Tác giả sẽ xưng tôi trong ngoại truyện này để có thể diễn đạt hết tâm trạng của nhân vật

Bây giờ ngồi trong tù tôi mới đủ bình tĩnh để thấm hết những chuyện đã xảy ra. Phải...như mọi người đã biết, tôi chính là một thằng tồi. Một thằng hèn nhát không xứng đáng có được hạnh phúc. Bây giờ tôi đã hiểu bất hạnh mà tôi nhận được nó bắt nguồn từ đâu

Bố tôi mất sớm. Từ khi tôi còn rất nhỏ. Mẹ là người nuôi tôi khôn lớn. Tất cả tình yêu, tuổi xuân của mẹ đều vì tôi mà trôi qua. Vì tôi mà mẹ không đi thêm bước nữa.

Tôi muốn mình là một đứa con ngoan, thành đạt để báo đáp cho mẹ. Ngày đêm học tập. Cuối cùng tôi đã xin được vào một công ty lớn

Ai làm công ty rồi thì cũng biết. Làm công ty vất vả áp lực như thế nào. Một thằng nhân viên quèn lúc nào cũng phải phục tùng theo mệnh lệnh của cấp trên

Và tôi đã cố gắng ngoi lên khỏi sự nhục nhã ấy. Dẫm lên lòng tự tôn của mình để có thể đạt được thành công. Tôi đã có thể khiến cho mẹ tự hào mỗi khi nhắc về tôi. Có thể kiếm được nhiều tiền để mẹ không phải khổ sở. Nhưng tính mẹ ham việc. Dù tôi nói thế nào mẹ cũng vẫn đi làm. Mẹ hay nói ngồi một chỗ buồn bày tay chân. Mẹ hay đùa với tôi rằng " nấu ăn ngon như mẹ mà không nấu cho người khác ăn thì thực sự lãng phí "

Tôi lớn lên cũng đẹp trai phong độ. Công việc lại ổn định. Nên cũng có nhiều gái theo

Thoáng qua năm ba mối tình chưa kịp nở đã vội tàn

Vì tất cả đều có mục đích của riêng họ - gói gọn trong một chữ tiền

Rồi tôi gặp nhi. Một cô gái hiền lành, cam chịu. Cứ nghĩ sẽ là điểm dừng hạnh phúc viên mãn cho cuộc đời mình nhưng không ngờ. Chỉ vì một phút hám của lạ đã khiến cho mọi thứ tan nát hết

Nhớ trong một lần đi phượt nơi vùng quê. Tôi lang thang trên dòng sông yên bình ấy. Cảm giác man mát khiến con người ta khoan khoái dễ chịu

Lúc tôi đang thả hồn để thưởng thức sự yên bình ấy thì nghe có tiếng động mạnh. Giống như vật nào đó rơi xuống nước. Tôi vội vã chạy tới thì thấy có người đang chới với dưới dòng sông lạnh lẽo. Lương tâm của một con người thúc dục tôi phải nhảy xuống đó cho dù tôi không phải người bơi giỏi

Lúc tôi tiếp cận được người đó, chạm vào người đó, ôm được người đó vào lòng. Thứ tôi cảm nhận được đầu tiên đó chính là thân hình nhỏ nhắn, cùng làn da mềm mịn. Vì lúc đó người ấy không mặc gì hết

Cuối cùng tôi cũng có thể an toàn đưa người ấy vào bờ rồi vội vã mặc tạm cho cô ấy cái áo mà lúc nhảy xuống tôi đã để lại trên bờ

Ừ thì khi đứng trước một cô gái vừa xinh đẹp lại thêm thân thể lồ lộ xuân cảnh ngay trước mắt cũng khiến tôi xoẹt qua trong đầu vài ý nghĩ xấu. Nhưng tôi không phải là thằng tồi. Tôi nghĩ đến việc phải cứu lấy cô ấy nhiều hơn là việc thỏa mãn thú tính của một thằng đàn ông

Ấn ngực, hô hấp. Thậm trí tôi đã vác cô ấy trên vai chỉ để cô ấy có thể tỉnh lại. Vậy là sau bao nhiêu cố gắng, người con gái ấy đã mở mắt

Một đôi mắt rất đẹp.Đẹp đến mê người. Cô ấy nhìn tôi không khóc cũng không cười. Khuôn mặt bình thản khiến người ta cảm thấy sợ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ cô ấy bị một áp lực nào đó mới nghĩ quẩn như vậy. Chứ không ngờ một cô gái yếu đuối lại phải chịu đựng một nỗi đau, sự nhục nhã do chính người nhà đem lại

Đêm hôm ấy tôi đã ngồi cạnh cô ấy. Từng câu từng chữ cô ấy nói ra đều khiến lòng tôi thắt lại. Mất bố như tôi ít ra còn có mẹ chăm sóc. Còn cô ấy thì khác. Không một ai chịu tin cô ấy, vì họ không sinh cô ấy ra. Nên sẽ không có chuyện yêu thương vô điều kiện

Lúc đấy tôi chỉ mong mình có thể bốc đồng hơn một chút. Để có thể lao tới mà giết chết lão già khốn nạn ấy

Nhưng

Tôi không đủ can đảm. Vì tôi nhìn thấy án tù treo ngay trước mặt. Tôi sẽ không vì sự tức giận ngu ngốc mà đánh mất đi tất cả. Điều đó quá ngu suẩn

Cô ấy bảo cứ coi tất cả như số phận. Còn bảo có lẽ kiếp trước có lẽ đã tạo ra nghiệp nên bây giờ phải chịu quả báo. Một cô gái ngây thơ như vậy, sao họ lại nỡ làm hại

Tôi bảo cô ấy đi theo tôi lên thành phố. Nói thật lúc đó tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ đơn giản là thấy tội nghiệp nên muốn giúp. Cô ấy cũng chẳng còn gì để mất. Nên cũng quyết tâm đi theo tôi.

Vậy là có cái quần trên người tôi cũng đưa cho cô ấy mặc. Cũng may sao vẫn còn cái quần đùi bên trong. Tôi bảo cô ấy ngồi đợi. Rồi quay về chỗ trọ lấy đồ

Ở quê thấy bảo họ truyền tin từ người này qua người kia còn nhanh hơn dây đồng dẫn điện nên tôi mới bảo cô ấy ngồi đợi. Nếu không sẽ chết ngộp vì những ánh mắt soi mói, chửi rủa mất. Chẳng biết họ đã biết hay chưa, nhưng đề phòng cho chắc

Chỉ có rời khỏi mới là cách tốt nhất. Vì không thể đi tìm từng người mà giải thích được, mà cho dù có giải thích, chắc gì người ta đã tin

Vậy là tôi đi một mà về hai. Đương nhiên tôi chẳng dám chở cô ấy về nhà rồi. Tìm cho cô ấy một chỗ ở trọ rồi từ từ tính tiếp

May mắn thay chỗ tôi làm có cái quan ăn đối diện. Vừa hay đang tuyển nhân viên. Tính nhi hiền lành lại ưa nhìn nên bà chủ ở đó thích lắm. Sắp xếp cho cả chỗ ở không mất tiền

Tôi thì ngày nào cũng qua đó ăn cơm. Lâu dần thì nảy sinh tình cảm. Nhưng cố gắng nén xuống không cho phép bản thân được lay động

Trong thời gian đó tôi có quen thêm vài cô gái, để quên đi thứ tình cảm đang muốn bùng nổ trong cơ thể. Bởi vì tôi là người biết rõ nhất. Yêu cô ấy chính là làm tổn thương cô ấy

Qua đi một năm. Tôi gần như không thể tiếp tục kìm nén tình cảm thêm được nữa. Tôi cảm nhận được từng ánh mắt,, từng cử chỉ dịu dàng mỗi khi ở cạnh tôi. Cảm nhận được tình cảm của cô ấy cũng giống như tôi, đang muốn bùng phát dữ dội

Vậy là tôi bất chấp hết tất cả. Đưa nhi về nhà ra mắt

Đúng như tôi dự đoán. Mẹ hỏi nhi làm công việc gì. Bố mẹ làm công việc gì. Hoàn cảnh gia đình như thế nào. Vốn là một cô gái thật thà nên nhi đã kể hết. Mẹ tôi sau khi nghe xong thì nổi giận đùng đùng. Đuổi nhi đi không thương tiếc dù là trong lần đầu tiên gặp mặt

Sau lần đó mẹ tôi hẹn thêm vài ba cô để tôi đi xem mặt. Nhưng tôi vẫn lén lút gặp nhi

Mỗi ngày tiếp xúc với cô gái hiền lành ấy lại khiến tôi yêu đến điên cuồng. Cái khao khát muốn được đưa cô ấy về làm vợ khiến tôi một lần nữa bất chấp hết tất cả. Mẹ tôi thuê người về quê điều tra cô ấy. Khi biết truyện cô ấy trải qua, mẹ tôi không những không thương mà còn dùng nó để lăng mạ để sỉ nhục cô ấy

Mẹ thà tin vào những lời thiên hạ thêm bớt, thêu dệt chứ nhất định không chịu mở lòng đón nhận một cô gái tốt như nhi

Đã mấy lần tôi định bỏ cuộc. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện phải xa cô ấy là tôi lại như một kẻ điên loạn. Cuộc đời tôi chưa từng yêu ai nhiều như yêu cô ấy như lúc đó

Mặc kệ mẹ năn nỉ, bỏ qua tất cả sự đe dọa của mẹ. Tôi vẫn đưa nhi đi đăng kí kết hôn. Và tôi cũng tuyên bố. Nếu như không cho tôi về nhà thì tôi sẽ đưa cô ấy đi luôn khồng thèm về nữa. Sợ mất con nên mẹ tôi nghiến răng đồng ý. Vì tôi là con một nên mẹ tổ chức đám cưới cũng rình rang

Tôi cứ nghĩ ở lâu với nhi mẹ sẽ thay đổi, nhưng tôi đã nhầm. Cô ấy quá hiền nên càng lúc mẹ tôi càng bắt nạt. Tôi biết hết, nhưng vì đó là mẹ tôi nên tôi không thể làm gì khác. Tôi cứ nghĩ mẹ đã phải chập nhận nhi là mẹ đã rất buồn rồi. Mẹ đã luôn muốn tôi lấy được một người vợ tương sứng. Chứ không phải một cô gái không có học hành như nhi

Tôi cố gắng bù đắp yêu thương cô ấy. Để cô ấy không tủi thân khi về làm dâu nhà người. Những tưởng cuộc sống rồi sẽ tốt đẹp hơn nhưng mãi mà nhi vẫn không thể sinh con. Rồi bao nhiêu khúc mắc giữa mẹ chồng nàng dâu cứ mỗi ngày một lớn. Đến chính tôi cũng chẳng biết phải giải quyết thế nào

Nói thật lúc đó tôi chẳng bao giờ nghĩ vấn đề nằm ở tôi nên tôi không đi khám. Nhi có hỏi thì tôi trả lời qua loa là đã khám rồi và tôi không làm sao cả

Cho đến một ngày mẹ giới thiệu mai cho tôi. Lúc đó tôi không đồng ý. Nhưng một của lạ bằng tạ của quen. Cô ta là một cô gái xinh đẹp. Có thân hình quyến rũ lại là người luôn chủ động gần gũi tôi. Chủ động làm tôi thỏa mãn. Chứ không như nhi, chỉ biết nằm im chờ đợi

Tôi bắt đầu chán nhi thực sự

Đàn ông có những phút giây chỉ dùng thân dưới để suy nhĩ. Nhưng đến khi cái mới lạ ấy nó qua đi thì lại thèm cảm giác ấm áp quen thuộc. Đàn ông chính là tham lam như thế

Nhất là khi mai nói mình đã có thai. Cái cảm giác được làm cha nó lâng lâng sung sướng. Tôi mù quáng chìm vào thứ hạnh phúc hư ảo ấy

Quả báo đến là khi tôi biết đứa bé trong bụng mai không phải con tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến chuyện sẽ giết chết cô ta. Chỉ tiếc là cô ta đã ôm tiền của tôi mà cao bay xa chạy

Mẹ tôi bảo đến nhà cô ta để đòi lại tiền. Nhưng chỉ chuốc thêm sự nhục nhã. Tiền cũng chẳng thể lấy lại được. Tôi chẳng muốn làm to chuyện nữa. Chỉ muốn đưa nhi trở về

Nhưng cô ấy lại nhanh chóng tìm được hạnh phúc mới khi chỉ mới vừa xa tôi một thời gian ngắn

Ghen tức, đau khổ. Nó dồn nén khiến tôi muốn điên loạn. Tôi chỉ muốn bắt cô ấy lại. Nhốt cô ấy ở một nơi không ai biết đến, để cô ấy là của riêng một mình tôi thôi

Tự nhiên một ngày nhi không nhớ gì hết. Tôi sung sướng muốn hét lên vì nghĩ ông trời thương tôi nên trả nhi lại. Nhưng thật không thể chấp nhận được khi nhi lại mang thai con của thằng đó

Tôi không muốn đánh đập cô ấy nhưng trong cơn điên loạn tôi đã nhìn thấy thằng đó và đứa bé đang nhìn tôi cười chế diễu

Tôi hoàn toàn mất hết kiểm soát không thể khống chế được hành vi nên đã nhẫn tâm chà đạp lên một cô gái tội nghiệp như vậy

Nếu như không có người đó ngăn lại thì không biết nhi sẽ ra sao. Tôi sẽ ra sao. Có phải trong lúc điên loạn ấy tôi sẽ giết chết cô ấy và bây giờ ngồi đây với tội danh giết người rồi hay không

Vậy mà sau khi chuyện đó xảy ra, sự ganh ghét vẫn che mờ mắt tôi. Lúc bị công an triệu tập tôi vẫn khăng khăng phủ nhận tội lỗi của mình

Tôi vẫn cứ nói với công an rằng những thằng bạo hành vợ bây giờ nhiều lắm. Rằng các anh có bắt được hết không. Tôi bị anh công an tát cho một cái như trời giáng. Anh ấy đã chửi tôi một câu khiến tâm trí tôi như thoát khỏi vũng bùn lầy. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in câu nói ấy

- đã là một thằng đàn ông thì hãy ra ngoài đường mà trinh chiến với thiên hạ, chứ đừng về nhà mà bắt nạt con đàn bà vất vả sớm hôm hầu hạ mày. Đúng như mày nói. Bạo lực gia đình bây giờ nhiều vô kể.tất cả chúng nó đều được xếp vào thành phần rác ruởi của xã hội. Bây giờ mày cũng chính thức trở thành đống rác đang bốc mùi rồi đấy. Đúng là loại khốn nạn hết chỗ nói

Tôi ở đây còn nhận thêm nhiều trận đòn khác nữa. Từ các đại ca. Từ những anh quản giáo.bản thân tôi hiểu rõ, có một thế lực đã nhờ cậy họ "chăm sóc" cho tôi những ngày trong tù. Tôi cảm thấy rất hối hận. Giá như tôi biết trân trọng những gì mình đã có thì bây giờ bên cạnh tôi vẫn có một cô vợ ngoan hiền, đã trở thành một thằng đàn ông hạnh phúc như bao người khác rồi

Thứ mình đang có mới là của mình. Có đôi khi những thứ đẹp đẽ mà ta thấy. Nó không hề tồn tại..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện