Bàn tay anh run run đưa lên, áp nhẹ vào bờ má mịn màng, xúc cảm mền mại từ lòng bàn tay truyền đến khiến tim anh đập nhanh đến mức nhói đau từng hồi...

Đây...thực sự không phải là mơ sao? Thẩm Tòng Tâm cảm nhận được một bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt mình...bàn tay anh thật lớn...thật ấm...lại mang theo chút gì đó nóng bỏng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...đôi tay không ngừng vuốt ve chỉ sợ mạnh tay một chút cô sẽ vỡ nát mà tan biến mất...

"Tiểu Ô...là em thật sao...thực sự là em sao...anh...anh không phải là đang nằm mơ chứ" giọng anh run run mang theo bao kinh ngạc khẩn trương trong đó.

Chỉ sau một khắc, cả người cô bị Phí Nam Thành ôm vào trong ngực, chặt đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng ngón tay của anh đang khẽ run rẩy.

"Anh..."

"Đừng nói....em đừng nói gì hết!" Phí Nam Thành dường như sợ mất đi bảo vật trân quý nhất trên thế gian, đem cô ôm ghì vào ngực, giọng nói giống như cầu khẩn, lại giống như mệnh lệnh bắt buộc.

"Tiểu Ô...làm ơn...hãy để anh ôm em như này, chỉ ôm em như này thôi"

Cả người Thẩm Tòng Tâm đều vùi vào trong ngực anh, một cảm giác mãnh liệt không ngừng dâng lên trong lòng cô...hơi thở trầm ổn quen thuộc, mùi hương bạc hà quen thuộc, lồng ngực ấm áp quen thuộc,...mọi chuyện đến nhanh quá mức, khiến cô không kịp tiếp nhận, trái tim...đau đớn co thắt từng đợt...

Cô im lặng đứng yên ở đấy, mặc cho anh ôm chặt lấy mình, nước mắt như những hạt trân châu từng giọt...từng giọt không ngừng rơi xuống...

Hít một hơi thật sâu, cô lau nhanh nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, vội vàng đẩy anh ra...

"Anh...đừng như vậy"

"Tiểu Ô..."

"Xin lỗi quý khách, tôi nghĩ anh nhầm rồi, tôi không phải Tiểu Ô, tôi tên Milan"

Phí Nam Thành hơi bớt ngờ bị cô đẩy ra, anh còn chưa kịp nói gì đã thấy cô kéo tay Trương Nhất Hàn tiến đến bên cạnh.

"Anh ấy là chồng tôi"

Đột ngột bị cô kéo đến trước mặt Phí Nam Thành, hơn nữa còn nói anh là chồng cô, Trương Nhất Hàn cũng có chút chưa kịp thích nghi với tình huống liền có chút lúng túng nhìn hắn.

"Anh ấy là Trương Nhất Hàn, là chồng hợp pháp của tôi"

Nghe cô lạnh lùng nói vậy, mi tâm anh khẽ siết chặt chẳng buồn để ý đến người đàn ông bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt thâm thúy ánh lên vẻ tà mị khiến người khác thật không biết anh đang nghĩ gì.

"Chồng hợp pháp sao?" Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Trương Nhất Hàn.

Nhận được ánh mắt lạnh băng của anh, Trương Nhất Hàn cũng không phản ứng gì chỉ là nhún nhún vai tỏ vẻ cô nói đúng.

"Đúng vậy"

"Đúng sao? Tiểu Ô, em có biết...em nói dối rất tệ"

Ánh mắt thâm thúy của anh lại nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ trong chớp mắt anh đã vươn tay kéo mạnh cô về phía mình.

"A..." Thẩm Tòng Tâm đột ngột bị anh kéo vào lòng ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đập vào lồng ngực rắn chắc của anh làm cô không khỏi kêu lên một tiếng.

"Tiểu Ô...trên đời này, người chồng hợp pháp của em chỉ có một, đó là anh, tuyệt đối không phải ai khác"

"Anh...làm gì vậy...mau buông ra"

"Không...cả đời này em cũng đừng hòng mong anh buông em ra" anh tuyên bố thẳng thừng bá đạo, cánh tay không ngừng siết chặt lấy cô, không cho cô giãy giụa.

"Anh..."

"Ngoan...đừng náo nữa, để cho anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi" anh tựa cằm lên đầu cô, hít thở mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về riêng cô, cảm nhận được thân thể mền mại trong lòng mình là thật, nỗi sợ hãi mất cô mới vơi đi đôi chút: "Cô bé ngốc... Em có biết...anh nhớ em đến sắp phát điên rồi không"

Thẩm Tòng Tâm nằm trong lòng anh, thân thể khẽ run lên, cô cũng nhớ anh, nhớ anh cũng sắp phát điên rồi...

Nhưng...

Biết làm sao đây, cô hiện tại không giống như cô của lúc trước, cô hiện tại...lại giống như một người khuyết tật, cô bị mù hai mắt, cô...làm sao có thể coi như không có chuyện gì mà hưởng thụ tình yêu anh dành cho mình đây...

Anh ưu tú như vậy, tốt đẹp như vậy, vẻ đẹp của anh giống như vẻ đẹp của thiên thần xen lẫn ác quỷ, một vẻ đẹp hút hồn khiến bất cứ người nào cũng phải ngoái nhìn mà ngưỡng mộ...

Bên cạnh anh, vẫn còn bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô...

Còn cô thì sao...chỉ là một người mù, đúng vậy...cô chỉ là một người mù làm sao xứng với anh đây...làm sao cô có thể để bản thân mình trở thành gánh nặng cho anh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện