Ngồi vào vị trí, bọn họ ngồi chung bàn với bố mẹ hai bên, còn có mấy anh chị ở nhà ngoại và có hai ông anh của Tô Băng Linh ở dưới này.
Nói là anh nhưng từ khi xuống đây Tô Băng Linh với hai người anh kia chưa nói được câu nào. Tô Hoàng Thành thấy bọn nhỏ chẳng nói được câu nào thì lên tiếng giới thiệu làm quen lại vì sợ từ nhỏ tới giờ nên quên mất.
"Hai đứa có nhớ con bé này không? Hồi nhỏ ba đứa bây chuyên gia dính lấy nhau luôn đấy, cứ về đây là tụ tập kéo nhau đi chơi miết thôi."
"À, bảo sao cháu nhìn thấy quen quen."
"Con có còn nhớ hai anh không?"
Tô Băng Linh trưng một nụ cười cứng ngắc nhìn bố, cô ngại ngùng lắc nhẹ đầu. Tô Hoàng Thành lại nói thêm:
"Hồi nhỏ cứ đòi về đây chơi với hai anh thế mà chưa gì hết đã quên hết rồi đó hả?"
Ông nói xong ông không nhịn được mà bật cười, chịu hẳn đứa con gái của mình rồi. Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh Tô Băng Linh chẳng biết nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hai người anh kia rồi lại nhìn sang cô, cứ nhìn qua nhìn lại mãi.
Ngồi được một lúc đã bắt đầu nhập tiệc, mọi người cùng cầm đũa lên mà thưởng thức. Tô Băng Linh cầm đũa nhìn các món ăn trên bàn, phân vân không biết ăn món nào trước.
Đang trong lúc suy nghĩ bỗng có một đôi đũa gắp thức ăn bỏ vào chén của cô, Tô Băng Linh ngước mặt lên nhìn về hướng người kia. Sở Mặc cười một cái nhìn cô rồi nói thêm:
"Em mau ăn đi."
"À… Em cảm ơn!"
Tô Băng Linh ngượng đến nổi nụ cười cũng cứng đờ, chỉ biết lên tiếng cảm ơn anh trai kia. Phong Trí Thạnh cũng đưa đôi đũa gắp cho Tô Băng Linh, cô có chút ngớ rồi….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa? 3. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
4. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
=====================================
Đưa mắt cầu cứu sang nhìn Vương Hạ Vũ, cô thấy anh chỉ lành lạnh nhìn hai người anh kia. Tô Băng Linh dường như nhận ra gì đó, cô huých nhẹ vào tay anh.
Vương Hạ Vũ nhanh chóng quay sang nhìn cô, tưởng cô xảy ra chuyện gì. Ai ngờ bị cô nhìn đến sắp cháy cả người luôn rồi, anh cười cười nhìn cô như chẳng có chuyện gì.
Chẳng thèm quan tâm đến nữa, Tô Băng Linh gắp hết đồ ăn trong chén bỏ vào miệng. Coi đứng lên muốn với qua bên kia gắp miếng thịt, nhưng còn chưa gắp được cô cúi xuống nhìn đã thấy chỗ váy có hơi hở ra.
Tô Băng Linh quay đầu lại nhìn Vương Hạ Vũ, cô nói nhỏ với anh kèm theo khẩu hình miệng.
"Lại đây, giữ vào giúp tớ."
Vương Hạ Vũ đứng lên, vẫn chưa biết cô bảo giữ cái gì nên thầm thì nói:
"Giữ cái gì thế?"
Tô Băng Linh dùng mắt nhìn xuống dưới váy chỗ ngay xương quai xanh, anh nhìn theo thì thấy nó đang hơi hở ra. Vương Hạ Vũ đưa tay lên muốn kéo giúp lại nhưng thấy chỗ có hơi gần nơi nhạy cảm nên anh có chút khựng lại, sau đó vì cảm thấy việc che lại giờ quan trọng hơn nên anh mới dùng tay giữ vào cho cô.
Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, Tô Băng Linh gắp được miếng thịt xong thì ngồi xuống. Vương Hạ Vũ thấy thế cũng nhanh chóng rút tay lại. Tô Băng Linh định quay sang cảm ơn, thấy tai anh đang đỏ bừng lên thì có chút buồn cười.
Ngồi được một lúc, cô dâu chú rể cuối cùng cũng đi ra. Mọi người đều dồn ánh mắt vào hai người họ, không khỏi vui vẻ giùm hai người họ.
Hôn lễ diễn ra rất ổn thỏa, y như đã chuẩn bị trước đó. Lúc đôi vợ chồng trẻ kia đi đến bàn họ mời rượu, ai nấy cũng đều cầm ly rượu được nhân viên đi theo sau phát cho.
Tô Băng Linh không định uống nhưng ba mẹ đều cho phép cô uống, với cả ngày hôm nay cũng là ngày vui của chị Dương và anh rể nên cô thẳng tay dốc hết ly ngay luôn.
Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh bị hành động của cô làm cho hoảng loạn, anh vội vã đưa tay giành lấy ly rượu trên tay của cô nhưng đã không còn kịp, trong ly chẳng còn một giọt nào cả.
"Cậu bị gì thế? Tự nhiên uống nhiều thế làm gì?"
"Uống hết cũng có làm sao đâu!"
Tô Băng Linh chưa say nhìn anh trả lời lại, chỉ với một ly sao có thể hạ gục được cô. Chỉ thấy ánh mắt lo lắng của Vương Hạ Vũ nhìn chăm chăm lấy cô, Tô Băng Linh vui vẻ trong lòng như đang nở hoa, biểu cảm trên gương mặt không kiềm được mà cười một cái.
Mấy lần sau các cô chú bác bàn khác cầm ly rượu sang mời mỗi người một ly, thế là Tô Băng Linh lại uống tiếp. Hết người này mời lại đến người khác mời, Tô Băng Linh có chút mất tỉnh táo rồi…
Vương Hạ Vũ nhận ra điều đó, những lần mời sau đó anh đều uống cho cô hết, không cho cô động vào ly rượu nào nữa.
Sau khi đến tiết mục của những khách mời lên hát hò, Khúc Yên cô của Tô Băng Linh lên hát một bài. Anh chị không biết vì sao mà ai nấy cũng đi lên sân khấu nhảy chung với Khúc Yên luôn.
Tô Băng Linh nửa mơ nửa tỉnh ngồi nhìn mọi người đang hát nhảy bên trên sân khấu, bỗng dưng ai đó khoác áo vào cho cô. Tô Băng Linh cũng ngoan ngoãn mà đưa tay ra mặc vào, người kia chỉ gài hai nút đầu tiên để che đi phần hở ở vai.
Nói là anh nhưng từ khi xuống đây Tô Băng Linh với hai người anh kia chưa nói được câu nào. Tô Hoàng Thành thấy bọn nhỏ chẳng nói được câu nào thì lên tiếng giới thiệu làm quen lại vì sợ từ nhỏ tới giờ nên quên mất.
"Hai đứa có nhớ con bé này không? Hồi nhỏ ba đứa bây chuyên gia dính lấy nhau luôn đấy, cứ về đây là tụ tập kéo nhau đi chơi miết thôi."
"À, bảo sao cháu nhìn thấy quen quen."
"Con có còn nhớ hai anh không?"
Tô Băng Linh trưng một nụ cười cứng ngắc nhìn bố, cô ngại ngùng lắc nhẹ đầu. Tô Hoàng Thành lại nói thêm:
"Hồi nhỏ cứ đòi về đây chơi với hai anh thế mà chưa gì hết đã quên hết rồi đó hả?"
Ông nói xong ông không nhịn được mà bật cười, chịu hẳn đứa con gái của mình rồi. Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh Tô Băng Linh chẳng biết nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hai người anh kia rồi lại nhìn sang cô, cứ nhìn qua nhìn lại mãi.
Ngồi được một lúc đã bắt đầu nhập tiệc, mọi người cùng cầm đũa lên mà thưởng thức. Tô Băng Linh cầm đũa nhìn các món ăn trên bàn, phân vân không biết ăn món nào trước.
Đang trong lúc suy nghĩ bỗng có một đôi đũa gắp thức ăn bỏ vào chén của cô, Tô Băng Linh ngước mặt lên nhìn về hướng người kia. Sở Mặc cười một cái nhìn cô rồi nói thêm:
"Em mau ăn đi."
"À… Em cảm ơn!"
Tô Băng Linh ngượng đến nổi nụ cười cũng cứng đờ, chỉ biết lên tiếng cảm ơn anh trai kia. Phong Trí Thạnh cũng đưa đôi đũa gắp cho Tô Băng Linh, cô có chút ngớ rồi….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa? 3. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
4. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
=====================================
Đưa mắt cầu cứu sang nhìn Vương Hạ Vũ, cô thấy anh chỉ lành lạnh nhìn hai người anh kia. Tô Băng Linh dường như nhận ra gì đó, cô huých nhẹ vào tay anh.
Vương Hạ Vũ nhanh chóng quay sang nhìn cô, tưởng cô xảy ra chuyện gì. Ai ngờ bị cô nhìn đến sắp cháy cả người luôn rồi, anh cười cười nhìn cô như chẳng có chuyện gì.
Chẳng thèm quan tâm đến nữa, Tô Băng Linh gắp hết đồ ăn trong chén bỏ vào miệng. Coi đứng lên muốn với qua bên kia gắp miếng thịt, nhưng còn chưa gắp được cô cúi xuống nhìn đã thấy chỗ váy có hơi hở ra.
Tô Băng Linh quay đầu lại nhìn Vương Hạ Vũ, cô nói nhỏ với anh kèm theo khẩu hình miệng.
"Lại đây, giữ vào giúp tớ."
Vương Hạ Vũ đứng lên, vẫn chưa biết cô bảo giữ cái gì nên thầm thì nói:
"Giữ cái gì thế?"
Tô Băng Linh dùng mắt nhìn xuống dưới váy chỗ ngay xương quai xanh, anh nhìn theo thì thấy nó đang hơi hở ra. Vương Hạ Vũ đưa tay lên muốn kéo giúp lại nhưng thấy chỗ có hơi gần nơi nhạy cảm nên anh có chút khựng lại, sau đó vì cảm thấy việc che lại giờ quan trọng hơn nên anh mới dùng tay giữ vào cho cô.
Dùng tốc độ nhanh nhất có thể, Tô Băng Linh gắp được miếng thịt xong thì ngồi xuống. Vương Hạ Vũ thấy thế cũng nhanh chóng rút tay lại. Tô Băng Linh định quay sang cảm ơn, thấy tai anh đang đỏ bừng lên thì có chút buồn cười.
Ngồi được một lúc, cô dâu chú rể cuối cùng cũng đi ra. Mọi người đều dồn ánh mắt vào hai người họ, không khỏi vui vẻ giùm hai người họ.
Hôn lễ diễn ra rất ổn thỏa, y như đã chuẩn bị trước đó. Lúc đôi vợ chồng trẻ kia đi đến bàn họ mời rượu, ai nấy cũng đều cầm ly rượu được nhân viên đi theo sau phát cho.
Tô Băng Linh không định uống nhưng ba mẹ đều cho phép cô uống, với cả ngày hôm nay cũng là ngày vui của chị Dương và anh rể nên cô thẳng tay dốc hết ly ngay luôn.
Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh bị hành động của cô làm cho hoảng loạn, anh vội vã đưa tay giành lấy ly rượu trên tay của cô nhưng đã không còn kịp, trong ly chẳng còn một giọt nào cả.
"Cậu bị gì thế? Tự nhiên uống nhiều thế làm gì?"
"Uống hết cũng có làm sao đâu!"
Tô Băng Linh chưa say nhìn anh trả lời lại, chỉ với một ly sao có thể hạ gục được cô. Chỉ thấy ánh mắt lo lắng của Vương Hạ Vũ nhìn chăm chăm lấy cô, Tô Băng Linh vui vẻ trong lòng như đang nở hoa, biểu cảm trên gương mặt không kiềm được mà cười một cái.
Mấy lần sau các cô chú bác bàn khác cầm ly rượu sang mời mỗi người một ly, thế là Tô Băng Linh lại uống tiếp. Hết người này mời lại đến người khác mời, Tô Băng Linh có chút mất tỉnh táo rồi…
Vương Hạ Vũ nhận ra điều đó, những lần mời sau đó anh đều uống cho cô hết, không cho cô động vào ly rượu nào nữa.
Sau khi đến tiết mục của những khách mời lên hát hò, Khúc Yên cô của Tô Băng Linh lên hát một bài. Anh chị không biết vì sao mà ai nấy cũng đi lên sân khấu nhảy chung với Khúc Yên luôn.
Tô Băng Linh nửa mơ nửa tỉnh ngồi nhìn mọi người đang hát nhảy bên trên sân khấu, bỗng dưng ai đó khoác áo vào cho cô. Tô Băng Linh cũng ngoan ngoãn mà đưa tay ra mặc vào, người kia chỉ gài hai nút đầu tiên để che đi phần hở ở vai.
Danh sách chương