Thẳng đến ngày thứ hai, Đường Tuyết
thành công nhận được lời gọi, tới nhận lưỡi trượt, giày trượt băng, đồ phòng vệ các thứ.
Mộng đẹp cuối cùng cũng thành sự thật rồi....
Cùng lúc đó, cô lại càng thêm tò mò.
"Chử huấn luyện viên, tôi muốn biết về sau vì cái gì mà người lại đồng ý vậy?" Đường Tuyết nhịn không được, lặng lẽ hỏi Chử huấn luyện viên.
"Em có thời gian suy nghĩ cái này, không bằng suy nghĩ xem làm sao trong thời gian ngắn nhất tăng cơ giảm mỡ." Chử Hà chỉ chỉ đống đồ vật ôm trong ngực của cô, cuối cùng gõ một cái trên cái hộp của giày trượt băng:" Đấy là một bộ lưỡi trượt, bốn ngàn tám."
Đường Tuyết biết giá cả của lưỡi trượt tốc độ, cô cũng đã có một bộ, bình thường đi trượt sân băng đều là tự cầm đi nhưng dùng lâu rồi nên thay.
Băng trên hạng mục đó không tốt, quá đốt tiền. Ví dụ như cô trượt tốc độ quãng ngắn cũng quan trọng nhất là kinh tế. Như Dụ Ngôn trượt băng nghệ thuật, có người chuyên biên đạo múa và thiết kế trang phục. Lại như Lê Ngữ Băng học khúc côn cầu nhiều năm như vậy, chi phí thuê huấn luyện viên cũng không phải con số nhỏ, mà lại bọn họ cơ hồ mỗi năm đều ra nước ngoài huấn luyện, đi nhiều nhất là Canada.
Nếu không có vốn liếng, thật đúng là không dám chơi như vậy.
"Chử huấn luyện viên, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô." Đường Tuyết nói xong lơid này đem đồ vật buông xuống trước, cô tạm thời không lên băng, sáng hôm bay luyện cơ bắp và tính cân bằng trước.
Huấn luyện trong quán có không ít người, đa phần đều là thể dục sinh. Lúc Đường Tuyết huấn luyện, cảm nhận được rõ ràng ánh mắt khinh bỉ đến từ bốn phương tám hướng, cũng không thèm che giấu.
___
"Cậu nói xem, làm thế nào để có thể nhanh chóng tăng cơ giảm mỡ nhất?" Lúc ăn cơm trưa, Đường Tuyết hỏi Lê Ngữ Băng, nói xong lại ung dung thở dài:" Tôi lại có chút hoài niệm cái biệt hiệu "Cao lớn tráng" này."
Lê Ngữ Băng chỉ về phía khay đồ ăn của cô:" Cậu ăn sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu rồi hỏi tôi vấn đề này?"
"Haizz, tôi đúng là mệt mỏi quá, cái gì cũng quên." Đường Tuyết nhìn đống thức ăn trong khay, cảm giác sắp cùng với chỗ mỹ thực này cáo biệt, trong lòng lại có chút không đành lòng, hỏi:" Thịt kho tàu cũng không được sao? Lúc ấy tôi luyện thể dục có thể ăn được mà?"
"Không thích hợp cho cậu bây giờ."
"À, được rồi." Đường Tuyết thở một hơi thật dài, hạ quyết tâm:" Vậy cái này là một lần cuối cùng, coi như là nghi thức cáo biệt đi." Nói xong liền đưa đũa, muốn gắp miếng thịt kho tàu.
Lê Ngữ Băng nhanh chóng xuất thủ, dùng đũa kẹp lấy đũa của cô.
"Không phải nghi thức cáo biệt, là tang lễ." Cậu nói, đem thịt kho tàu đổ hết vào trong khay của mình.
Về phần sườn xào chua ngọt, chỉ có thể vào thùng rác.
Đường Tuyết một mặt ủy khuất nhìn nhìn cậu.
Lê Ngữ Băng thấy cô giận đến mức đôi mắt đọng đọng nước, nhìn đặc biệt đáng yêu. Cậu nâng trán, đầu óc gần đây hoàn toàn bị hư mất rồi, luôn cảm thấy coi nhóc này đáng yêu.
Được rồi, hư rồi thì cứ để hư luôn đi, cậu nhận.
Lê Ngữ Băng lại dạo qua cửa sổ phòng ăn một lần. Giúp cô lấy phần cơm trưa khác. Lúc trở về thấy Đường Tuyết nhìn chằm chằm thịt kho tàu đến ngẩn người, nhưng cũng không có hạ đũa.
Lê Ngữ Băng đưa ngón tay chỉ miếng thịt đếm từng miếng từng miếng, đếm xong nói:" Rất tốt, một miếng cũng không thiếu."
Đường Tuyết cũng không muốn để cậu kiêu ngạo, chỉ chỉ thịt kho tàu nói:" Thật không dâm giấu diếm, những miếng đó tôi đều đã liếm qua một lần."
Lê Ngữ Băng không thèm quan tâm, khi ăn xong còn duỗi đầu lưỡi liếm khóe miệng một chút, con mắt khẽ híp cố ý khiêu khích.
"Tôi có một vấn đề nghĩ mãi không thông." Đường Tuyết nói.
"Là gì?"
"Cậu làm sao sống đến bây giờ mà không bị người ta đánh chết vậy?"
"Bởi vì trong lòng tôi luôn có một tín niệm."
"Nói."
"Đường Tuyết có thể làm được, tôi cũng có thể làm được."
Đường Tuyết:=_=
Ăn cơm trưa xong, Lê Ngữ Băng nói với Đường Tuyết:" Cậu hôm nay biểu hiện không tệ, tôi sẽ thưởng cho cậu."
Đường Tuyết cũng không có tin cậu sẽ tặng mình cái gì....
Quả nhiên, cậu không phụ sự kỳ vọng của cậu, cậu vậy mà lại mua cho cô một quả bơ.
Quả, Bơ! "Cậu có thể hấp thụ mỡ, nhưng nhất định phải là mỡ chất lượng tốt, thứ này có thể thỏa mãn cậu." Lê Ngữ Băng đem quả bơ đưa cho Đường Tuyết.
Đường Tuyết thật sự không thể chấp nhận được:" Tôi cảm thấy tôi không xứng với mỡ chất lượng như thế, vẫn là ăn đồ kém chất lượng thì hơn."
"Không được." Cậu kéo tay của cô, ép buộc đem quả bơ nhét vào trong tay cô.
Tay của Đường Tuyết so với cậu nhỏ hơn rất nhiều, da thịt mu bàn tay bóng loáng tinh tế, rơi vào trong lòng bàn tay cậu, xúc cảm đó khiến cậu có chút yêu thích không lỡ buông tay. Lúc buông tay cô ra còn nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay nhè nhè vuốt.
Đường Tuyết bây giờ tất cả lực chú ý đều rơi trên quả bơ trong tay, giờ phút này trên mặt đều là sự ghét bỏ.
Lê Ngữ Băng còn nói:" Cuối tuần bắt đầu, cùng tôi huấn luyện."
_______
Liên tiếp một tuần lễ, Đường Tuyết nghiêm ngặt thi hành thực đơn do Lê Ngữ Băng đặt ra, còn phải lẽo đeo theo cậu tập huấn, ngày nào cũng mệt mỏi như con chó chết. Thân thể chịu khổ thì cũng thôi đi, con mẹ nó cô còn bị Lê Ngữ Băng đả kích tinh thần.
Có một lần hai người tại thao trường tập luyện động tác nghiêng người lên bậc, động tác này rất có ích cho việc rèn luyện cơ bắp ở chân. Đường Tuyết động tác chậm, Lê Ngữ Băng không có cổ vũ cũng không có an ủi cô, mà lấy ra một chuỗi thịt kho tàu ở trước mặt cô đung đưa nói:" Muốn ăn thì nhanh lên một chút."
Đường Tuyết thật tức giận, cậu ta coi cô là chó trượt băng sao? Cô cắn răng trợn mắt nhìn:" Lê Ngữ Băng, tôi hôm nay nhất định phải đánh chết cậu."
Lê Ngữ Băng xoay người chạy.
Đường Tuyết đuổi theo.
Hai người một đường chạy xuống khán đài, chạy ngang qua đường băng. Lúc chạy lên bãi cỏ, Đường Tuyết đuổi theo bắt cậu lại, cậu thấy thế ngã luôn xuống đất, ôm theo cô đổ trên đồng cỏ.
Đường Tuyết đang định đứng lên phát hiện mình đang trên người Lê Ngữ Băng. Mượn cơ hội bóp cổ cậu:" Cậu còn dám phạm thượng sao?"
Lê Ngữ Băng thở phì phò, lồng ngực tiếng trống đập thình thịch, cậu nằm trên mặt đất nhìn cô:" Không dám."
Đường Tuyết không nghĩ tới cậu lại đầu hàng nhanh như vậy, thu tay lại. Đang chuẩn bị đứng dậy, nào ngờ Lê Ngữ Băng đột nhiên nghiêng người, trời đất quay cuồng một trận, hai người hoán vị, cậu đặt cô ở dưới hạ thân.
Đường Tuyết nằm trên đồng cỏ, cánh tay của Lê Ngữ Băng uốn lượn, dùng tay chống hai bên tai, thân thể như bao trên người cô.
Đường Tuyết đẩy cậu một chút:" Cậu làm gì vậy?"
Lê Ngữ Băng dùng tay trêu chọc ít tóc trên trán của cô, sau đó chụp tại bên trên đỉnh đầu, nhìn nhìn cô.
Đường Tuyết cảm giác không khí này không đúng lắm.
Lê Ngữ Băng đột nhiên cúi đầu xuống, cô giật mình, thân thể căng cứng đột nhiên nhắm mắt.
Hai người càng ngày càng sát lại gần, gần đến mức cô hô hấp lồng ngực cao ngất cũng như là co thể sắp chạm vào ngực của cậu, gần đến chóp mũi của cô cơ hồ toàn là khí tức nam tính. Đường Tuyết vùng vẫy một hồi:" Này."
"Đừng nhúc nhích." Lê Ngữ Băng đè lại Đường Tuyết, đầu lại cúi xuống gần thêm một chút.
Bờ môi Lê Ngữ Băng cơ hồ có thể chạm vào chóp mũi của cô, ngay tại khoảng cách như vậy dừng lại, dừng lại mấy giây, sau đó nói:" Vẫn còn ở đây sao?" Lúc nói ngón tay cũng đè lên miếng da kia trên ngón tay cô.
Nơi đó có một vệt sẹo, được che lại nhờ tóc, bình thường đều không nhìn ra. Vết sẹo đó là Đường Tuyết còn bé chơi chạc cây (*) làm mình bị thương, kết quả là làm bể đầu chảy máu, hồi ấy máu chảy rất nhiều, trông rất đáng sợ.
(*): Cành cây có nhiều nhánh.
Lê Ngữ Băng lúc ấy đi theo bên cạnh giúp cô cầm chạc cây. Lê Ngữ Băng cũng không hiểu sao bọn họ lại muốn đi nhặt chạc cây sau trận gió to đó nữa...
Lê Ngữ Băng xem hết vết sẹo, liền buông Đường Tuyết ra. Hai người từ dưới đất đứng lên, phát hiện ở gần thao trường có người đang nhìn bọn họ.
Đường Tuyết sờ sờ lên mũi, không nói một lời, quay người đi về phía hướng đài.
Lê Ngữ Băng nhàn nhã đi phía sau cô. Đi trong chốc lát, đột nhiên cười một tiếng.
Đường Tuyết quay mặt qua nguýt cậu một cái:" Cậu cười cái gì?"
"Tôi nói.." Lê Ngữ Băng cúi đầu, ánh mắt tự nhiên yên lặng rơi trên mặt cô:" Cậu sẽ không cho là tôi muốn hôn cậu chứ?"
"Bệnh tâm thần."
thành công nhận được lời gọi, tới nhận lưỡi trượt, giày trượt băng, đồ phòng vệ các thứ.
Mộng đẹp cuối cùng cũng thành sự thật rồi....
Cùng lúc đó, cô lại càng thêm tò mò.
"Chử huấn luyện viên, tôi muốn biết về sau vì cái gì mà người lại đồng ý vậy?" Đường Tuyết nhịn không được, lặng lẽ hỏi Chử huấn luyện viên.
"Em có thời gian suy nghĩ cái này, không bằng suy nghĩ xem làm sao trong thời gian ngắn nhất tăng cơ giảm mỡ." Chử Hà chỉ chỉ đống đồ vật ôm trong ngực của cô, cuối cùng gõ một cái trên cái hộp của giày trượt băng:" Đấy là một bộ lưỡi trượt, bốn ngàn tám."
Đường Tuyết biết giá cả của lưỡi trượt tốc độ, cô cũng đã có một bộ, bình thường đi trượt sân băng đều là tự cầm đi nhưng dùng lâu rồi nên thay.
Băng trên hạng mục đó không tốt, quá đốt tiền. Ví dụ như cô trượt tốc độ quãng ngắn cũng quan trọng nhất là kinh tế. Như Dụ Ngôn trượt băng nghệ thuật, có người chuyên biên đạo múa và thiết kế trang phục. Lại như Lê Ngữ Băng học khúc côn cầu nhiều năm như vậy, chi phí thuê huấn luyện viên cũng không phải con số nhỏ, mà lại bọn họ cơ hồ mỗi năm đều ra nước ngoài huấn luyện, đi nhiều nhất là Canada.
Nếu không có vốn liếng, thật đúng là không dám chơi như vậy.
"Chử huấn luyện viên, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô." Đường Tuyết nói xong lơid này đem đồ vật buông xuống trước, cô tạm thời không lên băng, sáng hôm bay luyện cơ bắp và tính cân bằng trước.
Huấn luyện trong quán có không ít người, đa phần đều là thể dục sinh. Lúc Đường Tuyết huấn luyện, cảm nhận được rõ ràng ánh mắt khinh bỉ đến từ bốn phương tám hướng, cũng không thèm che giấu.
___
"Cậu nói xem, làm thế nào để có thể nhanh chóng tăng cơ giảm mỡ nhất?" Lúc ăn cơm trưa, Đường Tuyết hỏi Lê Ngữ Băng, nói xong lại ung dung thở dài:" Tôi lại có chút hoài niệm cái biệt hiệu "Cao lớn tráng" này."
Lê Ngữ Băng chỉ về phía khay đồ ăn của cô:" Cậu ăn sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu rồi hỏi tôi vấn đề này?"
"Haizz, tôi đúng là mệt mỏi quá, cái gì cũng quên." Đường Tuyết nhìn đống thức ăn trong khay, cảm giác sắp cùng với chỗ mỹ thực này cáo biệt, trong lòng lại có chút không đành lòng, hỏi:" Thịt kho tàu cũng không được sao? Lúc ấy tôi luyện thể dục có thể ăn được mà?"
"Không thích hợp cho cậu bây giờ."
"À, được rồi." Đường Tuyết thở một hơi thật dài, hạ quyết tâm:" Vậy cái này là một lần cuối cùng, coi như là nghi thức cáo biệt đi." Nói xong liền đưa đũa, muốn gắp miếng thịt kho tàu.
Lê Ngữ Băng nhanh chóng xuất thủ, dùng đũa kẹp lấy đũa của cô.
"Không phải nghi thức cáo biệt, là tang lễ." Cậu nói, đem thịt kho tàu đổ hết vào trong khay của mình.
Về phần sườn xào chua ngọt, chỉ có thể vào thùng rác.
Đường Tuyết một mặt ủy khuất nhìn nhìn cậu.
Lê Ngữ Băng thấy cô giận đến mức đôi mắt đọng đọng nước, nhìn đặc biệt đáng yêu. Cậu nâng trán, đầu óc gần đây hoàn toàn bị hư mất rồi, luôn cảm thấy coi nhóc này đáng yêu.
Được rồi, hư rồi thì cứ để hư luôn đi, cậu nhận.
Lê Ngữ Băng lại dạo qua cửa sổ phòng ăn một lần. Giúp cô lấy phần cơm trưa khác. Lúc trở về thấy Đường Tuyết nhìn chằm chằm thịt kho tàu đến ngẩn người, nhưng cũng không có hạ đũa.
Lê Ngữ Băng đưa ngón tay chỉ miếng thịt đếm từng miếng từng miếng, đếm xong nói:" Rất tốt, một miếng cũng không thiếu."
Đường Tuyết cũng không muốn để cậu kiêu ngạo, chỉ chỉ thịt kho tàu nói:" Thật không dâm giấu diếm, những miếng đó tôi đều đã liếm qua một lần."
Lê Ngữ Băng không thèm quan tâm, khi ăn xong còn duỗi đầu lưỡi liếm khóe miệng một chút, con mắt khẽ híp cố ý khiêu khích.
"Tôi có một vấn đề nghĩ mãi không thông." Đường Tuyết nói.
"Là gì?"
"Cậu làm sao sống đến bây giờ mà không bị người ta đánh chết vậy?"
"Bởi vì trong lòng tôi luôn có một tín niệm."
"Nói."
"Đường Tuyết có thể làm được, tôi cũng có thể làm được."
Đường Tuyết:=_=
Ăn cơm trưa xong, Lê Ngữ Băng nói với Đường Tuyết:" Cậu hôm nay biểu hiện không tệ, tôi sẽ thưởng cho cậu."
Đường Tuyết cũng không có tin cậu sẽ tặng mình cái gì....
Quả nhiên, cậu không phụ sự kỳ vọng của cậu, cậu vậy mà lại mua cho cô một quả bơ.
Quả, Bơ! "Cậu có thể hấp thụ mỡ, nhưng nhất định phải là mỡ chất lượng tốt, thứ này có thể thỏa mãn cậu." Lê Ngữ Băng đem quả bơ đưa cho Đường Tuyết.
Đường Tuyết thật sự không thể chấp nhận được:" Tôi cảm thấy tôi không xứng với mỡ chất lượng như thế, vẫn là ăn đồ kém chất lượng thì hơn."
"Không được." Cậu kéo tay của cô, ép buộc đem quả bơ nhét vào trong tay cô.
Tay của Đường Tuyết so với cậu nhỏ hơn rất nhiều, da thịt mu bàn tay bóng loáng tinh tế, rơi vào trong lòng bàn tay cậu, xúc cảm đó khiến cậu có chút yêu thích không lỡ buông tay. Lúc buông tay cô ra còn nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay nhè nhè vuốt.
Đường Tuyết bây giờ tất cả lực chú ý đều rơi trên quả bơ trong tay, giờ phút này trên mặt đều là sự ghét bỏ.
Lê Ngữ Băng còn nói:" Cuối tuần bắt đầu, cùng tôi huấn luyện."
_______
Liên tiếp một tuần lễ, Đường Tuyết nghiêm ngặt thi hành thực đơn do Lê Ngữ Băng đặt ra, còn phải lẽo đeo theo cậu tập huấn, ngày nào cũng mệt mỏi như con chó chết. Thân thể chịu khổ thì cũng thôi đi, con mẹ nó cô còn bị Lê Ngữ Băng đả kích tinh thần.
Có một lần hai người tại thao trường tập luyện động tác nghiêng người lên bậc, động tác này rất có ích cho việc rèn luyện cơ bắp ở chân. Đường Tuyết động tác chậm, Lê Ngữ Băng không có cổ vũ cũng không có an ủi cô, mà lấy ra một chuỗi thịt kho tàu ở trước mặt cô đung đưa nói:" Muốn ăn thì nhanh lên một chút."
Đường Tuyết thật tức giận, cậu ta coi cô là chó trượt băng sao? Cô cắn răng trợn mắt nhìn:" Lê Ngữ Băng, tôi hôm nay nhất định phải đánh chết cậu."
Lê Ngữ Băng xoay người chạy.
Đường Tuyết đuổi theo.
Hai người một đường chạy xuống khán đài, chạy ngang qua đường băng. Lúc chạy lên bãi cỏ, Đường Tuyết đuổi theo bắt cậu lại, cậu thấy thế ngã luôn xuống đất, ôm theo cô đổ trên đồng cỏ.
Đường Tuyết đang định đứng lên phát hiện mình đang trên người Lê Ngữ Băng. Mượn cơ hội bóp cổ cậu:" Cậu còn dám phạm thượng sao?"
Lê Ngữ Băng thở phì phò, lồng ngực tiếng trống đập thình thịch, cậu nằm trên mặt đất nhìn cô:" Không dám."
Đường Tuyết không nghĩ tới cậu lại đầu hàng nhanh như vậy, thu tay lại. Đang chuẩn bị đứng dậy, nào ngờ Lê Ngữ Băng đột nhiên nghiêng người, trời đất quay cuồng một trận, hai người hoán vị, cậu đặt cô ở dưới hạ thân.
Đường Tuyết nằm trên đồng cỏ, cánh tay của Lê Ngữ Băng uốn lượn, dùng tay chống hai bên tai, thân thể như bao trên người cô.
Đường Tuyết đẩy cậu một chút:" Cậu làm gì vậy?"
Lê Ngữ Băng dùng tay trêu chọc ít tóc trên trán của cô, sau đó chụp tại bên trên đỉnh đầu, nhìn nhìn cô.
Đường Tuyết cảm giác không khí này không đúng lắm.
Lê Ngữ Băng đột nhiên cúi đầu xuống, cô giật mình, thân thể căng cứng đột nhiên nhắm mắt.
Hai người càng ngày càng sát lại gần, gần đến mức cô hô hấp lồng ngực cao ngất cũng như là co thể sắp chạm vào ngực của cậu, gần đến chóp mũi của cô cơ hồ toàn là khí tức nam tính. Đường Tuyết vùng vẫy một hồi:" Này."
"Đừng nhúc nhích." Lê Ngữ Băng đè lại Đường Tuyết, đầu lại cúi xuống gần thêm một chút.
Bờ môi Lê Ngữ Băng cơ hồ có thể chạm vào chóp mũi của cô, ngay tại khoảng cách như vậy dừng lại, dừng lại mấy giây, sau đó nói:" Vẫn còn ở đây sao?" Lúc nói ngón tay cũng đè lên miếng da kia trên ngón tay cô.
Nơi đó có một vệt sẹo, được che lại nhờ tóc, bình thường đều không nhìn ra. Vết sẹo đó là Đường Tuyết còn bé chơi chạc cây (*) làm mình bị thương, kết quả là làm bể đầu chảy máu, hồi ấy máu chảy rất nhiều, trông rất đáng sợ.
(*): Cành cây có nhiều nhánh.
Lê Ngữ Băng lúc ấy đi theo bên cạnh giúp cô cầm chạc cây. Lê Ngữ Băng cũng không hiểu sao bọn họ lại muốn đi nhặt chạc cây sau trận gió to đó nữa...
Lê Ngữ Băng xem hết vết sẹo, liền buông Đường Tuyết ra. Hai người từ dưới đất đứng lên, phát hiện ở gần thao trường có người đang nhìn bọn họ.
Đường Tuyết sờ sờ lên mũi, không nói một lời, quay người đi về phía hướng đài.
Lê Ngữ Băng nhàn nhã đi phía sau cô. Đi trong chốc lát, đột nhiên cười một tiếng.
Đường Tuyết quay mặt qua nguýt cậu một cái:" Cậu cười cái gì?"
"Tôi nói.." Lê Ngữ Băng cúi đầu, ánh mắt tự nhiên yên lặng rơi trên mặt cô:" Cậu sẽ không cho là tôi muốn hôn cậu chứ?"
"Bệnh tâm thần."
Danh sách chương