"Phải phẫu thuật gấp! Nhưng bác sĩ Mohamed chưa về đến đây."

"Không kịp cứu Tiểu Jack trước."

Phí Nam Thành đáp nhanh.

Nhiễm Hải nhìn anh "Được." Sau đó quay sang một y tá, nói "Mau đi lấy mẫu máu được hiến lại đây."

Thẩm Tòng Tâm bám vào thành giường, nức nở không thành tiếng, Nhiễm Hải cũng đau lòng không kém, nhưng bây giờ phải đưa cô ra ngoài.

"Tòng Tâm, cô mau đi ra ngoài đi."

"Không...không..tôi phải ở đây với con trai tôi..."

"Tòng Tâm! Cô bình tĩnh lại đi! Nhất định Tiểu Jack sẽ không sao đâu! Bây giờ chúng tôi phải tiến hành phẫu thuật. cô mau ra ngoài đi!"

Anh ta nắm lấy bả vai cô, ép cô nhìn vào mắt mình.

Tầm mắt cô mờ mịt, cô nắm chặt lấy vạt áo của Nhiễm Hải, nói.

"Nhiễm Hải, anh nhất định phải cứu Tiểu Jack!"

Y tá đúng lúc này chạy vào.

"Tủy đến rồi!"

"Mau tiến hành phẫu thuật!"

Phí Nam Thành đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, mỗi giây mỗi phút bây giờ giống như là dài vô tận.

Phí lão gia cùng Phí phu nhân cũng ngồi bên ngoài đợi, bà xót xa đi tới an ủi Tòng Tâm.

"Con đừng lo, Tiểu Jack nhất định không xảy ra vấn đề gì đâu."

Cô cũng thầm mong là như thế, Tiểu Jack sẽ không sao đâu...đúng không mẹ ơi...xin mẹ đừng cướp đi Tiểu Jack của con mà hãy phù hộ cho nó...

Đèn đỏ cuối cùng cũng tắt, Nhiễm Hải vừa bước ra, ba người đã đồng loạt lao đến.

Anh ta cởi khẩu trang, cười thở phào.

"Không sao rồi! Phẫu thuật rất thành công!"

Tảng đá trong lòng cô rơi thụp xuống, Thẩm Tòng Tâm liên tục khóc cảm ơn anh ta.

Tiểu Jack được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, còn Phí Nam Thành cũng đi làm thủ tục cho Tiểu Jack quay lại, hai người đứng trước giường bệnh con trai, Thẩm Tòng Tâm ôm chặt lấy thắt lưng anh, xúc động ngắc ngữ thốt ra.

"Thành...cảm ơn anh..."

Phí Nam Thành dịu dàng vuốt tóc cô, nói.

"Anh đã nói em đừng khách sáo rồi mà."

Anh đặt bàn tay cô vào giữa bàn tay mình, dịu dàng vô ngần đan chặt lấy.

Tòng Tâm ngước lên nhìn anh đúng lúc đôi môi anh sắp chạm vào môi cô thì dạ dày cô trào lên một cơn buồn nôn, Tòng Tâm đẩy anh ra chạy vội vào bên trong nhà vệ sinh.

Tiếng nôn khan từ bên trong truyền tới, Phí Nam Thành lo lắng, Phí Phu Nhân bỗng nhiên như có linh tính, hỏi.

"Tòng Tâm, không phải con...mang thai rồi đấy chứ?"

Có thai? Tòng Tâm sững sờ hồi lâu, còn nhìn anh, Nam Thành cũng đờ người ra.

Cô áp tay lên bụng mình, đúng là tính lại mới thấy cô bị trễ kinh một tháng rồi, chẳng lẽ cô thực sự có thai với anh một lần nữa?

"Để anh đi gọi bác sĩ!"

Nam Thành kích động chạy ra ngoài, còn suýt thì vấp ngã.

Bác sĩ kiểm tra xong, đem kết quả đến rồi cười nói

"Chúc mừng mọi người! Đúng là cô Tòng Tâm đã có thai rồi!"

Cô kinh ngạc, cảm xúc như vỡ òa.

Nam Thành sững sờ không kém, niềm hạnh phúc như lan ra khắp cơ thể anh, anh đột nhiên bế bổng cô lên, xoay tròn.

Tòng Tâm luống cuống, ôm cổ anh cười ngọt ngào.

"Thành...được rồi, thả em xuống đi."

Anh đặt cô xuống, siết chặt lấy eo cô rồi cúi đầu xuống hôn cô trước mặt Phí lão gia, Phí phu nhân và cả bác sĩ.

Ngay lúc này, không từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui, niềm hạnh phúc trong anh.

Phí Nam Thành vuốt ve gò má cô, nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình cảm.

"Bảo bối, anh yêu em."

Thẩm Tòng Tâm khẽ nép vào lòng anh, gương mặt ánh lên niềm hạnh phúc, Phí phu nhân cũng rất mừng, bà âm thầm rơi nước mắt.

2 tháng sau.

"Mẹ...có thật trong bụng mẹ đang nuôi một tiểu nòng nọc"

"Hả?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện