"Có chuyện gì không thể nói trước mặt chúng ta chứ?" Diệp thị không lấy gì làm vui mừng, ban nãy cũng chính vì hai cha con âm thầm nói chuyện nên sự việc mới thành thế này. Ở phương diện nào đó tính cách Diệp thị vẫn tương đối cường thế, bà rất không hài lòng về việc hai người cố ý gạt bà ra ngoài.
"Ta và Mộc Chi có việc công cần bàn. Chẳng nhẽ chuyện của triều đình phu nhân cũng muốn nhúng tay vào sao? Vi phu đảm bảo dù nghĩ không thông cũng không đến mức ngất đi nữa, trước tiên phu nhân ra ngoài đi." Bùi Diên nhíu mày nhưng ngữ khí vẫn vô cùng nhẹ nhàng.
Nghe đến việc công Diệp thị cũng không hỏi thêm nữa, dù sao Bùi Diên cũng không bao giờ hỏi đến việc kinh doanh của bà. Một mực cường thế cũng có thể ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng mẹ con, Diệp thị đành khoát tay áo, ra ngoài sau khi hạ nhân đã lui ra hết.
Trước khi đi bà vẫn không quên dặn một câu: "Nếu thân thể lại thấy không thoải mái thì lớn tiếng hô một câu, đại phu vẫn còn ở đây."
"Được được được, lời phu nhân nói ta đều nhớ cả." Thấy Diệp thị đã đi khỏi, Bùi Thanh Hoằng đứng dậy đóng cửa thật chặt. Bùi Diên vỗ vỗ mép giường, ra hiệu cho thứ tử ngồi xuống.
Bùi Thanh Hoằng bước tới ngồi vào vị trí ông chỉ: "Phụ thân giữ con lại để nói tiếp chuyện ban nãy người định nói nhưng đột nhiên ngất xỉu sao?"
Trên mặt Bùi Diên có mấy phần xấu hổ nhưng vẫn gật đầu: "Việc con nói cho ta, khẳng định là sự thật?" Ông vẫn cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Nhắc đến việc này sắc mặt Bùi Thanh Hoằng vẫn bình tĩnh, hắn gật đầu: "Con chưa từng lừa gạt phụ thân, huống chi là chuyện thế này?"
Hắn vừa dứt lời, cảm xúc lại trập trùng cuộn sóng trong lòng Bùi Diên. Bùi Thanh Hoằng cuống quýt vỗ nhẹ vào lưng ông để thuận khí: "Phụ thân bình tĩnh, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Nhi tử vẫn luôn có thể san sẻ phần nào với người mà."
Trong mắt hắn Bùi Diên luôn ngập tràn sức sống, dù ông đã bước vào tuổi bốn mươi nhưng có cảm giác nho nhã, già dặn chứ không phải già cỗi – đích thực là một mỹ trung niên. Nhưng lúc này đây, khi kề bên cha mình Bùi Thanh Hoằng mới thấy những nếp nhăn hằn sâu lên khóe mắt ông. Vì đang bệnh ông có vẻ yếu đuối hơn hẳn thường ngày, sự áy náy và bùi ngùi không khỏi trào dâng trong lòng Bùi Thanh Hoằng.
Bùi Diên hắng giọng khụ khụ mấy cái, Bùi Thanh Hoằng chờ ông nói nhưng Bùi Diên lại ho một hồi lâu. Hắn liền vỗ lưng Bùi Diên giúp ông thuận khí, sau đó còn đứng dậy rót một chén trà nóng cho ông.
Bùi Thanh Hoằng có tính kiên nhẫn rất tốt, thấy Bùi Diên khó xử không biết mở lời ra sao hắn cũng chỉ lặng lẽ ngồi đó. Đợi gần nửa canh giờ, Bùi Diên đóng đóng mở mở miệng gần trăm lần, hắn cũng đổi cho ông chừng bảy tám chén trà, lúc này ông mới nói vài lời vô thưởng vô phạt.
Bùi Diên vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải. Có điều nếu ông đã nói muốn nói rõ ràng, vậy thì chắc chắn là sẽ nói. Lại qua gần nửa canh giờ nữa, Bùi Thanh Hoằng đã hơi gà gật, đột nhiên phụ thân hắn vỗ đùi mình thật mạnh, bộ dạng thương tâm tột cùng. Ông cúi đầu xuống, nằm trên đùi Bùi Thanh Hoằng lặng lẽ khóc.
Ông không khóc ầm ĩ như một đứa trẻ, cũng không lê hoa đái vũ, vừa mềm mại vừa đẹp mắt như nữ tử. Tiếng khóc của Bùi Diên rất nhỏ. Nhưng nam nhi không dễ rơi lệ, hơn nữa vì là phụ thân nên ông luôn thể hiện hình tượng cường thế, bất luận xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không gục ngã trước mặt Bùi Thanh Hoằng. Thấy cha mình thế này Bùi Thanh Hoằng cực kỳ sửng sốt, hắn vội vàng đỡ ông dậy: "Cha, có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì, người nói cho con biết đã. Chính người từng nói với con trên đời này không có chướng ngại nào không thể vuợt qua mà."
Trong lòng Bùi Thanh Hoằng, phụ thân là một tượng đài không thể nào bị quật ngã. Dáng vẻ này của Bùi Diên khiến hắn bừng tỉnh, nhận ra một sự thật không thể nào chối cãi: Bùi Diên đã già rồi. Sự sắc bén của tuổi trẻ đã không còn nữa. Lúc này Bùi Thanh Hoằng cảm thấy gánh nặng trên vai càng thêm nặng nề.
Bùi Diên từ từ thẳng lưng dậy, dựa vào chiếc gối mềm sau đầu. Dù không đến nỗi đầm đìa nước mắt nhưng dấu vết của hai hàng lệ vẫn cực kỳ rõ ràng. Ông lắc đầu liên tục, nghẹn ngào nói với sự hối hận cùng cực: "Con trai ta hoàn toàn không biết năm ấy cha nó đã làm chuyện ngu xuẩn gì! Đều là báo ứng cả, báo ứng!"
Dây dưa lằng nhằng hồi lâu, vậy mà lời nên nói vẫn chưa được nói. Ánh mắt của Bùi Thanh Hoằng có mấy phần không kiên nhẫn, nhưng càng nhiều hơn là sự hoang mang khó hiểu. Hắn cố gắng dò hỏi theo những gì Bùi Diên vừa nói: "Rốt cuộc thì năm ấy phụ thân đã làm gì? Không phải là chuyện gì... vô nhân đạo chứ?"
Việc tấn công đối thủ chính trị không bị Bùi Thanh Hoằng xếp vào loại vô nhân đạo, trên thực tế Bùi Diên chưa từng đuổi cùng diệt tận đối thủ, lại càng không có khả năng đột nhiên hối hận không thôi về những chuyện ấy. Kết nối những chuyện trước đây, hắn thử dò xét: "Không lẽ cha đã làm chuyện gì không tốt với Lan Mân - không, Thái thượng hoàng?"
Không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên Bùi Thanh Hoằng lại nhớ tới bóng đen thời thơ ấu Lan Mân từng nhắc tới. Dù đối phương nói lời nửa thật nửa giả, đến mức hắn cũng khó mà phân biệt câu nào thật câu nào không, nhưng hồi tưởng lại phản ứng khi ấy của Lan Mân thì không biết liệu có phải chuyện ấy hay không, nhưng bóng đen thì khẳng định là có.
Không ai hiểu con bằng cha, thấy sắc mặt của Bùi Thanh Hoằng sao Bùi Diên có thể không biết hắn đang nghĩ gì: "Con đang nghĩ gì vậy chứ, sao vi phụ có thể làm loại chuyện đó!"
Nhìn mặt Bùi Thanh Hoằng, đột nhiên Bùi Diên chuyển chủ đề: "Có điều, cha muốn hỏi con chuyện này trước. Con và Thái thượng hoàng đã từng động phòng chưa? Nói cách khác, bệ hạ đè...?"
Bùi Diên ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Theo những gì Bùi Thanh Hoằng kể, người ở cùng hắn luôn luôn là Thái Thúc Lan chứ không phải ảnh vệ. Hai người sống chung với nhau thì khó mà tránh khỏi đụng chạm, dựa vào mức độ thân mật của hai vợ chồng, ông cảm thấy hai chàng trai huyết khí phương cương đêm đêm chung giường không thể nào không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Ông không cho rằng Thái thượng hoàng thật lòng nguyện ý khuất phục dưới kẻ khác, nhưng nghĩ đến việc con trai mình cưới nam thê về còn bị đè thì Bùi Diên lại càng bức bối.
Bùi Thanh Hoằng có chút xấu hổ nhưng vẫn nói thật: "Trước đây thì chưa, là sau khi trở về từ Đại Tề. Con là phu, y là thê. Dĩ nhiên là rổng trên phượng dưới." Lời này của hắn rất hàm súc, đủ để Bùi Diên thấy vừa lòng thỏa ý.
Kể xong Bùi Thanh Hoằng nhẹ nhõm thở ra, tiếp tục truy vấn chuyện ban nãy: "Hôm nay phụ thân giữ con lại đến tột cùng là vì sao? Khi con nói đến thân phận của y phụ thân liền kích động đến mức ngất xỉu, bây giờ lại nước mắt ròng ròng. Nếu cha tùy tiện tìm bừa lý do cho qua chuyện thì con sẽ không tin đâu."
Bộ dạng này của Bùi Diên chắc chắn là có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không cách nào dứt khoát nói thành lời. Bùi Thanh Hoằng nói như vậy chỉ là muốn chắc chắn Bùi Diên sẽ thẳng thắn với hắn, thúc đẩy một chút để ông có thể bước xuống bậc thang.
Bùi Diên lau nước mắt trên mặt bằng tay áo, sửa sang tóc tai để dung mạo không còn tiều tụy nhợt nhạt như vậy nữa. Ông thở một hơi thật dài rồi mới nói: "Vi phụ đương nhiên sẽ không làm chuyện gì vô đạo đức, việc ta đã làm cũng không mấy liên quan đến Thái thượng hoàng."
"Có chuyện này cha vốn không muốn nói cho con, nhưng hiện tại tốt nhất vẫn là nên nói cho rõ. Có điều trước tiên con phải hứa với cha, bất kể thể nào cũng sẽ không kể chuyện ngày hôm nay cho mẫu thân con."
Bùi Thanh Hoằng gật đầu: "Con xin hứa. Chắc chắn con sẽ không nói cho nương biết."
Bùi Diên gật đầu hài lòng: "Cha biết con miệng kín như bưng. Mộc Chi còn nhớ Kiều An Nhiên chứ?"
Bùi Thanh Hoằng lại gật: "Đương nhiên con biết, là môn sinh mà cha tâm đắc. Cậu ấy thì liên quan gì?"
Bùi Diên thở một hơi thật dài: "Nó không phải người ngoài mà là Tam đệ của con!"
"Tam đệ? Con chỉ có một Tam đệ!" Bùi Thanh Hoằng đứng bật dậy, không thể kìm nén sự phẫn nộ trên mặt: "Thảo nào cha muốn con đừng cho nương biết, thì ra là vì vậy."
"Không không không, con hiểu lầm rồi." Bùi Diên vội vàng lắc đầu. "Ta không có ý đó. An Nhiên là hài tử nương con đã sinh, Thanh Lân mới không phải là Tam đệ của con."
Lúc này Bùi Thanh Hoằng mới ngồi xuống: "Lời này của cha là có ý gì? Con đã chứng kiến Thanh Lân lớn lên từ nhỏ đến giờ, với lại nương..."
Bùi Diên dùng một tay che mắt lại: "Đều tại ta tạo nghiệt!"
Ông dừng một lát, đang định nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm: "Tướng gia, tiểu nhân có chuyện quan trọng muốn báo! Tướng gia! Có tin khẩn cấp tám trăm dặm, mau mau mở cửa!"
*Khẩn cấp tám trăm dặm: tin được đánh dấu "giao ngay" phải được giao với tốc độ 300 dặm một ngày, trong trường hợp khẩn cấp có thể đạt tới 400 dặm, 600 dặm. Nhanh nhất là 800 dặm, đặc biệt dùng để truyền tin trong tình huống cực khẩn.
Bùi Diên vốn dĩ đã hạ quyết tâm đột nhiên lại bị cắt ngang. Bùi Thanh Hoằng nhìn ông, không nói thêm lời nào rồi đứng dậy mở cửa phòng. Người đang liều mạng đập cửa ở ngoài không kịp phòng bị nên bổ nhào xuống đất, suýt chút nữa bổ nhào lên người Bùi Thanh Hoằng.
Hắn đóng cửa thật kỹ, lấy cho người báo tin một chén trà, đợi người kia hít thở vài hơi mới hỏi: "Hít thở trước đi. Đừng cuống quá, nói rõ chút."
"Phản rồi phản rồi!" Người kia mở miệng nói một câu không đầu không cuối ngay sau khi hơi thở bình ổn, nước cũng không uống. Kinh thành có không ít nhân vật tai mắt thông thiên, trừ Hoàng đế, rất nhiều người đều gài người của mình vào dịch trạm. Nếu dịch trạm có chuyện gì khẩn cấp, chẳng hạn như Bùi gia, gần như sẽ biết tin ngay lập tức, chỉ sau mấy vị trong cung. Để đưa tin, người này đã phi như bay tám trăm dặm tới dịch trạm kinh thành rồi lập tức thúc ngựa chạy tới Bùi phủ.
"Ai phản? Người nào phản?" Bùi Diên không quan tâm thân thể mình có yếu hay không, vội vã rời khỏi giường.
"Tề vương gia phản rồi!"
"Báo bệ hạ! Tám trăm dặm khẩn cấp! Phản tặc Tề vương dẫn đầu phản quân đánh hạ mười hai thành Tấn Vân! Tiền phương báo nguy!" Nửa canh giờ trước khi Bùi Diên nhận được tin tức này, dịch trạm cấp báo tiến cung. Lúc ấy tiểu Hoàng đế Thái Thúc Việt đang chăm chỉ luyện chữ. Tin này vừa tới, cây bút trong tay cậu vô ý quệt một vệt thật dài lên tờ giấy Tuyên đã viết được phân nửa: "Sao Tề vương thúc lại phản?"
Là Thái thượng hoàng, Thái Thúc Lan còn nhận được tin tức sớm hơn Thái Thúc Việt. Lúc người báo tin tiến cung y đang đánh cờ cùng chính mình. Trên tay Thái Thúc Lan là quân đen, đối diện y là chiếc ghế trống không và chiếc hộp đựng những quân cờ bạch ngọc nhẵn nhụi.
Lúc nghe tin Tề vương làm phản, quân đen trong tay y vừa hạ xuống. Biểu cảm trên mặt thanh niên trấn định hơn Thái Thúc Việt vô số lần. Y chỉ bĩnh tĩnh nói một câu: "Cô gia biết rồi. Ngươi lui xuống đi."
"Ta và Mộc Chi có việc công cần bàn. Chẳng nhẽ chuyện của triều đình phu nhân cũng muốn nhúng tay vào sao? Vi phu đảm bảo dù nghĩ không thông cũng không đến mức ngất đi nữa, trước tiên phu nhân ra ngoài đi." Bùi Diên nhíu mày nhưng ngữ khí vẫn vô cùng nhẹ nhàng.
Nghe đến việc công Diệp thị cũng không hỏi thêm nữa, dù sao Bùi Diên cũng không bao giờ hỏi đến việc kinh doanh của bà. Một mực cường thế cũng có thể ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng mẹ con, Diệp thị đành khoát tay áo, ra ngoài sau khi hạ nhân đã lui ra hết.
Trước khi đi bà vẫn không quên dặn một câu: "Nếu thân thể lại thấy không thoải mái thì lớn tiếng hô một câu, đại phu vẫn còn ở đây."
"Được được được, lời phu nhân nói ta đều nhớ cả." Thấy Diệp thị đã đi khỏi, Bùi Thanh Hoằng đứng dậy đóng cửa thật chặt. Bùi Diên vỗ vỗ mép giường, ra hiệu cho thứ tử ngồi xuống.
Bùi Thanh Hoằng bước tới ngồi vào vị trí ông chỉ: "Phụ thân giữ con lại để nói tiếp chuyện ban nãy người định nói nhưng đột nhiên ngất xỉu sao?"
Trên mặt Bùi Diên có mấy phần xấu hổ nhưng vẫn gật đầu: "Việc con nói cho ta, khẳng định là sự thật?" Ông vẫn cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Nhắc đến việc này sắc mặt Bùi Thanh Hoằng vẫn bình tĩnh, hắn gật đầu: "Con chưa từng lừa gạt phụ thân, huống chi là chuyện thế này?"
Hắn vừa dứt lời, cảm xúc lại trập trùng cuộn sóng trong lòng Bùi Diên. Bùi Thanh Hoằng cuống quýt vỗ nhẹ vào lưng ông để thuận khí: "Phụ thân bình tĩnh, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Nhi tử vẫn luôn có thể san sẻ phần nào với người mà."
Trong mắt hắn Bùi Diên luôn ngập tràn sức sống, dù ông đã bước vào tuổi bốn mươi nhưng có cảm giác nho nhã, già dặn chứ không phải già cỗi – đích thực là một mỹ trung niên. Nhưng lúc này đây, khi kề bên cha mình Bùi Thanh Hoằng mới thấy những nếp nhăn hằn sâu lên khóe mắt ông. Vì đang bệnh ông có vẻ yếu đuối hơn hẳn thường ngày, sự áy náy và bùi ngùi không khỏi trào dâng trong lòng Bùi Thanh Hoằng.
Bùi Diên hắng giọng khụ khụ mấy cái, Bùi Thanh Hoằng chờ ông nói nhưng Bùi Diên lại ho một hồi lâu. Hắn liền vỗ lưng Bùi Diên giúp ông thuận khí, sau đó còn đứng dậy rót một chén trà nóng cho ông.
Bùi Thanh Hoằng có tính kiên nhẫn rất tốt, thấy Bùi Diên khó xử không biết mở lời ra sao hắn cũng chỉ lặng lẽ ngồi đó. Đợi gần nửa canh giờ, Bùi Diên đóng đóng mở mở miệng gần trăm lần, hắn cũng đổi cho ông chừng bảy tám chén trà, lúc này ông mới nói vài lời vô thưởng vô phạt.
Bùi Diên vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải. Có điều nếu ông đã nói muốn nói rõ ràng, vậy thì chắc chắn là sẽ nói. Lại qua gần nửa canh giờ nữa, Bùi Thanh Hoằng đã hơi gà gật, đột nhiên phụ thân hắn vỗ đùi mình thật mạnh, bộ dạng thương tâm tột cùng. Ông cúi đầu xuống, nằm trên đùi Bùi Thanh Hoằng lặng lẽ khóc.
Ông không khóc ầm ĩ như một đứa trẻ, cũng không lê hoa đái vũ, vừa mềm mại vừa đẹp mắt như nữ tử. Tiếng khóc của Bùi Diên rất nhỏ. Nhưng nam nhi không dễ rơi lệ, hơn nữa vì là phụ thân nên ông luôn thể hiện hình tượng cường thế, bất luận xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không gục ngã trước mặt Bùi Thanh Hoằng. Thấy cha mình thế này Bùi Thanh Hoằng cực kỳ sửng sốt, hắn vội vàng đỡ ông dậy: "Cha, có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì, người nói cho con biết đã. Chính người từng nói với con trên đời này không có chướng ngại nào không thể vuợt qua mà."
Trong lòng Bùi Thanh Hoằng, phụ thân là một tượng đài không thể nào bị quật ngã. Dáng vẻ này của Bùi Diên khiến hắn bừng tỉnh, nhận ra một sự thật không thể nào chối cãi: Bùi Diên đã già rồi. Sự sắc bén của tuổi trẻ đã không còn nữa. Lúc này Bùi Thanh Hoằng cảm thấy gánh nặng trên vai càng thêm nặng nề.
Bùi Diên từ từ thẳng lưng dậy, dựa vào chiếc gối mềm sau đầu. Dù không đến nỗi đầm đìa nước mắt nhưng dấu vết của hai hàng lệ vẫn cực kỳ rõ ràng. Ông lắc đầu liên tục, nghẹn ngào nói với sự hối hận cùng cực: "Con trai ta hoàn toàn không biết năm ấy cha nó đã làm chuyện ngu xuẩn gì! Đều là báo ứng cả, báo ứng!"
Dây dưa lằng nhằng hồi lâu, vậy mà lời nên nói vẫn chưa được nói. Ánh mắt của Bùi Thanh Hoằng có mấy phần không kiên nhẫn, nhưng càng nhiều hơn là sự hoang mang khó hiểu. Hắn cố gắng dò hỏi theo những gì Bùi Diên vừa nói: "Rốt cuộc thì năm ấy phụ thân đã làm gì? Không phải là chuyện gì... vô nhân đạo chứ?"
Việc tấn công đối thủ chính trị không bị Bùi Thanh Hoằng xếp vào loại vô nhân đạo, trên thực tế Bùi Diên chưa từng đuổi cùng diệt tận đối thủ, lại càng không có khả năng đột nhiên hối hận không thôi về những chuyện ấy. Kết nối những chuyện trước đây, hắn thử dò xét: "Không lẽ cha đã làm chuyện gì không tốt với Lan Mân - không, Thái thượng hoàng?"
Không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên Bùi Thanh Hoằng lại nhớ tới bóng đen thời thơ ấu Lan Mân từng nhắc tới. Dù đối phương nói lời nửa thật nửa giả, đến mức hắn cũng khó mà phân biệt câu nào thật câu nào không, nhưng hồi tưởng lại phản ứng khi ấy của Lan Mân thì không biết liệu có phải chuyện ấy hay không, nhưng bóng đen thì khẳng định là có.
Không ai hiểu con bằng cha, thấy sắc mặt của Bùi Thanh Hoằng sao Bùi Diên có thể không biết hắn đang nghĩ gì: "Con đang nghĩ gì vậy chứ, sao vi phụ có thể làm loại chuyện đó!"
Nhìn mặt Bùi Thanh Hoằng, đột nhiên Bùi Diên chuyển chủ đề: "Có điều, cha muốn hỏi con chuyện này trước. Con và Thái thượng hoàng đã từng động phòng chưa? Nói cách khác, bệ hạ đè...?"
Bùi Diên ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Theo những gì Bùi Thanh Hoằng kể, người ở cùng hắn luôn luôn là Thái Thúc Lan chứ không phải ảnh vệ. Hai người sống chung với nhau thì khó mà tránh khỏi đụng chạm, dựa vào mức độ thân mật của hai vợ chồng, ông cảm thấy hai chàng trai huyết khí phương cương đêm đêm chung giường không thể nào không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Ông không cho rằng Thái thượng hoàng thật lòng nguyện ý khuất phục dưới kẻ khác, nhưng nghĩ đến việc con trai mình cưới nam thê về còn bị đè thì Bùi Diên lại càng bức bối.
Bùi Thanh Hoằng có chút xấu hổ nhưng vẫn nói thật: "Trước đây thì chưa, là sau khi trở về từ Đại Tề. Con là phu, y là thê. Dĩ nhiên là rổng trên phượng dưới." Lời này của hắn rất hàm súc, đủ để Bùi Diên thấy vừa lòng thỏa ý.
Kể xong Bùi Thanh Hoằng nhẹ nhõm thở ra, tiếp tục truy vấn chuyện ban nãy: "Hôm nay phụ thân giữ con lại đến tột cùng là vì sao? Khi con nói đến thân phận của y phụ thân liền kích động đến mức ngất xỉu, bây giờ lại nước mắt ròng ròng. Nếu cha tùy tiện tìm bừa lý do cho qua chuyện thì con sẽ không tin đâu."
Bộ dạng này của Bùi Diên chắc chắn là có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không cách nào dứt khoát nói thành lời. Bùi Thanh Hoằng nói như vậy chỉ là muốn chắc chắn Bùi Diên sẽ thẳng thắn với hắn, thúc đẩy một chút để ông có thể bước xuống bậc thang.
Bùi Diên lau nước mắt trên mặt bằng tay áo, sửa sang tóc tai để dung mạo không còn tiều tụy nhợt nhạt như vậy nữa. Ông thở một hơi thật dài rồi mới nói: "Vi phụ đương nhiên sẽ không làm chuyện gì vô đạo đức, việc ta đã làm cũng không mấy liên quan đến Thái thượng hoàng."
"Có chuyện này cha vốn không muốn nói cho con, nhưng hiện tại tốt nhất vẫn là nên nói cho rõ. Có điều trước tiên con phải hứa với cha, bất kể thể nào cũng sẽ không kể chuyện ngày hôm nay cho mẫu thân con."
Bùi Thanh Hoằng gật đầu: "Con xin hứa. Chắc chắn con sẽ không nói cho nương biết."
Bùi Diên gật đầu hài lòng: "Cha biết con miệng kín như bưng. Mộc Chi còn nhớ Kiều An Nhiên chứ?"
Bùi Thanh Hoằng lại gật: "Đương nhiên con biết, là môn sinh mà cha tâm đắc. Cậu ấy thì liên quan gì?"
Bùi Diên thở một hơi thật dài: "Nó không phải người ngoài mà là Tam đệ của con!"
"Tam đệ? Con chỉ có một Tam đệ!" Bùi Thanh Hoằng đứng bật dậy, không thể kìm nén sự phẫn nộ trên mặt: "Thảo nào cha muốn con đừng cho nương biết, thì ra là vì vậy."
"Không không không, con hiểu lầm rồi." Bùi Diên vội vàng lắc đầu. "Ta không có ý đó. An Nhiên là hài tử nương con đã sinh, Thanh Lân mới không phải là Tam đệ của con."
Lúc này Bùi Thanh Hoằng mới ngồi xuống: "Lời này của cha là có ý gì? Con đã chứng kiến Thanh Lân lớn lên từ nhỏ đến giờ, với lại nương..."
Bùi Diên dùng một tay che mắt lại: "Đều tại ta tạo nghiệt!"
Ông dừng một lát, đang định nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm: "Tướng gia, tiểu nhân có chuyện quan trọng muốn báo! Tướng gia! Có tin khẩn cấp tám trăm dặm, mau mau mở cửa!"
*Khẩn cấp tám trăm dặm: tin được đánh dấu "giao ngay" phải được giao với tốc độ 300 dặm một ngày, trong trường hợp khẩn cấp có thể đạt tới 400 dặm, 600 dặm. Nhanh nhất là 800 dặm, đặc biệt dùng để truyền tin trong tình huống cực khẩn.
Bùi Diên vốn dĩ đã hạ quyết tâm đột nhiên lại bị cắt ngang. Bùi Thanh Hoằng nhìn ông, không nói thêm lời nào rồi đứng dậy mở cửa phòng. Người đang liều mạng đập cửa ở ngoài không kịp phòng bị nên bổ nhào xuống đất, suýt chút nữa bổ nhào lên người Bùi Thanh Hoằng.
Hắn đóng cửa thật kỹ, lấy cho người báo tin một chén trà, đợi người kia hít thở vài hơi mới hỏi: "Hít thở trước đi. Đừng cuống quá, nói rõ chút."
"Phản rồi phản rồi!" Người kia mở miệng nói một câu không đầu không cuối ngay sau khi hơi thở bình ổn, nước cũng không uống. Kinh thành có không ít nhân vật tai mắt thông thiên, trừ Hoàng đế, rất nhiều người đều gài người của mình vào dịch trạm. Nếu dịch trạm có chuyện gì khẩn cấp, chẳng hạn như Bùi gia, gần như sẽ biết tin ngay lập tức, chỉ sau mấy vị trong cung. Để đưa tin, người này đã phi như bay tám trăm dặm tới dịch trạm kinh thành rồi lập tức thúc ngựa chạy tới Bùi phủ.
"Ai phản? Người nào phản?" Bùi Diên không quan tâm thân thể mình có yếu hay không, vội vã rời khỏi giường.
"Tề vương gia phản rồi!"
"Báo bệ hạ! Tám trăm dặm khẩn cấp! Phản tặc Tề vương dẫn đầu phản quân đánh hạ mười hai thành Tấn Vân! Tiền phương báo nguy!" Nửa canh giờ trước khi Bùi Diên nhận được tin tức này, dịch trạm cấp báo tiến cung. Lúc ấy tiểu Hoàng đế Thái Thúc Việt đang chăm chỉ luyện chữ. Tin này vừa tới, cây bút trong tay cậu vô ý quệt một vệt thật dài lên tờ giấy Tuyên đã viết được phân nửa: "Sao Tề vương thúc lại phản?"
Là Thái thượng hoàng, Thái Thúc Lan còn nhận được tin tức sớm hơn Thái Thúc Việt. Lúc người báo tin tiến cung y đang đánh cờ cùng chính mình. Trên tay Thái Thúc Lan là quân đen, đối diện y là chiếc ghế trống không và chiếc hộp đựng những quân cờ bạch ngọc nhẵn nhụi.
Lúc nghe tin Tề vương làm phản, quân đen trong tay y vừa hạ xuống. Biểu cảm trên mặt thanh niên trấn định hơn Thái Thúc Việt vô số lần. Y chỉ bĩnh tĩnh nói một câu: "Cô gia biết rồi. Ngươi lui xuống đi."
Danh sách chương