Bùi Thanh Hoằng biết Thường Tú là công công phục vụ bên cạnh Thái thượng hoàng, hơn nữa còn rất được y coi trọng, nếu không sẽ chẳng đến mức xuất chinh cũng đưa Thuờng Tú đi cùng, nhưng hắn hoàn toàn không muốn để ý tới suy nghĩ của chủ tớ hai người. Tam đệ nhà mình là đứa trẻ mồ côi của tiền triều, phụ thân mình luôn luôn kính trọng luôn luôn tin tưởng vậy mà lại làm ra chuyện hồ đồ đến mức ấy... Bùi Thanh Hoằng có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Thế là hắn hung hăng cấu tay mình một cái, có thấy đau, tay cũng đỏ, cảnh tượng trước mắt thì vẫn như trước. Không phải nằm mơ. Điều Thái Thúc Lan mới nói cho hắn là sự thật. Thành thật mà nói, Bùi Thanh Hoằng có cảm giác cực kỳ vi diệu. Nhưng cảm giác này hoàn toàn không giống lúc hắn phát hiện ra thân phận khác của Lan Mân.
Lúc mới biết thân phận của Lan Mân hắn cũng không thể tin được, sau đó cố gắng hồi tưởng lại, kiếm tìm mọi dấu vết đối phương để lại, còn cố ý đến thư cục một chuyến để xác minh. Sau khi đối phương thừa nhận, Bùi Thanh Hoằng càng thấy phẫn nộ vì đã bị lừa gạt và trêu đùa, cũng rất tự nhiên mà sinh ra hoài nghi với tình cảm của hai người.
Tình cảm Lan Mân dành cho hắn được xây dựng trên sự lừa dối. Muốn duy trì một cuộc hôn nhân, trước tiên song phương cần xây dựng tín nhiệm rồi mới tới dung hòa tình cảm, nếu cơ sở bất ổn, tình cảm cũng theo đó mà sụp đổ.
Nhưng hắn và Bùi Diên lại bị ràng buộc bởi một sợi dây không thể cắt đứt - quan hệ huyết thống. Về mặt pháp lý hai cha con có mối liên hệ mật thiết, còn về mặt tình cảm, Bùi Thanh Hoằng thật sự không thể vì đại nghĩa mà mặc kệ người thân.
Ngay cả khi Bùi Diên làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, tất cả những gì Bùi Thanh Hoằng có thể làm là cố gắng giúp ông che đậy, giảm thiểu thiệt hại cho Bùi Diên và Bùi gia. Nhưng cuộc đời lại cố ý để hắn biết được tin động trời này từ Thái Thúc Lan, y có thể nói ra chuyện này chứng tỏ trong tay đã nắm được không ít chứng cứ.
Bùi Thanh Hoằng lấy ra một khối ngọc trong ống tay áo. Đó là ngọc bội được làm từ đá mặt trăng, bên trên khắc một con rắn sinh động như thật, dưới ánh nắng giờ ngọ có thể thấy hai chữ nho nhỏ trên đó.
Hầu hết những thứ nằm trong chiếc hộp vạch trần chân tướng đều được để lại trong phòng ngủ của Bùi Thanh Hoằng, chỉ có khối ngọc bội này được hắn mang bên người. Bùi Thanh Hoằng không muốn bước vào căn phòng kia, vì vậy ngọc bội chưa được trả về chỗ cũ. Lần này xuất hành cùng Thái thượng hoàng, ban đầu hắn định trả lại thứ này cho đối phương coi như chấm dứt, cuối cùng lại nhận phải đả kích lớn như vậy, ngọc bội cũng quên không lấy ra.
Bùi Thanh Hoằng nhìn chằm chằm vào con rắn sinh động như thật trên khối ngọc bội. Lan Mân cầm tinh con rắn nhưng không âm lãnh như chúng, còn Thái thượng hoàng thực sự phù hợp với tính khí của rắn - tính toán xảo quyệt, tính công kích cực mạnh. Vì Thái thượng hoàng quyền cao chức trọng nên hình tượng của Thái Thúc Lan không giống loài rắn nấp trong bóng tối trộm theo dõi kẻ khác, nhưng thủ đoạn của y cũng chẳng khác gì loài máu lạnh khiến người ta lạnh gáy.
Nỗi lòng hỗn loạn lại thêm đi đường mệt mỏi, Bùi Thanh Hoằng cầm khối ngọc bội trong tay ép mình chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, hắn trở về thời điểm mới vào triều, trên người mặc triều phục của quan viên bát phẩm, ngay cả tư cách để lên Kim Loan điện cũng không có. Mà Thái Thúc Lan còn chưa tròn hai mươi đã là tân hoàng của đế quốc Đại Lam.
Khi đó các tin đồn đều nói tân hoàng Thái Thúc Lan mưu hại huynh trưởng, long ỷ của tân hoàng lung lay không vững. Lúc mới vào triều, Bùi Diên vốn đã có chỗ đứng vững chắc trong triều đình liên tục khuyên bảo Bùi Thanh Hoằng phải cẩn thận với tân đế. Tân đế không thích người khác cao hơn y, nếu cao hơn tân đế thì nhất định phải đứng dưới bậc thang, tận lực cúi thấp đầu bày ra bộ dạng sụp mi thuận mắt.
Tân đế cũng không thích người khác nói quá nhiều, nếu vô ý mạo phạm có thể bị cắt lưỡi. Lúc đó Bùi Thanh Hoằng vẫn là một thiếu niên xanh non mơn mởn có thể vắt ra nước, trí nhớ kiếp trước vừa mới mơ mơ hồ hồ thức tỉnh, tuy chín chắn hơn người thuờng đôi chút nhưng vẫn chỉ là một hài tử được bảo bọc kĩ càng, ít gặp qua lòng dạ hiểm ác. Bùi Diên nhắc nhở hết lần này đến lần khác, Bùi Thanh Hoằng liền thành thành thật thật ở yên trong bộ Công, nếu có việc phải đi qua nơi ở của tân đế hắn đều sẽ cố ý đi đường vòng.
Cảnh trong mộng là lần nọ hắn phải tới tàng thư các lấy vài thứ cho Thuợng thư bộ Công, tình cờ gặp đúng lúc tân đế đang trừng phạt một cung nhân lắm miệng. Lúc ấy tân đế đeo một chiếc mặt nạ che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhọn và con mắt đen láy như lưu ly.
Đối phương mặc một bộ thường phục đen tuyền, trên tay áo rộng rãi thêu tường vân bằng chỉ vàng, dưới vạt áo là ngũ trảo kim long sinh động như thật. Trên đai lưng đen có đeo một khối ngọc bội không hẳn là đặc biệt. Y đứng trên bậc thang, Ngự Lâm quân đang áp chế một tiểu thái giám mặc cung phục, tuổi rất nhỏ, dập đầu mạnh đến mức chảy máu, miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Nhưng cậu còn chưa cầu xin được mấy câu đã bị nhét một miếng giẻ bẩn thỉu vào miệng. Các cung nhân khác quỳ thành vòng dưới bậc thang, ai nấy đều mang dáng vẻ nơm nớp lo sợ, run lẩy bẩy như cỏ lau trong gió mùa thu.
Đó là lần đầu tiên Bùi Thanh Hoằng tận mắt trông thấy cảnh tuợng đổ máu tàn khốc như vậy. Vì có việc phải đi qua nên hắn bị người hầu phụ trách hành hình phát hiện. Tiểu thái giám đi cùng tân đế the thé hỏi tục danh và thân phận của hắn, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể thành thành thật thật trả lời.
Hắn cố giữ lưng cho thẳng, cúi đầu xuống thấp nhất có thể, mặc cho đối phương dò xét. Lúc ấy, lòng bàn tay hắn sũng mồ hôi lạnh. Đối phương không lên tiếng, hắn cũng không dám tùy tiện rời đi.
"Ngươi ngẩng đầu lên." Giọng nói của tân đế rất khàn, nhưng vẫn có thể nghe được đây là giọng nam đương tuổi thanh niên. Bùi Thanh Hoằng liền ngẩng đầu, mặc cho ánh mắt như thể lăng trì của tân đế lướt qua gương mặt.
Khi ấy tân đế trẻ tuổi đương nhiên không để hắn trong mắt. Bùi Thanh Hoằng bị vẻ khinh thường và tàn nhẫn trong ánh mắt của y làm cho toàn thân đông cứng, khi nhớ ra lời dặn của phụ thân liền vội vàng cúi đầu thỉnh an đối phương.
Đối phương vậy mà không lên tiếng cho phép hắn rời đi, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể đứng đó, dưới chân như mọc rễ, bị động "thưởng thức" toàn bộ trận cực hình kia. Miếng giẻ trong miệng tiểu thái giám kia cuối cùng cũng được lấy ra, để một ma ma đã được huấn luyện trong hoàng cung thực hiện hình phạt cắt lưỡi. Vì đang cúi đầu nên Bùi Thanh Hoằng không nhìn thấy toàn bộ cảnh thi hành, nhưng phản ứng của những cung nhân bên cạnh cho hắn biết cảnh này hiển nhiên mười phần tàn khốc đẫm máu.
Ngày đó, cảnh tượng máu của tiểu thái giám nhỏ tí tách xuống bậc thang cùng ánh mắt của Thái thượng hoàng khiến Bùi Thanh Hoằng chịu đả kích không hề nhỏ. Hắn còn chẳng nhớ nổi bản thân đã bị Thị lang bộ Công khiển trách thế nào vì đi đường lề mề.
Sau khi trở về từ hoàng cung, vì tâm sự nặng nề và một vài nguyên nhân khác nên Bùi Thanh Hoằng phát sốt rất cao. Chính lúc đó ký ức không thuộc về kiếp này đã thức tỉnh. Khi đánh thức ký ức của kiếp trước hắn đã lãng quên sự việc khiến mình bất an đến mức phát sốt, vì vậy chuyện này chưa từng được hắn đề cập với bất kỳ ai. Ngay cả Thái Thúc Lan cũng chưa chắc đã nhớ được mình từng có cuộc gặp gỡ như vậy với Bùi Thanh Hoằng.
Sau khi khỏi bệnh Bùi Thanh Hoằng bắt đầu cực kỳ chán ghét những đồ vật lạnh lẽo trơn nhẵn, đồng thời đặc biệt yêu thích những người và vật hiền lành vô hại. Hắn không nhớ được toàn bộ ký ức của kiếp trước nên vẫn luôn cho rằng chỉ là di chứng của đời trước. Nếu còn nhớ rõ chuyện kia, Bùi Thanh Hoằng đã sớm biết khối ngọc bội của Lan Mân cũng chính là ngọc bội hắn từng thấy bên hông Thái Thúc Lan.
Lúc Bùi Thanh Hoằng tỉnh mộng trời đã sáng, trên ngón tay vẫn còn buộc khối ngọc bội khắc con rắn chính hắn đặt làm riêng cho đối phương. Bùi Thanh Hoằng ngây ngẩn gỡ khối ngọc bội còn sót lại chút nhiệt độ của cơ thể người ra, tưởng như đang chuyên chú nhìn khối ngọc nhưng ánh mắt lại vô định.
Hắn biết rất rõ chuyện đêm qua không chỉ là một giấc mộng, chẳng qua là một đoạn ký ức ngắn ngủi đã bị lãng quên. Cơ chế tự bảo vệ của đại não đã khiến Bùi Thanh Hoằng lựa chọn quên đi hình tuợng xấu xí kia, mà sự kích thích ngày hôm qua của Thái thượng hoàng đã khiến hắn nhớ lại điều chẳng tốt đẹp gì trong quá khứ. Máu tanh hắn từng nhìn thấy trong kiếp trước cùng những chấn động gặp phải về sau trong kiếp này khiến Bùi Thanh Hoằng không còn kích động như vậy khi thấy lại cảnh tượng lúc đó. Cho đến nay hắn vẫn không thể tin được Thái thượng hoàng là thê tử mình Lan Mân, nhưng sự thật lại khiến hắn không thể không tin.
Nhân vật để lại bóng ma ngày xưa lại thành thê tử của chính mình, mà đối phương lại dùng chuyện hòa ly như tấm thẻ đánh bạc để trao đổi sinh mạng của biết bao nhiêu con người trong Bùi phủ với hắn. Bùi Thanh Hoằng biết Thái thượng hoàng trước nay làm việc tùy ý không tuân thủ lễ pháp, nhưng lại không biết liệu nên cảm thấy may mắn vì bản thân đủ quan trọng trong trái tim của đối phương, hay cảm thấy châm chọc vì đối phương có thể lấy tình cảm hôn nhân ra để giao dịch.
Bùi Thanh Hoằng cứ tưởng rằng Thái thượng hoàng chẳng qua là cảm thấy chơi rất vui, dù sao y cũng là Thái thượng hoàng tâm địa sắt đá, là một tên điên tàn nhẫn với cả người khác và với chính bản thân, một khi đã muốn thì nhất định phải lấy cho bằng được. Nhưng hiện tại xem ra, đối phương không giống hoàn toàn với những gì hắn nghĩ. Mà biểu hiện thuờng thấy của Lan Mân cũng không chỉ là một thê tử nhu thuận.
Bùi Thanh Hoằng có thể chấp nhận một Lan Mân bên ngoài mềm mại ôn hòa bên trong có ham muốn độc chiếm mãnh liệt, nhưng lại không thể chấp nhận một Lan Mân có thân phận khác là Thái thượng hoàng.
Việc hắn muốn hòa ly với đối phương đương nhiên liên quan trực tiếp đến việc y gạt hắn. Trong thứ tình cảm này tràn ngập dối trá và lừa gạt, giả dối đến mức Bùi Thanh Hoằng không thể tìm thấy cảm giác an toàn. Ngay cả niềm tin căn bản nhất cũng không có thì mối quan hệ này không cần thiết phải tồn tại. Có điều đây không phải lý do duy nhất hắn muốn dứt khoát cắt đứt chút tình cảm này.
Thái Thúc Lan sử dụng Bùi phủ như một con bài để buộc hắn phải đưa ra quyết định. Hiện tại có vẻ là không có đề nghị nào tốt hơn, hắn có thể thật lòng tự vấn về khả năng tiếp tục của mối quan hệ này, tiện thể suy nghĩ xem rốt cuộc có đáng để vì Bùi phủ mà "hy sinh" hay không.
Phủ đệ* Bùi Thanh Hoằng được an bài chỉ cách gian phòng của Thái thượng hoàng một cái hành lang, bài trí trong phòng rất đơn giản nhưng có thể thấy dụng tâm ở mọi góc. Sau khi tỉnh dậy Bùi Thanh Hoằng yên lặng ngồi trên chiếc ghế đặt chính giữa phòng, trong lúc Thái thượng hoàng cầm quân xuất chinh hắn vẫn luôn ở trong phòng từ khi mặt trời treo trên đỉnh đầu mãi đến lúc lặn xuống phía tây.
*Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ.
Hắn kháng cự lại thân phận của Thái Thúc Lan, kiên quyết phủ nhận tình cảm của đối phương, nhưng nếu đối phương thật lòng thì sao? Cho dù không phải, hiện tại toàn bộ Bùi phủ đang nằm trong tay Thái thượng hoàng, nếu hắn một mực chống cự khiến Bùi phủ bị hủy hoại thì phải làm sao? Nhưng ngay cả khi chấp nhận Lan Mân vì Bùi phủ, nếu hắn không thể vượt qua rào cản trong lòng thì Thái thượng hoàng có thể tìm lý do giải quyết Bùi phủ bất kỳ lúc nào.
Với tính khí của Thái thượng hoàng, cho dù hắn hòa ly với đối phương, ngày nào hắn còn ở trên lãnh thổ của Đại Lam thì ngày ấy hắn nhất định phải cô đơn. Những suy nghĩ rối loạn biến đầu óc của Bùi Thanh Hoằng thành bột nhão, hắn cảm thấy tâm tư của mình rất loạn. Dường như phía trước có một ngã tư bị sương mù bao phủ, hắn cần một ngọn đèn sáng soi đường, nhưng người duy nhất có thể cho hắn lời khuyên - Bùi Diên - lại đang bận rộn ở kinh thành đến sứt đầu mẻ trán.
Khi thị nữ phụ trách đưa bữa tổi đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt nàng là cảnh tượng: thanh niên tuấn lãng như ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế như bức tượng, bàn tay mảnh khảnh cầm một khối ngọc bội khắc hình con rắn, ánh trăng tràn qua khe cửa sổ rọi vào khiến ngọc bội như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thị nữ lấy đồ ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút ra từ lồng cơm, trước khi đi nàng hữu ý vô ý nói một câu: "Hôm nay bệ hạ và các binh sĩ đã giành lại hai thành trì Tấn Vân, ngày mai đại nhân có thể đổi đến nơi ở tốt hơn. Bệ hạ đúng là oai hùng, chỉ là phản tặc quá âm hiểm, nghe nói là bệ hạ bị thương do bắn lén."
Thế là hắn hung hăng cấu tay mình một cái, có thấy đau, tay cũng đỏ, cảnh tượng trước mắt thì vẫn như trước. Không phải nằm mơ. Điều Thái Thúc Lan mới nói cho hắn là sự thật. Thành thật mà nói, Bùi Thanh Hoằng có cảm giác cực kỳ vi diệu. Nhưng cảm giác này hoàn toàn không giống lúc hắn phát hiện ra thân phận khác của Lan Mân.
Lúc mới biết thân phận của Lan Mân hắn cũng không thể tin được, sau đó cố gắng hồi tưởng lại, kiếm tìm mọi dấu vết đối phương để lại, còn cố ý đến thư cục một chuyến để xác minh. Sau khi đối phương thừa nhận, Bùi Thanh Hoằng càng thấy phẫn nộ vì đã bị lừa gạt và trêu đùa, cũng rất tự nhiên mà sinh ra hoài nghi với tình cảm của hai người.
Tình cảm Lan Mân dành cho hắn được xây dựng trên sự lừa dối. Muốn duy trì một cuộc hôn nhân, trước tiên song phương cần xây dựng tín nhiệm rồi mới tới dung hòa tình cảm, nếu cơ sở bất ổn, tình cảm cũng theo đó mà sụp đổ.
Nhưng hắn và Bùi Diên lại bị ràng buộc bởi một sợi dây không thể cắt đứt - quan hệ huyết thống. Về mặt pháp lý hai cha con có mối liên hệ mật thiết, còn về mặt tình cảm, Bùi Thanh Hoằng thật sự không thể vì đại nghĩa mà mặc kệ người thân.
Ngay cả khi Bùi Diên làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, tất cả những gì Bùi Thanh Hoằng có thể làm là cố gắng giúp ông che đậy, giảm thiểu thiệt hại cho Bùi Diên và Bùi gia. Nhưng cuộc đời lại cố ý để hắn biết được tin động trời này từ Thái Thúc Lan, y có thể nói ra chuyện này chứng tỏ trong tay đã nắm được không ít chứng cứ.
Bùi Thanh Hoằng lấy ra một khối ngọc trong ống tay áo. Đó là ngọc bội được làm từ đá mặt trăng, bên trên khắc một con rắn sinh động như thật, dưới ánh nắng giờ ngọ có thể thấy hai chữ nho nhỏ trên đó.
Hầu hết những thứ nằm trong chiếc hộp vạch trần chân tướng đều được để lại trong phòng ngủ của Bùi Thanh Hoằng, chỉ có khối ngọc bội này được hắn mang bên người. Bùi Thanh Hoằng không muốn bước vào căn phòng kia, vì vậy ngọc bội chưa được trả về chỗ cũ. Lần này xuất hành cùng Thái thượng hoàng, ban đầu hắn định trả lại thứ này cho đối phương coi như chấm dứt, cuối cùng lại nhận phải đả kích lớn như vậy, ngọc bội cũng quên không lấy ra.
Bùi Thanh Hoằng nhìn chằm chằm vào con rắn sinh động như thật trên khối ngọc bội. Lan Mân cầm tinh con rắn nhưng không âm lãnh như chúng, còn Thái thượng hoàng thực sự phù hợp với tính khí của rắn - tính toán xảo quyệt, tính công kích cực mạnh. Vì Thái thượng hoàng quyền cao chức trọng nên hình tượng của Thái Thúc Lan không giống loài rắn nấp trong bóng tối trộm theo dõi kẻ khác, nhưng thủ đoạn của y cũng chẳng khác gì loài máu lạnh khiến người ta lạnh gáy.
Nỗi lòng hỗn loạn lại thêm đi đường mệt mỏi, Bùi Thanh Hoằng cầm khối ngọc bội trong tay ép mình chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, hắn trở về thời điểm mới vào triều, trên người mặc triều phục của quan viên bát phẩm, ngay cả tư cách để lên Kim Loan điện cũng không có. Mà Thái Thúc Lan còn chưa tròn hai mươi đã là tân hoàng của đế quốc Đại Lam.
Khi đó các tin đồn đều nói tân hoàng Thái Thúc Lan mưu hại huynh trưởng, long ỷ của tân hoàng lung lay không vững. Lúc mới vào triều, Bùi Diên vốn đã có chỗ đứng vững chắc trong triều đình liên tục khuyên bảo Bùi Thanh Hoằng phải cẩn thận với tân đế. Tân đế không thích người khác cao hơn y, nếu cao hơn tân đế thì nhất định phải đứng dưới bậc thang, tận lực cúi thấp đầu bày ra bộ dạng sụp mi thuận mắt.
Tân đế cũng không thích người khác nói quá nhiều, nếu vô ý mạo phạm có thể bị cắt lưỡi. Lúc đó Bùi Thanh Hoằng vẫn là một thiếu niên xanh non mơn mởn có thể vắt ra nước, trí nhớ kiếp trước vừa mới mơ mơ hồ hồ thức tỉnh, tuy chín chắn hơn người thuờng đôi chút nhưng vẫn chỉ là một hài tử được bảo bọc kĩ càng, ít gặp qua lòng dạ hiểm ác. Bùi Diên nhắc nhở hết lần này đến lần khác, Bùi Thanh Hoằng liền thành thành thật thật ở yên trong bộ Công, nếu có việc phải đi qua nơi ở của tân đế hắn đều sẽ cố ý đi đường vòng.
Cảnh trong mộng là lần nọ hắn phải tới tàng thư các lấy vài thứ cho Thuợng thư bộ Công, tình cờ gặp đúng lúc tân đế đang trừng phạt một cung nhân lắm miệng. Lúc ấy tân đế đeo một chiếc mặt nạ che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhọn và con mắt đen láy như lưu ly.
Đối phương mặc một bộ thường phục đen tuyền, trên tay áo rộng rãi thêu tường vân bằng chỉ vàng, dưới vạt áo là ngũ trảo kim long sinh động như thật. Trên đai lưng đen có đeo một khối ngọc bội không hẳn là đặc biệt. Y đứng trên bậc thang, Ngự Lâm quân đang áp chế một tiểu thái giám mặc cung phục, tuổi rất nhỏ, dập đầu mạnh đến mức chảy máu, miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Nhưng cậu còn chưa cầu xin được mấy câu đã bị nhét một miếng giẻ bẩn thỉu vào miệng. Các cung nhân khác quỳ thành vòng dưới bậc thang, ai nấy đều mang dáng vẻ nơm nớp lo sợ, run lẩy bẩy như cỏ lau trong gió mùa thu.
Đó là lần đầu tiên Bùi Thanh Hoằng tận mắt trông thấy cảnh tuợng đổ máu tàn khốc như vậy. Vì có việc phải đi qua nên hắn bị người hầu phụ trách hành hình phát hiện. Tiểu thái giám đi cùng tân đế the thé hỏi tục danh và thân phận của hắn, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể thành thành thật thật trả lời.
Hắn cố giữ lưng cho thẳng, cúi đầu xuống thấp nhất có thể, mặc cho đối phương dò xét. Lúc ấy, lòng bàn tay hắn sũng mồ hôi lạnh. Đối phương không lên tiếng, hắn cũng không dám tùy tiện rời đi.
"Ngươi ngẩng đầu lên." Giọng nói của tân đế rất khàn, nhưng vẫn có thể nghe được đây là giọng nam đương tuổi thanh niên. Bùi Thanh Hoằng liền ngẩng đầu, mặc cho ánh mắt như thể lăng trì của tân đế lướt qua gương mặt.
Khi ấy tân đế trẻ tuổi đương nhiên không để hắn trong mắt. Bùi Thanh Hoằng bị vẻ khinh thường và tàn nhẫn trong ánh mắt của y làm cho toàn thân đông cứng, khi nhớ ra lời dặn của phụ thân liền vội vàng cúi đầu thỉnh an đối phương.
Đối phương vậy mà không lên tiếng cho phép hắn rời đi, Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể đứng đó, dưới chân như mọc rễ, bị động "thưởng thức" toàn bộ trận cực hình kia. Miếng giẻ trong miệng tiểu thái giám kia cuối cùng cũng được lấy ra, để một ma ma đã được huấn luyện trong hoàng cung thực hiện hình phạt cắt lưỡi. Vì đang cúi đầu nên Bùi Thanh Hoằng không nhìn thấy toàn bộ cảnh thi hành, nhưng phản ứng của những cung nhân bên cạnh cho hắn biết cảnh này hiển nhiên mười phần tàn khốc đẫm máu.
Ngày đó, cảnh tượng máu của tiểu thái giám nhỏ tí tách xuống bậc thang cùng ánh mắt của Thái thượng hoàng khiến Bùi Thanh Hoằng chịu đả kích không hề nhỏ. Hắn còn chẳng nhớ nổi bản thân đã bị Thị lang bộ Công khiển trách thế nào vì đi đường lề mề.
Sau khi trở về từ hoàng cung, vì tâm sự nặng nề và một vài nguyên nhân khác nên Bùi Thanh Hoằng phát sốt rất cao. Chính lúc đó ký ức không thuộc về kiếp này đã thức tỉnh. Khi đánh thức ký ức của kiếp trước hắn đã lãng quên sự việc khiến mình bất an đến mức phát sốt, vì vậy chuyện này chưa từng được hắn đề cập với bất kỳ ai. Ngay cả Thái Thúc Lan cũng chưa chắc đã nhớ được mình từng có cuộc gặp gỡ như vậy với Bùi Thanh Hoằng.
Sau khi khỏi bệnh Bùi Thanh Hoằng bắt đầu cực kỳ chán ghét những đồ vật lạnh lẽo trơn nhẵn, đồng thời đặc biệt yêu thích những người và vật hiền lành vô hại. Hắn không nhớ được toàn bộ ký ức của kiếp trước nên vẫn luôn cho rằng chỉ là di chứng của đời trước. Nếu còn nhớ rõ chuyện kia, Bùi Thanh Hoằng đã sớm biết khối ngọc bội của Lan Mân cũng chính là ngọc bội hắn từng thấy bên hông Thái Thúc Lan.
Lúc Bùi Thanh Hoằng tỉnh mộng trời đã sáng, trên ngón tay vẫn còn buộc khối ngọc bội khắc con rắn chính hắn đặt làm riêng cho đối phương. Bùi Thanh Hoằng ngây ngẩn gỡ khối ngọc bội còn sót lại chút nhiệt độ của cơ thể người ra, tưởng như đang chuyên chú nhìn khối ngọc nhưng ánh mắt lại vô định.
Hắn biết rất rõ chuyện đêm qua không chỉ là một giấc mộng, chẳng qua là một đoạn ký ức ngắn ngủi đã bị lãng quên. Cơ chế tự bảo vệ của đại não đã khiến Bùi Thanh Hoằng lựa chọn quên đi hình tuợng xấu xí kia, mà sự kích thích ngày hôm qua của Thái thượng hoàng đã khiến hắn nhớ lại điều chẳng tốt đẹp gì trong quá khứ. Máu tanh hắn từng nhìn thấy trong kiếp trước cùng những chấn động gặp phải về sau trong kiếp này khiến Bùi Thanh Hoằng không còn kích động như vậy khi thấy lại cảnh tượng lúc đó. Cho đến nay hắn vẫn không thể tin được Thái thượng hoàng là thê tử mình Lan Mân, nhưng sự thật lại khiến hắn không thể không tin.
Nhân vật để lại bóng ma ngày xưa lại thành thê tử của chính mình, mà đối phương lại dùng chuyện hòa ly như tấm thẻ đánh bạc để trao đổi sinh mạng của biết bao nhiêu con người trong Bùi phủ với hắn. Bùi Thanh Hoằng biết Thái thượng hoàng trước nay làm việc tùy ý không tuân thủ lễ pháp, nhưng lại không biết liệu nên cảm thấy may mắn vì bản thân đủ quan trọng trong trái tim của đối phương, hay cảm thấy châm chọc vì đối phương có thể lấy tình cảm hôn nhân ra để giao dịch.
Bùi Thanh Hoằng cứ tưởng rằng Thái thượng hoàng chẳng qua là cảm thấy chơi rất vui, dù sao y cũng là Thái thượng hoàng tâm địa sắt đá, là một tên điên tàn nhẫn với cả người khác và với chính bản thân, một khi đã muốn thì nhất định phải lấy cho bằng được. Nhưng hiện tại xem ra, đối phương không giống hoàn toàn với những gì hắn nghĩ. Mà biểu hiện thuờng thấy của Lan Mân cũng không chỉ là một thê tử nhu thuận.
Bùi Thanh Hoằng có thể chấp nhận một Lan Mân bên ngoài mềm mại ôn hòa bên trong có ham muốn độc chiếm mãnh liệt, nhưng lại không thể chấp nhận một Lan Mân có thân phận khác là Thái thượng hoàng.
Việc hắn muốn hòa ly với đối phương đương nhiên liên quan trực tiếp đến việc y gạt hắn. Trong thứ tình cảm này tràn ngập dối trá và lừa gạt, giả dối đến mức Bùi Thanh Hoằng không thể tìm thấy cảm giác an toàn. Ngay cả niềm tin căn bản nhất cũng không có thì mối quan hệ này không cần thiết phải tồn tại. Có điều đây không phải lý do duy nhất hắn muốn dứt khoát cắt đứt chút tình cảm này.
Thái Thúc Lan sử dụng Bùi phủ như một con bài để buộc hắn phải đưa ra quyết định. Hiện tại có vẻ là không có đề nghị nào tốt hơn, hắn có thể thật lòng tự vấn về khả năng tiếp tục của mối quan hệ này, tiện thể suy nghĩ xem rốt cuộc có đáng để vì Bùi phủ mà "hy sinh" hay không.
Phủ đệ* Bùi Thanh Hoằng được an bài chỉ cách gian phòng của Thái thượng hoàng một cái hành lang, bài trí trong phòng rất đơn giản nhưng có thể thấy dụng tâm ở mọi góc. Sau khi tỉnh dậy Bùi Thanh Hoằng yên lặng ngồi trên chiếc ghế đặt chính giữa phòng, trong lúc Thái thượng hoàng cầm quân xuất chinh hắn vẫn luôn ở trong phòng từ khi mặt trời treo trên đỉnh đầu mãi đến lúc lặn xuống phía tây.
*Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ.
Hắn kháng cự lại thân phận của Thái Thúc Lan, kiên quyết phủ nhận tình cảm của đối phương, nhưng nếu đối phương thật lòng thì sao? Cho dù không phải, hiện tại toàn bộ Bùi phủ đang nằm trong tay Thái thượng hoàng, nếu hắn một mực chống cự khiến Bùi phủ bị hủy hoại thì phải làm sao? Nhưng ngay cả khi chấp nhận Lan Mân vì Bùi phủ, nếu hắn không thể vượt qua rào cản trong lòng thì Thái thượng hoàng có thể tìm lý do giải quyết Bùi phủ bất kỳ lúc nào.
Với tính khí của Thái thượng hoàng, cho dù hắn hòa ly với đối phương, ngày nào hắn còn ở trên lãnh thổ của Đại Lam thì ngày ấy hắn nhất định phải cô đơn. Những suy nghĩ rối loạn biến đầu óc của Bùi Thanh Hoằng thành bột nhão, hắn cảm thấy tâm tư của mình rất loạn. Dường như phía trước có một ngã tư bị sương mù bao phủ, hắn cần một ngọn đèn sáng soi đường, nhưng người duy nhất có thể cho hắn lời khuyên - Bùi Diên - lại đang bận rộn ở kinh thành đến sứt đầu mẻ trán.
Khi thị nữ phụ trách đưa bữa tổi đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt nàng là cảnh tượng: thanh niên tuấn lãng như ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế như bức tượng, bàn tay mảnh khảnh cầm một khối ngọc bội khắc hình con rắn, ánh trăng tràn qua khe cửa sổ rọi vào khiến ngọc bội như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thị nữ lấy đồ ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút ra từ lồng cơm, trước khi đi nàng hữu ý vô ý nói một câu: "Hôm nay bệ hạ và các binh sĩ đã giành lại hai thành trì Tấn Vân, ngày mai đại nhân có thể đổi đến nơi ở tốt hơn. Bệ hạ đúng là oai hùng, chỉ là phản tặc quá âm hiểm, nghe nói là bệ hạ bị thương do bắn lén."
Danh sách chương