Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, trải dài trên cơ thể hắn, tỏa ra những tia sáng nhè nhẹ. Thân hình thon dài ấy, kết hợp với khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nhìn có vẻ như thần Mặt Trời Apolo trên trần thế vậy.
Dù Thẩm Thất có bị người anh của mình làm cho vô cảm với những sắc đẹp khác thì khi nhìn thấy cảnh tượng này của Hạ Nhật Ninh thì cô cũng không tránh khỏi phải ngơ ngác một hồi.
“Tỉnh rồi ư?” Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hơi ngước lên, uể oải lướt về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất giờ mới ý thức được người đã cứu cô, lại chính là Hạ Nhật Ninh.
“Cám ơn.” Thẩm Thất không biết nên nói gì, chỉ có thể cám ơn một cách khô khan.
“Không có chi, cô chỉ là... lại nợ thêm một món tiền nữa mà thôi. Công thêm hai cái áo mà cô đã làm hư của tôi, tổng cộng 2 triệu.” Giọng điệu của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nói: “Đã rất nhiều ngày trôi qua rồi, cô đã suy nghĩ ra nên trả nợ cho tôi như thế nào chưa?”
Sự yêu thích và cảm động vừa mới xuất hiện trong đáy lòng cô, không cánh bay đi ngay sau khi nghe thấy câu nói này của hắn.
Đúng vậy, một đế vương ác ma, thì sao lại có thể làm việc thiện được cơ chứ?
Hắn đã cứu cô, cũng chỉ vì cô còn thiếu nợ tiền của hắn, hắn chỉ sơ cô chết đi thì không ai có thể trả món nợ đó mà thôi.
Bây giờ thì tốt rồi, món nợ 1 triệu đó đã gấp đôi lên trong tích tắc, biến thành 2 triệu!
Nếu biết trước thì thà rằng cô trở bệnh nóng sốt chết ngay trên đường, cũng không muốn bị hắn cứu sống.
Nhìn thấy biểu cảm vô cùng thú vị trên mặt của Thẩm Thất, tâm trạng của Hạ Nhật Ninh đột ngột trở nên đẹp đẽ trong tích tắc một cách vô cớ.
Thẩm Thất thật sự muốn lấy tiền ném vào mặt của hắn, chỉ là cô không thể mà thôi.
Một, cô không có nhiều tiền như vậy. Hai, nếu cô ấy dám ném, thì chắc làm tổn thương một cọng lông của hắn cũng sẽ phải bồi thường càng nhiều tiền hơn nữa.
Thẩm Thất chỉ có thể kiềm nén cơn giận và nói: “Tôi... tôi sẽ trả tiền mà.”
Hạ Nhật Ninh bỏ ly rượu xuống, đi về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất theo phản xạ lui về phía sau, tấm lưng cô bất chợt đụng vào bức tường nhà, khiến cô không thể nào nhúc nhích được gì nữa.
Hạ Nhật Ninh chỉ còn cách Thẩm Thất nửa mét mà thôi, đột nhiên hắn cong lưng lại, tay trái áp sát vào tường, khóa chặt Thẩm Thất giữa bức tường và trong vòng tay của hắn.
Hắn hơi cúi đầu xuống, nhìn vào con thỏ con đang khiếp sợ kia, đôi mắt phượng dài đó khẽ hướng xuống, giọng nói trầm bỗng tựa như một chiếc đàn piano vậy: “Ồ? Câu nói này của cô đã nói qua rất nhiều lần rồi, vậy cô dự định trả nợ như thế nào đây?”
Khí thế toàn thân của Hạ Nhật Ninh đột nhiên bộc phát ra, tựa như một cái nhà tù vậy, trói chặt Thẩm Thất trong đó. Thẩm Thất không thể nhúc nhích thêm gì nữa.
Hạ Nhật Ninh cố tình tiến gần hơn về phía trước, thân thể của hai người dường như đã áp chặt vào nhau, hắn cười nhẹ một tiếng, khẽ thì thầm bên cạnh tai của Thẩm Thất: “Hay là, trả bằng cơ thể của cô?”
“Không thể nào!”
Nghe thấy câu nói này của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất đẩy hắn ra theo phản xạ, từ chối một cách thẳng thắng dứt khoát.
Đợi đến khi Thẩm Thất phản ứng kịp thì Hạ Nhật Ninh đã sớm bị cô ấy đẩy ra xa một mét rồi.
Hạ Nhật Ninh vẫn cười như không cười nhìn Thẩm Thất như vậy, nhìn đến nỗi đáy lòng Thẩm Thất rối tung cả lên.
“Tiền tôi sẽ trả, nhưng sẽ không giao dịch bằng hình thức này!” Thẩm Thất đón lấy ánh mắt của Hạ Nhật Ninh, đột nhiên hiểu được trò đùa quái đản của hắn.
Cũng đúng, Hạ Nhật Ninh là ai chứ?
Chủ nhân của tập đoàn Hạ Thị, người nắm quyền của đế chế thương mại, người tình lý tưởng nhất trong tim của hàng vạn nghìn cô gái trong và ngoài nước.
Có người phụ nữ nào mà hắn muốn lại không có được? Hắn có cần phải dùng thủ đoạn này để ép bức cô không?
Quả nhiên, Hạ Nhật Ninh đã dẹp bỏ tâm trạng trêu đùa đó, hắn đứng thẳng lên, xoay người lại với Thẩm Thất: “Nếu không có tiền trả nợ, cũng không muốn lấy thân trả nợ, vậy thì dùng công việc để trả đi. Cô phải làm nhà tạo mẫu độc quyền của riêng tôi, món nợ sẽ được khấu trừ trong tiền lương của cô.”
Thẩm Thất nhìn thấy dáng lưng đang xa dần của Hạ Nhật Ninh, trong lòng cô vẫn rối loạn vô cùng.
Dù Thẩm Thất có bị người anh của mình làm cho vô cảm với những sắc đẹp khác thì khi nhìn thấy cảnh tượng này của Hạ Nhật Ninh thì cô cũng không tránh khỏi phải ngơ ngác một hồi.
“Tỉnh rồi ư?” Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hơi ngước lên, uể oải lướt về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất giờ mới ý thức được người đã cứu cô, lại chính là Hạ Nhật Ninh.
“Cám ơn.” Thẩm Thất không biết nên nói gì, chỉ có thể cám ơn một cách khô khan.
“Không có chi, cô chỉ là... lại nợ thêm một món tiền nữa mà thôi. Công thêm hai cái áo mà cô đã làm hư của tôi, tổng cộng 2 triệu.” Giọng điệu của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nói: “Đã rất nhiều ngày trôi qua rồi, cô đã suy nghĩ ra nên trả nợ cho tôi như thế nào chưa?”
Sự yêu thích và cảm động vừa mới xuất hiện trong đáy lòng cô, không cánh bay đi ngay sau khi nghe thấy câu nói này của hắn.
Đúng vậy, một đế vương ác ma, thì sao lại có thể làm việc thiện được cơ chứ?
Hắn đã cứu cô, cũng chỉ vì cô còn thiếu nợ tiền của hắn, hắn chỉ sơ cô chết đi thì không ai có thể trả món nợ đó mà thôi.
Bây giờ thì tốt rồi, món nợ 1 triệu đó đã gấp đôi lên trong tích tắc, biến thành 2 triệu!
Nếu biết trước thì thà rằng cô trở bệnh nóng sốt chết ngay trên đường, cũng không muốn bị hắn cứu sống.
Nhìn thấy biểu cảm vô cùng thú vị trên mặt của Thẩm Thất, tâm trạng của Hạ Nhật Ninh đột ngột trở nên đẹp đẽ trong tích tắc một cách vô cớ.
Thẩm Thất thật sự muốn lấy tiền ném vào mặt của hắn, chỉ là cô không thể mà thôi.
Một, cô không có nhiều tiền như vậy. Hai, nếu cô ấy dám ném, thì chắc làm tổn thương một cọng lông của hắn cũng sẽ phải bồi thường càng nhiều tiền hơn nữa.
Thẩm Thất chỉ có thể kiềm nén cơn giận và nói: “Tôi... tôi sẽ trả tiền mà.”
Hạ Nhật Ninh bỏ ly rượu xuống, đi về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất theo phản xạ lui về phía sau, tấm lưng cô bất chợt đụng vào bức tường nhà, khiến cô không thể nào nhúc nhích được gì nữa.
Hạ Nhật Ninh chỉ còn cách Thẩm Thất nửa mét mà thôi, đột nhiên hắn cong lưng lại, tay trái áp sát vào tường, khóa chặt Thẩm Thất giữa bức tường và trong vòng tay của hắn.
Hắn hơi cúi đầu xuống, nhìn vào con thỏ con đang khiếp sợ kia, đôi mắt phượng dài đó khẽ hướng xuống, giọng nói trầm bỗng tựa như một chiếc đàn piano vậy: “Ồ? Câu nói này của cô đã nói qua rất nhiều lần rồi, vậy cô dự định trả nợ như thế nào đây?”
Khí thế toàn thân của Hạ Nhật Ninh đột nhiên bộc phát ra, tựa như một cái nhà tù vậy, trói chặt Thẩm Thất trong đó. Thẩm Thất không thể nhúc nhích thêm gì nữa.
Hạ Nhật Ninh cố tình tiến gần hơn về phía trước, thân thể của hai người dường như đã áp chặt vào nhau, hắn cười nhẹ một tiếng, khẽ thì thầm bên cạnh tai của Thẩm Thất: “Hay là, trả bằng cơ thể của cô?”
“Không thể nào!”
Nghe thấy câu nói này của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất đẩy hắn ra theo phản xạ, từ chối một cách thẳng thắng dứt khoát.
Đợi đến khi Thẩm Thất phản ứng kịp thì Hạ Nhật Ninh đã sớm bị cô ấy đẩy ra xa một mét rồi.
Hạ Nhật Ninh vẫn cười như không cười nhìn Thẩm Thất như vậy, nhìn đến nỗi đáy lòng Thẩm Thất rối tung cả lên.
“Tiền tôi sẽ trả, nhưng sẽ không giao dịch bằng hình thức này!” Thẩm Thất đón lấy ánh mắt của Hạ Nhật Ninh, đột nhiên hiểu được trò đùa quái đản của hắn.
Cũng đúng, Hạ Nhật Ninh là ai chứ?
Chủ nhân của tập đoàn Hạ Thị, người nắm quyền của đế chế thương mại, người tình lý tưởng nhất trong tim của hàng vạn nghìn cô gái trong và ngoài nước.
Có người phụ nữ nào mà hắn muốn lại không có được? Hắn có cần phải dùng thủ đoạn này để ép bức cô không?
Quả nhiên, Hạ Nhật Ninh đã dẹp bỏ tâm trạng trêu đùa đó, hắn đứng thẳng lên, xoay người lại với Thẩm Thất: “Nếu không có tiền trả nợ, cũng không muốn lấy thân trả nợ, vậy thì dùng công việc để trả đi. Cô phải làm nhà tạo mẫu độc quyền của riêng tôi, món nợ sẽ được khấu trừ trong tiền lương của cô.”
Thẩm Thất nhìn thấy dáng lưng đang xa dần của Hạ Nhật Ninh, trong lòng cô vẫn rối loạn vô cùng.
Danh sách chương