Người trước mắt này lại là Biên Trừng.

Đường Tuyết không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp được cậu, thế giới này cũng thật là nhỏ.

Cậu vẫn là như thế, thanh tú yên tĩnh, hào hoa phong nhã, cơ hồ không có thay đổi gì. Lúc Đường Tuyết nhìn thấy cậu, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc, cũng không biết có thể coi là thổn thức hay không.

Lúc sau Biên Trừng đứng vững, đẩy kính mắt nhìn cô.

Bởi kính mắt dày che giấu, cảm xúc dưới đáy mắt của cậu thấy không rõ lắm.

Đường Tuyết hỏi Biên Trừng," Cậu làm sao đột nhiên nhớ tới trượt băng rồi?" Hơn nữa còn trượt đến nát như vậy.

"Tôi nghe nói cậu lại đi trượt băng." Biên Trừng nói.

Đường Tuyết giật mình.

Biên Trừng tựa hồ là có chút xấu hổ," Tôi nghĩ muốn biết một chút."

Đường Tuyết nhìn mặt cậu, qua rất lâu mới "Ừm" một tiếng.

Biên Trừng không dám nhìn đôi mắt của cô, ánh mắt một mực trôi theo phương hướng của vòng đu quay.

Đường Tuyết nhìn chung quanh một chút, hỏi cậu:" Cậu tới đây một mình sao?"

"Ừm, cậu thì sao?"

"Tôi____"

Không chờ Đường Tuyết kịp mở miệng, Biên Trừng nhìn thấy một thân ảnh từ xa trượt đến chỗ bọn họ, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt. Thân ảnh cao lớn đột nhiên mà tới, Biên Trừng theo bản năng cảm giác như sắp bị đụng vào, không nhịn được lui về phía sau một chút. Động tác này làm lưỡi trượt lại trượt, cậu lần nữa đứng không yên, thân thể ngã xuống phía dưới.

Nhưng mà người kia cũng không có đụng vào, xoay chân một cái đẹp mắt, vững vàng dừng lại. Lúc sát chân, lưỡi trượt nằm ngang trên mặt bên băng xoa lên một mảng lớn vụn băng. Biên Trừng ngồi dưới mặt băng, vừa vặn nhìn thấy vụn băng bay ra tứ phía, trên mặt cậu ta cũng tung tóe một chút vụn băng, vừa lạnh vừa khó chịu.

Không đợi Biên Trừng kịp phản ứng, cánh tay của cậu đột nhiên lại bị bắt lại, lực đạo lớn đến kinh người, trực tiếp đem cậu từ mặt băng nhấc lên.

Biên Trừng:"... "

Là một nam sinh, cậu rất ít khi bị lâm vào hoàn cảnh yếu thế này.

"Thật xin lỗi." Người kia vỗ lấy một cánh tay của cậu," Không nghĩ tới lá gan của cậu lại nhỏ như vậy."

Biên Trừng có chút không vui, ngẩng đầu, cách phiến mắt kính cùng vụn băng nhìn thấy đối phương là Lê Ngữ Băng.

"Các cậu.. " Biên Trừng nghi ngờ mở miệng.

Lê Ngữ Băng nở nụ cười, nói:" Chúng tôi so với cậu quen biết sớm hơn."

Biên Trừng nhìn về phía Đường Tuyết.

Đường Tuyết cảm giác Biên Trừng chật vật giống như gặp cảnh khốn cùng. Cô chỉ chỉ Lê Ngữ Băng lại chỉ chỉ chính mình, giải thích," Bạn học hồi tiểu học."

"Bạn cùng bàn." Lê Ngữ Băng thêm cường điệu.

Đường Tuyết liếc mắt nhìn Lê Ngữ Băng," Không phải cậu không vui khi ngồi cùng bàn với tôi sao?"

"Vui hay không vui, đều là sự thật."

Biên Trừng mặt không cảm xúc quan sát biểu lộ của hai người một chút, sau đó bình tĩnh cúi đầu xoa kính mắt. Một bên xoa, một bên nói với Đường Tuyết," Cô Đỗ sinh con, cậu biết không?"

Cô Đỗ là chủ nhiệm cao trung của lớp Đường Tuyết. Cô kinh ngạc nói," Khi nào?"

"Mấy ngày trước, hai mươi ba tháng chạp... Trong nhóm của chúng ta cũng đã tán gẫu qua."

Đường Tuyết có chút ngượng ngùng," Tôi không có để ý." Cô từ sau khi khôi phục huấn luyện đều rất bận bịu, nhóm chat của lớp tinh tinh tang tang tin nhắn, cảm giác có chút ồn ào, cho nên cô đều tắt thông báo, chỉ có lúc nào rảnh rỗi mới vào xem người khác đang nói gì một chút.

"Ừm." Biên Trừng chỉnh tốt kính mắt, ngẩng đầu nhìn cô," Chúng tôi dự định mùng bốn tháng giêng sẽ đến thăm cô ấy."

Đường Tuyết phản ứng siêu nhanh, lập tức nhớ đến tiểu đệ của mình," Liêu Chấn Vũ làm sao cũng không nói với tôi chuyện này?"

"Cậu muốn đi sao?"

"Đi, tại sao không đi?"

Lê Ngữ Băng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, không nhúng vào bất kỳ lời nào.

Trong lòng, vị chua kia cũng thật là thoải mái.

Biên Trừng kể xong Đỗ lão sư, lại nói một chút tình hình gần đây của các bạn học.

Đường Tuyết có chuyện biết, có chuyện không biết. Kỳ thật lúc cô học lớp mười hai, ngoại trừ với Chu Nhiễm không hợp nhau, quan hệ với những người khác cũng không khác lắm. Đương nhiên Biên Trừng là đặc biệt.

Một bên, Lê Ngữ Băng bị lơ đến không nhịn nổi nữa, nhẹ nhàng đẩy bả vai Biên Trừng một cái.

Biên Trừng lập tức đứng không vững, lại chuẩn bị ngã xuống.

Lê Ngữ Băng lại bắt kịp lúc cậu ta sắp ngã, giữ lấy một cánh tay, đem cậu ta quay trở về.

Quả thực, giống như mèo vờn chuột.

"Cậu làm gì vậy?" Biên Trừng nhíu mày hỏi.

"Tôi dạy cho cậu trượt băng." Lê Ngữ Băng nói, cùng lúc đó nghĩ thầm, để cho cậu khỏi bên cạnh cái tên đần kia líu lo không ngừng.

Biên Trừng muốn cự tuyệt, nhưng Lê Ngữ Băng đã không nói lời gì đem cậu ta xách tới một bên.

Đường Tuyết ung dung theo sát. Thời điểm Lê Ngữ Băng dạy Biên Trừng, cô ở một bên xen vào," Thân thể nghiêng về phía trước, chú ý trọng tâm, uốn gối, đừng đứng lên, đừng sợ ngã, càng sợ càng dễ ngã..." Nói một lát đến nghiện luôn làm huấn luyện viên.

Thần kinh vận động của Biên Trừng còn lâu mới có được phát động đầu óc của cậu ta, động tác cứng ngắc, không đành lòng nhìn thẳng. Cũng may Lê Ngữ Băng xem như cũng là một lão sư tẫn trách, chí ít tại phương diện phòng ngã này giảng dạy không tệ. Nếu không Biên Trừng lúc này chỉ sợ đã bị ném cho hỏng cả đầu óc.

Đường Tuyết chơi một hồi liền cảm thấy nhàm chán, chắp tay sau lưng tiêu sái trượt đến nơi khác.

Sau khi cô rời đi, Biên Trừng hỏi Lê Ngữ Băng," Cậu là có ý gì?"

Lê Ngữ Băng vui lên," Cậu là có ý gì?"

Biên Trừng trượt đến tấm ngăn biên giới, vịn tấm ngăn đứng thẳng người, quay đầu nhìn Lê Ngữ Băng. Hai người đều là mặt không biểu tình, tương đối châm phong nhìn đối phương, yên tĩnh im ắng đối mặt, phảng phất tràn ngập đao quang kiếm ảnh.

Cứ như vậy một lúc sau, Biên Trừng đột nhiên cười. Cậu đẩy kính mắt, nói:" Nếu như tôi nói, cậu ấy đã thổ lộ với tôi, cậu sẽ như thế nào?"

Lê Ngữ Băng nghe nói như thế, sắp tức đến bể phổi rồi, trong lòng vừa chua lại vừa đau như muốn mạng, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra tư thái như không có gì. Cậu nhìn lại Biên Trừng, co kéo khóe miệng cũng cười, nói ra:" Đương nhiên là lựa chọn bỏ qua cho cậu ấy rồi."

Nói xong những lời này, hai người bắt đầu vòng thứ hai đối chọi gay gắt, đao quang kiếm ảnh.

Cuối cùng là Biên Trừng cảm giác cứ như vậy đối mặt có chút nhàm chán, ánh mặt dời đi chỗ khác, nhìn về nơi xa tìm kiếm thân ảnh của Đường Tuyết.

Chờ lúc nhìn thấy cô, sắc mặt của Biên Trừng liền khó coi mấy phần. Lê Ngữ Băng một trận khó hiểu, thuận theo ánh mắt của cậu ta nhìn sang, mặt cũng tối đen lại.

Vừa mới qua chưa lâu, sau lưng Đường Tuyết lại có thêm hai nam nhân, ăn mặc giống như tên lưu manh. Cô ở phía trước tự đắc diễu võ giương oai mà trượt, hai tên lưu manh kia cũng ngoan ngoãn trượt theo.

"Cậu đi đi." Biên Trừng tức giận nói.

Lê Ngữ Băng không chờ cậu ta mở miệng, đã quay đầu trượt đến hướng Đường Tuyết. Cậu lượn quanh cô hai vòng, động tác nhanh nhẹn lại nhẹ nhõm.

"Đây là ai?" Lê Ngữ Băng hỏi.

Hai tên lưu manh đầu tiên là nhìn thân cao của Lê Ngữ Băng một chút, tiếp theo nhìn kỹ xảo linh hoạt của cậu. Người này lưỡi trượt thành thục như con chồn, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Vì thế liền quay đầu rời đi.

Đường Tuyết nhìn thấy Lê Ngữ Băng liền cười," Hai người kia muốn tán tỉnh cô nương, muốn dạy tôi trượt băng."

Lê Ngữ Băng một trận đau đầu. Đối với người này, phải giống như ấp trứng đem cô giờ giờ phút phút nắm trong lòng bàn tay, lười nhác buông lỏng một chút liền không biết sẽ chạy mất cùng ai.

"Lần sau có người quấn lấy cậu, gọi tôi." Lê Ngữ Băng nói.

"Không cần." Đường Tuyết lắc đầu," Tôi để bọn họ đuổi kịp tôi rồi mới nói."

Lúc đó, Đường Tuyết ở phía trước, hai tên lưu manh ở phía sau, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách, bọn họ đuổi làm sao cũng không đuổi kịp. Cô đối với hai tên đó giống như là đang dắt chó đi dạo.

Lê Ngữ Băng vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được quạt một chút quả len trên đỉnh đầu cô," Cậu thật là có tiền đồ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện