"Tiến cung? Lúc này sợ là quấy rầy bệ hạ, không được ổn lắm?" Lan Mân hỏi lại.
Bùi Thanh Hoằng quan sát vị trí của mặt trời: "Bệ hạ không dùng bữa vào giờ này, rất thích hợp để tiến cung." Như là sợ Lan Mân không hiểu, hắn còn đặc biệt giải thích thêm: "Sau khi trở về đoàn sứ thần phải tiến cung diện thánh, đó là quy tắc. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Lan Mân hơi dịch người vào xe một chút: "Ta cũng phải đi?"
Bùi Thanh Hoằng hạ màn xe ngựa xuống, gật đầu khẳng định: "Ngươi cũng là một sứ thần, hơn nữa còn do bệ hạ khâm điểm nên đương nhiên phải đi. Nếu thân thể ngươi không thoái mái lắm thì cũng cố chịu một lát nhé, gặp người xong chúng ta liền trở về ngay lập tức."
Hắn lót thêm một tấm đệm mềm dưới Lan Mân, lúc này mới ra lệnh cho người đánh xe bên ngoài tiếp tục lên đường. Sứ đoàn được cho qua sau khi kiểm tra, thị vệ phụ trách thông báo lập tức truyền đạt ý muốn yết kiến của hai người vào cung. Lúc này Thái thượng hoàng đã nghỉ ngơi, chỉ Hoàng đế bệ hạ có thể gặp sứ đoàn.
Bùi Thanh Hoằng không phản ứng gì, mấy đại thần đi cùng lại thì thầm bất mãn: "Nếu Thái thượng hoàng không rảnh thì ngày khác chúng ta trở lại." Đây là trắng trợn xem thường tiểu Hoàng đế.
Những lão thần biết thân biết phận thì không hé răng nói nửa lời. Là người dẫn đầu đoàn sứ thần, Bùi Thanh Hoằng lạnh nhạt liếc bọn họ: "Vậy thỉnh ngươi dẫn đường cho chúng ta. Nếu các vị đại nhân đây không nguyện ý, xin mời quay đầu về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức." Mấy người kia ngượng ngùng đưa mắt nhìn nhau, cuống quýt cười nói: "Nói đùa nói đùa, chúng ta là một đoàn sứ thần, nếu đại nhân không đi thì nào có đạo lý bọn ta về trước."
Lan Mân uể oải dựa vào xe ngựa không nói lời nào. Tiểu Hoàng đế đang đợi ở ngự thư phòng, vốn là chờ tại chỗ nhưng vừa nghe được thông báo liền vội vàng ra ngoài đích thân đón tiếp, lập tức đỡ Bùi Thanh Hoằng dậy trước khi hắn kịp hành đại lễ: "Thái phó đại nhân không cần hành đại lễ làm chi."
Thấy cảnh tượng quân thần hòa hợp này, những sứ thần đứng sau đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tự có tính toán của riêng mình. Có quá nhiều người ở đây, dù Hoàng đế có ý muốn nói chuyện với Bùi Thanh Hoằng thì cũng không tiện. Bùi Thanh Hoằng báo cáo chi tiết lần đi sứ này theo quy củ, sau đó sai người trình hiệp ước mới do tân đế Tề quốc ký kết tới.
Hắn cúi người dâng hiệp ước lên bằng cả hai tay: "Kính mời bệ hạ xem qua, lần này vi thần đã không làm hổ thẹn sứ mệnh." Hiệp ước này được Bùi Thanh Hoằng soạn theo ý chỉ của Thái thượng hoàng, lúc đàm phán suôn sẻ ngoài ý muốn khiến hắn liên tục kiểm tra lại trước khi ký, đảm bảo bên mình không để hở lỗ hổng nào. Nhưng sự thật là điều kiện của hiệp ước kia cực kỳ có lợi cho Đại Lam.
Thái Thúc Việt lướt qua bản hiệp ước kia, gương mặt lập tức ngập tràn ý cười: "Lần này ái khanh đi sứ lập được công lớn, xứng đáng được trọng thưởng! Tiết Thành!"
"Có nô tài." Tiết Thành liền dâng một cuộn lụa hoàng kim mới tinh và một cây bút lông lên. Tiểu Hoàng đế tỏ ra cực kỳ hào phóng, ngoại trừ tước vị, ban thưởng hoàng kim bạch ngân trân châu tơ lụa không hề nương tay. Lúc trước Thái thượng hoàng đã ban cho Bùi Thanh Hoằng tước Hầu, nếu cậu lại muốn đề bạt hắn thì nhất định phải được tam công và lục bộ phê chuẩn mới được thông qua. Lúc ban thưởng cho Bùi Thanh Hoằng thì Hoàng đế nở nụ cười ấm áp như gió xuân, đối với những đại thần còn lại thì cực kỳ lãnh đạm, phân biệt thân sơ rõ ràng.
Sau khi đoàn sứ thần rời đi, cánh cửa của ngự thư phòng lần nữa đóng chặt lại. Tất cả cung nhân đều bị Thái Thúc Việt hạ lệnh rời đi, ngoại trừ Tiết Thành. Cửa phòng vừa đóng lại, nụ cười trên mặt tiểu Hoàng đế lập tức tắt ngúm. Tiết Thành nhận lấy chiếc bút trong tay cậu, gác lên nghiên mực.
Khi ở riêng y vẫn quen xưng hô với Thái Thúc Việt như trước kia: "Không phải ban nãy bệ hạ vừa nói muốn xem vị nam phu nhân Bùi thái phó đã cưới là người thế nào sao? Nô tài cảm thấy hình như ngài không hoan nghênh Lan tiên sinh lắm thì phải."
Tiết Thành không nhắc tới cậu vẫn miễn cưỡng chịu được, nhưng y vừa nói ra sắc mặt Thái Thúc Việt lập tức tối sầm lại: "Ngươi đừng có nhắc đến y! Không hiểu vì sao vừa thấy y trẫm liền bực bội trong lòng, có lẽ là vì gương mặt của y và hoàng thúc giống nhau đến mấy phần."
Tiết Thành bật cười: "Từ từ đã, để nô tài hồi tưởng một chút. Quả thật y và vị kia giống nhau tới năm phần nhỉ." Trong lòng Tiết Thành cũng đoán được ít nhiều vì sao Thái Thúc Việt không mấy vui vẻ. Lớn lên cùng tiểu Hoàng đế, trong hoàng cung cũng có không ít tai mắt của y, vì vậy Thái Thúc Việt biết rõ đến từng từ những gì các đại thần kia từng nói.
Những ngày này, sự ủy quyền của Thái Thúc Lan khiến cuộc sống của Thái Thúc Việt thoải mái hơn không ít. Nhưng thái độ của những đại thần trong triều lại đang nhắc nhở cậu, trên đầu cậu vẫn còn một lưỡi dao sắc bén có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào. Trong mắt các đại thần, cậu vẫn chỉ là một Hoàng đế bù nhìn không hơn không kém. Thái Thúc Việt được nếm thử lợi ích của vị trí này, lại càng sinh ra bất mãn với Thái thượng hoàng. Vì không thích Thái Thúc Lan nên khi thấy Lan Mân có gương mặt tương tự cậu đương nhiên cũng không thích.
Thái Thúc Việt thở dài: "Bằng hữu, ngươi nói thử xem. Đôi lúc trẫm nghĩ hoàng thúc bị bệnh không dậy nổi như vậy có phải không được tốt hay không? Trước đây trẫm từng nói vài lời tùy tiện, nhưng giang sơn này thật sự phải có sự bảo vệ hoàng thúc. Nếu rời khỏi y, trẫm cũng không thể giữ vững giang sơn này."
Càng học, con mắt của cậu lại càng bớt phiến diện hơn trước. Dù Thái Thúc Việt từng nghĩ Thái Thúc Lan chết đi thì tốt quá vô sô lần, nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng lại phát hiện, thực chất cậu nên cầu nguyện cho hoàng thúc mình có thể sống lâu hơn chút nữa mới phải.
Thái thượng hoàng không có con nối dõi, nếu y thật sự chết đi thì chắc chắn không có hậu nhân tranh giành ngôi vị với cậu. Nhưng nếu Thái thượng hoàng chết thì phải làm thế nào? Không có y áp chế, tạm chưa nhắc đến nhà ngoại của Chương thị đuôi to khó vẫy, ngay cả sài lang hổ báo nhìn chằm chằm vào cục thịt mỡ Đại Lam cậu cũng không ứng phó nổi.
Quyền lực trong tay Thái thượng hoàng quả thực khiến cậu thèm đến đỏ mắt. Nhưng nếu những thứ ấy mất đi chủ nhân thì chưa chắc đã rơi vào tay cậu, một khi người ngoài hợp lực, cậu chưa chắc đã giữ được cái mạng nhỏ này. Thái Thúc Việt tiếc mạng, cậu thật sự không dám đánh cược.
Tiết Thành lắc đầu: "Điện hạ quá lời rồi. Ngài mới là thiên tử danh chính ngôn thuận của Đại Lam, dù hiện nay có người nắm chặt quyền lực nhưng thứ gì nên là của ngài thì sẽ là của ngài. Có điều... ngài thật sự quyết định hợp tác với vị kia sao? Nô tài to gan, nhưng làm như vậy thật sự không khác nào giành ăn với hổ, rủi ro cực kỳ lớn."
Thái Thúc Việt liếc nhìn y: "Không phải lúc trước chính ngươi nói có thể tin tưởng bọn họ sao? Sao lúc này lại đổi giọng rồi?"
Tiết Thành cười cười xấu hổ: "Là nô tài hồ đồ, nhất thời nghĩ không thông. Bệ hạ muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, vậy là tốt nhất."
Thái Thúc Việt mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Ngươi cũng lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi."
Tiết Thành "Vâng" một tiếng rồi lui ra, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại. Khi đi ngang qua Tiết Thành, một cung nữ đột nhiên tuột tay khiến ngọc châu rơi đầy đất. Ả cuống quýt cúi xuống nhặt lên, cùng lúc ấy, một giọng nói truyền đến tai Tiết Thành: "Thế mà ngươi đã mềm lòng rồi?"
Tiết Thành hậu tri hậu giác mới phản ứng được đây là truyền âm nhập mật*, y dừng bước truyền âm lại: "Không có."
*Truyền âm nhập mật: phương pháp sử dụng năng lượng để nói chuyện, có thể truyền âm trực tiếp đến đối tượng mình muốn gửi lời mà không cần mở miệng.
"Ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình là tốt rồi. Sau khi chuyện đã thành, chủ thượng sẽ cân nhắc giữ lại cái mạng của tiểu Hoàng đế kia. Ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, chúng ta nỗ lực nhiều năm như vậy, tất cả là vì cái ngày sắp đến ấy."
"Ta biết. Vận mệnh của Tiết gia nằm cả trong tay ta, Tiết Thành nào dám quên." Im lặng một hồi y liền rời đi, cung nữ đang nhặt ngọc châu cực kỳ chậm chạp lập tức thu dọn nhanh như tên bắn.
Thái thượng hoàng đang nghỉ ngơi thì Bùi Thanh Hoằng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức quấy rầy y chỉ vì chuyện nhỏ nhặt. Hắn mang thánh chỉ và một đống vàng bạc châu báu được ban thưởng hồi phủ, nghênh đón hắn là một bữa tiệc cực kỳ thịnh soạn.
Hắn mới rời đi chưa đến hai tháng nhưng Bùi phủ lại có những thay đổi không hề nhỏ. Bùi Thanh Dật trước kia suốt ngày ngược xuôi bên ngoài nay đã bị cưỡng chế ở trong nhà bầu bạn với phụ nữ mang thai, còn Bùi Thanh Lân thì bị một lão ma ma do hoàng cung phái tới dạy bảo những quy tắc làm phò mã.
Sự thay đổi của Vinh Hân lại càng lớn hơn. Khi Bùi Thanh Hoằng rời đi bụng nàng vẫn còn bằng phẳng, hiện giờ đã hơi nhô lên. Lúc trước nàng thích nhất là mặc y phục sát người để làm nổi bật dáng người thon thả, bây giờ quần áo lại cực kỳ rộng rãi, kiểu dáng cũng đơn giản, kém xa vẻ diễm lệ khi trước rất nhiều.
Không chỉ là cách ăn mặc, thái độ của đối phương cũng có sự thay đổi rất lớn, gương mặt nhu hòa hơn hẳn trước đây. Điều này khiến Bùi Thanh Hoằng không khỏi cảm thán uy lực của người làm mẹ. Vì Vinh Hân quận chúa thay đổi quá nhiều nên ánh mắt của Bùi Thanh Hoằng dừng trên người nàng lâu hơn một chút, kết quả là khi Vinh Hân vừa lên tiếng chào hỏi thì Lan Mân liền chặn lời hắn: "Không phải Mộc Chi nói sau khi trở về phải ăn một bữa thật ngon sao? Chúng ta mau mau qua đó đi, đừng phụ tấm lòng thành cảu cha mẹ."
Lan Mân là thê tử của hắn, Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không thể vì tẩu tẩu mà khiến y mất mặt. Hắn lúng túng cười cười, đáp lời "Cảm ơn tẩu tẩu" rồi để Lan Mân kéo qua chỗ ngồi của hai người.
Thánh chỉ và phần thưởng của hắn được quản gia mang cả đến khố phòng. Vàng bạc châu báu mà Hoàng đế ban thưởng có thể nói là cả một gia tài với người khác, nhưng trong mắt Diệp thị thì chẳng là gì. Diệp thị chịu trách nhiệm về mọi thứ trong nhà, xưa nay Bùi Diên không bao giờ hỏi đến. Biết Bùi Thanh Hoằng được Thánh thượng ban thưởng vàng bạc ông liền tán thưởng vài câu, sau khi tất cả mọi người đã an vị, tuyên bố khai tiệc, lúc này Bùi Diên mới trò chuyện đôi câu.
"Bữa tiệc hôm nay một là để ăn mừng Mộc Chi đi sứ Tề quốc có thể bình an trở về, hai là để mọi người gặp mặt đệ tử mà ta mới thu nhận, tân khoa bảng nhãn - Kiều An Nhiên."
*Tân khoa bảng nhãn: người mới thi đỗ bảng nhãn (một danh hiệu của học vị Tiến sĩ).
Bùi Thanh Hoằng gắp vài món Lan Mân thích vào bát y rồi mới ngừng đũa, ngẩng đầu lên nhìn đồ đệ mới Bùi Diên vừa nhắc tới.
Thật không ngờ, gương mặt này khiến hắn nhìn đến sửng sốt.
Bùi Thanh Hoằng quan sát vị trí của mặt trời: "Bệ hạ không dùng bữa vào giờ này, rất thích hợp để tiến cung." Như là sợ Lan Mân không hiểu, hắn còn đặc biệt giải thích thêm: "Sau khi trở về đoàn sứ thần phải tiến cung diện thánh, đó là quy tắc. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Lan Mân hơi dịch người vào xe một chút: "Ta cũng phải đi?"
Bùi Thanh Hoằng hạ màn xe ngựa xuống, gật đầu khẳng định: "Ngươi cũng là một sứ thần, hơn nữa còn do bệ hạ khâm điểm nên đương nhiên phải đi. Nếu thân thể ngươi không thoái mái lắm thì cũng cố chịu một lát nhé, gặp người xong chúng ta liền trở về ngay lập tức."
Hắn lót thêm một tấm đệm mềm dưới Lan Mân, lúc này mới ra lệnh cho người đánh xe bên ngoài tiếp tục lên đường. Sứ đoàn được cho qua sau khi kiểm tra, thị vệ phụ trách thông báo lập tức truyền đạt ý muốn yết kiến của hai người vào cung. Lúc này Thái thượng hoàng đã nghỉ ngơi, chỉ Hoàng đế bệ hạ có thể gặp sứ đoàn.
Bùi Thanh Hoằng không phản ứng gì, mấy đại thần đi cùng lại thì thầm bất mãn: "Nếu Thái thượng hoàng không rảnh thì ngày khác chúng ta trở lại." Đây là trắng trợn xem thường tiểu Hoàng đế.
Những lão thần biết thân biết phận thì không hé răng nói nửa lời. Là người dẫn đầu đoàn sứ thần, Bùi Thanh Hoằng lạnh nhạt liếc bọn họ: "Vậy thỉnh ngươi dẫn đường cho chúng ta. Nếu các vị đại nhân đây không nguyện ý, xin mời quay đầu về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức." Mấy người kia ngượng ngùng đưa mắt nhìn nhau, cuống quýt cười nói: "Nói đùa nói đùa, chúng ta là một đoàn sứ thần, nếu đại nhân không đi thì nào có đạo lý bọn ta về trước."
Lan Mân uể oải dựa vào xe ngựa không nói lời nào. Tiểu Hoàng đế đang đợi ở ngự thư phòng, vốn là chờ tại chỗ nhưng vừa nghe được thông báo liền vội vàng ra ngoài đích thân đón tiếp, lập tức đỡ Bùi Thanh Hoằng dậy trước khi hắn kịp hành đại lễ: "Thái phó đại nhân không cần hành đại lễ làm chi."
Thấy cảnh tượng quân thần hòa hợp này, những sứ thần đứng sau đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tự có tính toán của riêng mình. Có quá nhiều người ở đây, dù Hoàng đế có ý muốn nói chuyện với Bùi Thanh Hoằng thì cũng không tiện. Bùi Thanh Hoằng báo cáo chi tiết lần đi sứ này theo quy củ, sau đó sai người trình hiệp ước mới do tân đế Tề quốc ký kết tới.
Hắn cúi người dâng hiệp ước lên bằng cả hai tay: "Kính mời bệ hạ xem qua, lần này vi thần đã không làm hổ thẹn sứ mệnh." Hiệp ước này được Bùi Thanh Hoằng soạn theo ý chỉ của Thái thượng hoàng, lúc đàm phán suôn sẻ ngoài ý muốn khiến hắn liên tục kiểm tra lại trước khi ký, đảm bảo bên mình không để hở lỗ hổng nào. Nhưng sự thật là điều kiện của hiệp ước kia cực kỳ có lợi cho Đại Lam.
Thái Thúc Việt lướt qua bản hiệp ước kia, gương mặt lập tức ngập tràn ý cười: "Lần này ái khanh đi sứ lập được công lớn, xứng đáng được trọng thưởng! Tiết Thành!"
"Có nô tài." Tiết Thành liền dâng một cuộn lụa hoàng kim mới tinh và một cây bút lông lên. Tiểu Hoàng đế tỏ ra cực kỳ hào phóng, ngoại trừ tước vị, ban thưởng hoàng kim bạch ngân trân châu tơ lụa không hề nương tay. Lúc trước Thái thượng hoàng đã ban cho Bùi Thanh Hoằng tước Hầu, nếu cậu lại muốn đề bạt hắn thì nhất định phải được tam công và lục bộ phê chuẩn mới được thông qua. Lúc ban thưởng cho Bùi Thanh Hoằng thì Hoàng đế nở nụ cười ấm áp như gió xuân, đối với những đại thần còn lại thì cực kỳ lãnh đạm, phân biệt thân sơ rõ ràng.
Sau khi đoàn sứ thần rời đi, cánh cửa của ngự thư phòng lần nữa đóng chặt lại. Tất cả cung nhân đều bị Thái Thúc Việt hạ lệnh rời đi, ngoại trừ Tiết Thành. Cửa phòng vừa đóng lại, nụ cười trên mặt tiểu Hoàng đế lập tức tắt ngúm. Tiết Thành nhận lấy chiếc bút trong tay cậu, gác lên nghiên mực.
Khi ở riêng y vẫn quen xưng hô với Thái Thúc Việt như trước kia: "Không phải ban nãy bệ hạ vừa nói muốn xem vị nam phu nhân Bùi thái phó đã cưới là người thế nào sao? Nô tài cảm thấy hình như ngài không hoan nghênh Lan tiên sinh lắm thì phải."
Tiết Thành không nhắc tới cậu vẫn miễn cưỡng chịu được, nhưng y vừa nói ra sắc mặt Thái Thúc Việt lập tức tối sầm lại: "Ngươi đừng có nhắc đến y! Không hiểu vì sao vừa thấy y trẫm liền bực bội trong lòng, có lẽ là vì gương mặt của y và hoàng thúc giống nhau đến mấy phần."
Tiết Thành bật cười: "Từ từ đã, để nô tài hồi tưởng một chút. Quả thật y và vị kia giống nhau tới năm phần nhỉ." Trong lòng Tiết Thành cũng đoán được ít nhiều vì sao Thái Thúc Việt không mấy vui vẻ. Lớn lên cùng tiểu Hoàng đế, trong hoàng cung cũng có không ít tai mắt của y, vì vậy Thái Thúc Việt biết rõ đến từng từ những gì các đại thần kia từng nói.
Những ngày này, sự ủy quyền của Thái Thúc Lan khiến cuộc sống của Thái Thúc Việt thoải mái hơn không ít. Nhưng thái độ của những đại thần trong triều lại đang nhắc nhở cậu, trên đầu cậu vẫn còn một lưỡi dao sắc bén có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào. Trong mắt các đại thần, cậu vẫn chỉ là một Hoàng đế bù nhìn không hơn không kém. Thái Thúc Việt được nếm thử lợi ích của vị trí này, lại càng sinh ra bất mãn với Thái thượng hoàng. Vì không thích Thái Thúc Lan nên khi thấy Lan Mân có gương mặt tương tự cậu đương nhiên cũng không thích.
Thái Thúc Việt thở dài: "Bằng hữu, ngươi nói thử xem. Đôi lúc trẫm nghĩ hoàng thúc bị bệnh không dậy nổi như vậy có phải không được tốt hay không? Trước đây trẫm từng nói vài lời tùy tiện, nhưng giang sơn này thật sự phải có sự bảo vệ hoàng thúc. Nếu rời khỏi y, trẫm cũng không thể giữ vững giang sơn này."
Càng học, con mắt của cậu lại càng bớt phiến diện hơn trước. Dù Thái Thúc Việt từng nghĩ Thái Thúc Lan chết đi thì tốt quá vô sô lần, nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng lại phát hiện, thực chất cậu nên cầu nguyện cho hoàng thúc mình có thể sống lâu hơn chút nữa mới phải.
Thái thượng hoàng không có con nối dõi, nếu y thật sự chết đi thì chắc chắn không có hậu nhân tranh giành ngôi vị với cậu. Nhưng nếu Thái thượng hoàng chết thì phải làm thế nào? Không có y áp chế, tạm chưa nhắc đến nhà ngoại của Chương thị đuôi to khó vẫy, ngay cả sài lang hổ báo nhìn chằm chằm vào cục thịt mỡ Đại Lam cậu cũng không ứng phó nổi.
Quyền lực trong tay Thái thượng hoàng quả thực khiến cậu thèm đến đỏ mắt. Nhưng nếu những thứ ấy mất đi chủ nhân thì chưa chắc đã rơi vào tay cậu, một khi người ngoài hợp lực, cậu chưa chắc đã giữ được cái mạng nhỏ này. Thái Thúc Việt tiếc mạng, cậu thật sự không dám đánh cược.
Tiết Thành lắc đầu: "Điện hạ quá lời rồi. Ngài mới là thiên tử danh chính ngôn thuận của Đại Lam, dù hiện nay có người nắm chặt quyền lực nhưng thứ gì nên là của ngài thì sẽ là của ngài. Có điều... ngài thật sự quyết định hợp tác với vị kia sao? Nô tài to gan, nhưng làm như vậy thật sự không khác nào giành ăn với hổ, rủi ro cực kỳ lớn."
Thái Thúc Việt liếc nhìn y: "Không phải lúc trước chính ngươi nói có thể tin tưởng bọn họ sao? Sao lúc này lại đổi giọng rồi?"
Tiết Thành cười cười xấu hổ: "Là nô tài hồ đồ, nhất thời nghĩ không thông. Bệ hạ muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, vậy là tốt nhất."
Thái Thúc Việt mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Ngươi cũng lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi."
Tiết Thành "Vâng" một tiếng rồi lui ra, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại. Khi đi ngang qua Tiết Thành, một cung nữ đột nhiên tuột tay khiến ngọc châu rơi đầy đất. Ả cuống quýt cúi xuống nhặt lên, cùng lúc ấy, một giọng nói truyền đến tai Tiết Thành: "Thế mà ngươi đã mềm lòng rồi?"
Tiết Thành hậu tri hậu giác mới phản ứng được đây là truyền âm nhập mật*, y dừng bước truyền âm lại: "Không có."
*Truyền âm nhập mật: phương pháp sử dụng năng lượng để nói chuyện, có thể truyền âm trực tiếp đến đối tượng mình muốn gửi lời mà không cần mở miệng.
"Ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình là tốt rồi. Sau khi chuyện đã thành, chủ thượng sẽ cân nhắc giữ lại cái mạng của tiểu Hoàng đế kia. Ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, chúng ta nỗ lực nhiều năm như vậy, tất cả là vì cái ngày sắp đến ấy."
"Ta biết. Vận mệnh của Tiết gia nằm cả trong tay ta, Tiết Thành nào dám quên." Im lặng một hồi y liền rời đi, cung nữ đang nhặt ngọc châu cực kỳ chậm chạp lập tức thu dọn nhanh như tên bắn.
Thái thượng hoàng đang nghỉ ngơi thì Bùi Thanh Hoằng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức quấy rầy y chỉ vì chuyện nhỏ nhặt. Hắn mang thánh chỉ và một đống vàng bạc châu báu được ban thưởng hồi phủ, nghênh đón hắn là một bữa tiệc cực kỳ thịnh soạn.
Hắn mới rời đi chưa đến hai tháng nhưng Bùi phủ lại có những thay đổi không hề nhỏ. Bùi Thanh Dật trước kia suốt ngày ngược xuôi bên ngoài nay đã bị cưỡng chế ở trong nhà bầu bạn với phụ nữ mang thai, còn Bùi Thanh Lân thì bị một lão ma ma do hoàng cung phái tới dạy bảo những quy tắc làm phò mã.
Sự thay đổi của Vinh Hân lại càng lớn hơn. Khi Bùi Thanh Hoằng rời đi bụng nàng vẫn còn bằng phẳng, hiện giờ đã hơi nhô lên. Lúc trước nàng thích nhất là mặc y phục sát người để làm nổi bật dáng người thon thả, bây giờ quần áo lại cực kỳ rộng rãi, kiểu dáng cũng đơn giản, kém xa vẻ diễm lệ khi trước rất nhiều.
Không chỉ là cách ăn mặc, thái độ của đối phương cũng có sự thay đổi rất lớn, gương mặt nhu hòa hơn hẳn trước đây. Điều này khiến Bùi Thanh Hoằng không khỏi cảm thán uy lực của người làm mẹ. Vì Vinh Hân quận chúa thay đổi quá nhiều nên ánh mắt của Bùi Thanh Hoằng dừng trên người nàng lâu hơn một chút, kết quả là khi Vinh Hân vừa lên tiếng chào hỏi thì Lan Mân liền chặn lời hắn: "Không phải Mộc Chi nói sau khi trở về phải ăn một bữa thật ngon sao? Chúng ta mau mau qua đó đi, đừng phụ tấm lòng thành cảu cha mẹ."
Lan Mân là thê tử của hắn, Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không thể vì tẩu tẩu mà khiến y mất mặt. Hắn lúng túng cười cười, đáp lời "Cảm ơn tẩu tẩu" rồi để Lan Mân kéo qua chỗ ngồi của hai người.
Thánh chỉ và phần thưởng của hắn được quản gia mang cả đến khố phòng. Vàng bạc châu báu mà Hoàng đế ban thưởng có thể nói là cả một gia tài với người khác, nhưng trong mắt Diệp thị thì chẳng là gì. Diệp thị chịu trách nhiệm về mọi thứ trong nhà, xưa nay Bùi Diên không bao giờ hỏi đến. Biết Bùi Thanh Hoằng được Thánh thượng ban thưởng vàng bạc ông liền tán thưởng vài câu, sau khi tất cả mọi người đã an vị, tuyên bố khai tiệc, lúc này Bùi Diên mới trò chuyện đôi câu.
"Bữa tiệc hôm nay một là để ăn mừng Mộc Chi đi sứ Tề quốc có thể bình an trở về, hai là để mọi người gặp mặt đệ tử mà ta mới thu nhận, tân khoa bảng nhãn - Kiều An Nhiên."
*Tân khoa bảng nhãn: người mới thi đỗ bảng nhãn (một danh hiệu của học vị Tiến sĩ).
Bùi Thanh Hoằng gắp vài món Lan Mân thích vào bát y rồi mới ngừng đũa, ngẩng đầu lên nhìn đồ đệ mới Bùi Diên vừa nhắc tới.
Thật không ngờ, gương mặt này khiến hắn nhìn đến sửng sốt.
Danh sách chương