Trước khi Võ Vạn Kỳ đi, cô đã rầu rĩ rất lâu, khi nhìn nam sinh bị mình chơi đùa, trong lòng cô lại càng thêm hổ thẹn.

Cho dù đây cũng là lần đầu tiên của cô, nhưng... dù sao cô cũng dùng sức mạnh ép người ta.

Thôi, cho thêm ít tiền để bồi thường!

Sau đó, Võ Vạn Kỳ lại móc hết một triệu rưỡi còn lại trên người, bỏ ở trên tủ đầu giường và rón rén trốn đi.

Tuy nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Võ Vạn Kỳ, hơn nữa cô còn không có kinh nghiệm gì nên đã làm bản thân bị đau, bởi vậy cô phải ở bên ngoài nghỉ ngơi một lát mới có sức lực trở về.

Kết quả, cô còn đi chưa được mấy bước chân, lại đụng phải Mạc Tiểu Đào.

Có lẽ điều này chính là duyên phận.

Mạc Tiểu Đào nói với Võ Vạn Kỳ; “Vậy cô cẩn thận nhé, tôi phải trở về đây. À, ở đây tôi có chai nước còn chưa mở ra, cô cầm lấy đi.”

“Cám ơn cô, cô đúng là cô gái tốt.” Võ Vạn Kỳ cười híp mắt và nói với Mạc Tiểu Đào: “Tôi làm ở một hội quán Judo gần đây, nếu như cô có thời gian thì tới chơi với tôi nhé!”

Mạc Tiểu Đào cười híp mắt và trả lời: “Được, vậy tôi đi trước đây, chào cô!”

Mạc Tiểu Đào cầm quần áo và đi tính tiền, sau đó vội vàng trở về khách sạn.

Phạm Đậu Đậu nhận lấy quần áo và ném cho Phạm Đinh Đinh. Phạm Đinh Đinh đi vào bên trong phòng ngủ để thay đồ với vẻ mặt tái mét.

Vẫn phải nói, bộ quần áo này rất vừa người.

Mạc Tiểu Đào không nhịn được hỏi Phạm Đậu Đậu: “Tổng giám đốc Phạm sao vậy? Sao sắc mặt anh ấy khó coi thế?”

Phạm Đậu Đậu thiếu chút nữa lại phì cười: “Bất kỳ một người đàn ông nào mà gặp phải loại chuyện này, có lẽ sắc mặt cũng sẽ không dễ coi được! Khụ khụ, không có gì, được rồi, sao cô đi lâu thế?”

Mạc Tiểu Đào trả lời: “Tôi vừa mới chuẩn bị tính tiền thì gặp phải một cô gái, hình như cô ấy bị thương. Vì vậy tôi đỡ cô ấy đi nghỉ một lát. Sao vậy? Bên này còn có chuyện gì khác sao?”

Phạm Đậu Đậu cũng không suy nghĩ nhiều, lại nói: “Được rồi, cũng không có chuyện gì đâu. Hôm nay cho cô nghỉ, cô muốn làm gì thì cứ đi làm đi!”

Mạc Tiểu Đào nghiêng đầu suy nghĩ một lát. Dù sao hôm nay cô cũng không có chuyện gì làm, cô vốn định tìm đến Phạm Đậu Đậu để nói xin lỗi, bây giờ đã xin lỗi xong, chuyện cũng xử lý xong, vậy cô có thể tùy hứng đi dạo một chút rồi!

À, đúng rồi, cô gái kia vừa nói cô ấy đang làm ở hội quán Judo gần đây mà?

Vậy chi bằng mình qua tìm cô ấy chơi nhỉ!

Mạc Tiểu Đào quay người rời khỏi khách sạn, vui vẻ đi tìm Võ Vạn Kỳ.

Võ Vạn Kỳ trở lại hội quán Judo, quán trưởng nhìn thấy sắc mặt Võ Vạn Kỳ khó coi thì cho cô về nghỉ một ngày.

Võ Vạn Kỳ đang chuẩn bị ra cửa lại nhìn thấy Mạc Tiểu Đào vui vẻ đi đến, Võ Vạn Kỳ vội vàng vẫy tay với Mạc Tiểu Đào: “Này, Tiểu Đào, sao cô lại tới đây?”

Mạc Tiểu Đào tìm được Võ Vạn Kỳ nên rất vui mừng: “Hóa ra cô làm ở đây, hôm nay tôi rảnh, Vì vậy ghé thăm cô một lát. Cô đã đỡ hơn chưa?”

Võ Vạn Kỳ ngượng ngùng nói: “Tôi không sao. Nhưng quán trưởng vẫn cho tôi nghỉ một ngày, anh ấy bảo tôi về nghỉ ngơi cho tốt.”

Mạc Tiểu Đào gật đầu và nói: “Tôi cảm thấy như vậy cũng đúng, cô vẫn nên về nghỉ đi.”

“Tôi đâu có yếu ớt như vậy. Đúng rồi, cô rảnh thì đi tới chỗ tôi ở đi, bên đó có rất nhiều món ăn ngon đấy!” Võ Vạn Kỳ cười hì hì nói: “Tôi vừa tới thành phố này không lâu, nên cũng không có bạn bè gì, mỗi ngày ngoại trừ tới đây làm, hết giờ lại về nhà một mình cũng chán lắm.”

Hazz, nếu không phải quá buồn chán, cô cũng sẽ không bị mấy bạn kia lôi kéo đến quán bar.

Cô làm sao biết được trong quán bar loại người gì cũng có, tự nhiên có người nhân lúc cô không chú ý, len lén bỏ thuốc vào trong cốc của cô chứ?

Dù sao, từ hôm nay trở đi, cô sẽ tuyệt giao với mấy người kia!

Vẫn là cô gái trước mắt này tốt, long dạ lương thiện, vừa nhìn cũng biết là người có giáo dục.

Nếu như có thể là bạn với cô gái thì thật thoải mái.

Mạc Tiểu Đào cũng là người lớn mật, cô nghe Võ Vạn Kỳ mời thì lập tức gật đầu đáp ứng.

Võ Vạn Kỳ liền dẫn Mạc Tiểu Đào về căn nhà trọ của mình.

“Nhà tôi tương đối nhỏ, cô đừng chê nhé!” Võ Vạn Kỳ dẫn Mạc Tiểu Đào đi vào trong: “Bây giờ tôi cùng người khác cùng thuê một căn hộ, hai người mỗi người một phòng cũng rẻ hơn chút đỉnh.”

Võ Vạn Kỳ giới thiệu về nhà của mình: “Phòng khách và không gian khác đều dùng chung, chỉ có phòng ngủ là không gian riêng của mình.”

“Ừm.” Mạc Tiểu Đào tò mò nhìn xung quanh, căn hộ này thật sự rất nhỏ!

Cho dù giải trí Phạm Thị chuẩn bị nhà trọ cho những người mới cũng lớn hơn ở đây nhiều.

Không ngờ rằng vẫn còn một căn hộ thuê chung nhỏ như vậy.

Căn hộ thuê chung của Võ Vạn Kỳ cũng chỉ khoảng năm mươi mét vuông, trừ phòng bếp, toilet và phòng khách, hai gian phòng ngủ mỗi gian cũng chỉ khoảng mười mét vuông, bên trong kê một cái giường, một cái bàn, lại đặt một tủ quần áo, trên cơ bản cũng không còn chỗ nào trống nữa.

Mạc Tiểu Đào thật sự rất muốn noi căn hộ này quá nhỏ. Nhưng cô suy nghĩ tới việc Võ Vạn Kỳ là người mới đến đây làm công, có lẽ cô ấy ở trong căn hộ như vậy cũng không dễ dàng gì. Vì vậy cô cũng không đánh giá nữa.

Võ Vạn Kỳ rót cho Mạc Tiểu Đào một cốc nước trái cây và nói: “Cô đừng khách sáo, cứ ngồi thoải mái đi, con người tôi cũng không quá chú trọng mấy vấn đề này.”

“Cảm ơn.” Mạc Tiểu Đào nhận lấy cốc nước trái cây và đặt lên dưới mũi ngửi, vừa ngửi cô liền biết đây không phải là nước ép trái cây thật, mà là loại nước pha trộn.

Nhưng Mạc Tiểu Đào tỏ vẻ lễ phép vẫn uống một hớp.

Gian phòng của Võ Vạn Kỳ rất ngăn nắp sạch sẽ, cũng không dơ bẩn giống như phòng của người khác.

Cô không có khá ít quần áo, hơn nữa phần lớn đều là đồng phục của hội quán Judo, đồ dùng hàng ngày thì ít đến mức đáng thương, thật không giống chỗ ở của một cô gái.

Mạc Tiểu Đào cảm thấy mình giống như thể nhìn thấy thế giới mới, hóa ra còn có cô gái sống như vậy. Cô còn tưởng rằng các cô gái trên toàn thế giới đều giống như cô, lớn lên trong sự tinh tế chứ?

“Cô không khỏe thì nhanh nằm xuống đi, không cần lo cho tôi đâu.” Mạc Tiểu Đào vội vàng nói.

“Cơ thể tôi có khó chịu đâu, rõ ràng là tôi... Thôi đi, thật ra cũng mất mặt, không nhắc tới chuyện ấy nữa.” Võ Vạn Kỳ xua tay, tuy nhiên cô cũng nghe theo, ngồi xuống một cái ghế khác, vẻ mặt cô tò mò hỏi Mạc Tiểu Đào: “Cô là người bản địa à?”

“Đúng vậy.” Mạc Tiểu Đào cười híp mắt và trả lời.

“Thật hâm mộ nha!” Võ Vạn Kỳ nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Người bản địa đều có phòng cả, quá hạnh phúc rồi.”

Mạc Tiểu Đào không rõ vì sao có phòng ở lại hạnh phúc, nhưng nếu cô ấy nói như vậy thì nhất định là có lý!

“Đúng rồi, vì sao cô lại làm huấn luyện viên cho hội quán Judo? Tôi thấy cô khá trẻ, chắc cũng bằng tôi thôi.” Mạc Tiểu Đào không nhịn được hỏi: “Tôi mười tám tuổi, còn cô?”

“Tôi mười chín tuổi tuổi.” Võ Vạn Kỳ kiêu ngạo trả lời nói: “Tôi học Judo từ nhỏ! Sau đó, tôi không học cấp ba mà học thẳng trường thể thao. Hiện giờ tôi đã tốt nghiệp rồi, cũng có thể ra ngoài làm việc rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện