Ngày thứ hai là so tài một ngàn mét, những ngày tập huấn này Đường Tuyết chỉ chú trọng tại năm trăm mét, cho nên khoảng cách dài hơn cũng là cả vấn đề, đã không kinh nghiệm lại không có thực lực. Đến trên sàn thi đấu thật sự, nửa đầu trận thì uy vũ hùng hổ, nửa trận sau liền mềm nhũn bất lực.

Cho nên cô cuối cùng dừng bước ở vòng tứ kết.

Trương Duyệt Vi thực lực cao hơn, trận chung kết một ngàn mét cũng cầm quán quân. Lĩnh thưởng xong, phỏng vấn xong liền chạy đi tìm Đường Tuyết, nói với Đường Tuyết một câu cô nhẫn nhịn rất lâu.

"Cậu không lấy được quán quân, có phải là nên học tiếng chó con kêu đi không?" Trương Duyệt Vi nói, nói xong lơ đãng nhìn sang Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng ngồi bên cạnh Đường Tuyết, nghe xong lời này, tinh thần tỉnh táo, nhướng mày nhìn Đường Tuyết.

Đường Tuyết một tay chống nạnh, tiêu sái phủi đầu một chút, nói ra:" Cái này có cái gì khó. Gâu.."

Trương Duyệt Vi không nghĩ tới cô cứ như vậy mà làm thật, nhất thời kinh ngạc đến có chút nghẹn lời.

Đường Tuyết:" Gâu gâu, gâu gâu, gâu,.." Cô còn gâu theo tiết tấu nữa, bàn chân nhẹ nhàng đập mặt đất, tự đánh nhịp cho mình.

Trương Duyệt Vi vốn là muốn tìm Đường Tuyết để trêu chọc, ai ngờ lại một lần nữa bị vô sỉ của Đường Tuyết đánh bại, mặt cô tối đen," Cậu đúng là bệnh tâm thần."

Lê Ngữ Băng ở một bên đột nhiên cười ra tiếng.

Trương Duyệt Vi nhìn về phía cậu.

Khóe miệng Lê Ngữ Băng cong lên một độ cong đẹp mắt, bờ môi khỏe khoắn màu ửng đỏ, trong mắt anh tuấn nhộn nhạo ý cười, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu Đường Tuyết.

"Cậu nói đúng." Lê Ngữ Băng nói:" Cậu ấy chính xác là bị thần kinh."

Mặt Trương Duyệt Vi lập tức đỏ lên, cúi đầu không nói chuyện, xoay người rời đi.

Gia hỏa này, mới vừa rồi còn như con gà trống kiêu ngạo, hiện tại lập tức biến thành Cao Hồng Lương khiêm tốn. Khiến cho Đường Tuyết một mặt khó hiểu, rướn cổ lên nhìn bóng lưng của cô, phát hiện phần gáy có chút đo đỏ.

"Có gì đó quái lạ." Đường Tuyết nói một mình.

Lê Ngữ Băng đưa tay hất lọn tọc bừa bãi trên trán cô, sau đó nói:" Cậu hù người ta chạy mất chứ sao."

Đường Tuyết nghiêng đầu tránh cậu, ôm đầu nguýt một cái," Đầu bản vương có thể tùy tiện sờ sao?"

"Cậu cũng có thể sờ tôi, chỉ cần cậu với tới.

Đường Tuyết đầu đầy vạch đen," Cậu đây là đang bắt nạt người khác.."

Lê Ngữ Băng buông thõng ánh mắt mỉm cười, cậu nghĩ tới một chuyện, lại hỏi cô:" Khi nào thì về nhà?"

"Hai mươi tám tháng chạp."

"Đội trượt tốc độ cũng muộn như vậy sao?"

"Ừm.." Đường Tuyết nhẹ gật đầu," Tập huấn mùa đông, tự nguyện tham gia. Tất cả đội viên đều báo danh...cậu thì sao?"

"Tôi cũng không khác biệt lắm, đội bóng muốn tôi huấn luyện, năm sau còn có trận đấu." Lê Ngữ Băng nói, cậu là muốn cùng Đường Tuyết đặt số tàu về nhà.

____

Lúc chiều, Đường Tuyết tại phòng thay đồ gặp được Trương Duyệt Vi. Trương Duyệt Vi vừa thay quần áo xong, lúc này kẹp bình nước khoáng dưới tay, một tay đem nắp bình vặn xuống, trông đặc biệt uy vũ bá khí.

Đường Tuyết nghĩ đến Trương Duyệt Vi hai ngày nay khác thường, đi tới gọi cô," Tiểu Trương Tử."

Trương Duyệt Vi tức giận nói," Có chuyện gì?"

Ánh mắt Đường Tuyết dò xét cô nửa ngày, đột nhiên hỏi," Có phải cậu thầm mến tôi không đấy?"

Trương Duyệt Vi xém chút ném chai nước vào người Đường Tuyết.

"Đồ tâm thần." Trương Duyệt Vi nói.

Đường Tuyết cảm giác Trương Duyệt Vi thật sự là một cô nhóc đáng thương, mắng chửi người cũng không biết, đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy câu đó.

Trương Duyệt Vi không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt có chút chột dạ, cầm theo chai nước khoáng vội vàng rời đi. Đường Tuyết đứng tại chỗ, hướng theo bóng lưng của cô nói ra," Tôi thế nhưng là thẳng đó, thẳng tắp, thẳng tắp."

Trong hành lang truyền đến tiếng Trương Duyệt Vi gầm thét," Cậu đi chết đi."

Đường Tuyết nhún vai, thay đồ xong ngồi trên ghế nhìn điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn mới.

Dụ Ngôn: Chúc mừng.

Đường Tuyết: Cám ơn, tôi còn chưa kịp chúc mừng cậu. Lần thi đấu này thành tích rất tốt.... Cậu khi nào thì trở về? Dụ Ngôn: Tôi sẽ tiến vào đội tuyển quốc gia, tạm thời không trở về.

Đường Tuyết: Ừm, chúc mừng cậu.

...

Giữa hai người tựa như có một bức tường ngăn cách, nói chuyện đều thận trọng, khách sáo cùng khắc chế, cái này khiến cho Đường Tuyết có chút không thích ứng. Đường Tuyết cầm di động, yếu ớt thở dài.

Lại một người rời đi rồi..

Đường Tuyết đột nhiên nghĩ tới Lê Ngữ Băng. Còn cái tên Lê Ngữ Băng kia thì sao? Đi tới đi lui vẫn đều quay trở về..

Ách..

______

Kết thúc đằng liệng cốc, Đường Tuyết nhanh chóng trở lại với trạng thái tập huấn ban đầu. Đại bộ phận học sinh đã nghỉ đông, toàn bộ trường học đều vắng ngắt, ban đêm đi ra ngoài đặc biệt có một cảm giác như đang trong phim kinh dị.

Liêu Chấn Vũ và Hạ Mộng Hoan cũng đã về nhà hết. Dụ Ngôn cũng không có ở đây, Đường Tuyết liền cảm thấy cô đơn tịch mịch. Nhất là ban đêm một mình tại ký túc xá, chỉ cần có vật gì đó sát cạnh hay bên ngoài có chút vang động liền dọa đến phát khiếp.

Buổi tối ngày đầu tiên, Đường Tuyết không dám tắt đèn, nằm trên giường đến mười một giờ. Cuối cùng không ngủ được, lục danh bạ tìm xem có người nào gan to để cùng cô nói chuyện.

Liêu Chấn Vũ sợ quỷ, Hạ Mộng Hoan cũng sợ quỷ, ba mẹ...tốt hơn là đừng để họ lo lắng.

Lật tới lật lui, người thích hợp nhất lại là Lê Ngữ Băng.

Đường Tuyết rất xoắn xuýt, phân vân giữa" Giữ mạng" và "Sĩ diện", cuối cùng chọn "Giữ mạng" nhấn số gọi cho cậu.

"Alo?"

"Ừm, Lê Ngữ Băng..."

" Tôi đây. Sao vậy?"

"Khụ." Đường Tuyết có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói," Tôi cảm thấy dương khí của cậu rất nặng, phải không?"

Lê Ngữ Băng:" Ý đó là cậu muốn____ thải dương bổ âm?"

"Hả? Khụ khụ khụ.." Đường Tuyết một trận xấu hổ," Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút."

Lê Ngữ Băng đột nhiên cười, tiếng cười trầm thấp êm tai, thông qua điện thoại truyền đến lỗ tai cô, trong phòng rất yên tĩnh chỉ còn lại tiếng cười của cậu.

Lê Ngữ Băng nghĩ đến bọn họ khi còn bé, lúc ấy các bạn học trong lớp thảo luận về một bộ phim kinh dị được lưu hành, Đường Tuyết nói mình cũng đã xem. Kết quả mọi người vừa nhắc đến mấy cái ma quỷ kia, mặt cô lại cắt không còn giọt máu.

Ha ha, cái tên này vậy mà lại sợ quỷ...

Đường Tuyết cảm giác trong tiếng cười của Lê Ngữ Băng đã bị cậu nhìn thấu tâm sự, trên mặt liền dâng lên một cỗ khô nóng. Cô lôi kéo chăn, lừa mình dối người, đem chính mình bọc kín lại.

Lê Ngữ Băng cười đủ rồi, cũng không có vạch trần cô, chỉ nhẹ hỏi:"Hôm nay huấn luyện thế nào?"

"Ừm, cũng được. Mấy ngày nay chủ yếu là luyện trượt, học được rất nhiều kỹ xảo, còn không có tiêu hóa hết." Cô hồi báo đâu ra đấy xong lại kể sang chuyện khác, nói về chuyện Trương Duyệt Vi, còn lời thề sắt son hoài nghi Trương Duyệt Vi thầm mến mình.

Lê Ngữ Băng cảm giác thế giới này thật tàn nhẫn, đến cả một cô gái cũng muốn cùng cậu cướp người.

Đường Tuyết nói xong tình huống của mình, lại hỏi hôm nay Lê Ngữ Băng trôi qua thế nào. Sự chú ý của Lê Ngữ Băng đã bị Trương Duyệt Vi kia mang đi, lúc này đang thất thần, không có nghe thấy lời cô hỏi. Đường Tuyết cảm giác Lê Ngữ Băng tựa như không muốn cùng mình nói chuyện tiếp," Nếu cậu mệt rồi thì đi ngủ đi."

Lê Ngữ Băng nói," Hay là tôi kể chuyện cho cậu."

Lê Ngữ Băng mở máy tính, tìm tòi chuyện kể trước khi ngủ, tùy ý chọ một quyển, nhìn vào đọc cho cô.

Đó là một câu chuyện cổ tích, nhân vật chính là heo con cùng ếch xanh nhỏ, thích hợp cho nhin đồng từ ba đến sáu tuổi. Đường Tuyết nghe một hồi, bất mãn nói:" Lê Ngữ Băng, cậu coi tôi là thiểu năng sao?"

Lê Ngữ Băng mỉm cười," Đừng ngắt lời."

Được rồi, thiểu năng thì kệ thiểu năng đi.

Lê Ngữ Băng liền kể tiếp câu chuyện của heo con và ếch xanh nhỏ. Thanh âm của cậu trầm thấp mà chậm chạp, tinh tế tỉ mỉ ôn như tựa như hòa tan lại với màn đêm. Đường Tuyết nghe vào trong tai, thân thể theo thời gian mà có chút buông lỏng, cảm giác thanh âm kia ngày càng xa xôi, xa xôi...

Một khắc cuối cùng trước khi ngủ, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ: Thanh âm của cậu ta thật là dễ nghe..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện