Vương Hạ Vũ dù đang rất bực trong người nhưng khi nghe Tô Băng Linh nói thế anh liền ngoan ngoãn bỏ xuống, tay đang nắm cổ áo tên kia cũng dùng sức mà đẩy mạnh hắn vào bức tường phía sau.

“Sao cậu lại…”

Tô Băng Linh còn chưa nói xong câu đã thấy Vương Hạ Vũ quay người sang hướng mình, biểu hiện ra vẻ mặt cực kì ấm ức mà mếu miệng nhìn cô. Tô Băng Linh hoang mang trợn tròn mắt ngó Vương Hạ Vũ, còn chưa kịp định hình đã bị anh đi tới ôm vào.

Mọi người ở đó như câm nín, bị một loạt hành động của Vương Hạ Vũ làm cho ngớ cả người. Người nào người nấy đều im thin thín không phát ra một tiếng động nào nhìn hai con người đang ôm nhau kia.

Tô Băng Linh sau khi lấy lại được thần thức, cô chậm chạp đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng Vương Hạ Vũ. Mãi một lúc sau vẫn chưa thấy anh buông ra, cô rướn người ra sau để nhìn mặt anh nói chuyện nhưng Vương Hạ Vũ vẫn không chịu thả lỏng tay mà còn dùng sức hơn để kéo Tô Băng Linh lại.

Suy nghĩ mãi xem nên làm như thế nào, Tô Băng Linh bèn dùng hai tay đẩy hai bên vai của Vương Hạ Vũ ra một chút, sau đó cô lại cố gắng cong lưng ra sau mặc cho anh đang ôm chặt lấy cái eo nhỏ bé kia của cô.

“Tớ mới đi một chút mà cậu đi gây chuyện rồi.”

“Tại cậu ta nói sai sự thật về cậu… Tớ sao có thể chịu đựng khi nghe được chứ!”

Vừa nói Vương Hạ Vũ vừa liếc sang tên học sinh nam kia, khiến hắn sợ hãi mà né tránh ánh mắt của anh. Tô Băng Linh bất ngờ mở to mắt nhìn anh sau đó như bị chọc cười mà miệng phát ra tiếng động.

“Có vậy thôi đó hả, vậy mà đi đánh người ta luôn.”

“Chỉ có vậy thôi là sao chứ!”

Vương Hạ Vũ nhìn Tô Băng Linh đầy giận dỗi, mỏ của anh không kiềm lại được mà chu chu lên. Mấy con người đang hóng chuyện lại bị anh làm cho ngây ngốc. Vương Hạ Vũ mà cũng có những hành động như này à?

“… Được rồi, buông tớ ra trước đã.”

Vương Hạ Vũ giận càng thêm giận, hậm hực buông một câu “Không buông!” rồi vùi mặt vào vai Tô Băng Linh, cô như dỗ dành một đứa tẻ mà buông hết những câu mật ngọt ra, sau khi nghe đến hài lòng rồi anh mới chịu ngoan ngoãn thả cô ra.

Còn chưa giải quyết xong chuyện Vương Hạ Vũ đã hí ha hí hửng đi về ngồi vào chỗ của mình, không quản đám người đông đen kia nữa. Tô Băng Linh muốn nói lại thôi, liếc mắt nhìn anh rồi lẩm bẩm trong miệng một câu.

“Cái tên này hôm nay không uống đủ liều lượng đúng không…”

Tô Băng Linh cùng Hứa Vi và Khanh Nhất đi ra giải tán đám đông, mãi đến lúc vào lớp đám người kia mới chịu rời đi hết. Cô giáo dạy bộ môn vừa vào lớp đã nói một câu khiến cả lớp im phăng phắc, dường như chẳng có ai dám nhúc nhích cái miệng.

“Tôi vừa nghe nói hình như lớp này vừa có cuộc ẩu đả đúng không?”

Lớp trưởng quay đầu ra sau ngó Vương Hạ Vũ, vừa hay anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô ta. Uyên My vội quay đầu lại về phía trước, cúi gầm mặt xuống ánh mắt trở nên hỗn loạn. Cô ta rề rà đứng dậy trả lời câu hỏi của cô giáo.

“D… Dạ không có thưa cô, lớp em chỉ giỡn với nhau thôi ạ… Chắc mọi người đi ngang qua hiểu nhầm rồi ạ.”

Tô Băng Linh nghe đến ngơ người như tưởng rằng mình đã nghe nhầm, quay sang nhìn Vương Hạ Vũ. Cô đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng lên tiếng trêu chọc anh vài câu.

“Oa, bạn học Vũ này được cả lớp trưởng ưu ái tha cho luôn cơ đấy!”

“Tớ không cần cô ta ưu ái gì cho đâu nhá! Tớ chỉ mới nhìn cô ta có một cái ai ngờ lại nói như vậy luôn…”

“Phải không? Hay là lớp trưởng đang thích thầm cậu nhỉ?”

“Tớ không quan tâm nhiều đến thế!”

Nghe giọng Vương Hạ Vũ có chút tức giận trong đấy nên Tô Băng Linh mới chịu thôi chọc anh, không dừng chắc cái tên này la lớn lên cho cả lớp cùng nghe luôn quá…

Trong giờ học lúc Tô Băng Linh nhìn lên bảng để chép bài thì lúc nào cũng thấy lớp trưởng ngó về phía sau này, cụ thể là ngó cái tên đang ngồi bên cạnh cô. Tô Băng Linh cảm thấy rất khó chịu trong lòng, nhiều lần không kiểm soát được ánh mắt mà liếc nhìn sang Vương Hạ Vũ.

Các tiết học sau Tô Băng Linh càng chú ý đến biểu hiện của cô lớp trưởng hơn, phát hiện cô ta lúc nào cũng nhìn Vương Hạ Vũ, cứ có cơ hội là sẽ ngó ra sau để ngắm nhìn.

Trong lòng cô càng lúc càng khó chịu hơn, bực mình đập cây bút đang cầm lên bàn. Tiếng động phát ra dù không to nhưng Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh đủ nghe thấy, anh quay sang nhìn cô một lúc sau đó mới lên tiếng hỏi.

“Làm sao đấy?”

Tô Băng Linh đang khoanh tay nhìn ra cửa sổ bên ngoài, nghe vậy liền nhăn mày quay qua nhìn thẳng vào mặt Vương Hạ Vũ, cô chẳng nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào anh. Vương Hạ Vũ bị cô nhìn đến da mặt cảm thấy mỏng hơn, ngại ngùng rời mắt đi trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện