Dương An Tình ôm bụng đè nén cơn đau, vội vàng đang muốn đóng cửa lại...

Phí Nam Thành cảm thấy bực mình vì bị phá đam anh lạnh giọng hỏi

"Dương An Tình, làm sao vậy?"

"Em...bụng em hơi khó chịu một chút"

Thẩm Tòng Tâm thấy anh bực mình đành gỡ tay Phí Nam Thành ra khỏi người mình, cô có chút quan tâm hỏi: "là đau bụng sao?"

"Vâng"

Lúc này anh thấy vợ mình thay mình quan tâm cô ta anh bèn nói

"Vợ em đưa cô ấy về phòng, để anh gọi bác sĩ đến xem như nào"

"Không cần đâu, bình thường em vẫn hay bị đau như thế, gắng chịu đựng một chút nữa là khỏi rồi"

Thẩm Tòng Tâm thấy cô ta nói vậy bèn nói

"Nhỡ bị đau lắm thì sao?"

Cô ta nghĩ trong đầu mình đang giả vờ nếu bị gọi bác sĩ đến sẽ bị nộ mất cô ta bèn nói

"Anh chị yên tâm không có việc gì đâu, chị Tòng Tâm hộ em đi lấy cốc nước ấm cho em là được rồi, em sẽ tự đi vào phòng"

"Ừm, như vậy cũng được"

Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm...

Thẩm Tòng Tâm cũng gật nhẹ đầu xuống phòng khách, đi lấy nước cho Dương An Tình.

Lúc này trên phòng chỉ còn mỗi Phí Nam Thành và Dương An Tình cô ta thấy vậy nhân cơ hội giả vờ bị ngã để lấy được sự quan tâm từ anh nhưng...

"A..."

Cô ta ngã cái oạch xuống sàn lại không thấy anh đỡ mình bèn cố ra vẻ mình đau đớn hơn để anh quan tâm..

Nhưng Phí Nam Thành vẫn đứng yên tại chỗ và không có ý định di chuyển. Anh chỉ đứng đó hỏi..

"Em không sao chứ"

Cô ta thấy vậy chỉ biết nuốt hậm hực vào trong mà trả lời anh...

"Em không sao"

Anh " ừm" một tiếng rồi nói tiếp

"Để anh gọi người lên đưa em về phòng"

Người làm lên dìu Dương An Tình đi đến phòng bên cạnh, để cô ngồi lên ghế sofa giữa phòng. Lúc này anh cũng đi theo sau xem tình hình. Vào đến phòng anh bèn nói

"Em ở đây, gắng chịu đựng một chút, anh đi xem xem có thuốc đau bụng nào không?"

"Thành ca" Dương An Tình thấy anh sắp đi, liền vội vàng kéo tay anh lại.

"Sao vậy?"

"Em..."

Cạch! "Nước của em đây rồi" đúng lúc này Thẩm Tòng Tâm bưng ly nước đẩy cửa bước vào, thấy hai người đang nắm tay, cô chỉ im lặng đứng ở ngoài cửa nhưng cô lại nhìn thấy có người làm trong phòng nên không nói gì

"À...không có gì..." Dương An Tình vội vàng rụt tay lại cười ngại ngùng nhìn cô:

"Chị để xuống bàn đi, em cảm ơn anh chị, muộn rồi hai người vào phòng đi, em không làm phiền hai người nữa"

"Nhưng em không sao thật chứ" Tòng Tâm lên tiếng hỏi

"Em ổn mà, anh chị yên tâm"

"Vậy được...nếu có chuyện gì nhớ gọi anh và chị dâu nhé" lúc này anh mới lên tiếng

"Vâng"

"Ừm...vậy anh chị đi đây, chúc em ngủ ngon" Thẩm Tòng Tâm đặt ly nước lên bàn, chỉ cười nhẹ một cái, rồi cầm tay Phí Nam Thành bước đi ra ngoài.

Về đến phòng, cô cũng chỉ im lặng mà nằm xuống giường. Anh thấy cô im lặng liền hỏi

"Sao vậy?"

"Không sao"

"Ồ" anh chỉ gật đầu một cái, rồi bỗng nhiên nhảy một phát lên người cô, đè cô xuống giường.

"A...anh làm gì vậy? Nặng chết đi được"

"Giận hả?"

"Không có"

"Vậy thì...chúng ta tiếp tục làm chuyện ban nãy"

Vừa nói anh vừa cúi xuống....

"Anh...Đứng dậy nhanh lên, em mệt rồi, em muốn ngủ"

"Hư quá...chồng muốn hôn vợ cơ" anh nói nhỏ một câu, sau đó không để cô nói gì đã lấy môi mình chặn ngay môi cô.

"Ưm"

"Vợ...vợ thật thơm"

Anh thì thầm vào một bên tai cô, rồi lại tiếp tục hôn cô, đầu lưỡi anh uyển chuyển mà luồn lách vào trong khoang miệng cô, cùng đầu lưỡi cô dây dưa...

Thẩm Tòng Tâm vòng tay qua cổ anh, tiếp đón nụ hôn nồng nhiệt ướŧ áŧ mà anh mang lại.

Bàn tay Phí Nam Thành đã nhẹ nhàng vén áo cô lên, đôi tay không an phận mò mẫn vào bên trong, nắm bắt được trọng điểm, xoa nhẹ một bên ngực cô.

"Ưm"

"Vợ, ở đây thật mềm nha, chồng thật thích"

"Vô sỉ" Thẩm Tòng Tâm ngại ngùng chặn lấy tay anh.

Anh cười đểu cáng một cái, lại kéo tay cô ra, đầu từ từ trượt xuống đến ngực cô rồi há miệng ngậm lấy một bên, làm cô rùng mình kích thích, thân thể khẽ ưỡn người lên, khó chịu như có vô số dòng điện chạy qua người mình.

"Ưm"

Một tay anh tiếp tục lần mò đi xuống dưới, xoa nhẹ bắp đùi cô từ dưới lên trên, cho đến khi chạm nhẹ vào chiếc qυần lót đang ẩm ướt kia, anh mỉm cười hài lòng...

"Vợ, mẫm cảm như vậy, ở đây thật ướt a"

"A...đừng chạm vào nơi đó, bẩn"

"Không bẩn, rất thơm" anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi đưa một ngón tay lên liếm nhẹ nơi đó mỉm cười nhìn cô nói: " mỹ vị tuyệt vời như vậy, tại sao có thể nói bẩn là bẩn được, nếu đã là của vợ cái gì chồng cũng thích"

Thẩm Tòng Tâm đỏ mặt nhìn anh, nhưng cũng không thể ngăn nổi cảm giác hạnh phúc và chờ mong lúc này.

Bàn tay anh lại nhẹ nhàng đụng chạm vào nơi ẩm ướt kia, khóe miệng dương lên.

"Vợ yêu, nơi này càng lúc càng ướt a, ướt át như vậy...vợ nói xem...là muốn...hay không muốn"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện