác lần cuối cùng!
Thế nhưng cô liên tục bò dậy hai lần cũng không thể bò dậy được.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm và bất lực của Thẩm Thất, Thấm Ân Ân cuối cũng cùng mãn nguyện kéo theo Thẩm phu nhân rời khỏi: “Mẹ, chúng ta đừng nên cản trở cô ta đau lòng nữa. Chúng ta đi thôi!”
Thẩm phu nhân chỉ nhìn Thẩm Thất một cái, liền xoay người cùng Thẩm Ân Ân rời khỏi.
Thẩm Thất thê thảm nằm trên mặt đất, lau nước mắt trên mặt cô một cách loạn xạ, đợi đến khi tỉnh táo lại cô bèn tìm mấy viên thuốc hạ sốt nuốt đại vào bụng.
Cô gọi điện cho mẹ của Triển Bác, hỏi thăm địa chỉ, sau đó Thẩm Thất cũng không màng đến cơ thể yếu ớt chưa hạ sốt đó, cô rời khỏi cửa lên một chiếc xe taxi đi thẳng đến nơi cần đến.
Khi Thẩm Thất đến nơi, thì Triển Bác đã được chôn cất rồi.
Cha mẹ của Triển Bác lặng lẽ đứng một bên khóc lóc, bên cạnh còn có mấy người đang đứng cùng họ.
Nhìn thấy nụ cười sáng lạng quen thuộc trên tấm bia mộ kia, trong lòng Thẩm Thất đau như cắt.
Thất Thất chân đăm đá chân chiêu đi qua đó, quỳ xuống ngay trước tấm bia, run rẩy sờ vào nụ cười quen thuộc đó, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Triển Bác…
Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?
Anh không phải đã nói, lần này trở về sẽ không rời xa em nữa hay sao?
Tại sao lần gặp gỡ này, lại là cái chết chia cắt đôi ta?
Anh là đồ lừa đảo, rõ ràng anh đã hứa sẽ bảo vệ em suốt đời mà!
Rõ ràng anh đã nói suốt kiếp này cũng sẽ không buông đôi tay của em ra mà…
Anh đã từng nói, lần này anh trở về sẽ đính hôn và kết hôn mà…
Anh xem đi, ngón tay của em đã chừa chỗ trống cho chiếc nhẫn của anh.
Nhẫn đâu rồi? Nhẫn cầu hôn của anh đâu rồi?
Lấy ra, mau lấy ra đi, đeo lên cho em!
Anh không thể… không thể… lừa dối em như vậy…
Mẹ của Triển Bác lên trước vỗ vai của Thẩm Thất, mắt đỏ ửng lên nói: “Tiểu Thất, là do nhà họ Triển chúng ta không có phước phận này. Nếu còn có kiếp sau, nếu ta còn có con trai, thì nhất định sẽ cưới con về làm con dâu của ta.”
Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Vậy thì ta sẽ chấp nhận, hy vong sớm ngày nghe được tin tốt lành từ anh hai!”
Hạ Nhật Kỳ đưa ly về phía Hạ Nhật Ninh: “Hợp tác vui vẻ.”
Cộc cộc cộc---Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Thất mở mắt ra một cách khó khăn, toàn thân đau nhức vô cùng, ngay đến dũng khí động đậy một ngón tay cũng không có.
Là ai đang gõ cửa vậy?
Thẩm Thất vùng vẫy bò dậy, tầm nhìn phía trước rất mơ hồ, cô thò tay sờ vào trán, phát hiện trán cô nóng vô cùng.
Xem ra màn tắm mưa hôm qua do cô không kịp thời thay áo nên mới dẫn đến sốt cao không giảm.
Tiếng gõ cửa càng dữ dội hơn, Thẩm Thất chỉ có thể vùng vẫy đi qua đó mở cửa.
Cửa phòng vừa mở, Thẩm phu nhân và Thẩm Ân Ân đã đứng ngay trước cửa.
Quả không ngờ, trên mặt của Thẩm Thất Thất tỏ ra sự miệt thị và khinh bỉ: “Làm cái quái gì vậy? Gõ lâu như vậy mới mở cửa? Cô muốn chết thì phải chết ở Hạ Gia, chứ đừng chết ngay tại Thẩm Gia!”
Thẩm Thất không hề quan tâm đến sự ác nghiệt của Thẩm Ân Ân, xoay đầu nhìn Thẩm phu nhân: “Mẹ, có chuyện gì không?”
Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Thất một cái, hoàn toàn lơ đi khuôn mặt ửng đỏ bất thường của cô, lạnh lùng nói: “Ừ, Triển Gia gọi điện thoại đến, nói thi thể của Triển Bác đã tìm được rồi…”
Trong đầu Thẩm Thất trống rỗng, chỉ có một câu nói cứ lập đi lập lại không ngừng: Thi thế của Triển Bác đã tìm được rồi…
Thẩm Thất chỉ cảm thấy phía mặt tối tăm như mực, cô bèn thò tay vịn khung cửa lại, không ngờ do đứng không vững, liền té thê thảm ngay trên tấm thảm trải sàn.
Trên đầu cô vang lên tiếng cười lớn đắc ý của Thẩm Ân Ân: “Nhìn thấy cô đau lòng như vậy, tôi thật vui mừng quá đi!”
Khóe miệng của Thẩm Thất run lên, không đoái hoài gì đến tiếng cười chế giễu của Thẩm Ân Ân, cô vùng vẫy bò dậy.
Cô phải đi đến Triển Gia!
Cô phải đi gặp Triển Bác lần cuối cùng!
Thế nhưng cô liên tục bò dậy hai lần cũng không thể bò dậy được.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm và bất lực của Thẩm Thất, Thấm Ân Ân cuối cũng cùng mãn nguyện kéo theo Thẩm phu nhân rời khỏi: “Mẹ, chúng ta đừng nên cản trở cô ta đau lòng nữa. Chúng ta đi thôi!”
Thẩm phu nhân chỉ nhìn Thẩm Thất một cái, liền xoay người cùng Thẩm Ân Ân rời khỏi.
Thẩm Thất thê thảm nằm trên mặt đất, lau nước mắt trên mặt cô một cách loạn xạ, đợi đến khi tỉnh táo lại cô bèn tìm mấy viên thuốc hạ sốt nuốt đại vào bụng.
Cô gọi điện cho mẹ của Triển Bác, hỏi thăm địa chỉ, sau đó Thẩm Thất cũng không màng đến cơ thể yếu ớt chưa hạ sốt đó, cô rời khỏi cửa lên một chiếc xe taxi đi thẳng đến nơi cần đến.
Khi Thẩm Thất đến nơi, thì Triển Bác đã được chôn cất rồi.
Cha mẹ của Triển Bác lặng lẽ đứng một bên khóc lóc, bên cạnh còn có mấy người đang đứng cùng họ.
Nhìn thấy nụ cười sáng lạng quen thuộc trên tấm bia mộ kia, trong lòng Thẩm Thất đau như cắt.
Thất Thất chân đăm đá chân chiêu đi qua đó, quỳ xuống ngay trước tấm bia, run rẩy sờ vào nụ cười quen thuộc đó, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Triển Bác…
Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy?
Anh không phải đã nói, lần này trở về sẽ không rời xa em nữa hay sao?
Tại sao lần gặp gỡ này, lại là cái chết chia cắt đôi ta?
Anh là đồ lừa đảo, rõ ràng anh đã hứa sẽ bảo vệ em suốt đời mà!
Rõ ràng anh đã nói suốt kiếp này cũng sẽ không buông đôi tay của em ra mà…
Anh đã từng nói, lần này anh trở về sẽ đính hôn và kết hôn mà…
Anh xem đi, ngón tay của em đã chừa chỗ trống cho chiếc nhẫn của anh.
Nhẫn đâu rồi? Nhẫn cầu hôn của anh đâu rồi?
Lấy ra, mau lấy ra đi, đeo lên cho em!
Anh không thể… không thể… lừa dối em như vậy…
Mẹ của Triển Bác lên trước vỗ vai của Thẩm Thất, mắt đỏ ửng lên nói: “Tiểu Thất, là do nhà họ Triển chúng ta không có phước phận này. Nếu còn có kiếp sau, nếu ta còn có con trai, thì nhất định sẽ cưới con về làm con dâu của ta.”
Danh sách chương