"Được"

Nghe thấy bác sĩ nói vậy, Phí Nam Thành liền kích động mà chạy vào trong, chỉ muốn nhìn thấy cô ngay lập tức...

Bà xã của anh...Công chúa nhỏ của anh...

Thẩm Tòng Tâm mặc bộ quần áo bệnh nhân đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt.

Phí Nam Thành nhẹ nhàng bước đến chỗ cô, đau lòng nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, sau đó ngồi xuống ôm cô vào lòng.

"Bà xã...em vất vả rồi"

"Thành..." cô tựa vào trong lòng ngực anh, cảm nhận được mùi hương bạc hà quen thuộc, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.

"Cảm ơn em" Phí Nam Thành hôn nhẹ lên trán cô, nhớ đến bộ dạng đau đớn vừa nãy của cô, anh càng đau lòng, không ngừng hôn nhẹ cô, mặc kệ sự có mặt của mọi người trong phòng cứ thế mà hôn cô.

Mà lúc này, Dương Lăng Viễn cùng Trương Nhất Hàn cũng cười xuất hiện, cả hai đều cầm hai bó hoa hồng đỏ tươi vừa cười đi tới...

"Tòng Tâm, chúc mừng em"

"Hai người..."

"Sao nào, lâu quá không gặp, quên anh luôn rồi sao" Dương Lăng Viễn mỉm cười nhìn cô trêu chọc.

"Nào đâu có...cảm ơn anh đã đến thăm em" Thẩm Tòng Tâm cũng mỉm cười nhìn anh rồi tiếp nhận bó hoa.

Thẩm Tòng Tâm quay về phía Trương Nhất Hàn có chút cảm động nhìn anh, thật không tin anh lại về nước thăm mình: "Anh"

"Ừm...cô bé ngốc, chúc mừng em" anh tiến đến đặt bó hoa vào lòng cô, rồi mỉm cười khẽ xoa đầu cô nói: "Em theo chồng về nước mà không nói cho anh một câu, tưởng quên anh luôn rồi chứ"

"Em không có"

"Ngốc...anh đùa thôi! tội này anh bỏ qua, dù sao thấy em hạnh phúc là anh cũng yên tâm rồi"

"Cảm ơn anh"

"Vợ tôi, anh dám hỏi tội" Phí Nam Thành ôm cô vào lòng, phóng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Trương Nhất Hàn.

"Thành..." Thẩm Tòng Tâm đánh nhẹ vào lồng ngực anh, cái người này thật là! Chẳng biết tốt xấu.

Trương Nhất Hàn buồn cười nhìn ánh mắt cảnh cáo của anh, cái tên này đến giờ vẫn coi anh là tình địch hả, thật là trẻ con hết sức.

"Được...được...là vợ anh...Nhưng mà tôi nói...Tối đó anh bắt cóc hai mẹ con cô ấy về, lại cắt đứt hết liên lạc với tôi, làm tôi lo lắng mấy ngày liền, hại tôi suýt chút nữa đi báo cáo chính phủ, âyyy...đúng là đồ vô lương tâm"

Phí Nam Thành không ngần ngại mà lạnh lùng đáp: "Tôi vốn là người không có lương tâm"

"Anh...được lắm...Tòng Tâm em xem, chồng em chỉ được cái bắt nạt người khác là giỏi, huhu cho anh ôm em cái để đền bù tổn thất tinh thần"

Trương Nhất Hàn khuôn mặt mếu máo, giả vờ đáng thương nói, anh thật sự dang tay ra muốn ôm cô vào lòng, tức khắc liền bị chặn lại.

"Vợ tôi, anh dám..."

Tức thì mọi người trong phòng liền được một trận cười.

Ngay lúc này, Diệp Oanh lại kêu mọi người tránh ra một chút nhanh chóng cười tiếp nhận canh gà từ tay Quản gia, tự mình đưa cho con dâu, không ngừng vui mừng đến mặt mày hớn hở khen ngợi.

"Bảo bối của mẹ vất vả rồi, mau uống canh gà này vào đi, lần sau không cho con sinh nữa, mẹ bảo Nam Thành sinh hộ"

Không khí trong phòng lại vì thế mà được một trận cười vỡ bụng.

--------

Từ lúc vừa sinh xong, cục cưng đã được đưa đi kiểm tra và tắm rửa, nên mọi người còn chưa được nhìn thấy bé con.

Cuối cùng bác sĩ và y tá cũng bế đứa bé về phòng.

"Cục cưng rất khỏe và ngoan, mọi người mau đến xem cục cưng nào"

Lời vừa nói ra, Tiểu Jack liền vui vẻ ánh mắt sáng ngời cười rộ lên: "Thật ạ, con có thể xem em gái nhỏ rồi ạ"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện